Chương 79: Cô sẽ tự đối diện hay là trở về nhờ Tiền Hằng giúp đỡ?
Đêm nay cô vôn đã đỏ mặt tim đập nhanh rồi, nhưng có lẽ là ông trời chê hôm nay Thành Dao chưa bị kích động đủ, buổi biểu diễn live nhạc kim loại nặng diễn ra được một nửa, thì người phụ trách của quán bar này đột nhiên xuông lầu, bắt đầu sơ tán đám đông.
“Lửa cháy rồi! Mọi người mau đến cửa thoát hiểm đi!”
Vì vậy trong lúc nhất thời, tiếng nhạc kim loại nặng biến thành tiếng người huyên náo hôt hoảng. Rất nhiều người lộ nét mặt hoảng sợ, nhưng không biết tại sao, mà Thành Dao lại không cảm thấy quá sợ, hình như chỉ cần ở bên cạnh Tiền Hằng, thì đều không có gì phải lo lắng. Cô gần như không cần động não, chỉ cần nắm tay của Tiền Hằng, đi theo anh là được.
Nhưng điều duy nhất cô không lường trước được là bởi vì chạy vội, mà đôi giày cao gót cao mười centimet của Thành Dao, rất không nể tình mà gãy.
Tiền Hằng không nói gì, chỉ hơi ngồi xuông.
Thành Dao có chút không rõ: ?
“Lên đây đi.” Biểu cảm của Tiền Hằng vẫn bình thản như thường, tựa như rất tự nhiên, “Anh cõng em.”
“Không cần đâu, đường đến bãi đậu xe cũng không xa, anh đỡ em một chút là được.”
Thành Dao vừa từ chôi, vừa khập khiễng đi về phía trước, nhưng cô đi chưa được mấy bước, thì bị Tiền Hằng trực tiếp chặn lại ôm ngang.
“Được rồi, em được như ý nguyện rồi.”
“Hả?”
Tiền Hằng hừ một tiếng: “Không phải em không muốn anh cõng, là vì hy vọng anh ôm công chúa sao? Cho là anh không biết tâm tư nhỏ của em à, không phải bởi vì ôm công chúa mới có thể thấy được mặt của anh sao?”
“Không... không có mà!” Thành Dao vừa nói vừa muốn ngọ ngoạy đi xuống.
“Đừng lộn xộn.” Tiền Hằng trừng mắt cảnh cáo nhìn Thành Dao, “Em còn lộn xộn uốn éo nữa, anh lại ôm em như vậy, thì eo sẽ không chịu nổi.”
Thành Dao không động đậy nữa, nhưng miệng lại động đậy, cô có ý ám chỉ nhìn về cái eo của Tiền Hằng: “Ừm... Đàn ông, không thể nói eo mình không chịu nổi đâu.”
Tiền Hằng trầm mặc chốc lát, mới nói, “Thành Dao, em còn không im miệng, thì tối nay em ngủ với anh đi, tự mình nghiệm chứng xem eo của anh có được hay không.”
Thành Dao hoàn toàn yên lặng.
Sau một đêm hốt hoảng, k1ch thích lại ngọt ngào, chính là ngày làm việc hôm sau.
Thành Dao vốn cảm thấy khi gặp lại Tiền Hằng sẽ có chút xấu hổ, không biết mình có thể khống chế ánh mắt nhìn về phía anh hay không, có bị đồng nghiệp nhìn ra manh mối hay không, nhưng cũng may là vấn đề này hoàn toàn không xảy ra. Sáng sớm ngày hôm sau, bởi vì một vụ kiện tranh chấp tín thác gia tộc, mà Tiền Hằng đã đi công tác đến thành phố B, Bao Duệ đi cùng thì chỉ cần mở phiên tòa xong là có thể trở lại, còn Tiền Hằng sau chuyện này còn cần phải ở lại hai ba ngày để xử lý xong những việc còn lại với khách hàng mới có thể trở về.
