Chương 13:
Editor: Sandy
Thù lao?
Tư Đồ sửng sốt một chút, ngay sau đó cười hỏi: "Nói như thế sao giống như Tôn Dao đem tôi bán cho anh vậy?"
Anh cười cười, cũng không còn giải thích. Chỉ coi đây là một câu nói đùa không cần làm thật.
Xe lẳng lặng chạy ra khỏi chung cư, Tư Đồ lúc này mới có thời gian dò xét cẩn thận, quan sát vị tài xế này ăn mặc cực kỳ đặc biệt này.
Anh mặc tây trang, nhưng không có đeo cà vạt, chỉ là một cái áo sơ mi đơn giản, nhưng cũng chỉnh tề thẳng thóm, mắt nhìn thẳng đường phố phía trước, bộ dạng như rất châm chú, chuyên tâm. Này làm Tư Đồ không khỏi hồi tưởng lại Tôn Dao mới vừa gọi điện thoại cho cô, lúc nói câu kia: Chú chân dài của Tầm Tầm quả thật tăng cho tớ không ít thể diện nhé....
Tư Đồ đột nhiên hết sức tò mò, người đàn ông trước mặt làm sao mà ở trong những cuộc họp tàn sát bốn phía chứ? Nghĩ tới đây, Tư Đồ không khỏi lần nữa giương mắt xuyên qua kính chiếu hậu bên trong xe liếc anh một cái.
Sau đó khóe miệng của anh liền nhếch lên nụ cười nhạt, không rõ ràng——
"Nhìn có đẹp không?"
Tư Đồ sửng sốt. Cô theo bản năng nháy nháy mắt, thế này mới ý thức được lời này của anh có ý gì, một giây kế tiếp đã "Vèo" thu hồi ánh mắt, ngược lại nhìn về phía kính canh gió trước, giả bộ ngớ ngẩn để lừa đảo anh hỏi: "Anh nói cái gì?"
Thời Chung ngoái đầu lại xem cô, thấy cô nét mặt trấn định tự nhiên, che giấu một tia chột dạ, anh vẫn nhíu mày, lại không phơi bày cô, tiếp tục lái xe, nghe cô mang một ít kinh ngạc nhỏ giọng hô: "Tuyết rơi!"
Quả nhiên, Thời Chung chăm chú nhìn kỹ, quả thật bên ngoài kính chắn gió, có mảnh giống mưa bụi, tuyết từ từ bay xuống. Vậy là trận tuyết rơi đầu tiên này đã bắt đầu mùa đông năm nay, ở đêm Giáng sinh này. Cũng không biết là người phụ nữ này là vì tránh đề tài nhìn lén anh trước đó, hay là thật bị tuyết đầu mùa hấp dẫn tầm mắt, tóm lại ánh mắt Thời Chung liếc thấy cô, đang mang theo một nụ cười, hết sức chăm chú nhìn những bông tuyết đang rơi xuống kia.
Thời Chung ngược lại càng vui vẻ nhìn cô, cô mặc cái váy dài màu đen, cổ áo viền ren, lộ ra cái cổ tuyết trắng, tư thế cô khẽ ngẩng đầu lên, tựa như Hắc Thiên Nga, tư thái uyển chuyển. . . . . . Cho nên anh không chỉ chuyên tâm nhìn đường xá ở phía trước, mà còn ‘nhân tiện’ liếc cô một cái, một chút cũng không nên nói, cũng đã không nhịn được bật thốt lên ——
"Tôi lần đầu tiên gặp em, trận tuyết rơi kia có thể so với hiện tại đẹp hơn."
Vốn là đang nhìn bầu trời đêm ngoài cửa sổ Tư Đồ không khỏi sửng sốt.
Cô có chút kinh ngạc xoay người nhìn anh: "Anh lần đầu tiên gặp tôi không phải là lúc. . . . . . Lớp mười một sau khi chia lớp Văn sao?" Sau khi chia lớp Văn, bọn họ mới là bạn học , này rõ ràng là ý trời mà. . . . . .
