Quyển 2 - Chương 7-2
“Tôi muốn tắm rửa.”
Hai người vừa mới trở về biệt thự, Lăng Nhất Quyền liền mặc dép lê tự động đi đến trước mặt Bạch Thiên Nghiêm, mặt không thay đổi tuyên bố.
Bạch Thiên Nghiêm nhìn cậu, trên trán một trận hắc tuyến — thật đúng là vì tắm rửa a! nhưng y vẫn như trước trầm ổn khuyên nhủ: “Tay cậu tạm thời không thể chạm vào nước, tôi lau người cho cậu có được không?”
Lông mi xinh đẹp của Lăng Nhất Quyền run rẩy, cúi đầu ngửi ngửi mình, lại ngẩng đầu nhìn Bạch Thiên Nghiêm: “Thối quá, hôm nay tắm.”
Thối ở đâu?…… Sao tôi không ngửi thấy chứ……
Bạch Thiên Nghiêm thở dài, đối với tính khiết phích của đứa nhỏ này thật sự không có biện pháp, đành phải gật gật đầu, nói: “Được rồi, tôi đi lấy bao ni lông bọc kỹ lại cho cậu trước đã.”
Chờ đến khi Bạch Thiên Nghiêm cẩn thận vì cậu bọc kỹ bàn tay xong, rồi đưa người đến phòng tắm cởi quần áo, rốt cục Bạch Thiên Nghiêm mới bắt đầu cảm giác cả người không được tự nhiên. Bởi vì, Lăng Nhất Quyền đột nhiên giống như biến thành một người khác — lông mi rũ xuống kia khiến cậu thoạt nhìn cũng không lạnh lùng, ngược lại có vẻ khá nhu thuận, giống oa nhi Bạch Ngọc.
Thế nên lúc cởi quần áo cậu, y luôn có cảm giác như đang phạm tội.
Nhất là khi cởi cúc áo cậu, Lăng Nhất Quyền sẽ giương mắt nhìn thẳng y, ánh mắt kia trong suốt đến nỗi phảng phất như nhìn thấu tất cả.
Theo từng hạt cúc bị cởi tháo ra, quần áo bị cởi ra, thân thể nam tính cực hoàn mỹ của Lăng Nhất Quyền hiện ra, phía trên ngoại trừ mùi nước khử trùng, mơ hồ còn có mùi sữa.
Bạch Thiên Nghiêm hơi mím môi, mặt ngoài bất động thanh sắc, trong lòng lại yên lặng thì thầm —- thì ra đứa nhỏ này bình thường dùng nước hoa là sợ người khác ngửi được mùi sữa sao (=..=)……
"(Từ đoạn này ko có raw, có j sai sót thông củm dùm ta T.T)"
"Bất quá theo quần áo trượt xuống, bộ dáng thoạt nhìn vô hại của Lăng Nhất Quyền kia nháy mắt biến thành nguy hiểm —- rõ ràng là một khuôn mặt cấm dục, cơ bắp, đường cong thân thể lại gợi cảm có chút quá phận, phảng phất như một Ác Ma sau khi bạch hóa, yêu dị mà cường tráng."
"“……” Bạch Thiên Nghiêm rũ mi, tay đặt ở trên quần cậu, bỗng nhiên do dự ……"
"Không biết vì sao, cứ cảm giác cả người sợ hãi……"
"“Như thế nào?”"
"“Không có việc gì.” Bạch Thiên Nghiêm không hề sơ hở mỉm cười, tiếp tục động tác."
"Hứ, cứ xem cậu ta là Tiểu Bạch kê mà xử lý, bạch kê bạch kê —- một bên trong lòng lặp lại, một bên tận lực bình tâm cởi quần cho cậu."
