Chương 40: Họ Tiền Đấy, Không Có Gì Tốt!
Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng sau khi bị Tiều Hằng gọi vào văn phòng dạy bảo một phen như vậy, trong mấy ngày liên tiếp, Thành Dao lại cảm thấy toàn thân khoan khoái, ngay cả thanh socola vị rau thơm kia, cảm giác dư vị để lại vậy mà còn chưa thỏa mãn.
Chẳng lẽ đây chính là cuồng d*m [1] bị ngược đãi cơ thể trong truyền thuyết sao Biết rõ có kịch độc, lại cứ đi tới ngọn nguồn chất độc Chẳng lẽ dùng thuốc độc còn có thể nghiện sao? Không phải chứ? Thành Dao cảm thấy, nhất định là mình suy nghĩ nhiều...
[1] Cuồng d*m: Nguyên văn "M" chỉ xu thế tâm lý và tính cách của một người, chữ M là chữ cái đầu của từ tiếng Anh Masochism, chỉ người thích bị ngược đãi và chứng thích bị ngược đãi. (từ ngược nghĩa là S: người thích ngược đãi, tr.a tấn người khác)
"Mẹ của tôi ơi, mọi người xem tin tức này chưa?" Ngay tại lúc suy nghĩ của Thành Dao đang bay loạn, thì Đàm Dĩnh cầm điện thoại, giọng điệu khiếp sợ, "Từ lúc Ấn Độ cưỡng chế cấm rượu, thì không ít người đã dùng phương pháp uống nọc độc rắn hổ mang để thay thế, uống một lần rồi tăng lên một tháng, ngoại trừ uống, thì còn có thể dùng để trộn cơm! Uống độc mà còn có thể nghiện!"
"..."
*****
Nhưng mà bất kể nói thế nào, thì kết quả sơ thẩm của vụ kiện tranh chấp tài sản thừa kế này của Đổng Sơn, Trần Tình Mỹ vẫn rất hài lòng, mà đúng như Thành Dao dự đoán, Tưởng Văn Tú và Đổng Mẫn, cũng không lựa chọn kháng án tiếp, bọn họ chấp nhận kết quả sơ thẩm này. Phán quyết sơ thẩm cứ như vậy mà có hiệu lực.
Thành Dao vốn cho rằng còn phải đối mặt với cuộc tranh luận phúc thẩm, nhưng vụ kiện lại chấm dứt đơn giản ở đây, cô ngoại trừ thở phào nhẹ nhõm, thì cũng có chút buồn bã.
Nhưng mà, đứng trên vị trí của Tưởng Văn Tú và Đổng Mẫn suy nghĩ một chút, thì như thế này đối với bọn họ có lẽ là một loại giải thoát. Quan hệ cha con đã thành một sự thật chắc như đinh đóng cột, việc tiếp tục tiến hành tranh luận tài sản nhiều ít đối với ai nấy đều là một loại hao tổn thời gian và tinh thần.
Thay vì lãng phí thời gian vào những loại chuyện này, thì không bằng buông bỏ quá khứ xuống, đi chào đón cuộc sống mới thật tốt.
Đổng Sơn ch.ết, tình yêu và hôn nhân tan vỡ, nhưng con gái của bà ấy vẫn còn ở đây, trở nên thân thiết với bà ấy hơn bất cứ lúc nào, tính cách kiêu căng vốn có cũng từ sau sự kiện này mà dần dần biến mất, bắt đầu trở nên trưởng thành, bắt đầu học cách lớn lên.
Mất đi, nhưng cũng có nhận được.
Thấy rõ một vài người một vài chuyện, cũng càng dũng cảm và kiên định hơn chút.
Thành Dao nhớ tới hình dáng của Tưởng Văn Tú lúc kết thúc phiên tòa sơ thẩm, sống lưng thẳng tắp của bà ấy đã đọng lại trong ấn tượng của cô.
Nếu như là bà ấy, thì dù kiểu nhân sinh gì, đều có thể đi qua xuất sắc.
Một người hạnh phúc hay không hạnh phúc, không phải do tiền bạc quyết định, cũng không phải phụ thuộc vào người khác để đạt được, mà là dựa vào sự tranh thủ của bản thân.
"Con người cũng nên chịu trách nhiệm với quyết định của mình."
Không biết tại sao, trong đầu của Thành Dao vẫn luôn phát lại lời nói cuối cùng này của Tưởng Văn Tú.
Cô ấy muốn biểu đạt cái gì?