Thời Chung cười cười: "Vậy tôi có thể nhớ lộn." Tuy là nói như vậy, nhưng anh nụ cười lúc này, cực kỳ giống đang nhớ lại một đêm tuyết rơi làm anh đến nay khó có thể quên được, thấy vậy Tư Đồ càng không hiểu.
Cái nghi vấn này cho đến khi hai người tới đạt hộp đêm, anh cũng không cho Tư Đồ một lời giải thích, có thể thật sự là anh nhớ lộn hoặc là chỉ là đơn thuần nói sai, Tư Đồ cũng rất mau đem nghi vấn nho nhỏ này quẳng ra sau đầu, tiến vào đến cái nơi hào hoa này, rượu cồn, âm nhạc và Yêu Đồng viện nữ mê hoặc long người, tràn đầy thế giới trong.
Hộp đêm lầu ba bị công ty đại diện của Tôn Dao đặt bao hết, lầu dưới mặc dù còn mở cửa, nhưng cả đám minh tinh có thể thông qua lối đi vip đến lầu ba, tuyệt đối bảo đảm không bị quấy rầy. Tư Đồ cùng Thời Chung đang được nhân viên phục vụ dẫn đường đến lầu ba, Tư Đồ vừa cởi áo khoác, vừa ngắm nhìn bốn phía tìm kiếm bóng dáng của Tôn Dao. Cô không phải tìm người yêu, nhưng phóng tầm mắt nhìn tới, lại thấy một số người hay thấy trên tivi hay quảng cáo đang nâng ly chúc mừng, hân hoan hô hào —— lại không có tìm được bóng dáng của Tôn Dao.
Tư Đồ cởi xuống áo khoác giao cho phục vụ, trên người chỉ còn một cái váy liền thân không tay, váy nhìn như bảo thủ, nhưng phía áo trước có viền ren vây quanh bộ ngực, lại đem một mảng lớn cảnh xuân ấy làm cho người ta cảm giác như có như không (che hay không che, làm người ta muốn nhìn, nổi máu *** lên đó mà), làn váy chỗ xẻ tà thiết kế là để cho cô dễ dàng bước đi, hai chân thon dài liền tùy theo như ẩn như hiện, hơn nữa ở hộp đêm loang lở quang ảnh tôn lên ở bên trong, làm cho người ta rất có ý muốn dò xét đến cùng dục vọng. Mà cô vẫn còn tìm kiếm bóng dáng của Tôn Dao, cách đó không xa cũng đã có mấy người đàn ông nghiêng người nhìn bóng đang của cô, bưng hai ly rượu tới đây, muốn "Dò xét đến cùng" rồi. . . . . .
Nhưng khi người đàn ông ấy đi đi gần đến nơi, một giây kế tiếp là có thể mở miệng chào hỏi, cũng đang lúc này đột nhiên tuôn ra "Trình Giảo Kim" nửa đường chặn lại ——
Thời Chung không nói lời gì nhận lấy hai ly rượu người đàn ông này trong tay này: "Cám ơn."
Giọng nói kia, giống như đang đối mặt anh là một phục vụ. . . . . .
Thời Chung nói xong, không để ý người đàn ông ấy đang kinh ngạc, vừa một ly trong đó, vừa xoay người, đem một cái khác ly đưa cho Tư Đồ.
Tư Đồ tròng mắt liếc mắt nhìn ly rượu đưa tới trong tay mình, lúc này mới buông tha ý niệm tiếp tục tìm kiếm Tôn Dao, nhận lấy ly rượu ngồi xuống: "Cám ơn."
Thời Chung cũng tự nhiên ngồi xuống ở bên cạnh cô, hình như đối với tất cả nữ minh tinh cũng không quan tâm hay cảm thấy hứng thú, qua loa liếc một vòng bốn phía, sau liền thu hồi ánh mắt, chuyên chú nhìn cô: "Sao cô không đi ra ngoài đó nhảy một chút?"