"Chắc do quá khẩn trương, khi Bạch Thiên Nghiêm kéo quần cậu xuống, cư nhiên ngay cả qυầи ɭót cũng kéo xuống luôn một lần, tầm mắt ngay lập tức đối diện trong khoảng cách gần, có thể nghĩ, lực trùng kích lớn cỡ nào. (đối diện là cái zề khỏi giải thích =.,=)"
"“…………” Vì thế Bạch Thiên Nghiêm cảm giác cực độ quẫn bách, cũng không quản ý kiến đối phương, túm qua khăn mặt che chỗ đó của cậu: “Tôi gội đầu cho cậu trước.”"
"Lăng Nhất Quyền biểu tình không đổi, vẫn bình tĩnh nhìn đối phương."
"Nhưng chờ tới khi gội đầu xong, đang muốn dùng bông tắm chà người cho Lăng Nhất Quyền, Lăng Nhất Quyền vốn đang trầm mặc đột nhiên mở miệng: “Tôi không cần bông tắm để tắm.”"
"“Ân? Khăn mặt?”"
"“Lấy tay.”"
"“………”"
"“Có thể bắt đầu chưa?”"
"“……” Gì chứ, vậy sao trong phòng tắm lại có mấy thứ bông tắm này? Nhưng lại thấy mặt Lăng Nhất Quyền tựa hồ có chút không vui, Bạch Thiên Nghiêm đành phải nặn sữa tắm vào lòng bàn tay mình, do dự một lát, rồi sau đó bắt đầu vì cậu tẩy rửa."
"Khoảnh khắc bàn tay bao trùm lên, Bạch Thiên Nghiêm đang quỳ một gối dưới đất liền cảm giác thật sự có chút chịu không nổi — này quả thực tựa như đang trực tiếp vuốt ve."
"Nhất là sau khi thoa sữa tắm, làn da khuynh hướng cảm xúc kia phảng phất như có thể hấp thụ lòng bàn tay, một khối mau cơ bắp căng chặt cuồn cuộn, thật sự khiến y có loại cảm giác khí huyết dâng trào."
"Nội tâm tự đánh mình mười quyền, sau khi bình tĩnh một chút, Bạch Thiên Nghiêm mới tiếp tục chà lau cho đối phương."
"Theo động tác của người đàn ông, bọt biển trắng sữa không ngừng theo khe hở các ngón tay màu mật ong của y chảy ra, theo lồng ngực tuyết trắng của thanh niên dần dần lăn xuống dưới eo, thấm vào trong khăn mặt màu trắng trên hông kia."
"Mà động tác trên tay lại một lần nữa cứng đờ chỗ khăn mặt, mặt người đàn ông có chút đỏ lên……"
"Nhưng khi liếc mắt nhìn cái tay bị thương của Lăng Nhất Quyền, người đàn ông liền yên lặng rút khăn mặt ra, sau đó ngón tay dính đầy bọt biển trượt vào giữa hai chân cậu……"
"Nóng quá……"
"Phản xạ có điều kiện co rụt lại, theo bản năng ngẩng đầu nhìn Lăng Nhất Quyền, đã thấy lông mi đối phương cũng chưa động chút nào, chỉ là mặt không chút thay đổi theo dõi y, lông mi thật dài hơi rũ."
"Người đàn ông cúi đầu lại tiếp tục rửa, nhưng mới nhẹ nhàng sờ soạng vài cái, liền khiếp sợ phát hiện chỗ đó tựa hồ đang ngẩng lên……"
"“Tiếp tục.”"
"“……” Người đàn ông vẫn có chút cứng đờ, đầu ngón tay hơi hơi run lên."
"“Chẳng lẽ anh muốn tôi tự giải quyết?”"
"Người đàn ông cười khổ một cái, đổi lại lấy tay âu yếm, ma sát qua lại"
"Không khí dần dần bắt đầu trở nên cực nóng mà trầm mặc, hô hấp của cả hai đều có chút nặng. Người đàn ông làm thật lâu, tay cũng đã tê mỏi nhưng cũng không thấy đối phương bắn ra."