Vì bản thân lựa chọn Đổng Sơn nên khi bị phản bội thì chịu trách nhiệm với quyết định của mình, không oán trời trách đất sao? Hay vì bản thân cả tin ba của Đổng Sơn để cho Trần Tình Mỹ chui vào kẽ hở nên chịu trách nhiệm với kết quả, do đó chấp nhận phán quyết này?
Thành Dao không biết. Nhưng cô luôn cảm thấy, không chỉ có Tưởng Văn Tú nên chịu trách nhiệm với quyết định của mình, Trần Tình Mỹ cũng sẽ phải chịu trách nhiệm với tất cả những gì bản thân đã làm. Mỗi hành động của mỗi một người, đều sẽ có hậu quả tương ứng.
Dĩ nhiên, ngoài việc suy xét ra, thì Thành Dao vẫn duy trì thói quen tốt của mình giống như trước đây, sau khi giải quyết xong mỗi vụ kiện, sẽ làm tổng kết phân tích về vụ kiện, đối với biểu hiện của bản thân cũng làm bảng đánh giá lại.
Giai đoạn đầu của vụ kiện này, thì đây chỉ là vụ kiện ly dị mà Đổng Sơn không tiếc bỏ ra bất kỳ giá nào, thậm chí ban đầu Thành Dao còn có chút nản chí và thất vọng với vụ kiện đơn giản như vậy, ít nhiều trong lòng cũng có chút xốc nổi, nhưng một vụ kiện đơn giản cuối cùng lại trở thành phức tạp. Vụ kiện gia đình, tình tiết rắc rối, thậm chí thiên biến vạn hóa, bất cứ lúc nào, cũng không thể xem thường bất kỳ vụ kiện nào cả.
Đồng thời, điều quan trọng nhất trong vụ kiện gia đình chính là khơi thông, luật sư không chỉ cần rèn luyện năng lực pháp lý chuyên môn, mà cũng cần có kỹ năng giao tiếp rất mạnh, để có thể khơi thông với đương sự của mình, đương sự phía bên kia.
Bất luận như thế nào, bởi vì một trận dạy dỗ của Tiền Hằng, mà Thành Dao không mờ mịt nữa, cô lại tràn đầy tinh thần hăng hái.
Nghề luật sư, không có cao thượng giống như tưởng tượng, nhưng cũng không chịu nổi như tưởng tượng.
Luật pháp và đạo đức, công bằng và công lý, thủ tục và thực chất, làm thế nào để cân bằng tốt những quan hệ này trong công việc, có lẽ chính là chỗ giá trị của việc làm luật sư.
*****
Chỉ là vừa mới viết tổng kết phân tích bản thân một nửa, thì Bao Duệ đột ngột mở miệng.
"Trần Tình Mỹ sinh rồi."
Thành Dao vô cùng ngạc nhiên: "Cách ngày dự tính sinh còn tới hơn một tháng mà, sao lại sinh rồi?"
"Ngày hôm đó cô ấy đi trên đường, trời vừa mưa, mặt đường rất trơn, cô ấy không để ý, ngã một phát, may mà vận mệnh rất tốt, đoạn đường kia vốn không có ai đi qua, nhưng ngày đó đúng lúc có một người tài xế xe tải nhiệt tình đi qua, vội vàng đưa cô ấy đến bệnh viện."
Bao Duệ thần bí: "Nhưng mà điều tôi muốn nói không phải chuyện này, điều mà mọi người không ngờ tới, mọi người biết không, đứa con của Trần Tình Mỹ, có vấn đề."
"Hả?"
"Có lẽ sau khi thắng kiện tâm tình của cô ấy rất tốt, không kiểm soát ăn uống, cô có để ý thấy cô ấy mập hơn lần gặp trước không? Nghe nói gần đây đột nhiên lại tăng khoảng mười cân, thai nhi lớn hơn dự kiến, nhưng cô ấy cứ khăng khăng đẻ thường vì không muốn để lại sẹo trên bụng, kết quả kiểm tr.a trước khi sinh dự đoán đẻ thường cũng không có vấn đề gì, nhưng đáng tiếc lúc sinh không biết thế nào, sinh đến một nửa thì khó sinh, cũng không thể chuyển sang phẫu thuật được, kết quả gắng gượng thật lâu, làm cho đứa bé thiếu dưỡng khí, còn bị sặc nước ối."
"Lúc đứa bé kia ra đời còn sống không?"
