Chương 63: Uyển chuyển

Edit: meowluoi.
Hình như trong đó còn có giọng điệu khiêu khích, người đàn ông mặt không đổi sắc tim không đập nhanh, người phụ nữ bị anh “Đùa giỡn” mặt đỏ tới mang tai.
“anh! anh…”
“Ngoan, đừng lộn xộn nữa. anh nhắm mắt lại giúp em, được không?”


Kỳ Diệu bị bộ dáng vô liêm sỉ của anh làm thẹn không nói ra lời, cho nên cuối cùng anh cũng khôi phục đứng đắn, dịu dàng mở miệng dụ dỗ, cô nổi giận thoáng phai đi.
“Vậy anh nhắm mắt lại.” cô nhếch môi, thỏa hiệp nói.


“Ừm, nhắm lại.” Mạc Minh nhắm mắt lại, trên tay khẽ dùng lực, đỡ cô gái khuôn mặt nhỏ nhắn dậy.
Kỳ Diệu thấy anh có bộ dáng chính nhân quân tử, cũng thầm cảm thấy mình không còn khó chịu nữa, hợp tác cùng anh, từ từ mặc quần áo vào.


Mạc Minh đỡ cô gái đi ra ngoài phòng, cô gái lắc đầu, bày tỏ mình không có mảnh mai như vậy. Người đàn ông vẫn không chịu buông tay, chỉ cố chấp cẩn thận che chở cô.
anh coi trọng cô mới như thế - - vừa nghĩ như vậy, Kỳ Diệu liền thuận theo anh.


Nửa phút sau, bọn tiểu tử đợi ở ngoài cửa sốt ruột hai mắt tỏa sáng, nước mắt chưa khô nhào vào lòng Kỳ Diệu. Tiểu cô nương sờ đầu bọn chúng, dịu dàng nói “không sao”, “không sao”.


“Việc này…” Sau đó, cô nhớ đến một chuyện trọng yếu, nhỏ giọng nói với người đàn ông bên cạnh, “Chúng ta có đi gặp ông nội anh một lần không?”
Sắc mặt Mạc Minh lập tức chuyển sang mưa rào.
“không gặp, chúng ta về nhà.”
“Như thế này không được tốt lắm đâu…”


available on google playdownload on app store


Mạc Minh trầm mặc.
Đúng lúc này, một nam quản gia đi tới, cung kính với hai người, bảo lão gia mời bọn họ vào thư phòng.
“không đi.” Ai ngờ Mạc Minh từ chối thẳng, còn tự đỡ Kỳ Diệu, dẫn hai tiểu gia hỏa, hướng lầu dưới.


Quản gia len lén liếc dì Từ, thấy bà cũng là vẻ mặt khó xử, đành phải hành động ngăn cản đường đi của Tôn thiếu nhà họ Mạc: “Tôn thiếu gia, xin ngài đừng làm khó chúng tôi.”


Mạc Minh lạnh lùng nhìn người cúi đầu: “Ông làm người ta bị thương, còn muốn người khác đến thỉnh an? Đạo đãi khách nhà họ Mạc, lúc nào đã biến thành như vậy?”
Quản gia mở miệng nói chuyện: “Lão gia muốn gặp Kỳ tiểu thư… Và hai đứa bé.”


Mạc Minh hừ lạnh một tiếng, trả lời: “không phải lúc nãy gặp rồi sao? Còn quất một roi đấy.”
Quản gia không còn gì để nói, mặc dù ông ta không biết trong thư phòng xảy ra chuyện gì, nhưng nghe Tôn thiếu gia nói, lại nhìn anh đỡ Kỳ tiểu thư, ông ta cũng đoán được đại khái.


Haizz... Lão gia tức giận bất chấp tất cả… Chuyện này chắc không thay đổi được nữa.
“Tôn thiếu gia…”
“Chúng ta đi.”


