Chương 16: Đại diện trăng sáng trừng phạt cô?

Chuyển ngữ: Puny


Thành Dao biết rất nhiều vụ kiện ly hôn ầm ĩ mời luật sư, nội tình đều không thể làm cho người ta vui vẻ. Rất nhiều vụ tranh chấp ly hôn, lột cái vỏ ngoài rối ren phức tạp, phơi bày dụng ý xấu cùng ích kỷ nguyên thủy nhất của lòng người. Sự trói buộc của hôn nhân, có lẽ từng có vết tích của tình yêu, nhưng lâu ngày, trong cuộc hôn nhân tính toán, sẽ pha trộn rất nhiều nhân tố không hề đơn thuần.


Nếu như người này không có gì cả, anh sẽ còn yêu cô ấy sao? Anh sẽ còn chọn cô ấy sao?


Lúc tình nồng ý ngọt, không ai tự nguyện hỏi bản thân mình như vậy, cũng không có ai tự nguyện nghĩ đến điểm này, song khi tình cảm hoàn toàn tan vỡ, giữa hai bên đã không còn tình cảm gì, với cái lợi ích trước mặt, vạch mặt, ác ý chửi bởi, hai người đã từng có mối quan hệ thân mật nhất, lúc ly dị lại càng ác ý và oán hận nặng hơn cả người xa lạ.


Bộ mặt thật của hôn nhân, đôi khi rất tàn nhẫn.


Thành Dao luôn biết điều này, nhưng mà sau khi nghe Bạch Tinh Manh kể xong, trong lòng cô khá dao động, cô không nghĩ tới, một người đàn ông, có thể tính toán đến nước này, thận trọng từng bước, từ tình yêu lúc ban đầu, đến cuộc hôn nhân sau cùng, anh ta đều giữ nguyên sự lý trí và mục đích đáng sợ như vậy, bình tĩnh đến mức có thể dùng tình cảm của mình làm tiền đặt cược, thế cho nên lúc ly hôn tiến hành phân chia tài sản, mới có thể không nể tình như vậy.


available on google playdownload on app store


Cho nên, đây mới là nguyên nhân tại sao Bạch Tinh Manh kiên trì khởi tố lập tức?


Bởi vì hận, bởi vì muốn trả thù, bởi vì không cam lòng, cái cô ấy mong muốn không phải tiền, vì vậy căn bản không muốn chờ công ty của Từ Tuấn niêm yết trên thị trường thành công, cái cô ấy mong muốn có lẽ là, muốn phần tài sản chia được nhờ đóng băng quyền cổ phần, làm cho công ty của Từ Tuấn không thể nào niêm yết thành công.


Bạch Tinh Manh nhìn vẻ mặt của Thành Dao, thở dài một hơi: "Khi đó tôi thích Từ Tuấn, đơn thuần là vì tình cảm ngưỡng mộ, cảm thấy có thể được một người đàn ông có tài như vậy yêu, là một chuyện vô cùng có cảm giác thành tựu, nhưng sau đó tôi mới ý thức được, thứ những người đàn ông tài năng thành công thích nhất vĩnh viễn là bản thân. Đàn ông càng thông minh, càng ích kỷ lạnh như băng *[1]*."


* [1]* Lạnh như băng: Nguyên văn là lương bạc (), từ ngữ dùng để hình dùng lòng người lạnh như băng, đạm bạc với mối quan hệ nhân tế.
Nói đến chỗ này, Bạch Tinh Manh dừng một chút, sau đó cô ấy suy nghĩ, bỏ thêm một câu: "Giống như sếp của cô Tiền Hằng."
Này? Sao lại kéo Tiền Hằng tới?


"Tôi từng hợp tác với rất nhiều luật sư, anh ta là vị luật sư năng lực mạnh nhất, chuyên nghiệp nhất tôi từng gặp, nhưng cũng không có tình người nhất." Bạch Tinh Manh nhún vai, "Anh ta chưa bao giờ quan tâm đương sự đang nghĩ gì, có trạng thái tâm lý gì, anh ta chỉ quan tâm kết thúc vụ kiện, giống như người máy vậy, cẩn thận tỉ mỉ, làm việc hoàn mỹ, ở trong mắt anh ta, chỉ có hoàn thành nhiệm vụ được trả thù lao khoản tiền lớn nhất là quan trọng."


Bởi vì lời này của Bạch Tinh Manh, trong đầu của Thành Dao cũng hiện ra gương mặt lạnh như băng của Tiền Hằng, anh ấy là người như vậy sao? Không có một chút tình người?