Khoảnh khắc đứa bé kia ra đời còn sống hay không, đối với tài sản thừa kế cực kỳ quan trọng.
Nếu như lúc ra đời là một cái thai ch.ết, thì tương đương với việc đứa bé này không tồn tại, người thừa kế này cũng không tồn tại, phần tài sản thừa kế được giữ lại kia, sẽ được trả về tài sản thừa kế của Đổng Sơn, chia đều cho ba người thừa kế hợp pháp còn lại: là vợ Tưởng Văn Tú, là con Đổng Mẫn, là ba của Đổng Sơn.
Nếu như trong khoảnh khắc ra đời, đứa bé kia còn sống, và vẫn tiếp tục sống, thì phần tài sản thừa kế kia dĩ nhiên của đứa bé ấy, do người giám hộ của đứa bé Trần Tình Mỹ quản lý. Nhưng ngoại trừ bảo vệ quyền lợi của đứa bé ra, thì không được tùy ý sử dụng phần tài sản này.
Còn nếu như trong khoảnh khắc ra đời, đứa bé kia còn sống, nhưng sau khi khóc lên mấy tiếng, thì bởi vì các loại vấn đề nên không thể tiếp tục sống, thì phần tài sản thừa kế kia của Đổng Sơn vẫn do đứa bé thừa kế, chỉ là bởi vì ch.ết, nên lập tức lại mở ra một phần di sản mới, sau khi đứa bé ch.ết, phần tài sản thừa kế của Đổng Sơn tự động biến thành tài sản thừa kế của đứa nhỏ này, người thừa kế hợp pháp cho đứa bé này, cũng chính là mẹ đẻ Trần Tình Mỹ thừa hưởng.
"Còn sống." Bao Duệ bổ sung một câu, "Bây giờ còn sống, sống rất tốt."
Khi Thành Dao thở phào nhẹ nhõm, thì cũng có chút thổn thức không biết tên.
Chỉ là sự thổn thức của cô còn chưa kết thúc, thì Bao Duệ lại lên tiếng.
"Nhưng đứa trẻ này, không được bình thường, không thể tự mình hút sữa, hôm nay vừa mới chẩn đoán chính xác là chứng bại não." Bao Duệ dùng câu trần thuật, "Có lẽ lúc khó sinh thiếu dưỡng khí quá lâu."
Thành Dao há miệng, trong lúc nhất thời cũng không biết nói gì.
"Nhưng mà điều ngược nhất còn chưa phải là cái này đâu, đỉnh cao nhất chính là, ông cụ Đổng vừa nghe sinh ra một đứa cháu trai bại não, thì thiếu chút nữa giận ngất xỉu." Bao Duệ lắc đầu, "Nghe nói ông cụ tìm người đến bệnh viện phụ sản náo loạn, nói không nhận người cháu này..."
Kết quả chuyện bát quái của Bao Duệ còn chưa kể xong, thì Thành Dao liền nhận được điện thoại của ông cụ Đổng.
"Luật sư Tiểu Thành sao?" Giọng nói của ông cụ run rẩy, "Tôi muốn gặp cô một lần..."
*****
Bởi vì nguyên nhân thân thể của ông cụ, nên Thành Dao hẹn với ông ấy ở quán cà phê cách bệnh viện hộ lý không xa, hộ lý đẩy một chiếc xe lăn, ông cụ Đổng ngồi trên xe lăn, vẻ mặt chán chường, không thấy chút dáng vẻ mừng rỡ của người biết mình sắp có một đứa cháu trai.
"Luật sư Tiểu Thành, tôi đổi ý rồi, vụ kiện này, chúng ta không tính." Ông cụ Đổng lo lắng nói, "Cô giúp tôi rút lại việc giám định quan hệ ruột thịt gì đó đi, tôi không làm, tôi không nhận đứa cháu này, tôi có Mẫn Mẫn của chúng tôi là đủ rồi, gia sản của chúng tôi, toàn bộ đều cho Mẫn Mẫn."
"Ông cụ Đổng, nhưng mà kết quả của phán quyết này, đã có hiệu lực rồi." Thành Dao cố gắng dùng lời nói giải thích đơn giản dễ hiểu, "Huống chi cho dù cái phán quyết này chưa có hiệu lực, thì ban đầu ông đồng ý làm giám định quan hệ ruột thịt, đã phối hợp lấy mẫu máu, đã xác nhận đứa trẻ trong bụng Trần Tình Mỹ, và ông có quan hệ máu mủ, là con trai ruột của con trai ông Đổng Sơn. Điểm này là thực tế không thể tranh cãi."
