Chương 4: Tạ chủ long ân!!

Chuyển ngữ: Puny
Thành Dao mặt xám mày tro đi thông ống nước xong, lại trở về phòng thu dọn một lát, thì chuông cửa vang lên.
Tiền Hằng mở cửa, sau đó Thành Dao liền trợn mắt há mồm thấy từng cái từng cái vali hành lý được nhân viên dọn nhà chuyển vào.


Thành Dao nhìn chằm chằm đống hành lý chất đầy phòng khách, người nào nói hành lý của người đàn ông này ít
Chỉ mới giày, cũng đã hơn mười mấy đôi, âu phục chắc hơn hai mươi bộ, cà vạt vẫn còn nguyên hộp...


So với tủ quần áo nghèo nàn của mình, Thành Dao có một loại cảm giác uổng công mình là con gái.
Trong đống hành lý của Tiền Hằng, vậy mà lại có ba hộp lớn Evian *[1]*.


* [1]* Evian là một thương hiệu nước khoáng đến từ một số nguồn gần Évian-les-Bains, trên bờ phía nam của hồ Geneva. Ngày nay, Evian thuộc sở hữu của Danone, một tập đoàn đa quốc gia của Pháp.


"Về sau đừng lấy nước máy đi nấu nước." Tiền Hằng cảm nhận được ánh mắt của Thành Dao, quay đầu nhìn cô một cái, "Sau này nấu nước đều dùng Evian."


"Thật ra nước máy nấu sôi không có vấn đề gì, sẽ không tổn hại sức khỏe đâu, nếu mỗi lần đều uống Evian kia, thì thật là không khác gì đốt tiền cả."
"Đúng là không tổn hại sức khỏe tôi." Tiền Hằng cười, "Nhưng sẽ tổn hại phong cách của tôi."
"..."


available on google playdownload on app store


"Mỗi ngày tôi vất vả làm việc, chính là vì có thể trải qua một cuộc sống tùy tâm sở dục *[2]*, đốt tiền, tôi có đủ khả năng đốt." Tiền Hằng nhìn Thành Dao, "Tôi phát hiện rất nhiều người các cô, đều có một loại suy nghĩ sai lầm, cảm thấy mình bình thường tiết kiệm một chút, thì cuộc sống có thể khá hơn một chút. Nhưng thực ra không bao giờ như vậy, muốn cuộc sống khá một chút, vậy thì càng phải liều một chút, tiết kiệm không thể làm cho chất lượng cuộc sống của cô xảy ra thay đổi, phóng thích ngọn nguồn mới có thể."


* [2] *Tùy tâm sở dục (): tùy muốn làm gì thì làm, cách dùng hiện đại mang nghĩa châm biếm.
"Ừm..."
"Là một nhân viên mang lại lợi ích thừa, cô có thể cùng tôi uống Evian."
Thật đúng là tạ chủ long ân...


Tiền Hằng trước khi trở về phòng, đã cho Thành Dao một chén cháo gà độc, "Hy vọng cô làm việc tốt, không có tôi, cũng có thể trả qua cuộc đời uống Evian."
"..."
*****


Cuối cùng sau khi thu dọn xong xuôi hết tất cả, thì đã hơn tám giờ, Thành Dao vội vàng mở tivi, chuyển đến đài Tinh Mang, cô gần đây đang theo 《 Linh Dao công lược 》, tình tiết nói về nữ nhân vật chính Linh Dao từ một nha hoàn giặt quần áo, từng bước một lên thành nữ thái y chăm chỉ, tình tiết chặt chẽ, quan trọng là Bạch Tinh Manh đóng vai nữ chính trông rất đẹp, kỹ năng diễn xuất lại lên, tình cảm nam nữ của nhân vật chính lại rất ngọt ngào, người xem trực tiếp bùng nổ trái tim thiếu nữ.


