Chương 49

Giờ ra chơi.......
Cái bụng sùng sục của cậu đang biểu tình kịch liệt. Không chịu nổi, cậu bực nhíu mày, ngóc đầu dậy, tay vẫn còn bị Yoongi nắm chặt.
Nhẹ nhàng rút tay ra, nhưng chưa đến nữa bàn đã bị Yoongi níu lại:
- Em đi đâu?


Yoongi đột ngột lên tiếng làm cậu giật mình rồi lại trở về trạng thái ban đầu đói và bực mình. Xoa xoa bụng mình, cậu nhõng nhẽo:
- Anh Yoongi~, em đói bụng!
Nghe giọng điệu làm nũng đáng yêu của cậu, anh không khỏi bật cười thành tiếng. Cậu nhóc này chỉ biết ăn thôi.


- Được rồi. - Ngẩng dậy, anh lấy tay xoa đầu cậu rồi quay qua 5 mem còn đang ngủ như ch.ết đi sống lại:
- Bọn mày có xuống căn tin không?
- Hở? Vụ gì xảy ra? Yoongi à, tao nhớ mày đâu có tính tham ăn? - Tae mắt nhắm, mắt mở trả lời.
- Chúng nó không đi đâu. Bảo bối à, ta đi thôi.


- Khoan. Em đói sao bảo bối? Anh đi với em! - Jimin tung tăng dắt tay cậu đi, để lại Yoongi với khuôn mặt ngơ ngác.
5 người còn lại cũng theo sau.
--------------------------------------


Cậu hiện đang đứng trước cái menu dài thèn lèn của căn tin. Nhìn nó ( menu) với ánh mắt quyến rũ, 2 mắt mở to, miệng thì chóp chép không ngừng, bắt đầu hoạt động:
- Em muốn ăn cái này, cái kia, cái nọ....
- Từ từ nào. Có ai giành với em đâu? - Jimin bẹo nhẹ 2 má phúng phính của cậu.


- Của 2 cậu đây! - Chủ quầy đưa 1 mâm toàn là thức ăn cho cậu, nở nụ cười thân thiện.
Cậu tung tăng cầm mâm thức ăn lại nơi vẫn thường ngồi, có các anh đang đợi sẵn ở đó.
Đặt mâm lên bàn, cậu làm các anh không khỏi ngạc nhiên liếc qua liếc lại nhau.


available on google playdownload on app store


Mình có bỏ đói em ấy chăng? Không! cơm 3 bữa đầy đủ, có khi là 4 bữa nữa kìa. Ăn nhiều như vậy, sao vẫn ốm thế kia? Tự hỏi chỗ thức ăn ấy đi đâu rồi?
- Hù!


Thấy kêu mãi mà các anh vẫn không nghe, như phiêu du miền cực lạc vậy:)). Cậu vỗ tay cộng thêm tiếng hù “mạnh bạo” kéo cả lũ về với thực tại.
- Anh có thể ngồi đây chứ?


Giọng nói trầm cao thu hút ánh nhìn của cậu và các anh. Là JB! Cậu nhíu mày xích ghế qua cho hắn ngồi. Các anh từ lúc hắn ngồi xuống thì mặt đã lạnh tanh, hàn khí bao trùm cả căn tin.
- Hơn bao nhiêu tuổi mà đòi làm anh? - Cậu chu mỏ cãi lại.
Hắn ta xoa đầu cậu, con người này sao lại đáng yêu thế cơ chứ:


- Anh lớn hơn em vài tháng đấy nhé.
Các anh nhìn thấy cảnh tượng trước mắt mà không khỏi “nhiệt huyết“. Taehyung gạt phắt tay hắn ra, ôm chặt cậu vào lòng, bá đạo nói:
- Này, bảo bối là của chúng tôi! Cậu đừng có mà sờ mó lung tung!


Cậu thẹn đỏ mặt, vẫn nằm im trong lòng Tae, nhồm nhoàm số bánh còn đang ăn dở dang trên bàn.


Từ xa có một người con gái, thân hình hoàn mỹ, khuôn mặt có vẻ già do dùng mỹ phẩm quá nhiều. Làn da khô cằn, không mượt mà như cậu. Môi đánh son đỏ, tóc uốn đuôi. Nhìn sơ qua thì cũng thuộc dạng đẹp, bước lại phía bàn của họ:
- Các anh ơi! Em về rồi này! Hihi.