"Tôi... tôi không biết, không biết tại sao đứa trẻ sinh ra lại có vấn đề, nếu tôi sớm biết, thì tôi sẽ không làm cái giám định đó!" Ông cụ Đổng gần như có hơi mất kiểm soát cảm xúc, "Bây giờ Mẫn Mẫn cũng không đến gặp tôi, Văn Tú cũng không đến gặp tôi, hai đứa nói chỉ chuyển tiền cho tôi mỗi tháng, tôi gọi điện cho hai đứa, thì hai đứa đều lờ tôi, bắt đầu là không nhận điện thoại, mấy ngày nay tôi nghe nói Văn Tú muốn dẫn Mẫn Mẫn đi nước ngoài bồi dưỡng, vậy... vậy phải làm thế nào chứ? Nước ngoài xa như vậy, có phải sau này tôi sẽ không gặp được Mẫn Mẫn hay không?"
Ông cụ nói liên tục, vẻ mặt thất hồn lạc phách: "Tôi có nhiều tiền, nhưng có ích lợi gì chứ? Tôi không cần tiền, tôi chỉ muốn một nhà hòa thuận vui vẻ thôi, đứa bé này vốn dĩ tôi cũng muốn nhận chăm sóc, người phụ nữ kia không cần vào gia đình tôi, tài sản thừa kế của đứa trẻ này, để cho tôi trông nom quản lý là được rồi, người phụ nữa kia một phần cũng không lấy được. Như thế thì nhà vừa không thiếu tiền, vừa nhiều trẻ con, cũng chỉ là chuyện thêm đôi đũa, tôi đã nghĩ Văn Tú và Mẫn Mẫn sẽ chấp nhận..."
Thành Dao có hơi dở khóc dở cười: "Ông ơi, mẹ ruột của đứa bé này mới là người giám hộ hợp pháp, tính toán ban đầu muốn nhận đứa nhỏ này về để ông nuôi nấng, tài sản thừa kế để ông quản lý là không thể nào thực hiện được đâu..."
...
Cho đến khi Thành Dao rời đi, ông cụ Đổng vẫn không thể chấp nhận cũng không thể hiểu, tại sao tình cảm mấy chục năm vốn có với cháu gái và con dâu, lại có thể nói không thì không còn nữa, bản thân chỉ là vô tình phạm sai lầm, hai người bọn họ cứ như vậy mà làm, không phải quá đoạn tuyệt sao. Cho dù bởi vì hành động của ông ấy dẫn đến bọn họ bị chia ít tài sản thừa kế, thì tình thân có thể dùng tiền để so đo sao?
Nhưng có lẽ ông cụ Đổng mãi mãi cũng không thể hiểu, vào thời điểm ông ấy vì giới tính của thai nhi mà nghiêng cái cân tiểu ly về phía Trần Tình Mỹ, là chính ông ấy đã tự tay cắt đứt đoạn tình thân và sự tín nhiệm này, là đích thân ông ấy đã đẩy cháu gái và con dâu mình đi, Tưởng Văn Tú và Đổng Mẫn cũng không phải vì tiền bạc mới thất vọng đau lòng...
Có lẽ mọi việc, không có gì là ngẫu nhiên, sớm sớm đã có định số rồi.
*****
Lại qua vài ngày nữa, Thành Dao lại nghe Bao Duệ nói về diễn biến mới nhất của chuyện này, ông cụ Đổng lại tìm người đến chỗ Trần Tình Mỹ náo loạn mấy lần, sau khi sinh Trần Tình Mỹ vốn đã phục hồi không tốt, lần này còn lên cơn sốt cao.
Mấy người họ hàng xa bên cạnh ông cụ Đổng cũng đưa cho ông ấy chủ kiến. Trước mắt Đổng Mẫn đã quyết định đổi họ mẹ, mặc dù đứa bé kia bị bại não, nhưng có thể xem như Đổng gia cuối cùng cũng có huyết mạch họ Đổng. Ông cụ Đổng có lẽ sợ Trần Tình Mỹ sẽ vì tài sản thừa kế mà lén lút giết ch.ết đứa trẻ, nên dưới sự xúi giục của họ hàng xa, cử ba cô sáu bà [2] một đống người thân thích đến nhìn Trần Tình Mỹ chằm chằm, mà những người bà con xa kia cầm tiền rồi, thì đương nhiên hết lòng làm tròn bổn phận.