Tư Đồ nhìn về phía sàn nhảy, nam nam nữ nữ uốn éo nhảy hết sức xinh đẹp. Cô cười lắc lắc đầu: "Tôi không biết."
"Năm đó lúc kỷ niệm ngày thành lập trường, cô, còn có mấy nữ sinh khác, không phải cùng các nam sinh khoa khác cùng nhau khiêu vũ sao?"
Có sao? Tư Đồ bị anh hỏi, chống cúi đầu thật lâu rốt cuộc hồi tưởng lại, "A đúng! Chỉ là đó là Waltz, cùng cái này không giống nhau á." Nói tới chỗ này, Tư Đồ mới hậu tri hậu giác mình vừa trải qua căng thẳng, bỗng dưng quay đầu lại nhìn về phía Thời Chung, "Anh lại vẫn nhớ? !"
Thời Chung nhún nhún vai: "Tôi đã nói với em, trí nhớ của tôi rất tốt."
Tư Đồ vẫn đang tiêu hóa lời anh nói, vẻ mặt thì rất có thâm ý, anh đã ở trước mặt cô đứng lên, khom người ghé vào bên tai cô nói một câu: "Tôi đi một chút trở về."
Môi của anh, như có như không sát qua vành tai của cô. . . . . . Tư Đồ chỉ có cảm giác mình bị môi mềm mại của anh truyền đến hơi nóng, làm tai cô cũng nóng lên, tay cầm ly rượu cũng theo đó mơ hồ cứng đờ, Thời Chung cũng đã xoay người bước đi, rất nhanh xuyên qua đám người biến mất ở chỗ tối.
Tư Đồ một thân một mình ngồi ở trên ghế sa lon, trong tiếng nhạc đinh tai nhức óc, theo bản năng bắt đầu thử hồi tưởng tình cảnh kỷ niệm ngày thành lập trường năm đó. . . . . .
Này hình như là chuyện sau khi bọn họ vào lớp mười một, vì ăn mừng kỷ niệm ngày thành lập trường, giáo viên yêu cầu cán bộ các ban cần phải tự chủ tổ chức một tiết mục, lúc ấy bởi vì mới vừa chia lớp không lâu, cô và bạn học trong lớp mới đều không quen thuộc, cuối cùng cô liền tìm bạn cũ trước kia, nhưng bởi vì thiếu một nam sinh, nên không thể gom đủ năm nam năm nữ.
Đang lúc cô vì chuyện này có chút bể đầu sứt trán thì người luôn luôn không xuất hiện ‘chốn đông người’, Thời Chung, không biết bởi vì nguyên nhân gì, bị bạn học buộc đến chỗ của cô, rốt cuộc gom đủ năm đúng, Tư Đồ bắt đầu tổ chức luyện tập. Khi đó Thời Chung cũng không phải bạn nhảy của cô, cho tới đã nhiều năm như vậy, Tư Đồ thậm đã chí quên mình và anh thiếu chút nữa sẽ cùng nhảy với anh trên một cái sân khấu rồi——
Cho nên nói "Thiếu chút nữa" , đó là bởi vì trước một tuần biểu diễn lễ kỷ niệm ngày thành lập trường, Thời Chung đột nhiên té, gảy tay ngoài ý muốn, lúc ấy bọn họ vừa lúc luyện tập đến khúc trao đổi bạn nhảy, sau đó cùng bạn nhảy mới tiếp tục cùng nhảy, vốn bạn nhảy mới của là Tư Đồ là Thời Chung, nhưng cuối cùng Tư Đồ cũng không thể cùng anh chống tay lại, hơn nữa bởi vì anh có chuyện đột phát ngoài ý muốn, chỉ có thể từ nguyên bản là năm đôi cuối cùng giảm đến bốn đôi, vội vàng hoàn thành cái màn biểu diễn này. . . . . .