"Không phải nói, cô kéo chênh lệch với người khác, chủ yếu là xem sử dụng thời gian rảnh sau khi tan việc như thế nào sao?" Tiền Hằng đã lợi dụng điều này, cười lạnh nói: "Không phải chuẩn bị nghiêm túc học kiến thức chuyên môn pháp lý sao?"


"Cái này... có đôi khi trong phim truyền hình thật ra cũng có liên quan một ít đến kiến thức pháp luật." Thành Dao cứng đầu nói, "Kiểu học hướng về niềm vui này, có đôi khi cũng là mở một lối riêng."
Tiền Hằng liếc nhìn màn hình: "Ở trong phim cổ trang học kiến thức luật pháp? Thật là mở một lối riêng đấy."


"Tôi... tôi là ôn lại hệ thống pháp lý của Trung Quốc, trong này cũng có liên quan đến hệ thống hình phạt của Trung Quốc ngày xưa..."
Tiền Hằng nhìn chằm chằm cô.
Thành Dao cảm thấy mình không bịa đặt được nữa...


"Xem loại phim truyền hình không bổ dưỡng này chút thôi, có rảnh rỗi thì xem phán lệ *[3]* của toà án nhiều chút." Tiền Hằng để lại thông điệp cuối cùng.


* [3]* Phán lệ (): những phán quyết đã có hiệu lực, có thể được coi là những tiền lệ, có khi chúng được coi ngang như là pháp luật. Trong những trường hợp tố tụng hoặc án kiện tương tự, pháp viện dẫn dụng phán quyết này mà xử đoán.


Thành Dao lẩm bẩm: "Chẳng lẽ anh không theo đuổi ngôi sao sao, anh không cảm thấy Bạch Tinh Manh rất đẹp sao? Tôi rất thích cô ấy, hơn nữa kỹ năng diễn xuất của cổ rất tốt, mấy năm trước cũng đã hết thời, nhưng vẫn dựa vào kỹ năng diễn xuất vượt trội và sự kiên trì bền bỉ mà nhận được nhân vật Linh Dao này..."


"Không, tôi chưa bao giờ theo đuổi ngôi sao, ngôi sao theo đuổi tôi."
Thành Dao:?
"Tôi không có thói quen vì người khác lãng phí thời gian và tiền vàng, tôi càng quen người khác trả tiền nói chuyện với tôi." Phong thái của Tiền Hằng vô cùng kiêu ngạo, "Ngay cả với ngôi sao, cũng như vậy."


Trong lòng Thành Dao trở mặt sâu sắc mà xem thường, anh ta cứ ra vẻ đi, đại minh tinh người ta, còn phải trả tiền tìm anh nói chuyện ư, sếp à, e rằng anh đang mơ giữa ban ngày rồi? Khoác lác uy hϊế͙p͙ cũng viết bản nháp trước được không?"
"Tóm lại, tôi khuyên cô tắt tivi đi."


Thành Dao rất bất mãn: "Sếp, giờ làm việc tôi chưa bao giờ không tập trung, bây giờ đã tan việc rồi, tôi xem tivi, thì phạm pháp sao?"
"Không phạm pháp, nhưng tôi muốn đi ngủ rồi."
Thành Dao nhìn thời gian, Tiền Hằng cũng chỉ mới hai mươi bảy hai mươi tám, sao làm việc và nghỉ ngơi hoàn toàn giống người già rồi?


Huống chi...
"Tôi mở tiếng thật sự rất nhỏ mà, không ảnh hưởng anh ngủ."
"Tôi ngủ, thì không được có bất kỳ một chút âm thanh nào." Tiền Hằng nói như chuyện đương nhiên, "Mặc dù âm lượng tivi không lớn, nhưng cô hoạt động ở trong phòng khách, chắc chắn sẽ có chút động tĩnh."


Thành Dao có chút tức giận: "Nếu anh cảm thấy tạp âm của tôi quấy nhiễu dân, thì anh đi toàn kiện tôi đi, luật sư Tiền nếu như có thể cầm phán quyết trở lại, tôi tuyệt đối sẽ phối hợp thi hành."