[2] Ba cô sáu bà (): Ba cô trong đó có đạo cô, cô đồng. Sáu bà gồm bà mối, bà lang, mẹ mìn, chủ nhà chứa.
Kết quả là mỗi ngày Trần Tình Mỹ không chỉ sốt ruột vì đứa con cưng bại não mới ra đời này, mà còn phải mệt mỏi đối phó với một đám người bà con xa thân thích lòng dạ khôn lường.
"Những người thân thích này đương nhiên sẽ không để cho Trần Tình Mỹ có cơ hội làm cho đứa bé "vô tình" xảy ra "bất trắc", dù sao nếu như đứa trẻ không còn, thì bọn họ đi đâu để tìm cớ đòi tiền ông cụ Đổng chứ. Bây giờ danh chính ngôn thuận nói là thay ông cụ Đổng chăm sóc cháu trai, để còn lấy tiền mà."
Đối với Trần Tình Mỹ, thuận lợi để cho đứa trẻ thừa kế tài sản, coi như cô ấy đã đạt được mục tiêu của mình. Nhưng mà cuộc sống như thế, thì không biết là may mắn hay bất hạnh. Tương lai của một đứa bé bị bại não, cho dù có tiền, cũng không thể dễ dàng như vậy, với tư cách là người giám hộ, chỉ sợ rằng cô ấy sẽ phải chiến đấu cả đời mình vì khoản tài sản thừa kế kia.
Còn Tạ Minh, liệu Tạ Minh có thể cùng nhau gánh vác tương lai của đứa trẻ bại não này hay không, chính là một dấu hỏi. Nếu như là đứa trẻ khỏe mạnh, thì anh ta có lẽ có thể kiên trì... Nhưng một đứa trẻ bại não, thì cho dù là cha ruột, cũng có thể lựa chọn từ bỏ. Trong cuộc đời có quá nhiều thứ, có thể làm cho tình yêu nguội lạnh đi...
Mỗi một người đều phải chịu trách nhiệm với hành động của mình.
Câu nói của Tưởng Văn Tú thật sự là không sai chút nào.
Đời người không phải là cuộc chạy cự li ngắn, mà là chạy cự li dài, người dương dương tự đắc dẫn đầu lúc đầu, chưa chắc có thể đi hết con đường này.
*****
Cho dù thổn thức nhiều đến đâu, thì vụ kiện tài sản thừa kế của Đổng Sơn cũng chấm dứt hoàn toàn, Thành Dao nhận được một khoản đáng kể.
Đêm đó, ở trong phòng mình, Thành Dao không nhịn được, mà gọi điện thoại báo tin mừng cho ba mẹ mình.
Kết quả đôi vợ chồng già căn bản không quan tâm đến công việc của Thành Dao, bọn họ chỉ quan tâm cuộc sống riêng của Thành Dao.
"Nghe mẹ con nói gần đây con quen bạn trai hả?"
"Ách..."
"Tiểu Tiền đúng không?" Giọng điệu của ba Thành có hơi đau đầu, "Nhưng mà nghe nói tiểu tử Tiền này, không chỉ có gia cảnh không tốt, mà bản thân còn không vươn lên nữa, ngoại trừ khuôn mặt đẹp..."
Thành Dao biết thời biết thế vừa nghĩ đến nói mình đã chia tay, thì lại nghe ba Thành trực tiếp chuyển đề tài: "Đúng rồi, chủ nhật tới ba và mẹ của con sẽ đến thành phố A một chuyến, tham dự họp lớp trường cấp ba cũ, nhận tiện đến thăm con một chút, con xem có muốn chúng ta mang cái gì đến không?"
"Có có có!" Thành Dao lập tức quên Tiền Hằng đi, "Con muốn ăn sốt thịt bò mẹ làm, còn có thịt heo kho tàu! Sốt vịt! Chân thỏ cay!... Còn có sườn cừu nướng than!"
Ba Thành cười mắng Thành Dao vài câu, nói mình sẽ làm hết sức, kết quả lúc sắp cúp điện thoại, ông ấy lại nhớ đến Tiền Hằng, không thoải mái nói: "Con nói xem, người với người sao lại khác biệt lớn như vậy chứ, con có biết trước đây ba có một người bạn họ Tiền không?"
Lại đến lại đến...
Vừa nghe đến người bạn họ Tiền này, Thành Dao cũng thấy rất hỏng bét.
