Quyển 2 - Chương 7-3
Thời gian rất nhanh trôi qua, sau khi nhận trị liệu toàn diện, vết phỏng của Lăng Nhất Quyền cũng đang khép lại với tốc độ nhanh nhất.
Đến giai đoạn cuối, ngoại trừ cần ngâm thuốc đúng giờ quy định vết phỏng đã khép lại, bình thường cậu đều mang găng tay đặc chế bao kín hai tay, để da hoàn toàn khôi phục.
Hôm nay, Lăng Nhất Quyền đột nhiên có chuyện muốn về nhà chính vài ngày, Bạch Thiên Nghiêm quen hầu hạ cậu cũng rất tự nhiên cũng muốn đi theo, không ngờ lại bị cự tuyệt.
“Mấy ngày nay anh làm gì làm, nhưng đừng chạy loạn.” Chỉ dặn dò một câu này, Lăng Nhất Quyền không giải thích gì nhiều, liền đi ra ngoài.
Một mình một người ở nhà, Bạch Thiên Nghiêm có chút nghi hoặc, nhưng không có nghĩ ngợi gì nhiều. Chỉ ngẫu nhiên nghĩ đến cha Lăng Nhất Quyền, rồi nhớ lại một số chuyện trước đây, lưng không hiểu có chút phát lạnh.
Đang trêu đùa cầu hồ ly càng ngày càng tròn xoe (=..= ăn mún ú), y nhận được một cuộc điện thoại, giọng nói trong sáng nhưng ngữ điệu lại quái dị, nhiễu nhiễu cong cong cứ khiến người ta có loại xúc động muốn lấy tay rút đầu lưỡi hắn: “Nghiêm nghiêm nghiêm nghiêm, đến họp mặt, đến họp mặt! Bằng không nguyền rủa cậu sinh con trai có năm lỗ đít. (nguyền ác thật =..=)”
Nhưng chính giọng điệu quen thuộc này, lại khiến Bạch Thiên Nghiêm nháy mắt liền nhận ra thân phận đối phương — một tên bạn học lỗ mãng thời trung học có chút quan hệ tốt với mình, gia cảnh cũng không tồi, một công tử thiếu gia nhà giàu điển hình.
“Cái gì họp mặt?” Tuy rằng nhiều năm không liên hệ, nhưng khi còn đi học đã quen phong cách nói chuyện của đối phương nên Bạch Thiên Nghiêm rất bình tĩnh đáp lại một câu.
“Họp lớp trung học, có thể mang theo thân thích nha!”
“Không có hứng thú.” Y không có bạn bè đặc biệt gì muốn gặp cả.
“Dựa vào dựa vào dựa vào dựa vào! Một chút mặt mũi cũng không cho, cậu thích con trai có năm lỗ đít như vậy sao?” Tên bạn học cảm giác bị không thèm chú ý đến bèn giở kỹ năng trào phúng ra.
“Không cần khen con rể tương lai của cậu như vậy.” Y trào phúng lại.
“Go go go! Mau tới mau tới, có quà có quà!”
“Không có hứng thú.” Miễn cưỡng ngáp một cái.
“CD kí tên có hạn của Lăng Âm Hoàng! Nước miếng không dìm ch.ết cậu sao?”
“Mấy giờ? Ở đâu? (=.,=)” Bạch Thiên Nghiêm vẻ mặt rung lên, nghiêm túc mà thành khẩn hỏi, thái độ biến hóa cực nhanh, điệu bộ tự nhiên lại có vẻ không hề không thích hợp.
“Cầu tôi, cầu tôi tôi liền nói cho anh mấy giờ!! Mị ha ha ha!” Cảm giác được coi trọng khiến thiếu gia nhà giàu cười rung vai bắt đầu lên mặt.
“Cậu còn nhớ ảnh lưu niệm chụp được sau khi bị tôi đánh lúc còn ở trường học không?” Bạch Thiên Nghiêm không hề để ý hắn lên mặt, chỉ là rất bình tĩnh hỏi một câu.
“A?”