Bạch Tinh Manh hiếm khi nói ra nỗi buồn trong lòng mình ra, bộc lộ hết, tâm trạng đương nhiên cũng tốt lên không ít, cô ấy lại khôi phục loại tự tin hoàn mỹ ở trước ống kính, sau khi xác nhận danh sách chứng cứ với Thành Dao xong, thì cô ấy vén tóc, nói tạm biệt với Thành Dao.
*****


Hôm nay Thành Dao ôm một chồng lớn hồ sơ vụ kiện và tài liệu về nhà, bởi vì lần bộc bạch của Bạch Tinh Manh, làm cô vô cùng đồng cảm với cô ấy, chỉ muốn cố gắng hết sức tranh thủ quyền lợi càng nhiều càng tốt cho người đương sự này.


Kết quả không ngờ tới hôm nay Tiền Hằng tan việc cũng vô cùng sớm, vì vậy sau khi hết giờ làm hai người không thể không chạm mặt nhau, lại ở khoảng cách gần chung một căn nhà.
Lúc Thành Dao đang chần chừ xem có nên chào hỏi sếp hay không, thì Thành Dao mở miệng quý ra.
"Cô suy nghĩ như thế nào?"


Thành Dao ngẩn người, vội vàng báo cáo: "Tôi đã nói chuyện với Bạch Tinh Manh rồi, bản thảo đơn khởi tố tôi đang viết, cô ấy muốn khởi tố ngay lập tức, ngày mai tôi sẽ gửi toàn bộ tư liệu sơ thảo cho anh xem xét, sau đó tôi sẽ tranh thủ đến tòa án nộp tài liệu lập án vào thứ ba tới..."


Tiền Hằng mấp máy môi: "Tôi là hỏi cô, khi nào cô trả khoản bồi thường được liệt kê trong danh sách thiệt hại cho tôi? Chuyện này cô suy nghĩ thế nào?"
"..."
Bạch Tinh Manh nói không sai, Tiền Hằng quả nhiên là người đàn ông không có chút tình người.


Đáng tiếc người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu, gương mặt Thành Dao lập tức chuyển qua đau khổ, quyết định đánh bài bi thương: "Sếp, tiền lương của tôi bao nhiêu anh cũng đã biết, nếu anh sẵn lòng xóa bỏ khoản tiền này, tôi nhất định sẽ làm trâu làm ngựa làm việc cho anh thật tốt..."


"Không cần làm trâu làm ngựa." Tiền Hằng giống như đang chờ khoảnh khắc này, anh híp mắt liếc nhìn, "Nấu cơm làm đồ ăn cho tôi đi."
"Hả?"


Tiền Hằng nói chuyện đương nhiên: "Tôi còn chưa ăn cơm, cô nấu cơm không tệ, lại thiếu tôi nhiều tiền như vậy, đúng lúc bây giờ chúng ta ở chung, sau này cô sẽ dùng tiền ăn uống để đền bù."
Cái gì mà không tệ, cơm cô làm rõ ràng là quá ngon được không?! Cấp bậc đầu bếp đấy!


"Một tháng, làm cơm một tháng, xóa bỏ toàn bộ giữa chúng ta."
Lần này Thành Dao đâu còn dám do dự và oán thầm, cô rất sợ Tiền Hằng đổi ý, vội vàng đồng ý với anh.
"Cá vược hấp, thịt bò chiên khoai tây, măng xanh thịt xào." Tiền Hằng liếc Thành Dao, "Đây là món tối nay tôi muốn ăn."


"Nhưng mà tối nay tôi không mua cá vược thịt bò với măng xanh."
"Vậy cô còn đứng ngây ở đó làm gì? Còn không mau đi mua?"
"..."
Năm phút sau, Thành Dao vừa chọn mua cá vược tươi nhất trong siêu thị, vừa cắn răng nghiến lợi, nhìn xem, đây chính là sếp của cô, thật sự, không có chút nhân tính nào!
*****


May mà Tiền Hằng cũng không gọi các loại món tôm hùm gì đấy, những nguyên liệu nấu ăn gia đình này, Thành Dao nhanh chóng mua đủ, tay chân của cô rất nhanh, trở về nhà trong chốc lát, thì đã có một bàn đầy thức ăn ngon dọn lên bàn.
Tiền Hằng ăn rất cẩn thận, nhưng mà cuối cùng, anh ăn hai chén cơm.