Từ nhỏ đến lớn, Thành Dao nghe ba Thành tức giận mắng "Họ Tiền đấy" đã không biết bao lần rồi. Có lẽ bởi vì quá ghét đối phương, nên để thể hiện sự khinh thường và coi nhẹ, mà người bạn này trong miệng ba Thành đều không có nổi cái tên, cho đến bây giờ đều là dùng "họ Tiền đấy" để thay thế.
Qủa nhiên, ba Thành tức giận nói: "Cái họ Tiền đấy, trước kia là bạn ngồi cùng bàn với ba, một cậu con trai, mà lại suốt ngày vẽ giới tuyến quân sự [3]! Còn muốn ba ký tên, nếu như ba vượt qua một chút xíu, sẽ phải bồi thường tiền cho cậu ta; mặc dù thành tích tốt, nhưng làm người đặc biệt không có đạo đức, có lần thi cuối kỳ ba phục vụ cho cậu ta ăn ngon uống ngon một tháng để xin cậu ta cuối kỳ cho ba nhìn lén một chút, còn thiếu chút quỳ xuống gọi cậu ta là ba rồi, kết quả ư! Kết quả cậu ta vô tình vô nghĩa, lau miệng xong, cái gì cũng không nhận, ngay cả một bài cũng không cho ba xem! Làm hại ba của con không đủ điểm! Còn thiếu 3 điểm thôi! Về nhà bị ông nội con đánh đến mức thiếu chút nữa bây giờ cũng có thể dừng xe ở chỗ người tàn tật rồi."
[3] Giới tuyến quân sự: Nguyên văn là giới tuyến 38, là đường biên giới đất hoặc ranh giới giữa Bắc Triều Tiên và Hàn Quốc.
...
Ba Thành lại lải nhải mắng một trận, cuối cùng mới đi vào khâu tổng kết: "Kết quả ư, cái loại không bình thường kia, lại sống vô cùng thoải mái, nghe nói đã có máy bay riêng rồi! Thật may lần họp lớp cấp ba này cậu ta không đi! Ba thật sự không muốn gặp lại cậu ta!" Ông buồn khổ thở dài một hơi, "Tóm lại, xã hội này, chính là không công bằng, không nói gạt con, ban đầu ba cũng từng mê tín, luôn cảm thấy cậu ta có thể làm giàu như vậy, là bởi vì họ Tiền, cái họ này, đã định trước đời này của cậu ta sẽ không thiếu tiền, nhưng bây giờ ba cũng không tin vào cách nói này nữa."
Ba Thành lại ôi một tiếng: "Con nhìn chút đi, cũng là họ Tiền, nhưng bạn cùng bàn của ba giàu có thành đạt như vậy, còn Tiểu Tiền lại nghèo như vậy, con nói xem điều này hợp lý ư!"
"..."
Ba, thật ra thì họ Tiền kia, thật sự cũng có rất nhiều tiền...
Thành Dao nghe ba Thành càm ràm một lúc về thời thế đổi thay lòng người dễ thay đổi, khuyên người mắc sai lầm sửa đổi rồi lại đả kích xã hội một lúc, bị ông ấy kéo đến nỗi quên nói chuyện của Tiền Hằng, ông ấy nói đến thỏa mãn rồi cúp điện thoại.
Cũng rất trùng hợp, cúp điện thoại chưa bao lâu, thì Tiền Hằng làm tăng ca ở công ty trở về.
Một phút đồng hồ Thành Dao cũng không trì hoãn, vội vàng ra phòng, mặt đầy nụ cười lấy lòng, nhận lấy túi của Tiền Hằng giống như cướp đoạt: "Ôi, sếp, tôi đến xách tôi đến xách!"
Tiền Hằng vừa mới cởi áo khoác ngoài, Thành Dao lại vội vàng cướp lấy: "Để tôi treo cho anh, để tôi treo cho anh." Cô vừa cầm áo khoác ngoài của Tiền Hằng, vừa ca ngợi nói, "Suy cho cùng thì sếp đúng là sếp, phong cách này người khác nhất định không thể theo kịp đâu, anh nhìn xem, cái áo khoác anh mặc này, khí chất này, cái phong cách này, quá đặc biệt rồi!"