Mà Thành Dao cũng không có nhiều thời gian để nghĩ về Tiền Hằng, tài liệu lập án phiên sơ thẩm của vụ tranh chấp tiền nuôi dưỡng mà cô đại diện cho Lâm Phượng Quyên đã được đệ trình lên tòa án, thẩm phán chủ tọa đã gọi điện thoại cho Thành Dao trao đổi, bởi vì các bằng chứng tương đối phức tạp, cân nhắc đến việc tiết kiệm thời gian xét xử, thẩm phán yêu cầu trao đổi bằng chứng trước phiên xét xử, tất nhiên là Thành Dao cầu cũng không được.
Trao đổi bằng chứng trước phiên xét xử, có thể làm rõ bằng chứng mà đương sự các bên chủ trương trước khi xét xử chính thức, để đương sự tiến hành đối chứng chéo, cũng cho phép thẩm phán nắm bắt các bằng chứng liên quan đến vụ kiện tốt hơn, vừa có thể đề phòng kiểu đánh úp bất ngờ của đương sự phía bên kia đột ngột bổ sung bằng chứng trong phiên tòa, dẫn đến phiên tòa không suôn sẻ, bởi vì bổ sung bằng chứng mà phải mở phiên tòa và đối chứng chéo một lần nữa, trì hoãn hiệu quả xử lý vụ kiện.
Chỉ là trao đổi bằng chứng trước phiên xét xử, mặc dù cuối cùng đều do thẩm phán quyết định, nhưng đều phải do đương sự nộp đơn xin. Thành Dao hơi hiếu kỳ nói: “Trao đổi bằng chứng trước phiên xét xử, là Lô Kiến nộp đơn xin?”
“Luật sư của anh ấy xin.” Thẩm phán Mạnh phụ trách vụ kiện sơ thẩm cười một tiếng: “Hai giờ chiều nay tôi vừa vặn rảnh rỗi, đối phương cũng không thành vấn đề, nếu cô muốn thì chúng ta trao đổi bằng chứng sớm nhất có thể, quyết định hai giờ chiều, phòng họp tòa án số bốn.”
Thành Dao có hơi bất ngờ đồng thời liên tục đáp được.
Cô lại trò chuyện với thẩm phán Mạnh mấy câu, rồi thuận miệng hỏi: “Bên Lô Kiến mời luật sư của công ty luật nào vậy?”
“À, luật sư Đặng Minh của công ty luật Đức Uy, cô quen không? Anh ấy còn rất nổi tiếng.”
Thẩm phán Mạnh cúp điện thoại, nhưng thật lâu sau Thành Dao cũng không thể bình tĩnh.
Đặng Minh.
Vụ kiện này lại đụng phải Đặng Minh.
Điều này từng là mục tiêu của Thành Dao khi trở thành một luật sư gia đình, sẽ có một ngày, có thể đường đường chính chính đứng trên tòa án, đối đầu một trận với Đặng Minh, sau đó quang minh chính đại đánh bại anh ta, xé lớp ngụy trang lương thiện và chính nghĩa của anh ta, còn có năng lực chuyên môn giả dối kia của anh ta.
Nhưng Thành Dao không nghĩ tới, mình nhanh như vậy, đã gặp phải Đặng Minh, trong vụ kiện đầu tiên làm độc lập hoàn toàn.
Mặc dù Đặng Minh xây dựng hình ảnh một luật sư lương tâm với bên ngoài, nhưng thực tế khi tiếp nhận vụ kiện, trái tim anh ta hoàn toàn hướng về phía tiền. Trước đó Thành Dao biết được ít nhiều từ chỗ Lâm Phượng Quyên rằng gia cảnh của Lô Kiến cũng không tệ, nhưng bây giờ xem ra, không chỉ là không tệ, mà hẳn là vô cùng tốt, e là không giàu thì sang, mới có thể mời Đặng Minh rời núi được. Loài chó sói giống như Đặng Minh, chỉ khi ngửi thấy mùi máu và thịt tươi nhất, thì mới xuất hiện.
Nếu như có Tiền Hằng, thì vụ kiện đó, cho dù có mười Đặng Minh, cũng sẽ không thua.
Nhưng cô đã sớm tự cắt đường lui của mình, vô cùng có khí thế từ chối sự giúp đỡ của Tiền Hằng rồi.
Cô đã chuẩn bị sẵn sàng chưa?