“Rất không tồi a, tư thái tuyệt đẹp, phong hoa tuyệt đại, chỉ tiếc quần tựa hồ tuột một nửa, ít nhất cũng chứng minh mông cậu thật sự rất trắng nga.”
“……” tiếng nghiến răng.
“Không biết bạn gái cậu nhìn rồi có cảm thấy cậu càng gợi cảm hay không? Thử xem?”
“Cậu đó! Xem như cậu hung tàn! Tối mai tám giờ, Đạp ca, lầu 4 phòng 419 (trong Đam toàn số đẹp thôi:v), ca mời khách!” ”
Đến ngày hôm sau, khi màn đêm buông xuống, sự trong trẻo mà lạnh lùng vào ban ngày ở khu trung tâm giải trí rút đi, là lúc các loại đèn nê ông nhiều màu sắc bắt đầu tỏa sáng, xinh đẹp mà nhiều vẻ, chiếu vào đám người lui tới nơi ngã tư đường.
“Đạp ca” vốn là nơi ăn chơi cao cấp nhất, ngoài các loại thiết bị giải trí đặc sắc, thú vị nhất đó là hệ thống cho điểm KTV thông minh.
Khi khách bật hệ thống này, hệ thống sẽ cho điểm sau khi khách hát xong một ca khúc.
Mức điểm cao nhất là 100, ranh giới tiêu chuẩn ước chừng như sau: hơn 90 điểm là ca sĩ đẳng cấp, hơn 80 điểm là ca sĩ chuyên nghiệp, hơn 70 điểm là cao thủ nghiệp dư, hơn 60 điểm là ưu tú, bình thường là 50 điểm hoặc thấp hơn.
Nghe nói hệ thống này hoa chín trăm ngàn mà thiết kế hệ thống trình tự, hiển nhiên không chỉ có chức năng này.
Hệ thống này đặc biệt ở chỗ có thể đưa ra nhận xét sau khi khách hát xong.
Dùng giọng loli phi thường đáng yêu, linh hoạt nhằm vào phong cách của khách nhân đưa ra đề nghị chính xác.
Tỷ như nói, hệ thống sẽ nói cho khách nhân nào đó, lúc cất giọng hẳn nên vận dụng lồng ngực khiến âm thanh phát ra như thế nào, hoặc là tại một thời điểm nào đó, đề nghị khách hạ giọng ở một đoạn nào đó xuống một chút, ổn một chút, thậm chí có khi còn có thể hát làm mẫu.
Trình độ chuyên nghiệp này, cư nhiên không thua gì một vài hướng luyện viên chuyên nghiệp, ban đầu còn mời rất nhiều ca sĩ có thực lực đến kiểm chứng, mỗi lần đều dẫn tới chấn động. (hay quá rồi Dược tỷ ơi, thần thánh quá, bình thường cho iêm nhờ tý ạ:v)
Không đơn giản như vậy, hệ thống còn có thể âm thầm ghi nhớ giọng hát của từng người khác nhau, khi ai đó tiến bộ, còn tự kêu phục vụ đem quà tới, tiến bộ càng nhiều, quà càng đắt tiền, trong đó còn bao gồm tiền mặt.
Đương nhiên, tự thân “Đạp ca” cũng sẽ đem quà đến cho khách có số điểm cao: Lần đầu đạt hơn 80 điểm sẽ được giảm giá 50% suốt đời, cộng thêm 50,000 tiền mặt; Mà lần đầu đạt hơn 90 điểm, tất sẽ được miễn phí suốt đời cộng thêm 100,000 tiền mặt.
Chỉ riêng kiểu chơi ngông gần như thiêu tiền ấy thì đã không khó nhìn ra trình độ yêu thích âm nhạc của ông chủ khu ăn chơi này là cỡ nào.
Chẳng mấy chốc, hệ thống cho điểm này của “Đạp ca” đã được rất nhiều thanh niên bình chọn là giọng hát tiêu chuẩn, 70 điểm đã là thành tích mà người thường đáng để khoe khoang.
Chẳng qua bước vào chỗ ăn chơi này, Bạch Thiên Nghiêm lại không biết ông chủ CLB này vừa vặn là thiếu chủ xã hội đen mà mấy tháng trước bị y mượn danh hù người — Tĩnh Trầm.