"Giương mắt nhìn về phía Lăng Nhất Quyền, vừa muốn nói gì, lại phát hiện người sau cũng đang theo dõi y, cánh môi đỏ bừng mọng nước, ánh mắt lại cực kỳ nguy hiểm."
"Chỉ thấy cậu chậm rãi ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ cánh môi, nói giọng khàn khàn: “Dùng miệng……”"
"“……” Người đàn ông ngơ ngác, nói, “Như vậy quá mức …… Ô……”"
"Lời còn chưa nói xong, thanh niên liền dùng cánh tay áp đầu y hướng về phía mình."
"“Ô…… Ngô……” Người đàn ông hoảng sợ, lại không dám động vì thương thế của đối phương, cho nên cánh môi không thể không trực tiếp chống lại vật thể thô nhiệt kia, nháy mắt liền có loại ảo giác bị phỏng."
"“ɭϊếʍƈ.”"
"“……” Người đàn ông nhíu nhíu mày, cánh môi run rẩy hơi hơi mở ra, đầu lưỡi ướt át có chút bất an vươn ra, cẩn thận ɭϊếʍƈ một cái."
"Sữa tắm thật đắng……"
"“Anh muốn tôi cảm lạnh sao?” Giọng nói thản nhiên từ đỉnh đầu truyền xuống, trầm hơn rất nhiều so với bình thường."
"Người đàn ông cứng đờ, đầu lưỡi đỏ bừng lại một lần nữa hướng vật thể thô nhiệt kia ɭϊếʍƈ qua, ɭϊếʍƈ láp qua lại."
"Không khí càng trở nên nhớp nháp, thanh niên tóc trắng nheo mắt nhìn người đàn ông đang chui đầu vào giữa hai chân mình bận rộn, hô hấp dần dần mê loạn."
"Người đàn ông ngốc ngốc ɭϊếʍƈ, hoàn toàn không biết sự tình vì sao lại phát triển thành như vậy khiến đầu óc y đã có chút mơ hồ, cho đến khi đầu đột nhiên bị đè lại, vật thể lửa nóng kia nháy mắt tống vào trong miệng y."
"“Ô……”"
"“Không được đụng răng nanh vào tôi.”"
"“…… Ngô……”"
"“Dùng lưỡi ɭϊếʍƈ, dùng lực chút.”"
"“……”"
"“Thật ngu ngốc…… Ân……”"
"Theo động tác phun ra nuốt vào, không ngừng có nước bọt nuốt không kịp chảy ra từ khóe môi người đàn ông, ɖâʍ mĩ trượt xuống cổ y."
"Khoang miệng bị lấp đầy khiến y vì khó thở mà hai mắt đỏ lên, lông mi ướt sũng ẩn nhẫn run rẩy, lại không còn sự trầm ổn như ban đầu, ngược lại tản mát ra một loại gợi cảm thi ngược cực độ mê người."
"Không biết qua bao lâu, người đàn ông cảm thấy cực nóng trong khoang miệng đột nhiên bắn một phát, chưa kịp phản ứng thì một chất lỏng đắng chát gì đó liền bắn tới chỗ sâu trong yết hầu của y."
"“Ô! khụ! khụ khụ……” y vội vàng lui ra phía sau cố hết sức khạc ra, một tay chống tường, hơn nửa ngày mới tỉnh táo lại, rốt cục có chút phẫn nộ: “Sao cậu không bắn ở bên ngoài!”"
"“Quần áo dơ rồi.” Lăng Nhất Quyền vẫn bình tĩnh như trước, mi nhãn xinh đẹp, tinh xảo xuất trần như tranh, hoàn toàn nhìn không ra mới vừa rồi còn bắt buộc một người đàn ông vì cậu khẩu ɖâʍ."
"“……” Bạch Thiên Nghiêm cúi đầu nhìn thoáng qua quần áo bị dính chất lỏng trắng ngà liền nhíu mày."