Hay là trở về xin Tiền Hằng giúp đỡ?
Chỉ cần cô mở miệng, anh nhất định sẽ không từ chối.
Nhưng khi ngón tay của Thành Dao ấn đến số điện thoại bên trên tên của Tiền Hằng, cuối cùng lại dừng lại.
Tiền Hằng có thể đứng ở phía sau cô, nhưng không thể mãi mãi lệ thuộc vào Tiền Hằng.
Trong vụ kiện của Bạch Tinh Manh, cô bị Đặng Minh làm mất mặt, lần này, cô muốn thử một mình nghênh chiến.
Nếu điều cô ao ước chính là đánh bại Đặng Minh trên tòa án, vậy thì lên thôi!
Bởi vì biết được luật sư của Lô Kiến là Đặng Minh, Thành Dao càng để tâm vào hơn, cô đến khách sạn mà trước đó Lâm Phượng Quyên và Lô Kiến đã thuê phòng, để cho Lâm Phượng Quyên tự mình kiểm tr.a đăng ký thuê phòng ngày đó, xác định thời gian thuê phòng, đồng thời, Thành Dao cũng tiến hành lấy bằng chứng từ mấy người bạn học cùng tham gia buổi tụ họp đó với Lâm Phượng Quyên và Lô Kiến, có thể chứng minh, thời gian thuê phòng và thời gian tổ chức buổi gặp mặt là cùng một ngày, sau buổi tụ họp đó, đúng là chỉ có hai người Lô Kiến và Lâm Phượng Quyên ở một mình. Với những chứng cứ này, kết hợp với bản ghi âm trước đó, đã có thể chứng minh Lô Kiến thực sự phát sinh quan hệ với Lâm Phượng Quyên sau buổi họp lớp đó. Hàm Hàm của Lâm Phượng Quyên lại là đứa bé sinh đủ tháng, như vậy chiếu theo năm tháng ra đời của đứa bé trừ lui, thì nếu như Hàm Hàm là con của Lô Kiến, thì hoàn toàn ăn khớp với thời gian Lô Kiến và Lâm Phượng Quyên phát sinh quan hệ, không tồn tại mâu thuẫn. Ngoài ra, Thành Dao còn thu thập được bằng chứng lời khai của rất nhiều bạn học cấp ba của Lâm Phượng Quyên và Lô Kiến, chứng minh hai người đã từng yêu nhau hai năm thời cấp ba, vì là mối tình đầu của nhau, nên có cơ sở tình cảm.
Trước khi trao đổi bằng chứng trước phiên xét xử, Thành Dao từng luyện tập những tình huống có thể sẽ phát sinh và các biện pháp ứng đối một lần, bảo đảm chắc chắn một khi cô ném danh sách bằng chứng ra, là có thể đánh vô mặt của Đặng Minh.
Thành Dao nói với Lâm Phượng Quyên về việc trao đổi bằng chứng trước phiên xét xử, hai người liền chạy đến tòa án.
Lúc đến cũng rất đúng lúc, các cô và Lô Kiến Đặng Minh, gần như là đồng thời đến trước phòng họp của tòa án.
Đặng Minh mặc một bộ âu phục, tóc dùng keo vuốt tóc cố định ra phía sau, kiểu tóc chải ngược ra sau vô cùng cẩn thận, xịt nước hoa dành cho đàn ông lên người, Thành Dao chỉ nhìn lướt qua, cũng thấy được trên chiếc cặp táp da của anh ta, có logo lóa mắt của một thương hiệu nổi tiếng.
Thành Dao vô cùng ghét anh ta, càng nhìn càng cảm thấy đối phương không giống một luật sư, ngược lại thì giống như một tên lừa đảo bán hàng đa cấp ăn mặc hàng hiệu fake. Cho dù căm ghét như vậy, nhưng Thành Dao cũng biết kiểm soát cảm xúc của mình. Cô nhớ rõ mỗi một câu mà Tiền Hằng nói, tuyệt đối sẽ không dẫm lên vết xe đổ, để cho cảm xúc cá nhân của mình làm ảnh hưởng đến đương sự của vụ kiện. Muốn đánh thắng vụ kiện này, đầu tiên cần phải vứt bỏ lập trường của mình, đứng trên góc độ đương sự.
