Chương 60: CẢM GIÁC … ĐÃ TÌM ĐƯỢC CHÁU DÂU CHO BÀ.
Nửa tiếng sau , tiếng chuông cửa chung cư Cẩm Tú vang lên. Vy Vy đang sơ chế hải sản trong bếp , nghe chuông cửa, giật mình , lệch tay một cái , dao cạo vảy cá liền cắt trúng tay, máu lập tức chảy ra .
Cô căn môi , ầm thầm rút một tờ khăn giấy bọc miệng vết thương lại.
Phó Hàn Tranh đi vào , việc đầu tiên là nhìn vào bếp, thấy Vy Vy đang ôm lấy tay, liền xách hộp thuốc đi tói , đứng trước mặt co hỏi , “ ngón nào ?”
Vy Vy khựng lại một chút , ngập ngừng nói, “ tôi tự mình băng bó được …”
Nhưng Phó Hàn Tranh đã tìm được băng keo cá nhân , “ dơ tay ra “
Vy Vy đành ngoan ngoãn dơ tay ra, để anh dán băng cá nhân lên vết thương.
Bà cụ Phó đang ngồi trong phòng khách nghỉ ngơi, nhìn vào bếp mặt hiện lên vẻ không thể tin được. Hai đứa nhỏ này… từ lúc nào quan hệ lại tốt như vậy ? lúc trước cháu trai bà chẳng phải vừa nhìn thấy Vy Vy đã ghét bỏ sao ? bây giờ vẻ mặt đau lòng đó là như thế nào ?
Vy Vy thấy vết thương được xử lí xong , xoay người tới chỗ bồn rửa , tiếp tục xử lí thức ăn. Nhưng Phó Hàn Tranh tới sau lưng cô , rồi đưa tay ra càm lấy con dao cô đang cầm. có chút không vừa lòng nói, “ còn muốn cắt tay mình thành như thế nào nữa ?”
“ vừa rồi là do không cẩn thận “ , Vy Vy nói, còn không phải do anh đột nhiên trở về làm cô bị giật mình thì sẽ không bị cắt phải nha.
Phó Hàn tranh cởi áo ngoài ra đưa cho cô, sau đó cởi cúc ống tay , sắn ống tay áo lên , tự mình giúp cô sơ chế chỗ hải sàn và cá còn lại.
Vy vy sững sờ đứng một bên , để cho một đôi tay một phút làm ra vài trăm triệu rửa rau làm ca… cô có chút… thấy có lỗi nha.
Nhìn thấy nước bắn lên áo anh , cô nhanh chóng cất áo đang cầm trên tay đi, cầm một cái tạp dề tới nói , “ hay là… anh đeo cái này vào đi ?”
Nhưng nhìn lại cái tạp dề màu hồng mặt con thỏ trên tay cô có chút… khó nói…
Người ta luôn cao ngạo lạnh lùng , cái pphong cách đáng yêu này thật sự có chút… không hợp nha..
Cô đang định quay đầu cầm đi , Phó Hàn Tranh liền quay người lại, cuối người xuống nói , “ còn không mặc vào ?”
Vy Vy luống cuống cầm tạp dề đến , kiếng chân đeo cho anh , rồi vòng ra phái sau lưng buộc dây lại, “ xong rồi.”
Người đàn ông có khuôn mặt lạnh lùng đeo cái tạp dề đáng yêu như vậy sao cô lại cảm thấy anh cũng có chút đáng yêu.. một cách kỳ dị nhỉ.
Người ta ở trong bếp sơ chế đồ ăn , cô không thể lười biếng đi chỗ khác chơi được , đành phải đứng bên cạnh nhìn , thỉnh thoảng đưa cái đĩa , cái bát cho anh đựng thức ăn.
Vốn dĩ cho rằng , Phó Hàn Tranh là người chưa từng vào bếp , làm mấy việc này nhất định không quen tay , kết quả anh làm rất tốt … không bao lâu đã làm xong tất cả . quay qua hỏi cô , “ muốn làm món gì ?”
“ Hả … hải sản làm sơm hải sản , còn cá nấu canh đi..” , Vy Vy có chút lúng túng trả lời .
Phó Hàn Tranh gật đầu , “ được , em hướng dẫn đi , tôi nấu .”
“ tôi làm là được rồi , anh đi nói chuyện với bà nội đi …” Vy Vy luống cuống nói.
“ Tay em bị thương ..” Phó Hàn Tranh bỏ ngoài tai lời cô nói , kiên trì ở trong bếp.
Vy Vy quả thực không còn lời nói để nói, cô chỉ cắt vào tay một chút , chứ có phải gãy tay đâu , nấu nướng vẫn không thành vấn đề mà. Nhưng cô lại không đuổi được cái người này. Chỉ có thể nhận mệnh đưng một bên , từng chút từng chút chỉ cho anh làm .
Luôn cảm thấy , không khí trong phòng bếp có chút không đúng … nhưng lại nghĩ không ra không đúng chỗ nào .
Bà cụ Phó ngồi trong phòng khách , sớm đã không còn tâm tư xem tivi, không thể tin được nhìn hai người trong bếp. Vô tình trên mặt đã hiện lên vẻ vui mừng khi cậu cháu trai đích tôn nhà mình tìm được cháu dâu cho mình .