"“Trực tiếp cởi ra cùng nhau tắm đi.”"
"“……”"
(từ đoạn này lại có raw nhé:3)
Sự việc sau đó Bạch Thiên Nghiêm không muốn nhắc lại, có điều đùi trong có thêm hai dấu cắn, sâu muốn rỉ máu.
Tựa như muốn xác định sự tồn tại của cậu, dùng lực ngoan độc.
Tin tức Lăng Nhất Quyền bị phỏng trong vụ hỏa hoạn lớn, cuối cùng vẫn bị đồn bậy tản ra ngoài. Dù sao thì người ở hiện trường quá nhiều, cho dù Lăng Nhất Quyền muốn áp chế tin tức, cũng áp không được.
Bất quá Bạch Thiên Nghiêm lại được bảo vệ rất khá, thân phận không bị lộ ra.
Sau khi tin tức truyền ra, trang web chính thức và weibo của Lăng Nhất Quyền ngày hôm đó liền bị vô số fan chen nhau biểu lộ lo lắng xém bị rớt mấy lần, hệ thống mạng phải nâng cấp mấy lần mới miễn cưỡng chống đỡ được (xì iiii =.,=).
Vô số lời nhắn thân thiết phảng phất như hoa tuyết, không ngừng mà dũng mãnh vào hộp tin nhắn, không ít fan dễ dàng kích động càng lo lắng đến phát khóc, sau đó, loại cảm xúc này bắt đầu chậm rãi lây nhiễm sang nhiều người, cuối cùng cư nhiên biến thành Lăng Nhất Quyền đã ngủm (QT za nga), mọi người đều đang đau đớn khóc tang…… (=..=)
Cuối cùng, phát hiện tình hình phát triển tới mức không thể khống chế, Lăng Nhất Quyền mới gửi đi tin nhắn đầu tiên, tình huống mới hơi chuyển biến tốt chút.
Thương nhẹ, tôi không sao.
Năm chữ.
Là chính cậu lấy tay gõ bàn phím.
Khi gõ bàn phím lại bị đụng đến miệng vết thương nên rất đau đớn, nhưng cậu lại không nhờ bất luận người nào hỗ trợ.
Chỉ đơn thuần muốn tự mình trả lời những người quan tâm tình trạng hiện thời của mình.
Rồi sau đó, hai người về tới Trung Quốc, trong khoảng thời gian tay Lăng Nhất Quyền hoàn toàn không thể động này, Bạch Thiên Nghiêm hầu như biến thành toàn chức bảo mẫu 24/24 giờ.
Bởi vì Lăng Nhất Quyền kia càng trở nên cực kỳ khiết phích, mà tất cả những chuyện cần người phục vụ, đều chỉ cho Bạch Thiên Nghiêm tới làm.
Trừ lần đó ra, Bạch Thiên Nghiêm còn phát hiện, Lăng Nhất Quyền tựa hồ trở nên làm nũng hơn.
Tuy rằng từ này đặt ở trên người mặt than thật sự có chút không thích hợp, nhưng ngoài từ này ra, Bạch Thiên Nghiêm đã không còn biết hình dung biểu hiện của Lăng Nhất Quyền như thế nào.
Tỷ như nói buổi sáng —
Lăng Nhất Quyền luôn luôn thức dậy sớm so với y cư nhiên học thói ngủ nướng.
“Đã tám giờ rưỡi rồi, rời giường đi thôi.” Nhìn nhìn ngoài cửa sổ sắc trời đã lên cao, lại nhìn nhìn đồng hồ, giọng Bạch Thiên Nghiêm đã có chút bất đắc dĩ.
“Không.” Giọng trả lời y nghe đi vào tuy rằng miễn cưỡng, nhưng lập trường kiên định. Mà một đầu tóc trắng rối loạn kia, lại có vẻ có chút tính trẻ con.
