Chương 71: Đánh lén

*Edit + Beta: Vịt*
"Em ấy như vậy không có cách nào lên tòa."
"Không được! Cậu ấy không đi chúng ta liền công quy nhất quỹ (*)."
((*) việc sắp thành lại hỏng)
"Dư Ôn em ấy......"


Lư Ninh nghe được tiếng cãi vã mơ hồ, cậu từ từ mở mắt, trước mặt lập tức ghé tới một khuôn mặt phóng đại cực độ, là Phương Á Nam, đối phương từ trên nhìn xuống cậu, kinh hỉ kêu lên: "Tỉnh rồi tỉnh rồi!"


Cô nàng còn chưa nói xong, khuôn mặt trước mắt đã thay đổi, Thích Thiên Bách một cái hất cô ra, thay mặt mình vào. Anh cẩn thận quan sát Lư Ninh một chút, ngồi nghiêng bên giường nhẹ nhàng ôm lấy cậu: "Em cảm thấy thế nào?"
Lư Ninh phức tạp nhìn anh một cái, lắc lắc đầu nói: "Em không sao."
"Đầu vẫn đau sao?"


Lư Ninh lại lần nữa lắc đầu, cậu giơ tay xô Thích Thiên Bách ra muốn xuống giường, cúi đầu vừa nhìn, trên người vẫn mặc quần áo bệnh nhân.
"Luật sư Phương tại sao ở chỗ này? Hôm nay là ngày mở phiên toà?"


Cậu vừa hỏi xong lại nhớ tới, vừa nãy lúc thần trí vẫn chưa thanh tỉnh, đoạn cãi vã nghe thấy chính là có liên quan tới mở phiên tòa, vậy khẳng định là đến ngày mở phiên toà rồi đi. Lư Ninh vừa nghĩ xong liền ngẩn người, cậu theo bản năng nhìn về phía Thích Thiên Bách, đối phương đang đầy mặt lo lắng mà nhìn chăm chú cậu: "Em ngủ bao lâu rồi?"


"Không lâu lắm, một ngày...... Bất quá gọi em thế nào cũng không phản ứng, dọa ch.ết anh rồi."


available on google playdownload on app store


Thích Thiên Bách ngồi cách gần cậu chút, Lư Ninh ngược lại dời tầm mắt đi, cũng không sinh ra bất kỳ đối mặt nào với anh, luật sư Phương không nhận thấy được khác thường giữa hai người, cô nhìn đồng đồ đeo tay, sau đó làm hết phận sự mà thúc giục: "Không còn bao thời gian, nếu như các anh vẫn định đánh thắng trận kiện tụng này, thì phải nhanh lên chút."


Thích Thiên Bách không đồng ý mà cau lông mày, Lư Ninh không để ý đến anh, ngược lại cười gật gật đầu với Phương Á Nam: "Tôi có thể, luật sư Phương."
Dù sao vì ngày này cậu chuẩn bị đã rất lâu rồi.


Trong đoạn thời gian hôn mê, Lư Ninh mặc dù không có ý thức gì, nhưng vẫn nhớ rõ chuyện xảy ra trước khi hôn mê, Thích Thiên Bách...... Hình như thiếu chút nữa bị cậu giết.


"Bất quá, có thể cho tôi chút thời gian không, luật sư Phương? Tôi muốn đổi bộ quần áo lịch sự, dù sao cũng phải lên tòa, phải chau chuốt dung nhan chút."


Thích Thiên Bách thấy Lư Ninh như vậy, yên tâm không ít, ở bệnh viện chẩn đoán một hồi, bác sĩ cũng không nói ra nguyên do, chỉ nó cậu gần đây tinh thần khẩn trương cao độ ngất đi, bệnh tật trên thân thể một chút cũng không kiểm tr.a ra.


— Cậu biểu hiện như vậy ít nhất nói rõ tình huống tinh thần cũng không tệ lắm.
Luật sư Phương sau khi rời khỏi phòng bệnh, Lư Ninh nhìn ngoài cửa sổ ngẩn ngơ một lát, vừa quay đầu thấy Thích Thiên Bách vẫn ngồi ở bên cạnh, nhịn không được cười nói: "Thích thiếu gia, sao anh vẫn chưa ra ngoài? Em muốn thay quần áo."


Thích Thiên Bách dường như muốn nói gì với Lư Ninh, nhưng anh do dự một chút, cuối cùng đưa tay ở đỉnh đầu cậu xoa hai cái: "Vậy anh ra ngoài chờ em."
Lư Ninh cười gật gật đầu, cậu theo bản năng lại liếc ngoài cửa sổ một cái, nhẹ giọng nói: "Bên ngoài tuyết rơi, anh mặc áo gió vào đi."