So với kiểu ăn ung dung đó của anh, Thành Dao còn lúng túng hơn, cô vừa không yên lòng ăn cơm, còn vừa suy nghĩ chuyện của Bạch Tinh Manh...
Rất nhanh, cô giải quyết cơm tối qua loa, chuẩn bị trở về phòng.
"Không ăn?"


"Tôi muốn xem lại các tài liệu của vụ Bạch Tinh Manh, qua mấy ngày thì phải khởi tố rồi, tôi muốn chỉnh lý một chút, xem còn thông tin gì bỏ sót không." Thành Dao quay đầu cảm kích cười một tiếng, "Cho nên, sếp, tôi không ăn hết, anh từ từ ăn."


"Tôi không phải bảo cô ở lại tiếp tục ăn, tôi không quan tâm cô ăn bao nhiêu." Tiều Hằng lời ít mà ý nhiều nói, "Tôi chính là bảo cô ăn xong cũng đừng có về phòng trước, ở lại rửa chén."
"..."


Thành Dao chịu đựng gào thét trong lòng, cố gắng giữ bình tĩnh nói: "Tôi về phòng xem tài liệu trước một chút, chờ một lát anh ăn xong thì kêu tôi là được, tôi lại ra rửa chén."
Tiền Hằng nhíu mày: "Sao cô lại để ý đến vụ kiện này như vậy?"


"Đây là vụ kiện đầu tiên tôi tham gia ở Quân Hằng, tôi muốn đánh khởi đầu trận chiến tốt." Cảm xúc Thành Dao dâng trào hơn, nhớ tới Từ Tuấn, lại có chút tức giận, "Hơn nữa theo quan điểm cá nhân mà nói, tôi cũng muốn giúp Bạch Tinh Manh tranh thủ tài sản cô ấy xứng đáng, để cho tên cặn bã Từ Tuấn bị trừng phạt." Nói tới điều này, Thành Dao có hơi không nhịn được, "Bạch Tinh Manh thật sự rất tốt, nhập gia tùy tục *[2]*, không có một chút cảm giác tự cao tự đại, trông lại đẹp, kỹ năng diễn xuất tốt vóc dáng cao, còn tình sâu thắm thiết với Từ Tuấn, cũng không biết Từ Tuấn mắt mù hay là não hỏng, tại sao phải đi tổn thương và lợi dụng cô ấy?"


* [2]* Nhập gia tùy tục: nguyên văn là () – tiếp địa khí: có rất nhiều cách diễn giải nhưng nghĩa chung là "muốn tiếp xúc cùng dân chúng hòa mình cùng nhân dân", nên mình quyết định chọn câu thành ngữ này cho gần gũi.


Cô vốn cho rằng mình tràn đầy hăng hái, thì sẽ được Tiền Hằng khen ngợi với tuyên dương, nhưng mà tình huống thực tế là, sau khi Tiền Hằng nghe xong lời này của Thành Dao, cả khuôn mặt trầm xuống.
"Thành Dao, cách xa đương sự một chút."
"Cái gì?"


Sắc mặt của Tiền hằng có hơi nghiêm túc: "Muốn làm một luật sư tốt, thì cô phải nhớ kỹ, khi đang làm việc, cô không được có cảm tình, chỉ có lập trường. Cô đứng trên lập trường của đương sự cân nhắc nên làm thế nào trong phạm vi luật pháp, vì cô ấy tranh thủ lợi ích lớn nhất, nhưng mà, đây là vì cô là người đại diện của cô ấy, chứ không phải là bởi vì tình cảm cá nhân, như cô bây giờ, đang suy nghĩ trừng phạt tên cặn bã gì đấy, vô cùng không chuyên nghiệp."


Thành Dao chợt nhớ đến câu nói "Tiền Hằng không có tình người" của Bạch Tinh Manh.


Nhưng đối với sự chỉ trích của Tiền Hằng, cô rất không phục: "Tôi sẽ không bởi vì tình cảm cá nhân mà trở nên không lý trí, huống chi tôi cảm thấy như vậy rất tốt, ít nhất có thể kích thích tôi càng hăng hái vì đương sự tranh thủ quyền lợi hơn. Vả lại lần tranh chấp tài sản phân chia lần thứ hai này, chúng ta hoàn toàn đại diện cho phe chính nghĩa..."