Tiền Hằng mím môi, rõ ràng vô cùng không vui, nhưng đối với trò xấu của Thành Dao lại không có cách gì, anh nổi giận đùng đùng cầm một chai Evian, hung tợn liếc Thành Dao, mới lại trở về phòng.
*****
Mặc kệ như thế nào, Thành Dao cứ hỗn loạn mà bắt đầu cuộc sống thuê chung với vị sếp có độc.


Cũng may bởi vì Tiền Hằng đi làm vô cùng sớm, lúc Thành Dao rời giường, anh đã đi rồi, nên Thành Dao tránh thêm một bước tiếp xúc với anh.
Đến ngày thứ hai nhận việc, Thành Dao rốt cuộc cũng dần dần nhớ tên của các đồng nghiệp còn lại trong công ty.


Hôm nay cuối cùng cô cũng gặp được Đàm Dĩnh chung đoàn đội với cô, đối phương giơ tay nhấc chân đều rất dịu dàng.


"Xin chào, tôi là Đàm Dĩnh, mặc dù cô làm việc sớm hơn tôi một năm, nhưng tôi đi học nghiên cứu, cho nên về tuổi tác thì hơn cô hai tuổi. Tuy rằng trong công việc có thể không cho cô kinh nghiệm gì được, nhưng mà nếu như phương diện cuộc sống gặp phải vấn đề, đều có thể hỏi tôi." Cô ấy nháy mắt với Thành Dao một cái, "Nhất là phương diện tình cảm."


Trái tim Thành Dao dần dần ổn định lại, mặc dù nói Tiền Hằng kịch độc, nhưng đồng nghiệp trong đoàn đội, Bao Duệ thì thoạt nhìn là một người hiền lạnh không cẩn thận, Đàm Dĩnh cũng dịu dàng tốt như vậy, nhìn chung cũng an ủi.


Nhưng lúc Thành Dao muốn cảm ơn ý tốt của Đàm Dĩnh, thì điện thoại của Đàm Dĩnh vang lên.
Cô ấy nhìn thoáng qua dãy số, nhận.


"Tôi bảo anh không được gọi cho tôi nữa! Anh nghe không hiểu tiếng người sao? Hừ, tôi mà phải dùng tài khoản Weibo không chính thức bôi nhọ bạn gái hiện tại của anh sao? Tôi ghen tị cô ấy trông đẹp sao?" Thái độ của Đàm Dĩnh thay đổi ba trăm sáu mươi độ, mở toàn bộ thần khí, "Thứ cho tôi nói thật, bạn gái mới của anh thật mẹ nó xấu, cô ta chính là trang điểm cũng không hóa thành tro xinh đẹp đâu!"


"..."
Bao Duệ tốt bụng giải thích: "Bạn trai cũ của cô ấy."
Ừm... Thành Dao nghĩ thầm, cô vẫn không nên tìm cô ấy hỏi ý kiến về vấn đề tình cảm...
*****
Ngoài người bên ngoài đoàn đội mình ra, Thành Dao cũng biết thêm ba người mới ngoài Đàm Dĩnh.


Ba người mới cũng được chia ra phân tới dưới trướng của ba cộng sự khác, trong đó có hai nam sinh, Lý Minh Lỗi và Trần Thành, đều tốt nghiệp học viện luật A, nhưng Lý Minh Lỗi thì học thạc sĩ luật học LLM* [4]* một năm ở Berkeley *[5]*, còn Trần Thành thì học nghiên cứu thạc sĩ ở đại học A; một nữ sinh khác tên là Vương Lộ, là đổi nơi công tác từ công ty luật khác, trước đây đã có ba năm kinh nghiệm làm việc.


* [4] *LLM: là viết tắt của Legum Master of Laws hay Thạc sĩ luật
* [5] *Berkeley: là một thành phố thuộc quận Alameda trong tiểu bang California, Hoa Kỳ.
Thành Dao vừa mới cùng một vài người mới trao đổi mấy câu, thì Bao Duệ đi tới.
"Thành Dao, phòng họp số 5, họp, thảo luận án lệ *[6]*, mang theo máy laptop nha."