Hôm nay hồi tưởng lại, khóe miệng Tư Đồ không khỏi dâng lên một tia cười, thì ra là cô và vị bạn học cũ này từng có không ít giao tiếp, này, nhưng mà chút chuyện cũ cũng đã sớm bị quên đi, không có lưu lại quá nhiều ấn tượng ở trong đầu cô mà thôi.
Âm nhạc điếc tai nhức óc đột nhiên ngừng, Tư Đồ sững sờ, rồi mới nhanh chóng rút thần trí về từ trong trí nhớ, cô nghi ngờ ngẩng đầu lên, chỉ thấy những người khác cũng đều choáng váng.
Vốn là hộp đêm trong có những ánh đèn màu sắc rực rỡ xoay quanh tán loạn, cũng theo đó bị ánh sáng ổn định của đèn thủy tinh trên trần nhà thay thế, khi tất cả còn ở không hiểu đã xảy ra chuyện gì, hai mặt nhìn nhau thì trong tràng lặng lẽ vang lên khúc nhạc Waltz.
Khúc nhạc tự nhiên vang lên, Tư Đồ cũng giống tất cả mọi người, mặt mờ mịt nghe một lát, chợt kinh ngạc trợn to mắt.
Này, âm nhạc cô quen thuộc, không phải là. . . . . .
Kinh ngạc, Tư Đồ nhìn thấy một mặt người đàn ông bình tĩnh nện bước không nhanh không chậm bước đi, xuyên qua đám người đi về phía cô.
Tư Đồ không nhịn được mở to mắt nhìn anh, anh vẫn mặc tây trang vừa rồi, vẻ mặt cùng ăn mặc cẩn thận tỉ mỉ cũng thế, vừa nhìn cũng không có chút nào thân thiện, nhưng vì cái gì Tư Đồ cảm giác anh giờ phút này cùng trước đó hoàn toàn khác nhau? Ánh mắt, nụ cười của anh, sao lại mê hoặc lòng người như thế?
Chung quanh nam nam nữ nữ sau khi đã trải qua thời khắc kinh ngạc ngắn ngủi, cũng phối hợp âm nhạc, ôm bạn nhảy của mình chậm rãi hòa nhịp vào tiết tấu âm nhạc. Lúc này Thời Chung cũng đi tới trước mặt cô.
"Là anh yêu cầu bọn họ chuyển nhạc sao?"
Nếu như anh nói "Đúng", Tư Đồ cảm giác mình nhất định sẽ bị khiếp sợ mà nói không ra lời, nhưng hình như. . . . . . Trừ anh ra, cũng không còn người biết làm chuyện này.
Nhưng là trước mặt người đàn ông này, từ đầu đến cuối không có trả lời vấn đề của cô, chỉ có chút hạ thấp người, hướng cô đưa tay ra , cũng không hề chớp mắt nhìn ánh mắt của cô, chờ đợi cô đáp lại.
Tư Đồ không có làm nhiều, do dự liền đưa tay nắm lấy tay anh, cùng nhau đi vào sàn nhảy.
Dù sao cũng có học nhảy lúc học mười một, nhưng Tư Đồ hôm nay khiêu vũ có chút không quen, nhưng hiển nhiên trước mặt cô, người đàn ông này , anh đã từng nói, anh có trí nhớ tuyệt hảo, có anh thuần thục mang theo cô nhảy múa, Tư Đồ rất an tâm.
Trước người đàn ông lại lợi dụng viêc cô không nhớ chuyện cũ mà trêu đùa cô không biết bao nhiêu lần, Tư Đồ lúc này quyết định dĩ bỉ chi đạo, hoàn thi bỉ thân (ai chọt bằng cái gì thì đâm lại bằng cái ấy. Đại khai là ăn miếng trả miếng đó): "Vốn là chúng ta năm lớp 11 mà có thể khiêu vũ cùng nhau, kết quả lại để muộn nhiều năm như vậy."