Âm thanh cậu nhẹ tới giống như thở dài, không biết Thích Thiên Bách có nghe thấy hay không, bất quá cũng không sao hết, tóm lại cậu lúc ban đầu nói cũng chỉ muốn nói mà thôi."


Ngày mở phiên tòa vốn nên sớm hơn chút, chỉ bất quá Ninh Tuyết Phong kéo dài, bị lệnh truyền của tòa án mới chịu ra tòa, nhưng quỹ Đại Thịnh mà gã kinh doanh, chẳng những tồn tại tình huống tham ô, quỹ từ thiện phần lớn chảy vào túi tiền cá nhân, cho dù tiền vốn chân chính còn lại dùng để làm từ thiện, cũng ăn bớt ăn xén, xây dựng công trình tiểu học, từ thiện bệnh viện, sự cố nhiều lần xảy ra.


Chuyện Trang Việt lần trước báo tin với Lư Ninh, chính là một công trình tiểu học do quỹ Đại Thịnh ủng hộ phát sinh sự cố, còn dẫn tới thương vong, mặc dù là tiểu học vùng sâu vùng xa, nhưng phóng viên vừa lúc đi ngang qua thu thập được tin tức, liền lên báo...... Bởi vì nguyên nhân trường học đổ sập xác thực là ăn bớt ăn xén gây ra, mà đội kiến trúc phụ trách công trình không muốn chịu trách nhiệm, người ta cũng là người có bối cảnh, trực tiếp khai ra Ninh Tuyết Phong.


Tổ chức từ thiện hàng năm phải có hoạt động từ thiện tỷ lệ ngạch độ nhất định mới có thể duy trì tiếp, không chỉ có để thuyết phục dư luận công chúng, cũng phải tuân theo pháp luật, như vậy mới có thể tiếp tục nhận được quyên góp, Ninh Tuyết Phong chính là vì hoàn thành ngạch độ nhiệm vụ mới sẽ hàng năm quyên góp một lượng lớn công trình tiểu học, nhưng bởi vì chỉ cần lượng công trình, quyên góp của gã sẽ tận lực cắt giảm chi tiêu mỗi hạng mục công trình.


Sau khi chuyện này phát sinh, luôn phải có người đi ra chịu trách nhiệm, đội công trình không muốn chịu trách nhiệm, liền kéo ra vấn đề quỹ Đại Thịnh, Ninh Tuyết Phong gần đây còn đang bị chuyện này khiến cho sứt đầu mẻ trán, gã vì giải quyết chuyện này khắp nơi tìm người, nhưng vẫn chưa giải quyết triệt để, liền nhận được lệnh truyền của pháp viện, Lư Ninh chính là bắt được cơ hội lần này, muốn nợ cũ của quỹ Đại Thịnh cùng nhau lật ra.


Phương Á Nam sở dĩ được Thích Thiên Bách đề cử cho Lư Ninh, cũng là bởi vì cô vừa lúc nhận được trợ giúp luật pháp của trường tiểu học này, trường học chắc là chủ yếu muốn đền tiền, nhưng Lư Ninh lại muốn mượn lần này triệt để tống Ninh Tuyết Phong vào ngục.


Lư Ninh ý nghĩ của mình ít nhiều có chút ngây thơ, nhưng cho dù chuyện này phải tốn một đoạn thời gian rất dài để giải quyết, cậu cũng không có ý định từ bỏ.
Đây là cơ hội cuối cùng.


Vừa nghĩ tới báo thù Lư Ninh đã cảm thấy trái tim co rút đau đớn một trận — Tính cách của cậu ở một mức độ nào đó mà nói, là rất xấu xa đi, không đúng, phải nói là đáng sợ.
Người mang thù vốn chính là rất đáng sợ......


Trong quá trình xét xử, Thích Thiên Bách ngược lại một mực ở chỗ ngồi bàng thính nghe, anh còn mang theo một đống người tới làm bảo tiêu cho Lư Ninh, lo lắng Ninh Tuyết Phong sẽ đối với cậu bất lợi, dù sao người duy nhất nguyện ý đứng ra làm chứng hơn nữa còn có thể cung cấp vật chứng cũng chỉ có một mình cậu.


Về phần đội công trình bên kia...... Ninh Tuyết Phong cũng có thể lấy tiền giải quyết.