* [6] *Án lệ (): là những lập luận, phán quyết trong bản án, quyết định đã có hiệu lực pháp luật của Tòa án về một vụ việc cụ thể được Hội đồng thẩm phán Toà án nhân dân tối cao lựa chọn và được Chánh án Toà án nhân dân tối cao công bố là án lệ để các Toà án nghiên cứu, áp dụng trong xét xử.


Lúc Thành Dao đến, Tiền Hằng đã ngồi trong phòng hợp rồi, Bao Duệ chạy thử laptop và máy chiếu, hôm nay phải nghiên cứu tình tiết vụ án chiếu trên màn hình.


"Một đôi vợ chồng, nhà trai có xí nghiệp, trước khi kết hôn, hai người đã ký kết thỏa thuận trước khi cưới, ước định nếu như ly dị, thì tài sản hai bên trước khi cưới sẽ không tiến hành chia nhỏ, chỉ chia nhỏ đối với tài sản chung sau khi cưới. Sau khi kết hôn nửa năm, hai người bởi vì tình cảm bất hòa mà ly dị, bởi vì sự tồn tại của bản thỏa thuận trước khi cưới, cộng thêm thời gian kết hôn ngắn, nhà gái chỉ được chia nhận được bảy trăm ngàn tiền mặt. Nhưng hiện tại, nhà gái phát hiện xí nghiệp của nhà trai sắp được niêm yết trên thị trường, bên đây cho là trước đây chia nhỏ tài sản không hợp lý, tìm đến chúng ta, hy vọng điều tr.a tình hình tài sản của nhà trai trong lúc kết hôn, phải chăng lúc chia tài sản ly dị đã giấu đi, có hành vi lừa gạt, giúp cô ấy tranh thủ được càng nhiều tài sản hơn."


Tiền Hằng lướt nhanh qua diễn biến trên màn hình chiếu: "Đây là một vị khách hàng mà tôi đang tiếp xúc trước mắt, vụ án có nhiều điểm phức tạp hơn, cũng có nhiều chi tiết hơn, tôi sẽ xử lý đơn giản hóa. Quy tắc cũ, vụ kiện này tôi sẽ dẫn một người trợ lý luật sư tiến hành hợp tác, trước mắt trong tay Đàm Dĩnh đang bận một vụ kiện khác, đối với vụ kiện trước mắt, mọi người có thể tiến hành thảo luận, người cung cấp tối đa mạch suy nghĩ, đồng thời sâu nhất, tôi sẽ chọn để cùng tham gia vụ kiện này."


Bao Duệ lên tiếng đầu tiên: "Bây giờ đã cách lúc ly hôn bao lâu?"
Thời gian vô cùng mấu chốt, sau khi ly dị lại chủ trương phân chia tài sản một lần nữa, phải có tác dụng trong thời gian hiệu lực.
"Một năm mười tháng."


"Vậy vẫn còn thời gian hiệu lực, vợ chồng một bên tồn tại che giấu, chuyển nhượng, đổi bán, làm tổn hại tài sản chung của vợ chồng hoặc ngụy tạo món nợ mưu tính chiếm đoạt tài sản, nếu bên kia phát hiện trong vòng hai năm, cung cấp được manh mối tài sản thì có thể truy tố ra tòa do tranh chấp tài sản sau khi ly hôn. "


"Ừ."