Thành Dao bên này bình tĩnh chuyên nghiệp bao nhiêu, thì phản ứng của Đặng Minh lại mãnh liệt bấy nhiêu. Anh ta hiển nhiên vô cùng bất ngờ, ngẩn người khi gặp Thành Dao ở chỗ này, chỉ là rất nhanh sau đó, Đặng Minh cũng trở về trạng thái làm việc.
Thấy đương sự và luật sư đôi bên đều vào vị trí, thẩm phán Mạnh bắt đầu trao đổi bằng chứng trước phiên xét xử theo quy trình: “Lâm Phượng Quyên muốn Lô Kiến xác nhận quan hệ cha con, vụ kiện tranh chấp nuôi dưỡng, do thẩm phán Mạnh Đông Mai chủ trì buổi trao đổi bằng chứng trước phiên xét xử, thư ký viên Trầm phụ trách ghi chép, đương sự đôi bên có muốn rút đơn kiện hay không...”
Lâm Phượng Quyên và Lô Kiến đều không muốn rút đơn.
Thẩm phán Mạnh làm rõ một số sự kiện cơ bản trong vụ kiện này, đồng thời, cô ấy cũng tiến hành trình bày phân tích các bằng chứng tài liệu mà Thành Dao đệ trình cho Đặng Minh: “Lâm Phượng Quyên và luật sư của cô ấy đã sắp xếp một chuỗi chứng cứ vô cùng cặn kẽ, trên cơ sở chuỗi chứng cứ này, bên Lâm Phương Quyên có đủ chứng cứ để suy đoán Lô Kiến và Hàm Hàm có thể tồn tại quan hệ cha con, nếu như Lô Kiến và luật sư của anh không có chứng cứ ngược lại, vẫn còn kiên quyết không đồng ý làm giám định quan hệ cha con, thì một khi hồ sơ được lập, quá trình tố tụng được thực hiện, tòa án có thể dựa theo quy định của luật pháp mà đưa ra cách giải quyết, yêu cầu xác nhận quan hệ cha con do bên Lâm Phượng Quyên chủ trương sẽ được thành lập, nếu không hợp tác với tòa án tiến hành giám định quan hệ cha con, thì sẽ chịu hậu quả pháp lý khi thua kiện.”
Vẻ mặt Đặng Minh trầm tĩnh, không thấy chút hốt hoảng nào, anh ta nhìn lướt qua Thành Dao, bất đắc dĩ cười một tiếng, sau đó lấy từ trong cặp táp một bản văn kiện: “Thẩm phán Mạnh, đây là chứng cứ chúng tôi đệ trình, cũng hy vọng qua lần trao đổi bằng chứng này, để cho đương sự đối phương biết được thái độ của chúng tôi.” Đặng Minh dừng một chút, rồi mới mạnh mẽ nói, “Đương sự của tôi Lô Kiến, đã được bệnh viện chẩn đoán, là bị bệnh bế tinh *[1]*, hơn nữa còn không có cách nào chữa được chứng không có t1nh trùng.” Đặng Minh nhìn Thành Dao, “Anh Lô thật sự rất không may, lúc ra đời đã mắc chứng không có t1nh trùng bẩm sinh, đây là tài liệu về ca bệnh từ khi sinh đến nay và kết quả kiểm tr.a sức khỏe bao năm qua.”
*[1] *Bệnh bế tinh, có tên là Azoospermia là dạng bệnh gây vô sinh phổ biến khi mọi thứ trong hoạt động sinh dục của người đàn ông đều bình thường, nhưng khi xuất tinh lại không có t1nh trùng, nên không có khả năng thụ thai cho người vợ.
Thành Dao biết nếu Đặng Minh đã chủ động xin trao đổi bằng chứng trước phiên xét xử, đương nhiên sẽ có chứng cứ có thể biện hộ trong tay, chỉ là cô căn bản không nghĩ tới sẽ là kiểu chứng cứ có tính lật đổ như vậy!