===
Đi vào gian phòng chỉ định, Bạch Thiên Nghiêm đẩy cửa ra, rất nhanh liền hấp dẫn ánh mắt của mọi người — nhất là một vài phái nữ.
Tuy Bạch Thiên Nghiêm cũng không phải loại tuấn mỹ, nhưng ngũ quan khá anh khí, mũi cao mày kiếm mắt phượng, cộng thêm khí chất ổn trọng và nội liễm, phối với quần áo màu đen mà Lăng Nhất Quyền chọn cho y, chỉ cần mỉm cười thôi cũng ẩn ẩn có một loại quyến rũ ngầm, nên tự nhiên có thể hấp dẫn sự chú ý của một vài phụ nữ.
“Thiên Nghiêm! Lâu ngày không gặp, đẹp trai hơn nhiều nha!” Trong đó một phụ nữ mặc đồ tím đang được nhiều đàn ông quay quanh, trang điểm khá là khêu gợi chân thành đi về phía y. Tuy nhiều năm không gặp, lại không có một tia mới lạ, ngón tay xinh đẹp như Bạch Ngọc chỉ chỉ ngực Bạch Thiên Nghiêm, nói chảy nước: “Gần đây thế nào? Hả? Vì sao gửi email cho anh, anh cũng không trả lời tôi chứ?”
Trước loại vẻ đẹp cấp như vậy, Bạch Thiên Nghiêm lại khá bình tĩnh – ngoại trừ đối mặt người nào đó. Trên thực tế y tính tình rất lạnh, cũng không có gì khách sáo, liền trực tiếp hỏi: “Hử? Cô là ai?”
Tuy nhiều năm không gặp bạn học, nhưng trong ấn tượng Bạch Thiên Nghiêm, có vẻ không có người này trong ban.
Không khí nhất thời bị kiềm hãm, mặt người phụ nữ xinh đẹp biến sắc tái nhợt, có vẻ chưa từng nhận qua đãi ngộ như vậy, mà vị thiếu gia bên cạnh lại có chút 囧囧 nhìn bọn họ.
“Thật quá đáng!” Người phụ nữ quay đầu quay về chỗ ngồi, hiển nhiên tức giận không nhẹ, lúc này liền có hai vị nam sĩ tiến lên an ủi, trong đó một người đàn ông tóc nhuộm màu trà, bộ dạng cũng khá còn âm ngoan trừng mắt liếc mắt nhìn Bạch Thiên Nghiêm. Bất quá ngược lại người này Bạch Thiên Nghiêm nhận ra, là tên vẫn luôn cùng mình đối nghịch thời trung học, cũng không biết vì nguyên nhân gì.
“Tôi nói cậu là tới phá hư không khí đi, hỗn cầu* (* sh*t =..=) ! Dù không nhớ nổi người ta cũng phải khách sáo chút a, thật đáng ghét a, cô ấy là phó chủ tịch hội học sinh trước đây thường xuyên đến chỗ chúng ta, giúp ban chúng ta rất nhiều đó!” Vị bạn học công tử tiến lên trước vỗ y một cái, dưới kính mắt không gọng đôi mắt vẫn như trước lớn đến kinh người, có loại ảo giác nhân cách hoá nai con (Tiểu Lộc). (thế bác làm thụ cũng đc:v)
“Ha ha.” Bạch Thiên Nghiêm bất đắc dĩ mỉm cười, làm ra vẻ có chút vô tội. Nhưng trên thực tế y lại là cố ý, y tới nơi này chỉ muốn có được cd có chữ kí Lăng Nhất Quyền, không phải đến để quan hệ hữu nghị, bị người bám sẽ rất phiền.
“Người đến đông đủ chưa?”
“Ách, đến đông đủ rồi!” sau đó, Tiểu Lộc công tử dẫn Bạch Thiên Nghiêm tới cùng mọi người chào hỏi, dù sao cũng đã nhiều năm không gặp, cộng thêm Bạch Thiên Nghiêm tính tình thời đi học tương đối cô lãnh, người quen căn bản không nhiều.