Phương Á Nam là một người tương đối vươn lên trong đám con nhà giàu bọn họ, Thích Thiên Bách từ nhỏ phản nghịch, đối với chuyện gia đình không có hứng thú, Lâm Thụy Đông thuần túy bởi vì thích máy tính, thằng nhóc này vận khí cũng tốt, trong nhà vừa lúc kinh doanh sản nghiệp có liên quan tới điện tử, liền thuận thế đưa hắn ra nước ngoài học máy tính. Nhưng Phương Á Nam không giống, trong nhà không ủng hộ cô làm luật sư, mà cô còn là một cô gái, bèn gặp phải lực cản lớn hơn bọn Thích Thiên Bách rất nhiều, cô chỉ có thể cố gắng, ưu tú hơn mọi người, sau đó độc lập đi ra ngoài......


Cho nên cô làm một luật sư cực kỳ chuyên nghiệp mà ưu tú.
Lư Ninh cũng tẫn khả năng cung cấp bằng chứng cặn kẽ mà trực tiếp, cậu đem tất cả khoản của quỹ Đại Thịnh từ lúc thành lập đến nay đều chỉnh lý ra, chỉ cần không xảy ra ngoài ý muốn gì......


Thích Thiên Bách ở chỗ bàng thính quan sát một lát, vẫn là không quá yên tâm, phải nói so với "Không yên tâm", gọi là "nôn nóng" đúng hơn, đôi giày da lau đến bóng loáng kia đang không ngừng gõ trên mặt đất, cả người đều lộ ra vẻ cực kỳ nôn nóng, kéo dài như vậy không bao lâu, Thích Thiên Bách liền không nhịn được nhỏ giọng hỏi người bên cạnh: "Này, chuyện tôi bảo cậu làm xác thực hoàn thành chứ?"


Bên cạnh anh là một người danh nghĩa là bảo tiêu, đeo kính râm, nhưng có thể khoảng cách gần như vậy ngồi bên cạnh Thích Thiên Bách, thân phận quả thật không tầm thường, Thích Thiên Bách có một vài chuyện khá riêng tư đều sẽ để cho hắn đi làm.


Tỷ như, anh vẫn kiên trì cho rằng đơn thuần dựa vào luật pháp là không có nào làm gi Ninh Tuyết Phong, cho dù gã không thể quang minh chính đại mà đút lót thẩm phán, muốn để Ninh Tuyết Phong bị xử nặng cũng không thể, hơn nữa chiến tuyến kéo quá dài làm lỡ thời gian, nếu như lần nào cũng phải Lư Ninh ra tòa làm chứng, Thích Thiên Bách đầu tiên không vui.


Giữa bọn họ dường như có một hiểu lầm làm người ta khó hiểu, câu Lư Ninh nói trước khi hôn mê, cái gì mà phản bội...... Thích Thiên Bách vẫn rất canh cánh trong lòng đấy, dưới tình huống này tại sao có thể tiếp tục để cho mấy chuyện nhỏ nhặt lông gà vỏ tỏi kia phân tán tinh lực của cậu, anh muốn để cho đợt này xét xử kết thúc nhanh chút.


...... Nếu như có thể.
Ở phương diện pháp luật Thích Thiên Bách thật sự không có lòng tin gì.
"Đúng vậy, thiếu gia, mọi chuyện đều đã làm thỏa đáng."


Người nọ từ trong túi áo lấy ra hai tấm thẻ vàng, đưa cho Thích Thiên Bách: "Một cái cho thẩm phán, một cái cho bồi thẩm đoàn, đều bị tôi chặn lại. Dưới tình huống bình thường hẳn sẽ không xuất hiện tình trạng đút lót."


Thích Thiên Bách nhìn thẻ trong tay hắn, lại cau mày dời tầm mắt đi: "ch.ết cũng không sửa."
"Tiền......"


Thích Thiên Bách thở dài nói: "Tùy tiện xử lý đi...... Bất quá cho dù ngăn cản Ninh Tuyết Phong giở thủ đoạn, cũng không có cách nào đẩy mạnh tốc độ xét xử, có cách gì có thể để cho bọn họ nhanh kết án chút không, tốt nhất xử nặng."
"Thiếu gia, đó là trái pháp luật."
"......"


Thích Thiên Bách lại bắt đầu khó chịu mà dùng giày da gõ mặt đất: "Vậy thì có cách gì để cho gã nhanh từ tòa án rút lui chút không, nếu như phải bồi thẩm lần một lần 2 như vậy...... Đều không biết phải thẩm đến khi nào."


Người đeo kính râm nhìn về phía Thích Thiên Bách nhìn, lần đầu tiên lộ ra biểu tình nghi ngờ: "Người đàn ông kia?"