Cô nhận lấy chứng cứ mà Đặng Minh đệ trình lên từ tay thẩm phán Mạnh. Những chứng cứ này, nhìn từ thời gian ký tên, thì khoảng cách quả thực là từ lâu, những bản tài liệu chứng minh có điều trị kia, cũng đã chuyển vàng, có vẻ như chúng đã được vài năm tuổi rồi, còn ghi chép kiểm tr.a sức khỏe bao năm qua, cũng được phân loại sắp xếp vô cùng cẩn thận. Để cho tiện kiểm tra, Đặng Minh đã dùng bút highlight đánh dấu lên giấy chứng nhận liên quan đến ca bệnh, liếc qua thì thấy ngay.
Lô Kiến vậy mà không có t1nh trùng? Vậy thì tuyệt đối không tồn tại t1nh trùng sống! Đứa bé kia cho dù thế nào đi nữa, đương nhiên cũng không thể nào là của anh ta! Đặng Minh vừa đưa phần chứng cứ này ra, thì cho dù Lô Kiến có từ chối giám định quan hệ cha con, cũng có thể loại bỏ quan hệ cha con!
Lâm Phượng Quyên đương nhiên cũng nhìn thấy bản chứng cứ này, cô ấy không thể tin được mà nói: “Không thể nào!” Cô ấy tự lẩm bẩm, cầu cứu nhìn về phía Thành Dao, “Cái này không thể nào! Buổi tối đó tôi rõ ràng đã nhìn thấy, anh ta rõ ràng có! Anh ta rất khỏe mạnh! Làm sao lại biến thành không có t1nh trùng bẩm sinh gì đó được?!”
Đặng Minh không quan tâm Lâm Phượng Quyên kêu la, anh ta nhìn Thành Dao: “Các người đương nhiên có thể nghi ngờ tính xác thực, nhưng cái chúng tôi đệ trình lên đều là chứng cứ chân thật nhất, không sợ bất kỳ giám định nào.” Anh ta tự tin mà nói, “Ngược lại là cô Lâm, cô nên suy nghĩ thật kỹ, bây giờ còn có cách gì vu tội và lừa gạt đương sự của tôi?” Đặng Minh đẩy mắt kính, “Không phải kỹ năng diễn xuất tốt của cô hay kêu lớn tiếng, mà là chân tướng.”
Mà vào lúc này, Thành Dao căn bản không kịp ngăn cản, chỉ thấy Lâm Phượng Quyên đột nhiên đứng lên, điên cuồng xé bỏ ghi chép chữa bệnh và kiểm tr.a sức khỏe của Lô Kiến trong tay.
Sắc mặt cô ấy đỏ ửng mà tức giận: “Đây là giả! Bản chứng cứ này nhất định là giả! Lô Kiến, anh thật không biết xấu hổ, anh là tên đàn ông khỏe mạnh, buổi tối đó đã xảy ra chuyện gì anh quên à? Anh còn nói anh thích tôi sờ chỗ đó của anh nhất, chỉ cần sờ một chút thì sẽ có cảm giác, kết quả bây giờ lại nói không có tinh bẩm sinh với tôi sao? Anh đùa cái gì thế?! Hay là để không nhận Hàm Hàm, mà anh trực tiếp thiến mình?” Mắt của Lâm Phượng Quyên đỏ ngầu, “Anh thật đúng là vô sỉ! Tại sao lúc đó tôi lại nghe lời ngon tiếng ngọt của anh chứ!”
Lâm Phượng Quyên hoàn toàn mất khống chế, căn bản không quan tâm đang ở tòa án, cô ấy đứng lên, cầm lấy điện thoại mở hình của Hàm Hàm ra, run rẩy muốn đưa cho Lô Kiến xem: “Đây là hình đầy tháng của con, anh nhìn đi! Bản thân anh nhìn đi, đứa nhỏ này có phải có ba phần giống anh hay không? Anh nhìn thần thái trên khuôn mặt của nó đi, có phải giống như đúc từ khuôn của chính anh ra hay không, người sáng suốt nhìn vào sẽ thấy đây là con của anh! Anh vậy mà còn ngụy biện, nói mình không thể nào sinh con! Con trai của mình cũng không nhận, anh còn là người sao?!” Lâm Phượng Quyên nói đến đứa bé, nước mắt trong hốc mắt không nhịn được mà lăn xuống, “Hàm Hàm dễ thương như vậy, nhưng bởi vì bệnh tim bẩm sinh, mà còn nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt, có thể mất mạng bất cứ lúc nào, còn người cha ruột anh không chỉ không nhận con không cho tiền nuôi dưỡng, ngay cả đi gặp cũng không gặp một lần! Neu như con không còn nữa, anh không sợ con sẽ hóa thành ác quỷ tới quấn anh sao?!”