"Vậy thì dễ xử lý rồi, nếu nhà trai có xí nghiệp, vậy trước tiên theo xí nghiệp của anh ta mà điều tr.a lên, trong thời gian còn kết hôn, anh ta có dùng cổ phần gọi cổ đông, thành lập các chi nhánh còn lại của công ty không? Hoặc là lấy cổ phiếu của xí nghiệp tham gia vào công ty khác không? Hoặc là cổ phiếu của xí nghiệp lúc còn trong thời gian kết hôn có tăng vốn hay không? Một khi có những loại hành vi này, chỉ cần điều tr.a tỷ lệ vốn chủ sở hữu của anh ta, thì có thể tìm anh đòi tiền." Bao Duệ rất hưng phấn, "Hơn nữa xí nghiệp của anh ta muốn niêm yết, thì đánh giá giá trị, không thể so sánh với nhau, vụ kiện này nếu có thể thành, thì đoán chừng tiền đặt cọc nhà tôi sẽ giảm xuống. Chỉ là thời gian điều tr.a lấy chứng cứ có chút eo hẹp, chúng ta phải hoàn thành khởi tố trong vòng hai tháng."


...
Một màn thảo luận phân tích tình tiết vụ kiện kia, gần như đều là riêng Bao Duệ thi đấu biểu diễn, không nghi ngờ gì nữa, cuối cùng Tiền Hằng đương nhiên chọn Bao Duệ tham gia vụ kiện này, Thành Dao hoàn toàn giống như là thư ký cuộc họp, chỉ kịp liều mạng tiêu hóa ý nghĩ của Tiền Hằng và Bao Duệ.


Tiền Hằng chú trọng hiệu suất cao, không bao lâu, cuộc họp liền kết thúc.
"Tôi sẽ gửi cho cậu tài liệu cụ thể của vụ kiện qua hòm thư, bạn có thể tiến hành điều tr.a thông tin về xí nghiệp và tài sản của nhà trai."
Bao Duệ nhận việc, đi ra ngoài.
Thành Dao cũng muốn đi ra ngoài, lại bị Tiền Hằng gọi lại.


"Bao Duệ đưa ra chín điểm lập luận với vụ kiện, cô sao?" Tiền Hằng hừ lạnh một tiếng, "Ngay cả nói cũng không chen vào được sao? Sau này cô muốn đổi nghề thành nhân viên tốc ký hay là thư ký cuộc họp?"


Thành Dao cắn cắn bờ môi, nhưng lại không có phản bác, quả thật, cô thấy được khoảng cách của mình với Bao Duệ, khi mình vẫn còn đang lùng tìm điều khoản liên quan ở trong đầu, thì Bao Duệ đã buột miệng nói ra, khi đại não trống rỗng của mình đang suy nghĩ nên điều tr.a tình hình tài sản của nhà trai từ phương hướng gì, thì Bao Duệ cũng đã phân tích mạch lạc rõ ràng...


"Cô muốn biết phải làm gì không?"
Mặc dù Tiền Hằng kịch độc, nhưng mà về kiến thức chuyên môn, anh thật sự thành thạo, Thành Dao khiêm tốn biết thiếu sót của mình, thành khẩn thỉnh giáo: "Sếp, xin anh dạy bảo, tôi biết nền tảng của tôi thiếu, tôi nhất định phấn chấn tiến lên!"


"Như vậy từ tối nay trở đi, tôi không muốn nhìn thấy cô ở phòng khách xem tivi."
"..."


Tiền Hằng nghiêm túc nói: "Nền tảng của cô đã kém thành như vậy, còn có tư cách xem tivi sao? Đi theo tôi vào văn phòng, tôi bên này có một chút hồ sơ vụ kiện xử lý ngày trước, cuối tuần cô hãy xem hết, phía sau mỗi một án lệ đều đánh dấu cái mình lĩnh hội tâm đắc, thứ hai nộp cho tôi."


Tiền Hằng! Anh chính là dùng việc công để báo thù riêng! Trong lòng Thành Dao hận đến ngứa răng.
Sáo lộ, đều là sáo lộ! Hóa ra tất cả thứ này, cũng là vì dẫn tới "Buổi tối không được phép xem tivi"!