Thích Thiên Bách không có phản bác, đã tương đương với ngầm thừa nhận. Mặc dù có nghi ngờ, nhưng đã thành thói quen hàng phục mệnh lệnh của Thích Thiên Bách, thế là người đeo kính râm giải thích: "Theo tình hình hiện tại của Phương tiểu thư mà nhìn, tình huống phía sau hẳn không cần cô ấy ra tòa nữa, cũng không phải mỗi lần xét xử đều phải mọi người ra sân."


— Mặc dù không có đạt tới trạng thái lý tưởng nhất, bất quá như vậy cũng coi như thở phào nhẹ nhõm.


Sơ thẩm tiến hành rất thuận lợi, Lư Ninh không biết là thấy quen cảnh cùng người khác đàm phán, hay là bởi vì có chuẩn bị tâm lý đầy đủ, không một chút luống cuống, lúc kết thúc cũng vẫn là phía Lư Ninh được vây vào vị trí có lợi, chỉ cần cứ tiếp tục như vậy, hẳn là không có vấn đề.


Sau khi chấm dứt, Lư Ninh một mình tới phòng rửa tay, Thích Thiên Bách mặc dù ngồi cách cậu cũng không xa, nhưng một đống người tuôn ra phía ngoài cửa, anh không thể lập tức tới bên cạnh Lư Ninh.


Phòng rửa tay không có ai, Lư Ninh vốc nước lạnh hắt lên mặt, nhìn khuôn mặt xa lạ phản chiếu trong gương, cảm thấy có chút buồn nôn.
...... Khuôn mặt này xinh đẹp thì xinh đẹp, hiện tại nhìn chỉ sẽ làm cho cậu sinh ra cảm giác buồn nôn, không phải già mồm cãi láo, thật sự cảm thấy buồn nôn.


Lư Ninh vội vàng dời tầm mắt đi, rút một tờ giấy ra lau khô giọt nước trên tay.
"Anh."
Không biết lúc nào, có một bé trai đứng sau cậu, Lư Ninh theo thói quen treo lên mặt cười, ở trước mặt nhóc ngồi xổm xuống: "Sao thế anh bạn nhỏ?"
"Anh, anh là Ninh Kinh Hồng sao?"
Lư Ninh gật gật đầu: "Đúng vậy."


Đối phương đưa tới một phong thư làm bằng giấy dai: "Có người muốn em giao cái này cho anh."
Lư Ninh kinh ngạc nhìn nó một cái, nhưng vẫn cầm phong thư tới, bé trai kia sau khi hoàn thành nhiệm vụ, xoay người bỏ chạy, Lư Ninh còn chưa kịp gọi lại đối phương, nó đã biến mất ở phía người cửa di động.


Lư Ninh cúi đầu nhìn phong thư, luôn có loại dự cảm xấu, cậu cảnh giác mà theo phong thư nhẹ nhàng niết mấy cái, chỉ cảm thấy bên trong một lớp thật mỏng, dường như chỉ là một bức thư bình thường. Cậu suy nghĩ một lát, vẫn là xé mở phong thư, sau đó cẩn thận lấy thư bên trong ra......
Là một khuôn mặt cười.


Không có gì khác với tất cả tờ giấy trước kia cậu từng được nhận, trên trang giấy này vẫn vẽ một khuôn mặt cười tương đồng, Lư Ninh thậm chí nhìn ra được tất cả mặt cười này đều ra từ tay cùng 1 người. Bất đồng duy nhất chính là, trang giấy vẽ khuôn mặt cười này lớn hơn chút, còn bị nghiêm túc sửa thành hình dáng gọn gàng.


Lần này cư nhiên là đặt ở trong phong thư trực tiếp đưa đến trong tay cậu, thật là quá hung hăng......
Lư Ninh cảm giác lực nhẫn nại của mình đã đến cực hạn, cậu một phát túm lấy tờ giấy kia hung hăng xé thành hai nửa, sau đó nhét vào trong bồn cầu xả đi.


Rốt cuộc là ai, loại trò đùa dai này...... Chơi đến bây giờ vẫn chưa đủ sao?!
"......"
"Là ai?!"


Lúc Lư Ninh đang chuẩn bị đi ra phòng rửa tay, đột nhiên cảm giác được sau lưng dính một tầm mắt, cậu mạnh mẽ quay đầu lại, một bóng đen liền từ bên cạnh phòng rửa tay nhanh chóng chạy ra, cậu hơi sửng sốt, sau đó lập tức đuổi theo.
"Đứng lại! Anh đứng lại đó cho tôi!"


Lư Ninh dồn hết toàn lực đuổi theo bóng dáng có thể kia — Thật sự chịu đủ rồi, loại cảm giác bị người đùa giỡn trong lòng bàn tay......






Truyện liên quan