Nhưng hình chưa đưa tới trước mặt Lô Kiến, đã bị Đặng Minh chặn lại, anh ta nhìn một chút, rồi lãnh khốc ném điện thoại lên bàn, so với cảm xúc kịch liệt của Lâm Phượng Quyên, thì Đặng Minh lại lý trí mà lạnh như băng: “Cô Lâm, mời cô bình tĩnh một chút. Cô xé bỏ bản chính chứng cứ mà đương sự của tôi cung cấp cho, thì dựa theo Luật tố tụng dân sự , hành động này thuộc về phá hủy chứng cứ quan trọng, làm cản trở tòa án thẩm tr.a xử lý vụ kiện, tôi tin thẩm phán Mạnh sẽ đưa ra hình phạt, những bằng chứng liên quan đến nhận định làm rõ yêu cầu giám định quan hệ cha con như giấy chứng nhận điều trị và ghi chép kiểm tr.a sức khỏe đã bị xé bỏ không thể nào phán đoán được, bên nào xé bỏ chứng cứ sẽ phải chịu hậu quả pháp lý bất lợi khi tòa án ra phán quyết.”
Đối với sự phát triển như vậy, Thành Dao hoàn toàn chưa chuẩn bị kịp, lời này của Đặng Minh nói không sai, dưới tình huống này, cân nhắc đến Lâm Phượng Quyên còn đang trong thời kỳ cho con bú, e rằng cô ấy sẽ đối mặt với hình phạt phạt tiền, nhưng khó xử hơn là, bởi vì sự kích động của cô ấy, mà rất có thể đối mặt với nguy cơ thua kiện.
Tên Đặng Minh này, mặc dù bình thường thể hiện đầy vẻ nhân nghĩa đạo đức mặt mũi hiền lành giả tạo, nhưng khi thật sự liên quan đến lợi ích của đương sự mình, thì toàn bộ khí thế đều vô cùng hùng hổ dọa người, Lâm Phượng Quyên bị khí chất của anh ta trấn áp, cũng bắt đầu bất an, cô ấy bình tĩnh lại, bắt đầu cầu cứu nhìn về phía Thành Dao.
Thẩm phán Mạnh rõ ràng cũng vô cùng nhức đầu với trò hề trao đổi bằng chứng trước phiên xét xử này, cô ấy nhắc thư ký viên mấy câu, bởi vì còn phải vội mở phiên tòa vụ kiện khác, sau khi nói thư ký viên ghi chép đúng toàn bộ mọi chuyện xảy ra hôm nay xong, thì kết thúc buổi trao đổi bằng chứng trước phiên xét xử này.
Lúc gần đi, Đặng Minh còn gọi cô ấy lại: “Đúng rồi thẩm phán Mạnh, lần trước nghe nói con gái cô muốn chỉnh răng, mấy ngày trước con tôi đã đến một phòng khám nha khoa tư nhân ở Singapore, cảm thấy thái độ phục vụ rất tốt, chỉnh cũng vô cùng chuyên nghiệp, lát nữa tôi sẽ gửi thông tin cho cô.”
Thẩm phán Mạnh ngẩn người, có hơi bất ngờ gật đầu nói cám ơn, mới vội vàng rời đi.
Thành Dao cũng không để ý lắm đến sự việc xen giữa này, nhưng không biết là hóa ra mỗi một hành động của Đặng Minh, đều không phải là không có ý nghĩa, ở trong mắt của Lâm Phượng Quyên, lại là một loại ý nghĩa khác.