Người ở đây đại khái có hơn ba mươi người, nhưng trong đó non phân nửa lại là “Gia quyến” mấy bạn học mang đến, đại bộ phận là tình nhân, còn lại là đã kết hôn.
“Hắc! Bạn học cũ, đã lâu không gặp, cùng bạn bè làm một ly đi! đến muộn phải bị trừng phạt!” Ngoại trừ nhóm người của người phụ nữ mặc đồ tím kia ra, đại bộ phận mọi người đều chào hỏi Bạch Thiên Nghiêm, nhiệt tình chút thì trực tiếp muốn kéo y uống rượu.
“Tôi nói, Bạch Thiên Nghiêm a, cậu như thế nào một mình tới a?” Lúc này, người đàn ông tóc màu trà ngồi bên cạnh người phụ nữ đồ tím _ người vẫn luôn cùng Bạch Thiên Nghiêm đối nghịch thời trung học kia kỳ quái hỏi: “Không phải còn chưa có bạn gái đi? Này cũng không giống phong cách của anh a, nhớ rõ lúc ở trường học, cậu có thể đồng thời cùng mấy nữ sinh ái muội a, rất lợi hại a!”
Người đàn ông tên là Trận Khải, thời trung học cùng lớp với Bạch Thiên Nghiêm. Hai người từ lúc đầu đã không đồng hành, thẳng đến một ngày, trong lúc vô ý hắn nhìn thấy nữ sinh mình đang theo đuổi, cư nhiên thông báo với Bạch Thiên Nghiêm, bị cự tuyệt sau cũng triệt để hận Bạch Thiên Nghiêm.
Chỉ cần lời nói có thể khiến Bạch Thiên Nghiêm không thoải mái, hoặc là những chuyện không thoải mái, hắn đều sẽ nói hoặc làm, trong đó còn có vô số lần làm khó dễ.
Cũng vì hắn âm thầm châm ngòi, Bạch Thiên Nghiêm vốn đã đơn độc dẫn đến quan hệ bạn bè cũng không tốt.
Nhưng đối phương lại tựa hồ chưa từng đem chuyện hắn làm khó dễ để ở trong lòng, giống như giờ phút này — Bạch Thiên Nghiêm đã bị kéo đến sô pha ngồi xuống vẫn thần sắc không đổi, chỉ đạm mạc liếc xéo mắt nhìn hắn, nói: “Này với cậu có quan hệ gì sao?”
Cái kiểu biết rõ hắn đang nói xấu, lại ngay cả con mắt đều lười nhìn hắn này, mỗi một lần đều khiến Trận Khải hận đến mức ngứa cả người, khiến hắn muốn làm chuyện gì đó quyết liệt hơn nữa để khiến người này không được dùng ánh mắt như vậy nhìn hắn.
Không khí lại lần nữa cương lên, đúng lúc này, di động Bạch Thiên Nghiêm lại vang, lấy vừa ra nhìn thì thấy là Quyển Quyển.
“Tôi đi tiếp điện thoại đã.” Bạch Thiên Nghiêm thật ngoài ý muốn, nói với Tiểu Lộc thiếu gia một tiếng liền ra hành lang tiếp: “Alo, Quyển Quyển sao?”
Đứa nhỏ này đã hai ngày không liên hệ với y rồi.
“Anh gọi tôi là gì?” giọng nói tuyệt vời cực giàu khuynh hướng cảm xúc của Lăng Nhất Quyền từ đầu kia điện thoại truyền ra rất rõ ràng, tự nhiên.
“Nhất Quyền.” Bạch Thiên Nghiêm bình tĩnh nói dối, nội tâm lại đang đấm ngực mình vì thất thố.
“Anh ở đâu? Sao lại ồn như vậy?” Lăng Nhất Quyền lại chú ý tới những chuyện khác, lập tức trực tiếp hỏi.
“Tôi ở ‘Đạp ca’, hôm nay họp lớp trung học.”
Bạch Thiên Nghiêm trầm ngâm một lát, quyết định giấu diếm mục đích mình đến đây là vì muốn CD đã kí tên, để tránh bị ánh mắt đối phương bắn ch.ết.