Ngước mặt lên nhìn nơi phát ra giọng nói quen thuộc, các anh nghệch mặt nhìn người con gái phía trước. Chẳng phải đây là người em gái mà bọn anh hết mực cưng chiều sao?
Taehyung buông cậu ra đứng dậy đi về phía cô gái đó, ôm chầm lấy cô:
- Hayeon! Em về sao không báo bọn anh ra đón?


Lũ còn lại cũng đồng loạt đứng dậy đi về phía cô ( trừ Yoongi), mỗi người một câu hỏi thăm.
Cô vui vẻ trả lời tất cả, ánh mắt hiện rõ tia vui mừng, nhưng theo Yoongi thì có gì đó hơi.......giả tạo?
Cô nhìn Yoongi xụ mặt:
- Anh không mừng em về sao?
- Không!


Từ bé, anh đã chẳng ưa gì cô. Mặc kệ lũ còn lại cứ luyên thuyên Hayeon tốt lắm, đáng yêu lắm, thân thiện lắm. Không hiểu sao anh luôn thấy đằng sau những nụ cười của cô vẫn có thứ gì đó rất cáo già. Anh chẳng thể thân nổi!


Chỉ có cậu và JB nãy giờ ngồi méo hiểu chuyện gì, hết nhìn nhau rồi lại nhìn các anh.
Còn cô khi nghe câu trả lời anh thì máu dồn tới não, giả vờ thút thít:
- Hức...hức... Anh thật vô tâm! - Vừa khóc, cô vừa rúc vào lòng Namjoon như thể oan ức lắm.


- Mày quá đáng vừa thôi! Em ấy đã về đây thăm chúng ta rồi. Có lòng tốt thì ít nhất cũng phải chào hỏi 1 câu chứ. - Jin nhíu mày khó chịu khi thấy cô em gái anh yêu quý đau lòng.
Cô đang khóc trong vòng tay của Namjoon, nghe được câu nói của Jin thì nhoẻn miệng cười sắc sảo.


Chả biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng mà thấy Namjoon và Tae ôm người khác không phải cậu thì lòng đau nhói. Cậu bệnh tim chăng?
- Không cần mày quản. Cứ đi mà nuông chiều thiên thần xinh đẹp của bọn mày í. Ta đi nào bảo bối!


Nói xong anh quay mặt bỏ đi, nắm lấy tay cậu kéo cậu theo. Để lại JB với khuôn mặt mang ý cười ( hắn đã hiểu chuyện), với lũ còn lại đang bực mình nhìn theo dáng anh khuất dần. Cô sau khi nghe 2 từ “bảo bối” được phát ra từ miệng anh thì quay mặt ra nhìn nhưng chỉ thấy được tấm phù hiệu tên “Jeon Jungkook” được in kĩ sảo. Ngạc nhiên khi thấy giọng của anh hết sức dịu dàng, sau đó cô lại tức giận khi giọng nói đó không thuộc về mình. Nhanh chóng lấy lại dáng vẻ thánh thiện, nói với 5 người:


- Em đi nhận lớp nhé? Hức...
Giọng nói pha với tiếng nấc làm các anh thương hại:
- Để bọn anh đi với em! - Hoseok cười với cô.
Cô nhanh chóng cười đáp trả. Cả 5 người kể cả cô quay lưng bước đi, JB đột nhiên níu tay Jimin lại:


- Hãy cẩn thận! Tôi sẽ cướp em ấy bất cứ lúc nào nếu các người lơ là. Các cậu mà tổn thương em ấy thì lúc đó, em ấy sẽ không thuộc về các cậu nữa! - Nhếch mép, hắn xoay gót bước đi.
Hayeon tưởng hắn nói mình thì đắc ý cười thầm.
Hayeon pov:


Xem ra Hayeon tôi đây vẫn còn có giá trị cao như thế nhỉ? Cũng phải thôi, đẹp cũng là cái tội!
End pov
------------------------------------
HÃY ĐỌC NHỮNG DÒNG DƯỚI ĐÂY:
N!






Truyện liên quan