“Luật sư Đặng đó, rất thân với thẩm phán Mạnh.” Chờ đến khi tất cả mọi người đều đi, Lâm Phượng Quyên trầm mặc chốc lát, rồi sắc mặt ảm đạm mở miệng, “Nếu thảo luận về tình hình của con cái của nhau, thì chắc chắn giao tình rất sâu, vụ kiện này của chúng ta, thẩm phán nhất định sẽ nghiêng về bọn họ.” Lâm Phượng Quyên tuyệt vọng mà tức giận nói, “Quả nhiên xã hội này chính là như vậy, người có tiền có quyền, là có thể mời được luật sư giỏi, là có thể có mối quan hệ, xã hội thời đại ngày nay, đâu thể không nói đến quan hệ chứ?! Tòa án cũng xấu xa như vậy! Đều là trong triều có người thì dễ xử lý chuyện!”
“Không phải vậy, cô phải tin tưởng tòa án và thẩm phán.” Đối mặt với sự thay đổi đột ngột như vậy, mặc dù Thành Dao có chút kinh ngạc, nhưng cũng rất nhanh khôi phục lại vẻ bình tĩnh, cô nhìn Lâm Phượng Quyên, “Âm thầm nghĩ là một chuyện, nhưng tôi tin tưởng sự chuyên nghiệp dày công tu dưỡng của thẩm phán, nếu như chúng ta có thể tìm được chứng cứ chuyển bại thành thắng, thì thẩm phán cũng sẽ không bởi vì quan hệ cá nhân mà phán đối phương thắng kiện đâu.”
Nói đến đây, Lâm Phượng Quyên càng căm giận: “Luật sư Thành, tôi thề với cô, Lô Kiến tuyệt đối không phải là người mắc bệnh bế tinh, càng không thể nào là không có tinh bẩm sinh.” Lúc này, Lâm Phượng Quyên cũng không quan tâm gì tới sự tinh tế và xấu hổ, “Tôi đã nhìn thấy vô cùng rõ ràng, anh ta là một người đàn ông rất bình thường, ghi chép điều trị của anh chắc chắn là ngụy tạo!”
Neu như là luật sư khác, thì có lẽ Thành Dao sẽ không hoài nghi, nhưng mà đối phương là Đặng Minh, việc xúi giục đương sự ngụy tạo chứng cứ, cũng không phải là không thể nào.
Nhưng hiện nay tình cảnh khó khăn đầu tiên, chính là bản chính chứng cứ của Lô Kiến đã bị Lâm Phượng Quyên xé bỏ, mặc dù dán lại thì cũng miễn cưỡng khôi phục, nhưng kiểu khôi phục này, sợ rằng không chắc sẽ phù hợp với yêu cầu giám định thật giả; thứ hai, Đặng Minh không thể nào tính đến chuyện Lâm Phượng Quyên lại làm loạn xé bỏ chứng cứ tại chỗ như vậy, anh ta dám cả gan đưa bản chính này ra, thì sợ rằng đã chuẩn bị hết tất cả ngọn nguồn làm giả rồi, cho dù thật sự đưa đi giám định, cũng không giám định ra được gì. Mà vụ kiện này, cũng không thể nào làm giám định quan hệ ruột thịt giống như vụ của Đổng Sơn được, bởi vì cha mẹ của Lô Kiến dù thế nào đi nữa cũng sẽ không đồng ý làm giám định, bọn họ mới không muốn bởi vì đứa bé bị bệnh bẩm sinh này làm lỡ cuộc hôn nhân gia đình. Vụ kiện đến đây, đã lâm vào bế tắc.
“Tôi để ý thấy, những bản chẩn đoán chữa bệnh và kiểm tr.a sức khỏe này, toàn bộ đều đến từ cùng một bệnh viện tư nhân, rất có thể bệnh viện này đã giúp tham dự làm giả, tôi sẽ tập trung vào manh mối này.” Thành Dao an ủi Lâm Phượng Quyên mấy câu, “Cô không nên gấp, đồ thật hay giả, thì cuối cùng cũng lòi đuôi.”
Lâm Phượng Quyên lau nước mắt, gật đầu: “Hy vọng luật sư Thành sẽ đòi lại công đạo cho tôi và con!”