Chương 48
Chap này tặng bạn Ngocsanh nha < .
Cả đám về nhà với khuôn mặt không thể nào lạnh hơn, duy chỉ có cậu thấy sợ hãi khi có 6 cái Nam Cực đang chỉa thẳng vào mình.
Jin quay lại thấy được cảnh tượng của cậu thì không khỏi buồn cười. Thật là, bảo bối này có bao giờ các anh dám lớn tiếng hay làm gì đâu mà lại sợ như vậy chứ. Xoa nhẹ đầu cậu, anh cười:
- Hôm qua anh có mua Xoài Lắc cho em đấy. Đang để trong tủ lạnh, em mau ăn cơm đi rồi tráng miệng. Để lâu mất ngon. 2
- Vâng! - Nghe đến đồ ăn mắt cậu sáng hơn đèn pha oto. Tung tăng vào bếp.
Ngoài đây chỉ còn có 6 mống đang an tọa trên sopha, thử tìm ra được 1 người vui vẻ cũng khó a. Ánh mắt sắc lạnh hơn vài phần, Jimin ngửa cổ ra thành ghế, tay day nhẹ 2 thái dương:
- Aizz. Bảo bối quá hấp dẫn đi. Nhìn vào là yêu ngay! Biết bao nhiêu người đã đổ rồi mà hôm nay lại thêm 1 người nữa. Hơissss.
- Bảo bối ngây thơ đến vậy.....
Namjoon cũng thở dài ngao ngán, dứt lời 1 bầu không khí ảm đạm lại bao trùm cả căn phòng. Các anh không phải sợ đối thủ, sợ là sợ cậu dễ tin người ấy chứ.
- Các anh vào ăn cơm! - Tiếng nói lãnh lót từ bếp vọng vào làm các anh bừng tỉnh.
- Bọn anh ra ngay đây!!! - Hoseok vui vẻ. Các anh bỏ qua sự rắc rối, tươi tỉnh vào bếp ăn cơm.
---------------------------------------
Sáng mai 7h30"
- Đi học! - Yoongi vừa ngáp vừa nói.
- Đi! - Đám còn lại.
7h50", vì còn sớm nên các anh và cậu thong thả đi chứ không gấp gáp như các lần trước. Đến trường vẫn là trung tâm chú ý của đám học sinh nhắng nhít. Vẫn là những câu nói bất hủ như “Anh Yoongi đẹp trai”, “Anh Jimin lòng em“.......Vân vân và mây mây.
Nhíu mày vì tiếng ồn, Hoseok quét ánh mắt sắc lạnh về phía toàn trường.
- *im bặt*
Gật đầu hài lòng, cả đám đi thẳng lên lớp và thực hiện phi vụ...ngủ. Riêng Yoongi thì đi làm gì đó rồi lên sau.
Vừa chớp mắt được 1 tí thì chuông vào học vang lên nhức cả tai.
Ông thầy dạy Hóa ôm cả mớ giáo án lẹt đẹt vào lớp. Phía sau cũng có nhân vật đi theo. Vừa vào lớp đã gây được sự chú ý của toàn thể nữ sinh:
- Oa...Handsome a~.
- Saranghaeyo~.
- I lép diu.
Gõ “nhẹ” cây thước lên mặt bàn, thầy cất giọng vui vẻ:
- Các em im lặng! Lớp ta có học sinh mới. Em tự giới thiệu về mình đi!
Học sinh mới khuôn mặt bình thản trả lời giọng đều đều:
- Jae Bum, có thể gọi là JB nếu muốn! 3
Vừa dứt câu, cả lớp ( trừ 6 mem) liền xôn xao:
- Jae Bum kìa mày ơi. Con trai BT í.
- Lại thêm thứ dữ!
........................
Nghe giọng nói quen thuộc, cậu cùng 5 người còn lại ngóc đầu lên nhìn. Thấy nhân vật nổi trội, 2 con ngươi cậu mở to.
- A...để thầy xem nào. Lớp ta còn chỗ nào nhỉ? - Thầy đưa tay vuốt cằm nhìn đăm chiêu quanh lớp.
Nhân lúc đó hắn đi về chỗ cậu, mỉm cười nhẹ nhàng:
- Em muốn ngồi ở đây! - Hắn đưa tay chỉ vào bàn kế bên cậu, nhìn lão thầy nói.
- Nhưng chỗ đó của..... - Ông thầy e dè nói với hắn, chưa dứt câu thì bị âm giọng trầm thấp vang lên làm cho giật mình.
- Của tôi! - Phía cửa vọng tiếng nói băng lãnh quen thuộc làm cả lớp lạnh sống lưng.
Yoongi ung dung bước lại phía hắn. Vì anh cao hơn hắn tận 5cm nên việc nhìn hắn, ánh mắt anh có hơi xem thường.
- Chỗ này là của tôi! Cậu có ý kiến?
- Đúng vậy. Tôi có ý kiến. Không biết cậu đây có thể nhường cho tôi chỗ này chứ? - Hắn nhếch mép nhìn anh.
- Yoongi. - Jimin nhíu mày nhìn anh nhắc khéo, ý nói không được.
Anh vẫn bình thản, thong thả nhìn người trước mắt. Nhàn nhạt mở miệng:
- Lí do?
- Thứ 1, tôi muốn ngồi ở đây! Thứ 2, tôi muốn theo đuổi cậu nhóc này. Thứ 3, vì TÔI THÍCH! - Hắn khinh khỉnh nhìn anh.
Cả lớp được phen ồn ào. Cậu con trai BT kia có biết ngoài cậu ra thì 6 người còn lại ai cũng lớn hơn hắn không? ( Các anh 12 chuyển sang 11). Lại còn hống hách mà nói chuyện với người thừa kế MT kiểu đó. Đúng là coi trời bằng vung mà! BT cũng nằm trong top 10. Nhưng là hạng 10 còn MT thì lại là hạng nhất! Mà không lẽ JB lại không biết tới quyền lực của người con trai lạnh lùng phía trước? Biết chứ, nhưng ngặt nỗi, hắn lỡ “say nắng” cậu rồi thì phải làm sao đây? Chơi tới bến.
- So với những thứ cậu nói, cậu muốn theo đuổi em ấy? Xin lỗi nhưng tôi là người yêu em ấy. Suy ra, cậu không có tư cách! - Anh nghiêng nhẹ đầu, khóe miệng cong thành hình bán nguyệt.
Hắn biết mình không nói lại nên bồi một câu rồi đi xuống bàn cuối:
- Được thôi! Nhưng anh giữ cho kĩ đấy nhé.
Cả 6 nghe vậy thì không hẹn cùng nhếch mép thú vị. Duy chỉ có 1 con người nãy giờ không hiểu Quát Háp Pần nên ngồi im re.
Anh quăng cặp lên bàn rồi ngồi xuống ngủ. Những người còn lại thấy hết chuyện hay thì đồng loạt quay lên bảng. Cậu cùng 5 người còn lại cũng nằm ngủ sất.
Anh cảm nhận được có 1 ánh mắt đang quan sát rất kĩ bảo bối của mình thì thò tay sang bàn cậu, nắm lấy bàn tay nhỏ bé như muốn nói: “Bảo bối là của tôi “.
---------------------------------------------
End chap:)). Au không phải ghét bỏ gì JB đâu nha: . Thích nữa là đằng khác. Vì quá thích nên cho luôn vào truyện:)). Sợ mấy bạn fan Got trù dập nên tiện thể giải thích luôn:)). Cho ★ với cmt đi < .