“Cậu muốn ngủ nướng tôi không có gì ý kiến.” Bạch Thiên Nghiêm tựa hồ thở dài, rồi sau đó, mới chậm rãi nói, “Nhưng có thể không đè nặng tôi không?”
“……” thanh niên ngủ nướng không đáp lại, nhưng tuyệt không đứng dậy, ngược lại tựa đầu vào thoải mái mà cọ cọ ở cần cổ đối phương, lại hít ngửi hơi thở nhẹ nhàng khoan khoái trên người của đối phương, ngủ tiếp.
Vì thế thời gian nấu nướng bữa sáng kéo dài ……
Lại hoặc là nói buổi chiều —
Lăng Nhất Quyền thân mặt áo ngủ rộng rãi, được hầu hạ đến thoải mái, được tắm rửa đến trắng tinh ngồi tựa trên sô pha đọc sách, bên cạnh là Bạch Thiên Nghiêm đang dùng máy hút bụi hút bụi.
Ước chừng cứ khoảng mỗi hai phút, Bạch Thiên Nghiêm sẽ “Rất thuận tay” vì cậu lật trang, cũng không quên đút cậu uống hai hớp trà Sơn Tra. (=..=)
“Nho.”
Thường thường tại thời điểm Bạch Thiên Nghiêm bận rộn nhất, thanh niên tóc trắng tinh xảo như tượng nào đó đương nhiên sẽ vì y tăng thêm phiền toái.
“……” Bạch Thiên Nghiêm đang chải lông cho cầu hồ ly quay đầu liếc mắt nhìn thanh niên, gật gật đầu rồi đi phòng bếp rửa tay cẩn thận, sau đó bưng một dĩa nho đi ra, ngồi xổm trước người cậu bắt đầu đút từng quả. (=..= cái quái zề thế?)
“Không ăn vỏ, bẩn.” Thanh niên nhìn thoáng qua quả nho tím đưa tới bên miệng, mặt không chút thay đổi nói ra dị nghị.
“Chỉ có trẻ con mới kiêng ăn –”
“……” Phát hiện ở phương diện ẩm thực đã không thể kháng cự Bạch Thiên Nghiêm, thanh niên há miệng yên lặng ăn luôn, tuy rằng chưa từng có người dám nói với cậu như vậy.
“Có thể đừng cắn đến ngón tay không?” Một lát sau, giọng người đàn ông nghe vào có chút buồn bực.
“Ngao ngao!!” Nhìn thấy hai người nói chuyện, cầu hồ ly cảm giác bị vắng vẻ bắt đầu lăn lộn, tranh thủ tình cảm cọ vào trong lòng Bạch Thiên Nghiêm, móng vuốt múp múp cào cào muốn được thưởng nho ăn. (=.,=)
Rất nhanh lại đến bữa tối, vì bị bỏng, Lăng Nhất Quyền có rất nhiều thử không thể ăn, cậu vốn kiêng ăn cho nên khó tránh khỏi không thích ứng.
Chính xác mà nói, là căn bản không thể thích ứng, bởi vì Bạch Thiên Nghiêm căn bản không cho cậu cơ hội kiêng ăn, ăn cái gì, ăn như thế nào, đều là do Bạch Thiên Nghiêm đưa đến miệng, cậu hoàn toàn không còn đường lựa chọn.
“Thật khó ăn……” Trên bàn cơm, thanh niên tóc trắng nào đó mặt không chút thay đổi kháng nghị.
“Khổ qua rất có dinh dưỡng.”
“Nhưng anh đút tôi ăn cả nửa dĩa……” Đây là món rau cậu ghét nhất.
“Ngoan.” Bạch Thiên Nghiêm không hề có thành ý an ủi, trên thực tế y tính thừa dịp này bỏ tật xấu kiêng ăn của Lăng Nhất Quyền, cho nên, trên bàn cơm cơ bản đều là những món Lăng Nhất Quyền không thích ăn, nhưng rất có giá trị dinh dưỡng.