Cô cũng là vừa rồi moi ruột gan mới nhớ tới chuyện này, Tư Đồ không tin anh trí nhớ thật tốt như vậy, chuyện này cũng nhớ. Vì vậy cô vừa nói xong, liền cười giương mắt nhìn anh.
Anh thật sâu trông vào trong mắt của cô, chợt cười một tiếng: "Cô rốt cuộc nhớ ra rồi. . . . . ."
Đó cũng không phải phản ứng theo dự liệu của Tư Đồ, Tư Đồ không khỏi kinh ngạc, sững sờ nhìn ánh mắt của anh, lại chỉ nhìn thấy trong đôi mắt anh là bóng mình, cùng với trong mắt của anh một màn. . . . . . đầy Nhu Tình.
Dưới ánh nhìn chăm chú của anh, thần trí Tư Đồ trong nháy mắt trùng xuống, nhưng đột nhiên, một lực mạnh từ sau lưng Tư Đồ lấn tới.
Không biết người nào lại giống như ma, đi không tiếng động, làm Tư Đồ bị sợ bật thốt thành lời, một giây kế tiếp lại bị bạn nhảy của mình kéo eo lại. Thật may Tư Đồ không bị ngã, nên cô thở phào nhẹ nhõm, nhưng ngay sau đó, tâm tình cô mới vừa buông lỏng lại bị níu chặt ——
Cô bị kéo, đụng vào ngực bạn nhảy của mình.
Ánh mắt Tư Đồ theo nút cài áo sơ mi đối phương nhìn lên, hầu kết, cằm, đôi môi, sống mũi. . . . . . Cuối cùng là cặp mắt kia thiếu chút nữa đem toàn bộ thần trí của cô thu vào.
"Không sao chứ?" Thời Chung cơ hồ là đem lấy cô ôm chặt vào trong ngực.
Tư Đồ nghe nhịp tim của mình đập liên hồi như thiếu nữ mới lớn, lần đầu tiên biết yêu, hoảng hốt luống cuống, cô lập tức thu hồi ánh mắt, sợ chỉ nhìn thêm một giây nữa thôi, không biết mình sẽ làm nên cái chuyện đáng xấu hổ gì nữa. Cô quay đầu lại nhìn người âm thầm xuất hiện như ‘ma’ ở sau lưng, vừa muốn kêu lên bất mãn, lại thấy người nọ là Tôn Dao.
"Tôn Dao?"
Toàn thân Tôn Dao đầy mùi rượu, đoán chừng đã không nhận biết người trước mắt chính là Tư Đồ cùng Thời Chung rồi, nghe Tư Đồ kêu tên của mình, Tôn Dao híp mắt cười, đối với bọn họ khoát khoát tay, âm thanh có chút cợt nhã: "Hi ~"
Một tiếng "Hi" xong thì thân thể nghiêng một cái, ngã xuống hoàn toàn trên người Tư Đồ.
Một tiếng "Hi" xong thì thân thể nghiêng một cái, ngã xuống hoàn toàn trên người Tư Đồ.
Tư Đồ cùng Thời Chung chỉ có thể mang theo cái người đang say mèm này về trước.
Thời Chung đã uống một ít rượu, nhưng còn có thể lái xe, nằm ở chỗ ngồi sau xe là Tôn Dao đã say khướt, trong xe chỉ nghe tiếng cô ấy kêu loạn: "Anh có biết hay không tôi đã tát anh ta một cái! Rất thoải mái! Thù cả đời cũng đã báo xong!"
Tư Đồ thông qua kính chiếu hậu nhìn cô một cái, chỉ thấy Tôn Dao đang nằm ở tại nơi đó, hướng về phía hư không khoa tay múa chân.
Có lẽ bởi vì Tôn Dao đại thù đã báo biểu hiện sảng khoái, rất thu hút ánh nhìn của người khác, nên ngay cả Thời Chung luôn luôn không quan tâm đến chuyện của người khác cũng không nhịn được hỏi một câu: "Cô ấy đánh người nào mà vui vẻ như vậy?"