Tiền Hằng liếc nhìn Thành Dao: "Đặc biệt? Thành Dao, cô mù sao?" Tiền Hằng hừ lạnh một tiếng, trong giọng nói mang theo sự bất mãn không chút che giấu, "Bây giờ đầy ngoài đường đều là áo khoác bắt chước của Burberry, trong mười người đàn ông thì có chín người mặc. Tôi vừa mới đi thang máy lên lầu, còn đụng hàng với một người, còn là một người hói đầu, điềm tốt không ổn, cái áo này cô đừng treo, giúp tôi ném đi."
"..."
Lần vỗ mông ngựa [4] này có hơi lúng túng, vỗ tới chân ngựa rồi...
[4] Vỗ mông ngựa (): nịnh bợ, nịnh hót.
Chỉ có thế này mà làm khó Thành Dao sao?
Không thể nào!
Thành Dao nhanh trí nói: "Sếp, cái áo này càng không thể ném đi!"
Tiền Hằng quả nhiên nhíu mày, hơi chất vất nhìn về phía Thành Dao: "Tại sao?"
"Cái áo này mặc dù dụng hàng nghiêm trọng, nhưng cũng chính bởi vì như vậy, mới thể hiện rõ anh đặc biệt đó! Hãy để cho người ta biết rõ cái gì gọi là bị bắt chước, chưa bao giờ bị vượt qua!"
"..."
Thành Dao nắm lấy ánh mắt nghiền ngẫm của Tiền Hằng, tiếp tục nói: "Đợi lát nữa tôi sẽ ủi cho anh. Anh uống ly nước nóng ấm áp trước đi, bên ngoài lạnh lẽo..." Cô vừa nói vừa rót một ly trà nóng cho Tiền Hằng.
Tiền Hằng không nhận, anh liếc nhìn Thành Dao, giọng nói bình tĩnh: "Nói đi, có chuyện gì yêu cầu tôi."
Thành Dao lập tức khoát tay chối: "Không có không có, tôi chỉ nghĩ, vụ kiện Đổng Sơn này cũng kết thúc, sếp không phải muốn dọn đi sao, tôi đã đắm chìm trong tư tưởng rửa tội tiên tiến của sếp, cơ hội nhận chỉ bảo chuyên nghiệp tinh anh của sếp, càng ngày càng ít, tôi đây cũng là muốn bày tỏ một chút!"
Tiền Hằng ung dung: "Cho nên sao?"
Thành Dao nhắm mắt: "Tôi muốn hỏi một chút là khi nào anh đi, tôi có thể giúp anh đóng gói. Cũng đã ở lâu như vậy rồi, đồ đạc chắc chắn không ít, thu dọn quét dọn gì đấy, tôi cũng có thể giúp đỡ."
Tiền Hằng cười lạnh một tiếng: "Thành Dao, hóa ra cô đang đuổi tôi đi."
"Không không không, tôi nào dám!" Thành Dao chà xát tay, giải thích: "Không phải đâu, ba mẹ tôi sẽ đến vào chủ nhật tới, vì để tránh những rắc rối không cần thiết, tôi nghĩ cũng đã đến lúc nói với bọn họ hai chúng ta đã chia tay, để xác minh điều này, thì chi bằng vừa đúng lúc gần đây rãnh rỗi, tôi giúp anh chuyển nhà?"
Vì để chứng minh lời nói của mình, Thành Dao lại bổ sung: "Nói thật, tôi còn rất hoài niệm cuộc sống thuê chung của chúng ta, sếp thật sự phải đi rồi, tôi sẽ... tôi sẽ nhớ anh! Mặc dù chỉ cùng thuê chung có một tháng thôi, nhưng đối với tôi mà nói, sếp bây giờ giống như là người nhà thân thương của tôi vậy, trong lòng tôi cũng rất miễn cưỡng, nhưng mà tôi không thể bởi vì sự ích kỷ của mình, mà để cho sếp bỏ đi căn biệt thự lớn sang trọng, mà ở lại cái nơi không có phong cách này với tôi!"
Tiền Hằng ngồi trên ghế salon, đôi tay khoanh lại đặt trên đùi, nhìn Thành Dao, từ chối cho ý kiến.
Thành Dao nuốt nước miếng, không ngừng cố gắng nói: "Nhưng mà có một câu nói rất hay, là thường về thăm nhà một chút, dù sếp có đi, thì tôi lúc nào cũng chào đón anh đến, anh cứ xem nơi này thành ngôi nhà thứ hai của anh đi!"
Tiền Hằng mỉm cười: "Như vậy nói cách khác, thì trong lòng cô rất hy vọng tôi tiếp tục ở lại sao?"