Tiền Hằng thật sự rất độc, vì sợ Thành Dao sẽ đi lên vết xe đổ mấy ngày qua, nên nghĩ ra chuyện học hồ sơ vụ án và nghiệm thu này!
*****
Thành Dao ủ rũ cúi đầu đi theo Tiền Hằng đến phòng làm việc, đợi ôm cái gọi là "một chút" hồ sơ vụ án đi ra, mặt mũi Thành Dao trắng bệch.


Cái này là một chút sao?!
Đây là một chồng!
Cũng may Bao Duệ vừa vặn đi ngang qua, nhận lấy tài liệu giúp Thành Dao đem đến bàn làm việc.
"Thành Dao, ở đây còn có một chút."


Kết quả Thành Dao mới vừa tê liệt ngã xuống chỗ ngồi, thì điện thoại nội bộ liền vang lên, giọng nói của Tiền Hằng ác ma lại gọi cô.
Cuối cùng, một lần lại một lần, Thành Dao sau cùng cũng đã nhận được một bàn hồ sơ vụ kiện...


Bao Duệ có chút đồng tình: "Tiền par rất ít khi quan tâm đến người mới như vậy, thật ra bình thường anh ấy đều không mở cuộc họp đặc biệt nào để thảo luận tình tiết vụ án đâu, dựa theo lời giải thích của anh ấy, thì một phút của anh ấy tương đương với 166.666 tệ vô hạn, nói nhiều với chúng ta hơn một chữ, thì sẽ thiệt thòi mất hơn một trăm tệ, cho nên bình thường thảo luận vụ kiện, đều sẽ ở trong hộp thư nhóm của đoàn đội."


"Hơn nữa tôi cũng chưa từng thấy anh ấy theo dõi sát sao người mới như vậy, đốc thúc người mới học." Bao Duệ nhìn một bàn hồ sơ vụ kiện của Thành Dao, "Dựa theo thái độ trước sau như một làm như không thấy của Tiền par chúng ta đối với người mới, thì không phải vậy sao?" Cậu ta nghi ngờ nhìn Thành Dao, "Chẳng lẽ bởi vì em khá đẹp sao? Cho nên Tiền par nghĩ ra những thủ đoạn này để cho hai người có nhiều cơ hội chung đụng hơn sao? Cùng nhau ở dưới ánh trăng nghiên cứu thảo luận án lệ, hai người mô phỏng luật sư biện hộ phía bên kia, vì tranh đoạt tài sản và quyền nuôi dưỡng mà đánh nhau kịch liệt, xé ép đến trời sáng, trời ạ, suy nghĩ chút thôi đã thật lãng mạn..."


Bao Duệ, sợ rằng anh ta ở với Tiền Hằng trong một thời gian dài, nên cũng đã trúng độc rồi!
Trong lòng Thành Dao đau khổ nói, đây là cái tổ hợp vinh hoa phú quý gì, mẹ nó là Ngũ độc *[7]* giáo!
* [7] *Ngũ độc: gồm bò cạp, rắn, rết, thạch sùng và cóc.


* Tác giả có lời muốn nói:* Các bằng hữu thích văn phong của tôi, thì xin đừng do dự cất giữ chuyên mục của tôi ~~ Cảm ơn bắn tim!
[Kịch nhỏ]


Đại hộ pháp của Ngũ độc giáo Bao Duệ: Gần đây tôi thấy tâm tình của giáo chủ chúng ta không tốt, cảm giác nên đưa một giáo đồ lên cho anh ấy giải buồn một chút?
Giáo đồ thâm niên của Ngũ độc giáo Đàm Dĩnh: Tôi thấy Thành Dao mới gia nhập đó không tệ, không bằng


Đại hộ pháp của Ngũ độc giáo Bao Duệ: Chính cô ấy! Lên! Pikachu!
Thành Dao:...


* Đôi lời tâm tình của editor:* Mọi người đã thấy mức độ "nặng" của Tiền Hằng chưa =))))) Quân tử trả thù 10 năm chưa muộn đích thị là đây rồi. Không liên quan nhưng bản thân tui rất thích mục Kịch nhỏ cuối mỗi chương, mọi người thì sao






Truyện liên quan