Tư Đồ nhún nhún vai, không có đáp lại, không chỉ là có ẩn tình không muốn đáp lại, mà sự thật là cô cũng không biết, Thời Chung cũng không truy hỏi nữa.
Tư Đồ bất đắc dĩ vỗ trán, nhìn phía ngoài cửa sổ, lúc này tuyết rơi dày đặc, ven đường hình như cũng đông lại một tầng băng mỏng rồi, Tư Đồ đang muốn dặn dò tài xế lái xe cẩn thận một chút, Tôn Dao ngồi phía sau lại đột nhiên đánh về phía trước: "Mở nhạc! Mở bài “Giải phóng nông nô”!"
Tư Đồ tay mắt lanh lẹ bắt được tay Tôn Dao: "Cậu ngồi yên, để tớ giúp cậu nói với bác tài!"
Cô thật sợ Tôn Dao nhất thời vui mừng đi bắt tay lái, quấy nhiễu Thời Chung đang lái xe cẩn thận—— điều cô vừa lo lắng không xảy ra, nhưng Tôn Dao vừa ngồi xuống phía sau, càng làm chuyện khiến Tư Đồ phát điên ——
"Nôn ——!"
Theo một tiếng nôn ọe, Tôn Dao trực tiếp ói trên xe rồi.
Tư Đồ không nhịn được gọi thẳng: "Trời!"
Thời Chung phản ứng vẫn còn bình tĩnh, chỉ có chút nhíu nhíu mày, rất nhanh dừng xe ở ven đường.
Xe chợt ngừng lại, Tôn Dao liền mở cửa xông xuống xe, khổ sở nôn ọe. Bên trong xe Tư Đồ xuyên qua kính chắn gió nhìn cô, lắc đầu liên tục.
Tư Đồ mở cửa xe, cầm lên hộp khăn giấy trên xe bước xuống.
Lúc này Tôn Dao đã nôn xong, ngã ngồi ở ven đường, Tư Đồ đứng ở một bên, có chút đau lòng nhìn Tôn Dao: có lẽ chỉ có cô có thể hiểu được Tôn Dao, sau lưng những hành động cực đoan, bất đắc dĩ ấy, cất dấu những thứ gì.
Tuyết trắng rơi Tư Đồ trên người, nhanh chóng hòa tan, cũng lạnh lẽo như thế, đang lúc này, một ngọn gió mang theo ấm áp thổi phất qua tóc mai Tư Đồ ——
Tư Đồ còn chưa kịp quay đầu nhìn lại, trên người cô đã phủ thêm một cái áo khoác nam.
Thời Chung đem áo khoác ngoài của mình phủ thêm cho cô.
Anh nhìn nhìn một chút siêu thị ven đường cách đó không xa, nói: "Tôi đi mua nước cho cô ấy."
"Thật ngại quá, lại làm phiền anh phải giúp tôi và bạn tôi thu xếp một chút."
Nhìn trên mặt cô đầy vẻ xin lỗi, Thời Chung không hề nói gì, chỉ đưa tay vuốt vuốt tóc của cô —— động tác này, trong nháy mắt làm Tư Đồ đột nhiên mất hồn, nghĩ tới giờ phút này không nên nghĩ tới người kia, nhưng lúc cô hồi hồn thì người kia giống hư không đã biến thành vào giờ phút này chân chân thật thật đứng ở trước mặt cô, Thời Chung——
Thời Chung cho cô một nụ cười trấn an, sau đó liền xoay người hướng siêu thị đi tới.
Tư Đồ đem Tôn Dao đỡ về trong xe, ngoái đầu nhìn lại siêu thị cách đó không xa một cái, trong tia sáng sáng rỡ, tâm niệm sở động , cô đã quay đầu hướng siêu thị chạy như điên.
Lúc đó Thời Chung vẫn còn ở trước quầy hàng trong siêu thị ngưng mắt tìm đồ, lại nghe âm thanh giày cao gót thanh thúy nhanh chóng từ xa đến gần, cuối cùng dừng ở bên cạnh anh.
