Chương 21: Văn phòng điều giáo (2)
Edit: Gấu hêu ~
Beta: Cát Tiêu Hương =))))
“Đều cương to như vậy rồi, miệng còn nói không à, thật hư nha ~ ” Hắn khẽ búng lên dương v*t của cậu, vật nhỏ kia bị đau không những nhỏ đi mà càng ngày càng hưng phấn hơn nữa
“No no no, làm sao được chứ, đây là đang trừng phạt ….không phải là thỏa mãn, em cố mà nhin xuống đi nha —“
Hắn từ từ đi đến bên sấp tài liệu, rút ra một sợi ruy băng màu vàng, đem dương v*t kia băng lại, từng vòng từng vòng, cột chặt lại dương v*t đang dựng thẳng kia
Tuy rằng cũng không phải lần đầu dương v*t bị trói, nhưng chặt căng như vậy thì chưa bao giờ, càng muốn bình tĩnh để giảm bớt đau khổ, nhưng vật kia hết lần này tới lần khác lại trướng càng lớn hơn nữa, vừa đau vừa nghẹn
“Ngô~~~ Làm ơn…tháo ra đi…tháo ra đi mà….a ~~a~~”
“Mới chỉ bắt đầu thôi! Em đừng có hưng phấn quá nha ~.”Gia Minh Diệc một bên trả lời, một bên ác liệt lôi kéo con bướm nơ vừa buộc kia
“Ừ ~~ Đừng… Đừng… A… Đau………~~”
“Ngoan, cơ hội khó có được, cho ngươi chơi một trò chơi mới nha– “
Hắn dùng dây lưng cố định Lăng Phàm lại, đi vào trong lấy ra một hộp kẹp giấy đầy màu sắc
Dù cho là chơi đùa thì Gia Minh Diệc vẫn chuẩn bị rất đầy đủ. Lăng Phàm thấy đống đồ kia thì liền biết sắp có chuyện gì, hoảng sợ vùng vẫy
Gia Minh Diệc đối Lăng Phàm lúc này tranh cãi ầm ĩ liền biểu hiện ra sự bất mãn, vẻ mặt trầm thấp, lấy tay vỗ vỗ hai gò má của cậu
“Ngoan đi, đừng làm rộn. Anh không ngại dán miệng em lại đâu!”Lăng Phàm khó có được nhìn thấy Gia Minh Diệc như thế mặt nghiêm túc, trước đây mặc dù là ở thời gian điều dạy mình hắn đều là mang theo một loại chơi đùa vui vẻ, giờ phút này vậy biểu tình âm trầm, làm cho lòng của Lăng Phàm cả kinh, trong nháy mắt liền không dám thanh âm nào nữa
Thế là năm màu kẹp từng cái, từng cái, thoáng chốc đã rải đầy ở trên da, ngực, dưới bụng, bắp đùi….Lăng Phàm
Nhất là ở xung quanh đầu ngực cậu, hắn kẹp một lần bốn năm cái xung quanh. Kẹp giấy mang đến cho cậu một nỗi đau không thể tưởng, Lăng Phàm cơ hồ là sống ch.ết cắn răng chống đỡ lại, đến khi kẹp bày kín toàn, cậu chỉ còn sót lại chút sức lực cuối cùng
“Đau quá…lấy…lấy xuống…đi…”
Lăng Phàm kịch liệt giãy dụa làm cho dây ruy băng vốn chặt cứng cũng có chút nới lỏng, ngay cả hậu huyệt căng đầy bút máy đều có hơn phân nửa bị ép ra ngoài.
“Em hư quá nha ~!” Gia Minh Diệc nhẹ nhàng đùa bỡn kẹp giấy trước ngực Lăng Phàm, mang cho cậu một trận đau đớn, tay kia càng đem bút máy, hung hăng đẩy vào trong….
“Ngao ~~~~” Lăng Phàm thét lớn, cả người chợt vung lên, kẹp bị kéo xuống, lưu lại một vết đỏ thẫm quanh đầu v*
“Xem! Đã bảo em đừng động lại không nghe, bây giờ thì hay rồi —“
Gia Minh Diệc dùng ngón tay của mơn trớn hạt đậu nhỏ đang sưng vì vết thương, cúi người –khẽ ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ, sau đó thừa dịp Lăng Phàm buông lỏng… Nhanh chóng dựt hết kẹp giấy ra!
“Oa.. Oa… Đau…A…” Liên tiếp đau nhức khiến Lăng Phàm ngoại trừ kêu la thì cũng chẳng còn biết phải làm gì nữa. Vết thương màu đỏ kia giờ đã chuyển sang bầm đen
Gia Minh Diệc biết sức chịu đựng của câụ cũng đã gần đến cực hạn, không nói thêm gì nữa, nhanh chóng tháo gỡ trói buộc trên dương v*t cho cậu
Từ cực hình được giải thoát, thân thể cậu đầy mồ hôi nhễ nhại cùng những vết đỏ thoạt nhìn rất gợi tình
Gia Minh Diệc nhìn gương mặt cậu, hầu kết khẽ động một cái.
Xem ra….sự nhẫn nại của hắn đã đến hồi kết rồi a —–