Vừa lúc này, Trận Khải muốn đi vệ sinh nên từ trong phòng đi ra, nhìn thấy Bạch Thiên Nghiêm đang tại gọi điện thoại thì không chút suy nghĩ liền tiến lên vỗ vai đối phương, tựa tiếu phi tiếu nói: “Yêu, sao vậy, thấy tôi cười cậu không mang gia quyến, nên muốn tìm một kẻ giả mạo tạm thời tới hả? Ha ha? Có cần ngụy trang như vậy không? Anh cho cậu giới thiệu một em nha? Tuy là phụ nữ mà tôi quăng, nhưng phẩm vị của tôi cậu biết rõ đó, tuyệt đối là hàng cao cấp a, không cần khách khí a…… Cậu xem hẹn một lúc nào đó…… Ách, tôi đi WC trước, cậu tiếp tục gọi điện thoại ha.”
Bạch Thiên Nghiêm chỉ thản nhiên liếc mắt nhìn hắn, thậm chí không có biểu tình gì, nhưng cái loại u ám cùng lãnh ý trong ánh mắt gợn sóng này, lại khiến Trận Khải có điểm sợ hãi, nhất thời khẩn trương lấy cớ rút đi.
“Người nào?” giọng nói có chút hàn ý của Lăng Nhất Quyền từ trong di động truyền ra.
“A, chỉ là một tên bạn học nhàm chán, không cần để ý, cậu chừng nào thì trở về vậy? Cầu hồ ly rất nhớ cậu …… Alo? Alo alo?”
“Đô……” đầu kia điện thoại chỉ còn một hồi âm báo bận, rất hiển nhiên, Lăng Nhất Quyền đã treo điện thoại.
“Đứa nhỏ này……” Bạch Thiên Nghiêm không biết nói gì, tuy biết đối phương tính tình kỳ quái, nhưng này thật sự có chút kỳ lạ a.
Y thử gọi lại, điện thoại có thể thông, nhưng không tiếp. Ước chừng qua mười lăm phút sau, Bạch Thiên Nghiêm có chút buồn bực quay trở về phòng.
Tiểu Lộc thiếu gia mẫn cảm nhận thấy Bạch Thiên Nghiêm không ổn, liền tiến lên có chút thân thiết hỏi, Bạch Thiên Nghiêm tùy ý xua đi, y vẫn đang cố gắng hồi tưởng lời mình vừa mới nói, đến cùng thì câu nào khiến sự tình biến thành như vậy.
Nhưng suy nghĩ nửa ngày, lại vẫn không phát hiện ra vấn đề gì……
Đột nhiên bị mất hưng trí, Bạch Thiên Nghiêm suy xét có nên trở về hay không.
“Xin hỏi, anh có phiền nếu tôi ngồi bên cạnh không?” Lúc này, một cô gái mặc đồ trắng khá nhã nhặn đứng bên cạnh Bạch Thiên Nghiêm chỉ chỉ vị trí bên cạnh y thấp giọng hỏi.
Bạch Thiên Nghiêm ngẩng đầu, có chút ngoài ý muốn, nhưng rất tùy ý nói: “Mời.”
Nơi này cũng không phải chỗ của y, cô gái đó muốn ngồi đâu cũng được.
“Cám ơn.” Cô gái ôn hòa cười cười, ưu nhã ngồi xuống, dáng vẻ phi thường thanh lịch, có thể nhìn ra là được gia giáo tốt.
Sau khi cô ngồi xuống thì cũng không có lập tức nói chuyện, mà là nhẹ nhàng ngửi ngửi không khí chung quanh, nhất là bên này của Bạch Thiên Nghiêm, rồi sau đó mới có vẻ an tâm mà nhẹ nhàng thở ra, thấy Bạch Thiên Nghiêm có chút nghi hoặc nhìn cô, liền mỉm cười nói: “Tôi khá mẫn cảm với mùi, xin đừng để ý.”
