Ức Vạn Tân Lang : Hào Môn Tổng Tài Ái Thượng Ngã
✍ Hữu Nhân Vô Phẩm
23 chương
487 lượt xem
3 ✩
✎
- Chương 1: Cậu làm tôi hứng thú rồi đấy
- Chương 2: Tốt lắm, chàng trai, tốt lắm
- Chương 3: Cậu thấy vừa mắt không ?
- Chương 4: Thật là một chàng trai đặc biệt
- Chương 5: Hàn Khiêm hổ khu nhất chấn
- Chương 6: Em dám không nhìn tôi sao
- Chương 7: Ông chính là bại hoại ức hiếp cha tôi sao
- Chương 8: Còn chưa có ai dám cự tuyệt tôi đâu
- Chương 9: Chết tiệt !
- Chương 10: Em nghe anh giải thích
- Chương 11: Bao nhiêu tiền chịu rời khỏi con tôi
- Chương 12: Hai nam tranh một nam
- Chương 13: Cầu tôi sẽ thoả mãn em
- Chương 14: Tôi muốn cả thế giới này đều biết
- Chương 15: Bồn máu chó này có hơi lớn
- Chương 16: Thầm muốn rời đi
- Chương 17
- Chương 18: Vậy mà lại ngược tôi ?
- Chương 19: Chú không xứng có được em ấy
- Chương 20: Thiên nhiệt Hồ Phá
- Chương 21: Hàn Khiêm đưa ra một quyết định khó khăn
- Chương 22
- Chương 23: Phiên ngoại Long
Thể loại : Hiện đại, hài, 1×1 [?!], chủ công, đoản văn.
Độ dài : 22 chương + 1 Phiên ngoại
Editor : Lăng Vân.
Spoil:
“Hàn Khiêm!!!”
Thanh âm này tựa như tiếng sấm rền vang lên bên tai, toàn bộ cửa hàng đều bị chấn đến rung lên, chuột trong tay Hàn Khiêm thiếu chút nữa văng ra.
Mẹ nó ai gào tên anh to như vậy hả…
“Hàn Khiêm bên trong nghe rõ!!! Em đã bị tôi, Thẩm Thiên Ngạo bao vây!!! Mau mau bước ra!!!”
“Hàn Khiêm bên trong nghe rõ!!! Em đã bị tôi, Thẩm Thiên Ngạo bao vây!!! Mau mau bước ra!!!”
“Hàn Khiêm bên trong nghe rõ!!! Em đã bị tôi, Thẩm Thiên Ngạo bao vây!!! Mau mau bước ra!!!”
Chuyện quan trọng phải nói ba lần, Thẩm Thiên Ngạo hắn thành công làm được…
Hàn Khiêm yên lặng buông máy tính trong tay, vài bước vọt tới cửa cửa tiệm muốn khoá cửa lại.
Có điều, đã chậm chân…
Thẩm Thiên Ngạo nhảy từ thang dây thả xuống từ trực thăng, lập tức chặn ở cửa tiệm.
Hàn Khiêm đầy mặt tuyệt vọng.
Cánh hoa từ trên phi cơ rải xuống đầy trời, Hàn Khiêm ngẩng đầu lên còn thấy ở cửa có vài người ngồi chồm hổm, từng nắm từng nắm ném hoa xuống.
Hàn Khiêm vẫn như trước đầy mặt tuyệt vọng.
Anh cúi đầu dùng vẻ mặt tuyệt vọng nhìn Thẩm Thiên Ngạo đang quỳ một gối trước mặt mình, trên tai chụp cái micro, trong tay cầm một hộp nhẫn.
“Khiêm.” Thẩm Thiên Ngạo cực kì chăm chú nhìn anh, đem nhẫn cao cao nâng lên, giơ đến trước mặt Hàn Khiêm.
Viên kim cương trên cái nhẫn kia thật lớn a, Hàn Khiêm hết hồn.
“Tôi!!! Thẩm Thiên Ngạo!!! Thề với trời!!! Với mây!!! Với gió!!! Với đất!! Với hoa tươi cầu vồng!!! Tôi!!! Đời này!!! Chỉ yêu Hàn Khiêm!!! Một người duy nhất!!!”