"Tại sao không chứ!" Thành Dao nói nịnh nọt theo bản năng, "Có thể ở cùng một căn nhà với sếp, là vinh hạnh của tôi mà!"
"Vậy tôi sẽ cố mà tiếp tục ở lại đây."
Thành Dao:
Đợi một chút, tại sao lại khác với kịch bản vậy Cái người sếp bệnh hoạn này có biệt thự lớn lại không ở, vậy mà có thể tiếp tục chịu đựng loại tiểu khu chất lượng trung bình (thực chất là cấp thấp) này Tiền Hằng làm sao vậy? Không phải bị bệnh chứ!
Da đầu Thành Dao tê rần, cảm thấy sắp hỏng bét rồi...
Có lẽ để tiện cho Thành Dao xem, Tiền Hằng vô cùng "tốt bụng" phóng to kiểu chữ lên ——
Lúc này trên màn hình điện thoại của anh là một dòng chữ to.
"Phòng tốt cho thuê! Điều kiện duy nhất: Tự mình sửa ống nước! Không phải cực phẩm!"
"..."
Tiền Hằng hé miệng cười: "Cần tôi kéo xuống để cho cô xem hình ảnh căn nhà trong bài đăng này để chứng minh chính cô là người đăng không?"
Thành Dao ngụy biện nói: "Cách bố trí, lắp đặt thiết bị và đồ dùng trong nhà của căn nhà cũng có thể tương tự mà, sếp, cái này thật sự không phải tôi mà!"
Đối mặt với lời ngụy biện của Thành Dao, Tiền Hằng cũng không lên tiếng, anh chỉ cầm điện thoại lên, tìm một trong những tấm hình chụp căn nhà trong đó, sau đó phóng to một góc của tấm hình.
Thành Dao híp mắt nhìn thật lâu, cuối cùng mới phát hiện chỗ có vấn đề.
Cái góc mà Tiền Hằng phóng to lên, là một cái chân của bàn ăn, phía trên đó, có khắc dòng chữ nhỏ gần như không đáng kể ——
"Dora tôi yêu bạn."
Thành Dao tỉnh bơ nhìn vào chân bàn, quả nhiên ở cùng một vị trí thấy được dòng chữ giống nhau...
Giờ phút này, trong lòng Thành Dao chỉ có một âm thanh —— Dora con mẹ nó!
Tố chất đâu! Sao có thể tùy tiện khắc chữ bậy bạ lên chân bàn chứ! Chúc các người khắc đằm thắm! Bị ch.ết sớm!
Nhưng mà cái chiến trường không có khói súng này, chứng cứ lại rành rành như núi, giờ phút này Thành Dao chỉ có một ý nghĩ —— cô thua rồi...
Thành Dao mặt xám mày tro: "Sếp, anh nghe tôi giải thích, tôi chỉ là một luật sư nhỏ tội nghiệp, nếu anh chuyển đi, thì tôi chắc chắn không chịu nổi mức tiền thuê này, tôi chỉ là nghĩ trước tìm người thuê lại thôi..."
Hôm nay tâm trạng của Tiền Hằng rất tốt, anh thậm chí không truy đến cùng yêu cầu cho thuê của Thành Dao, anh lạnh nhạt nói: "Cô yên tâm, tiền thuê tôi trả, có một số thứ cũng không cần đóng gói."
"Hả?"
"Phòng của tôi cứ giữ nguyên dạng là được." Tiền Hằng cười cười, "Căn nhà này rất gần Quân Hằng, hôm nào tôi phải ở lại làm thêm giờ về quá muộn, mà hôm sau cần phải dậy sớm, thì ở đây cũng rất thuận tiện. Hống chi không phải cô bảo tôi thường về thăm nhà một chút sao?"
"..."
Đó chẳng qua là lời khách sáo thôi!!! Với lại việc lâu lâu ông chủ sẽ trở về, tại sao nghe còn khiến cho người ta sợ hơn việc ông chủ ở đây luôn, chuyện này cũng giống như việc so với để chủ nhiệm lớp cố định thời gian kiểm tr.a mỗi ngày, thì chủ nhiệm lớp đột kích kiểm tr.a bất ngờ càng đáng sợ hơn!!!
Đôi lời tâm tình của editor: Hóa ra không chỉ Thành Dao mắc nợ người họ Tiền, mà ba của Thành Dao cũng vậy. =))))) Đúng là hai cha con. Cơ mà ngày tháng sống chung của đôi Hằng Dao sắp hết rồi. Tui buồn quá.