Chính xác mà nói, cô gái này phi thường mẫn cảm với mùi trên thân người, một khi cô tới gần người khác trong khoảng cách nhất định, mùi trên thân thể đối phương sẽ phóng đại vô hạn truyền đến mũi cô, nếu trên thân người đàn ông có mùi rượu hoặc thuốc lá, cô càng chịu không nổi. Đồng dạng, mùi nước hoa trên người phụ nữ cũng là một trong những mùi cô không thể nhận, cho dù chỉ hơi nồng một chút, cũng sẽ khiến cô có loại cảm giác hít thở không thông.
Mà lần họp mặt này cô cũng là bị Tiểu Lộc thiếu gia sống ch.ết kéo tới, không thì với tính tình của cô, sẽ tuyệt đối không muốn xuất hiện ở những nơi nhiều người này.
Dù CLB giải trí này là biểu đệ Tĩnh Trầm nhà mình mở.
Sau khi Bạch Thiên Nghiêm tiến vào, cô liền chú ý tới đối phương, đột nhiên có loại cảm giác, mùi trên người đối phương hẳn là trong phạm vi cô có thể nhận.
Chờ sau khi tới gần cô mới phát hiện, mùi trên thân người đàn ông tuy rằng rất nhạt, lại rất dễ ngửi, còn có loại cảm giác khiến người quyến luyến.
“Cái kia, cô không sao chứ?” Bạch Thiên Nghiêm không biết nói gì, cô gái này thoạt nhìn có chút xa lạ, lúc vừa ngồi xuống thì không sao, hiện tại như thế nào giống như mèo con nhướng qua ngửi ngửi trên người y.
“A……” Cô gái áo trắng cứng đờ, mặt nháy mắt liền đỏ, phấn phấn như quả mật đào, vội vàng ngồi thẳng dậy: “Thật xin lỗi…… Tôi thất lễ.”
“Không có gì.” Bạch Thiên Nghiêm cũng không quá để ý, rót cho mình và đối phương ly trà.
“Ân, xin hỏi, anh còn nhớ tôi không?” Cô gái im lặng một hồi, đột nhiên u u hỏi.
“……” Bạch Thiên Nghiêm nghiêm túc nhìn nàng sau một lúc lâu, lắc đầu nói: “Xin lỗi.”
“Cũng khó trách, lúc đó tôi còn sinh bệnh, cho nên thời gian đến trường rất ít, lại nhỏ anh hai lớp, anh không nhớ rõ cũng rất bình thường.” Cô gái cúi đầu chậm rãi phủ phủ tóc, lại cười nói, “Nhưng tôi nhớ rõ anh đấy, ngày đó tôi bị cảm nắng ngã xuống sân thể dục của trường, là anh ôm tôi đến phòng y tế, thật sự rất cảm tạ.”
“Nga……” Bạch Thiên Nghiêm gật gật đầu, có vẻ có một chút ấn tượng: “Việc nhỏ.”
“Sau này vì sao lại không tiếp tục đi học?” Cô còn nhớ rõ chuyện y bỏ học.
Bạch Thiên Nghiêm còn chưa trả lời, hành vi vẫn thực nhị Tiểu Lộc thiếu gia đột nhiên bên cạnh ồn ào: “Có ý tứ a, Tĩnh Diệp, cô cư nhiên chủ động tới gần đàn ông a, có ý với người anh em của tôi nha? Trực tiếp kết thân đi, lúc nào uống rượu mừng a? Tôi muốn nháo động phòng! (=.,=)”
Mặt mấy người chung quanh 囧, có tình yêu điện xẹt như vậy sao? Cư nhiên trực tiếp nói thẳng đến rượu mừng động phòng?!
Tĩnh Diệp một thân đồ trắng đỏ mặt đến mức sắp bốc khói, nổi giận trừng Tiểu thiếu gia. Mà Bạch Thiên Nghiêm cũng không nói gì nhìn hắn một cái, bình tĩnh thổ tào đáp lại: “Uống nhiều thì tự mình đi WC xối đầu cho tỉnh, không khí cả phòng đều bị cậu kéo xuống rồi.”
“Được, được, là tôi sai tôi sai.” Tiểu Lộc cũng hiểu được mình hơi quá, hắn gãi gãi đầu rồi im mồm lại.