Thời Chung vừa ngẩng đầu đối mặt chính là thở đang hổn hển Tư Đồ.
Tư Đồ liếc mắt nhìn Thời Chung giơ lên giỏ đồ, trong rổ đã có mấy bình nước suối, hỏi: "Nước không phải đã mua xong rồi sao? Anh còn ở đây tìm cái gì?"
"Nhân viên bán hàng nói ở đây có miếng dán chống nôn." So với cái vấn đề này, Thời Chung ngược lại quan tâm một vấn đề khác hơn: "Làm sao cô cũng tới đây?"
Tư Đồ đem áo khoác anh từ trên người mình lấy xuống, giao trả cho anh: "Mặc vào đi. Coi chừng bị cảm."
Cô vội vội vàng vàng đuổi theo như thế, chính là vì muốn nói lời này? Vẻ mặt Thời Chung không khỏi lộ ra một tia nghi ngờ.
Tư Đồ cũng không hiểu tại sao mình lại đột nhiên tâm niệm vừa động đuổi theo, chẳng lẽ thật sự là nhận đước sự chăm sóc của anh quá lâu, nên cảm giác mình cũng cần làm gì đó đáp lại hả? Tư Đồ bị chính cái ý nghĩ này của mình huyên náo dở khóc dở cười, không đợi anh trả lời, trực tiếp nhón chân lên, cầm áo khoác trở về trên người anh.
Lúc này đến phiên Thời Chung cười: "Ngộ nhỡ tôi là cố ý muốn cảm , muốn để cô phải đau lòng chăm sóc tôi, kết quả cô lại đem áo trả lại cho tôi, cũng liền phá hủy kế hoạch của tôi —— vậy phải làm thế nào?"
Tư Đồ bị anh hỏi như vậy sửng sốt.
Thế nhưng anh lại giống như là đang nói chuyện gì đó không liên quan đến mình, rồi cười cười, phối hợp cười nghiêng đầu, lần nữa nhìn về phía quầy hàng.
Tư Đồ ho khan một tiếng, mặc dù giờ phút này anh đang chuyên tâm tìm đồ, cũng không có nhìn cô, cô lại vẫn như cũ có chút co quắp, cô quét mắt bốn phía một vòng, giống như tìm được phao cứu mạng, thấy ở cạnh của sổ có trang bị mấy ghế chân cao, nói: "Tôi đến chỗ kia chờ anh."
Mới vừa rồi chạy quá nhanh, giày cao gót làm chân cô đau ê ẩm, Tư Đồ vừa ngồi lên ghế chân cao nghỉ một chút. Xuyên qua cửa sổ sát đất, là nhìn thấy được chiếc xe dừng ở ven đường kia.
Bông tuyết rơi đầy trời, ánh sáng đèn đường phát ra làm chiếc xe cô linh nổi bật lên, cũng không biết Tôn Dao trong xe trạng thái có khá hơn một chút hay không ——
Đột nhiên vang lên tiếng tiếng huýt sáo lỗ mãng làm suy nghĩ của Tư Đồ chợt dừng lại.
Cô bỗng dưng quay đầu lại, chỉ thấy vài tên côn đồ bộ dáng người trẻ tuổi đứng ở trước mặt mình, không có ý tốt quét mắt nhìn làn váy xẻ tà lộ ra chân của cô.
Một người trong đó trực tiếp đặt mông ngồi vào ghế chân cao bên cạnh Tư Đồ: "Một người? Mùi rượu nặng như vậy sao, có muốn anh dẫn em đi tỉnh rượu hay không?"
Đoán chừng là chỗ dính phải mùi rượu từ Tôn Dao, Tư Đồ lại không công phu trông nom cái này —— huống chi mùi rượu trên người mấy tên côn đồ này so với cô còn nặng hơn nhiều —— sắc mặt cô trầm đi vài phần, trực tiếp mắng một câu: "Cút."
"Nha! Tính khí so vóc người còn cay hơn!"