Kết quả lời Thành Dao còn chưa nói hết, liền bị Tiền Hằng cắt ngang, anh giễu cợt nói: "Cô cho rằng mình là ai? Thủy thủ mặt trăng? Còn đại diện trăng sáng trừng phạt người?"


Nhìn xem, hơn nửa câu là không hợp ý, không cùng chí hướng thì không thể bàn luận được, mặc dù năng lực nghiệp vụ đỉnh cao, nhưng Tiền Hằng này, thật sự vẫn không có nhân tình gì.


"Tôi vẫn cảm thấy, mặc dù luật sư là một nghề, nhưng mà những nhân viên hành nghề, cũng phải cần có chút cảm xúc, mặc dù nước ta tuyên truyền nam nữ bình đẳng mấy năm rồi, nhưng mà trong hôn nhân, phái nữ thường là phe yếu thế hơn, bị bạo lực gia đình, bị lừa cưới, anh xem, ngay cả người phụ nữ như Bạch Tinh Manh có đủ địa vị xã hội và tiền bạc, nhưng trong cuộc hôn nhân, cũng vẫn là phe bị hại. Mặc dù tôi chỉ nhận một vụ kiện như vậy, nhưng trong phạm vi khả năng cho phép của mình, tôi sẽ vì phụ nữ yếu thế tìm kiếm một chút quyền lợi trong cuộc hôn nhân, tôi cảm thấy đây là chỗ giá trị của việc làm một luật sư có tiếng." Thành Dao nhìn chằm chằm Tiền Hằng, giọng điệu của cô rất nghiêm túc, cũng rất cố chấp, "Một mình tôi dĩ nhiên không có năng lực thay đổi toàn bộ hiện trạng, nhưng nếu mỗi một luật đều có thể giống tôi, đều có thể góp phần bảo vệ quyền của phụ nữ trong cuộc hôn nhân, vậy có phải..."


"Đúng, chỉ cần mỗi người đều dành ra một chút yêu thương, thế giới sẽ càng trở nên tốt đẹp."
Mắt Thành Dao sáng rực lên, cô cho rằng lần này mình hùng hồn kể lể, cuối cùng cũng đánh thức tinh thần trọng nghĩa và ý thức trách nhiệm xã hội chôn sâu trong lòng Tiền Hằng.
Nhưng mà ——


"Cô đến từ nơi cổ hủ nào sao?" Tiền Hằng nhíu mày, "Mỗi người đều dành ra một chút yêu thương, bài 《 Sự hiến dâng của tình yêu 》*[3]*, là bài hát xưa năm 1989, bây giờ đã là năm 2018, cô vẫn còn tin vào lời bài hát thế kỷ trước? Đầu óc cô không có vấn đề chứ?"
"..."


"Tôi thật là phục cô, tôi cho rằng loại bài hát lỗi thời tẩy não này chỉ có thiểu năng mới có thể tin, bây giờ nhìn lại có vẻ chất lượng người dân nước ta vẫn cần phải nâng cao, đội ngũ luật sư chủ lực của nền văn minh kiến thiết của chúng ta vẫn phải gánh vác trách nhiệm nặng nề mà đường thì xa."


Thành Dao hơi kinh ngạc: "Chẳng lẽ anh chưa từng có một chút ý thức trách nhiệm xã hội sao? Chưa từng nghĩ đến dùng kiến thức chuyên ngành của mình, kêu gào cho những người yếu thế kia sao?"


Tiền Hằng không hề có thành ý mà phủi tay: "Cảm động, thật sự rất làm người ta cảm động, luật sư Thành mang cả thế giới này, sao cô không làm luật sư công bảo vệ quyền lợi đi? Làm luật sư bảo vệ quyền lợi rất thân thiện môi trường ít cacbon, bình thường không có việc gì thì đi xuống dưới cầu vượt uống gió tây bắc cho no, mùa hè còn có thể có gió lùa thay đổi khẩu vị."


"Tôi..."


"Cô cái gì mà cô." Tiền Hằng tao nhã liếc mắt nhìn, "Hơn nữa ai nói với cô, trong hôn nhân nhất định là phái nữ yếu thế phái nam cường thế? Bạch Tinh Manh chắc chắn là người bị hại? Cô là người trong cuộc của hôn nhân người ta sao? Hay là mỗi ngày trốn dưới gầm giường của vợ chồng người ta chứng kiến những việc vặt vãnh thậm chí còn là đời sống ȶìиɦ ɖu͙ƈ không hài hòa trong cuộc hôn nhân của bọn họ?"


"..."


