Chương 43: Ăn xong chùi mép
Kết hôn là chuyện quan trọng, huống chi mẹ tôi lại có chút mê tín, thế nên bà cảm thấy chọn một ngày tốt để kết hôn thì sẽ càng may mắn, vì vậy, sau khi sàng lọc “ngày hoàng đạo” kỹ càng, ngày vui của tôi và Lục Tuyển Chi được định bảy ngày sau đó.
Nói cách khác, bảy ngày sau tôi chính thức lấy chồng, hoàn toàn từ giã cuộc sống độc thân!
Theo lẽ thường mà nói, trước khi kết hôn vài ngày có thể thoả thích mặc sức ăn chơi, dù sao thời gian có hạn, nếu không tận hưởng thì sau này chẳng còn cơ hội nào nữa. Tuy nhiên,
Lục Tuyển Chi lại viện lý do rằng tôi không chỉ một người, quản lý tôi gắt gao, không có lý do thoả đáng sẽ không cho ra ngoài, do đó, tôi đành phải ngoan ngoãn ở nhà, cùng bạn thân nấu cháo điện thoại mà thôi.
“Cái gì? Hạ Diệp, bảy ngày nữa mày kết hôn hả? Có nhanh quá không?”
Ngải Lị hét lên trong điện thoại, tôi phát chán ôm gối ngồi trên sa lon, uể oải trả lời điện thoại, “Đúng thật là hơi nhanh, nhưng mẹ tao đã coi ngày cả rồi, trong tháng này, ngày may mắn nhất chỉ có bảy ngày sau thôi, nếu không thì phải chờ thêm nữa tháng.”
Nó trêu ghẹo tôi, cười ha hả đáp, “Tháng sau thì có sao đâu? Mày vậy mà không chờ được mong kết hôn rồi à. Theo tao thấy, về mấy chuyện này thì con gái không nên sốt ruột quá, mày có lẽ nên kéo dài thời gian thêm một chút, phải nâng giá mình lên chứ.”
Tôi bất đắc dĩ thở dài, “Hết cách rồi, đây là kết hôn khi đang mang thai mà! Thừa lúc bây giờ thân hình tao chưa từ hình chữ S biến thành chữ D, phải vội kết hôn, bằng không lúc đó mặc áo cưới sẽ khó coi lắm.”
Lúc này, bỗng có một cánh tay nhẹ nhàng ôm lấy eo tôi, tôi còn chưa kịp phản ứng, Lục Tuyển Chi đã ôm cả người tôi vào lòng, thì thầm bên tai tôi, “Vậy sao? Anh thì lại không nghĩ thế.”
Tôi hớn hở, quay đầu vui vẻ nói, “Anh thật không nghĩ vậy? Chẳng lẽ anh thấy em dù dáng người thế nào cũng mặc áo cưới rất đẹp hả?”
Anh nhướng mày, cười như không cười, “Ý của anh là, dáng người em trước giờ vẫn luôn là hình chữ D, giờ mang thai, nhiều lắm cũng đâu tính từ hình chữ D biến thành chữ O đâu.”
Tôi, “…”
Thở hổn hển xoay đầu chẳng thèm đoái hoài đến anh, cầm điện thoại phàn nàn, “Ngải Lị, chúng ta đừng để ý đến anh ấy, nói tiếp đi, anh ấy thích nói nhảm lắm.”
Ở đầu dây bên kia, giọng nói nghiêm túc của Ngải Lị truyền đến, “Nhưng mà… Giờ tao bận chuẩn bị đi tiệc hoá trang tối rồi, ngày mai lại nói chuyện tiếp vậy.”
Tôi nghe xong lời nó nói, lập tức hào hứng, phát cuồng kêu to, “Tiệc hoá trang? Tao đi nữa!”
“Được!”
Ngải Lị phấn khích nói ở bên kia điện thoại, “Tiệc hoá trang lần này cũng thú vị lắm, chủ đề là “Hăm doạ”, tao chuẩn bị rất nhiều mặt nạ khủng bố xấu xí, đến lúc đó mày thích cái nào thì chọn cái đó! Người nào hoá trang kinh khủng nhất ở bữa tiệc thì sẽ có phần thưởngđó!”
Tôi nghe càng thêm hào hứng, “Nghe mày nói vậy cũng đủ thấy thú vị rồi!”
Nó liền đề nghị, “Vậy mày đi với tao đi, tao có tới hai vé, đang lo không biết tìm ai đi cùng đây nè! Tám giờ tối mày đến hẻm XX đợi tao, không gặp không về!”
Nghe Ngải Lị nhắc đến hẻm nhỏ,tôi hơi lo lắng, “Chỗ đó trông rất tối rất vắng vẻ đó, một đứa con gái như tao gặp phải tên sàm sỡ thì làm sao bây giờ? Nguy hiểm lắm!”
Lục Tuyển Chi ngồi một bên tự dưng xen vào, “Không nguy hiểm gì cả, em chỉ cần cầm theo đèn pin là được.”
Tôi không hiểu lườm anh một cái, “Chỗ đó vắng vẻ, cho dù có mang theo đèn pin cũng đâu thể phòng mấy tên sàm sỡ được!”