Lúc này, cầu hồ ly vùi ở dưới bàn ăn đột nhiên la ó om sòm, móng vuốt nho nhỏ cọ một cái liền nhảy về phía dép lê đen của Bạch Thiên Nghiêm, chơi đùa gặm cắn như làm nũng. (iu iêm quá 😥)
“Cầu hồ ly, kia không phải đồ ăn, đừng như vậy.” Bạch Thiên Nghiêm đang đút đồ ăn cúi đầu nhìn xuống dưới, một bên tránh né cầu hồ ly tập kích, một bên chiếc đũa lại vẫn dựa theo hướng vừa rồi gắp đồ ăn, lại không ngờ tay bị lệch qua, gắp phải một miếng ớt chỉ thiên siêu cay.
“Ngao ngao!” Thấy có đáp lại, cầu hồ ly trở nên vui vẻ, trực tiếp lôi kéo dép lê Bạch Thiên Nghiêm, bát nháo vài lần như vậy, Bạch Thiên Nghiêm đã có chút rối mù, qua một hồi lâu mới nâng chiếc đũa lên tiếp tục đút.
Nhưng vừa đưa chiếc đũa tới bên miệng Lăng Nhất Quyền, gót chân lại một lần nữa bị gây rối, lực chú ý không thể không bị phân tán, chỉ là động tác đút vẫn tiếp tục duy trì.
“……” Lăng Nhất Quyền yên lặng nhìn miếng ớt xanh đã đưa tới bên môi mình, chỉ cách một đoạn ngón tay, lại nhìn nhìn Bạch Thiên Nghiêm, cuối cùng dựa theo thói quen thành thật yên lặng ăn luôn.
Cậu cũng không biết ớt chuông và ớt chỉ thiên khác nhau như thế nào, chỉ vì do Bạch Thiên Nghiêm đút nên cậu nhận thôi.
Đến khi Bạch Thiên Nghiêm quay đầu lại nhìn Lăng Nhất Quyền, thì cực kỳ hoảng sợ.
“Cậu làm sao vậy?” Chỉ thấy vừa rồi Lăng Nhất Quyền còn vân đạm phong khinh thì bây giờ sắc mặt phát tím, tuy vẫn như trước không có chút biểu tình, nhưng đôi mắt đỏ ngầu lại dần dần đọng hơi nước, tựa hồ trở nên ủy khuất.
“Cay.” Cậu chỉ chỉ một bàn ớt nhỏ trước mặt Bạch Thiên Nghiêm, giọng khàn khàn.
“Mau phun ra! sao cậu lại ăn đến thứ này!” Này là y tự chừa đồ ăn lại cho mình.
“Anh đút ……”
“……” Cuối cùng Bạch Thiên Nghiêm cực độ quẫn bách không ngừng chuốc nước cho cậu, còn tìm tới vài viên đá cho cậu ngậm.
Sau đó tuy đã giải thích mấy lần, nhưng tối đến, trên người Bạch Thiên Nghiêm vẫn hơn vài dấu răng khá hung ác, hơn nữa vị trí cũng khá xấu hổ.
Nhưng so với việc này, Bạch Thiên Nghiêm chân chính đau lòng chính là trạng thái ngủ say sau nửa đêm của thanh niên.
Giống một đứa trẻ bị phá vỡ lớp ngụy trang, hơi cuộn mình trong lòng y, tựa hồ rất yên tĩnh, nhưng Bạch Thiên Nghiêm lại có thể từ đôi mày thủy chung không giãn ra, cùng với tiếng thống khổ ngẫu nhiên trong lúc nói mê của cậu mà biết được kỳ thật đứa bé này tùy thời tùy khắc đều đang phải nhận thống khổ rất lớn.
Tuy rằng cậu chưa một lần đề cập qua trước mặt mình.