Cái tay tên côn đồ duỗi ra hướng đến Tư Đồ, hình như là muốn đem cô kéo đến bên cạnh, Tư Đồ vội vàng đem mu bàn tay ra phía sau, tránh thoát đối phương, đang lúc cô suy tư bước kế tiếp nên làm cái gì thì ngồi tên côn đồ ở bên cạnh cô bất ngờ bị người nào đó níu lấy cổ áo xốc đi xuống.
Tư Đồ còn chưa có thấy rõ hết, côn đồ này đã đau kêu một tiếng, lảo đảo tới một bên quầy hàng, chờ Tư Đồ thấy rõ người đột nhiên xông ra là Thời Chung thì anh đã nắm cổ của tên côn đồ thứ hai, muốn vung quyền đánh hắn.
Tư Đồ vội vàng xông tới kéo Thời Chung.
Thời Chung không để ý hất cổ tay đang kéo tay anh ra, cặp mắt hơi có vẻ ác độc nâng lên, lúc này mới phát hiện ra người kéo mình là cô, anh vội vàng dừng sức lực, mới không làm cô bị thương.
Tư Đồ nhìn mấy tên côn đồ hùng hùng hổ hổ hướng cô cùng Thời Chung tiến tới gần, không chút suy nghĩ, nắm tay Thời Chung liền trực tiếp hướng cửa chính siêu thị chạy đi, đảo mắt đã vọt vào trong tuyết.
Bông tuyết có chút mê mắt, nhưng Tư Đồ sau khi tiếng hét tức giận đuổi theo phía sau của bọn côn đồ, căn bản không để ý tới cái khác, chỉ nắm lấy tay Thời Chung thật chặt, lôi kéo một đường chạy như điên.
Bọn côn đồ một đường đuổi theo hai người tới bên cạnh xe dừng ở ven đường, Tư Đồ dẫn đầu mở cửa xe, lắc mình vào ghế lái, chờ Thời Chung ngồi vào ghế trước, cô liền đạp mạnh ga, tăng tốc rời đi.
Tư Đồ xuyên qua kính chiếu hậu liếc mắt nhìn phía sau, bọn côn đồ đã bị bọn họ bỏ lại phía sau, cũng không biết một đường trong đầu buồn bực hành sử bao lâu, trong kính chiếu hậu đã sớm không có bóng dáng của bọn côn đồ, Tư Đồ lúc này mới chợt phanh xe lại.
Phanh xe gấp như thế, Tôn Dao ngủ như ch.ết ở ghế sau, cau lại lông mày, liền tiếp tục ngủ. Tư Đồ nghiêng đầu nhìn về phía Thời Chung, ánh mắt của anh đã chờ từ sớm ở nơi đó. Hai người cứ như vậy nhìn nhau cười một tiếng, tiếp theo lại quỷ thần xui khiến vui vẻ cười lớn.
Là cô trước ý thức được mình như là cắn thuốc lắc cười quá ngu, vì vậy vội vàng thu lại nụ cười? Hay là bởi vì anh dần dần thu hồi nụ cười, canh chừng ánh mắt cô cũng không giải thích được thâm trầm , mới đưa đến cô cũng không khỏi ngưng cười.
Nhìn anh cô, gió nhẹ nước chảy, lại thâm sâu chìm tựa như biển.
Anh nhẹ nhàng nâng tay phủ môi của cô, động tác cũng không quá tự nhiên, Tư Đồ cũng không cảm thấy chán ghét.
"Đôi môi cũng đông lạnh rồi. . . . . ."
Tư Đồ nghe anh nói như vậy, nhưng không có phát hiện anh đang từ từ hướng cô nghiêng qua thân .
Ngón tay anh cứ như vậy mang theo nhiệt độ của anh cùng một tia xúc cảm mềm mại , vuốt ve qua môi của cô. Một giây kế tiếp, nụ hôn của anh thay thế, rơi vào trên môi của cô. . . . . .