Anh thong dong trả lời, “Nếu thật sự gặp mấy tên sàm sỡ, em cứ lấy đèn pin soi vào mặt mình là được chứ gì.”
Tôi, “…”
Thấy tôi bực tức đến hai mắt bốc hoả, Lục Tuyển Chi chợt dịu dàng nói, “Yên tâm đi, sẽ không xảy ra chuyện này đâu.”
Tôi ngờ ngợ nhìn anh, “Anh muốn đi với em tham gia tiệc tối hả? Mà Ngải Lị chỉ có hai vé vào thôi à!”
Anh lắc đầu, “Không phải.”
Tôi lập tức thở phào nhẹ nhõm, may quá may quá, nếu như anh mà cùng đi, khẳng định sẽ không cho phép tôi làm này không cho phép tôi làm cái kia, vậy thì còn gì là chơi chứ?
Nhưng mà sau đó anh lại nói một câu làm tôi ch.ết sững, “Em cũng không thể đi.”
Tôi ngọ ngoạy ra khỏi ngực anh, phẫn nộ nhìn anh, “Sao lại không cho em đi? Chỉ là tham gia một bữa tiệc tối thôi mà!” Nói xong, vì muốn tìm đồng minh thuyết phục anh, tôi hô to vào điện thoại, “Ngải Lị, mày nói có đúng không?”
“Đúng rồi đúng rồi!” Ngải Lị tiếp tục hồ hởi giới thiệu, “Tiệc tối lần này đúng lúc rất vui, vừa có món ngon vừa có nước ngọt uống, còn có rượu vang và mấy anh chàng đẹp trai nữa!”
Tôi kêu khổ thấu trời, tự nhiên nó nhắc đến mấy cái này làm chi không biết, ba cái đó đều nằm trong Top 3 cấm kị của phụ nữ mang thai, hơn nữa cái cuối cùng kia, chỉ định không chơi bời được rồi! Quả nhiên Lục Tuyển Chi cười dịu dàng với tôi, lập tức cầm lấy điện thoại trong tay tôi, nho nhã lễ độ nói, “Thật xin lỗi, Hạ Diệp đột nhiên cảm thấy cả người mệt mỏi, không thể tham gia tiệc tối cùng cô rồi.”
“Hả?” Ngải Lịkinh ngạc kêu một tiếng, thất vọng nói, “Thôi, được rồi, phụ nữ có thai thật phiền phức…”
Không đợi tôi mở miệng lần nữa, điện thoại cũng đã cúp máy, tôi trừng mắt bực bội quát, “Cái gì mà cả người mệt mỏi chứ? Em hiện giờ tinh thần rất sảng khoái!”
“Thế à?” Lục Tuyển Chi nhếch môi, cười gian tà, “Em sẽ thấy toàn thân mệt mỏi nhanh thôi.”
Dứt lời, anh cúi đầu xuống ngay, dùng “vũ lực” ngăn chặn tôi đang muốn lên tiếng, đôi môi nóng bóng như lửa nhẹ nhàng chạm vào môi tôi, tinh tế ʍút̼ lấy,đầu lưỡi khéo léo tiến vào, cám dỗ tôi cùng anh quấn lấy chơi đùa, từng đợt lửa nóng ùn ùn kéo đến, hơi thở tôi vô thức trở nên dồn dập, thời gian dần trôi qua mặc cho bản thân tê dại ngã vào khuôn ngực rắn chắc của anh… Tôi cũng phải thừa nhận, kỹ thuật hôn của Lục hồ ly càng ngày càng điêu luyện.
Tiệc tối hoá trang đó, tôi cuối cùng cũng không thể đi. Đến lúc trời tối, Ngải Lị có thể thưởng thức rượu ngon, ăn món ngon, thoả thích khiêu vũ, tha hồ vui chơi ngắm trai đẹp, mà tôi chỉ có thể buồn tẻ ở nhà coi phim truyền hình, nghĩ đến đây tôi vô cùng oán hận, vừa
vặn lúc này trên TV chiếu một cặp vợ chồng mới cưới, người vợ cũng đang mang thai ở nhà dưỡng thai, vì thế người chồng mua một con vật nuôi đáng yêu cho người vợ đỡ bùn, cô ta vui vẻ ra mặt.
Nhìn đến đây, tôi hậm hực phàn nàn với Lục Tuyển Chi đang ngồi ở bàn vi tính, “Anh xem đi, chồng người ta săn sóc tận tâm đến cỡ nào, còn biết mua con chó để làm vợ vui, mà anh hôm
nay từ lúc tan sở về thì hai tay trống trơn, chẳng mua được cho em đồ gì giải buồn cả.”
Lục Tuyển Chi ngẩng đầu lên, như có điều suy nghĩ, lập tức gật đầu, “Em nói rất đúng, là lỗi của anh.”
Coi như anh cũng biếtthức thời, tôi chờ mong nhìn anh, “Vậy anh biết rõ phải làm gì rồi chứ?”
Anh, “Ừ, anh lập tức gọi điện thoại kêu Tiểu Khiêm tới.”
Tôi, “… = =”