Thành Dao cứng cổ giải thích: "Tôi là phụ nữ, tôi tin giác quan thứ sáu của mình, Bạch Tinh Manh có tình cảm thật sự với Từ Tuấn, nhưng Từ Tuấn không có, Bạch Tinh Manh là người bị hại lớn nhất trong đoạn hôn nhân này. Lần này tôi nhất định phải đại diện cho phụ nữ chúng tôi, dạy dỗ Từ Tuấn! Dạy cho anh ta biết cái gì gọi là tôn trọng hôn nhân!"


Tiền Hằng không che giấu nét mặt không đồng ý chút nào: "Cô nhìn cô như thế, cô không biết xấu hổ khi nói phụ nữ đều yếu thế trong hôn nhân sao? Bây giờ tôi không phải là sếp, mà đứng dưới lập trường của một người đàn ông có trách nhiệm nói cho cô, cô hung hãn như vậy, sau này sẽ không ai thèm lấy." Tiền Hằng nhìn Thành Dao, "Thật đấy, ai dám kết hôn với cô? Đợi sau này tay trắng ra đi sao *[4]*? Người bình thường ai đã từng đánh thắng một nữ luật sư trang bị luật pháp chứ?"


* [4] *Tay trắng ra đi (): Tịnh thân xuất hộ, dùng để chỉ lúc hai bên quyết định ly hôn, bên A đưa ra yêu cầu bên B không được chia bất kỳ tài sản chung nào, điều này hoàn toàn không có căn cứ pháp luật, mà chỉ dựa vào thỏa thuận lúc trước giữa hai bên


Thành Dao tức giận nói: "Người bình thường không chịu đựng được, vậy tôi đi tìm nam luật sư là được!"
"Thành Dao, tôi nói cho cô, làm người, thì phải thực tế chút, mặc dù có lý tưởng là tốt, nhưng đừng nằm mơ giữa ban ngày."


Tìm một nam luật sư thì sao trở thành nằm mơ giữa ban ngày chứ? Trong ngành luật, người cùng nghề tìm người cùng nghề nhiều vô cùng, nam luật sư có hai chân không phải ở khắp nơi sao?


Đối mặt với khuôn mặt đầy nghi ngờ của Thành Dao, Tiền Hằng tự cảm thấy mình rất tốt đẹp sửa lại cổ áo: "Tôi cũng biết mình rất ưu tú rất chói mắt, nhưng mà Thành Dao, cô muốn tìm tôi, là không thể nào, cô dẹp cái ý nghĩ này đi."


Thành Dao sợ ngây người, cô hít thở không thông, Thành Dao cảm thấy phải ăn thuốc hoạt huyết tim: "Tôi nói muốn tìm anh lúc nào"


"Tìm nam luật sư cô tìm đi, tôi ngăn cô sao?" Tiền Hằng nhíu mày, giọng muốn ăn đòn, "Lúc nãy cô nói vẫn luôn nhìn chằm chằm tôi, đây không phải là ám chỉ tôi, muốn tìm tôi đấy sao?"
Đó là tôi trợn trừng mắt! Đó là cái nhìn giận dữ! Chỗ nào là vừa ý anh! Tôi mù sao!


Tiền Hằng nói xong, đứng lên, vỗ bả vai của Thành Dao: "Chuyện không vừa ý trong đời người tới tám chín phần mười, nghĩ thoáng chút."
Nội tâm Thành Dao đang gào thét, Tiền Hằng!! Anh biết không!! Tôi mà tìm anh thì tôi mới không nghĩ thoáng đó!!!
[Kịch nhỏ]


Người dẫn chương trình A Phỉ: Xin hỏi hai người ở bên nhau như thế nào?
Tiền Hằng: Mắt tôi mù.
Thành Dao: Trái tim tôi mù.
Tiền Hằng: Ừ, chúng tôi là người khuyết tật yêu đương.
Thành Dao: Đúng, bình thường đi ra ngoài chúng tôi hẳn phải đậu xe ở chỗ người khuyết tật.


Người dẫn chương trình A Phỉ:...Hai người thật là tuyệt phối!
Tiền par: Xin hãy yêu thương rải hoa cho người khuyết tật nhiều một chút, cảm ơn.


* Đôi lời tâm tình của editor:* Thành Dao sắp gặp hố té đau đầu tiên rồi, nhưng cũng vì thế mà con đường trở thành nữ luật sư giỏi giang lại được rút ngắn rồi....






Truyện liên quan