Quản gia tự biết mình đuối lý nhưng còn muốn nói gì đó, lại bị Mạc Minh lạnh lùng cắt đứt. Ông ta trơ mắt nhìn người đàn ông cứng rắn mang cô gái chần chừ rời đi, nhìn hai đứa bé vẻ mặt nghiêm nghị đuổi theo.
Hừ… Lão gia cũng không hiểu đạo lý, chẳng những muốn đánh ba, còn đánh chị!


Mạc Du và Mạc Nhiên cảm thấy, đối phương là ông nội của ba, bọn chúng không thích ông!
Hai tiểu tử cứ như vậy “Nghênh ngang rời đi”.
Lúc đi ra khỏi biệt thự, Kỳ Diệu vẫn hơi lo lắng, khuyên Mạc Minh, chuyện này không được đâu.


“không được sao? Lúc ông đánh người, có cảm thấy không được không?” Người đàn ông bất đắc dĩ bắt đầu “Hình thức độc miệng”, Kỳ Diệu không nói nữa.


Được rồi, với trạng thái của cô lúc này, gặp lão gia nhà họ Mạc chỉ sợ đổ mồ hôi lạnh. nói thật, cứ nghĩ đến việc mỗi người nói một câu, thậm chí ngồi đối mặt, cô vẫn rất sợ. Dù sao, sống hai mươi hai năm, cô còn chưa nghĩ tới có một ngày sẽ bị roi quất đấy! Giống như xã hội cũ!


Nhịn không được châm chọc trong lòng, trên lưng vẫn nóng rát như cũ người đàn ông dìu cô vào trong xe.
“Em… Em nằm sấp lên ghế nhé?” Mạc Minh nhíu mày, nhìn ra dường như cô ngồi không thoải mái, nhất thời không biết làm sao.


“không sao… Em ngồi được…” Kỳ Diệu nghĩ nằm sấp không được lịch sự lắm, vẫy tay bảo Mạc Minh đừng có nhìn cô.
Người đàn ông ngầm hiểu, dặn dò hai tiểu gia hỏa ngồi bên cạnh chăm sóc Kỳ Diệu, sau đó đóng cửa xe thay bọn họ, mình thì vòng qua ngồi vào ghế lái.


Khởi động xe, anh ngẩng đầu nhìn tòa nhà sau kính chiếu hậu.
Nếu như có thể, từ nay về sau, anh không muốn đến nơi không hiểu chuyện này.


Nhanh chóng thu hồi ánh mắt, Mạc Minh cố gắng điều chỉnh tâm tình, lái xe rời đi. Trải qua đường dài, bốn người cuối cùng cũng về đến nhà. Dọc đường đi cô gái liên tục đổi “Tư thế ngồi”, lúc người đàn ông đỡ cô ra xe, cô sắp khóc đến nơi.


Khó chịu - - quá khó chịu. trên lưng nóng rát thì không nói, cả người không nằm sấp nên không thoải mái, cho nên lúc xuống xe, cô cảm thấy mình giống như tìm được lối thoát, nhìn thấy được ánh bình minh, vui mừng đến phát khóc.


Nếu hai tiểu gia hỏa không ở đây, cô có lẽ sẽ làm nũng với bạn trai, đáng thương bảo anh cõng vào nhà.
May mà Mạc Minh hiểu được người đau, thấy sắc mặt cô không tốt, người đàn ông biết trong lòng cônghĩ gì, chủ động cõng cô, cứ như vậy tiến vào biệt thự.


Nhưng mà, sắp xếp xong mọi thứ, có vấn đề lại xuất hiện.
Kỳ Diệu tắm rửa như thế nào?
Vấn đề này, tiểu cô nương da mặt mỏng, đương nhiên không chủ động đề cập. cô nghĩ, dù sao hôm qua vừa tắm rồi, bây giờ đang là mùa đông, hai ngày tắm một lần, cũng không có gì đáng ngại.


Ý nghĩ này, duy trì được liên tục ba ngày mà thôi.
Kỳ Diệu cảm thấy, cô không tắm rửa nên cảm thấy rất khó chịu.
cô không nhịn được nữa.
Nhưng mà, vừa nhìn thấy vết sẹo dữ tợn trong gương kia, tiểu nha đầu lại cảm thấy đau dạ dày.


Đúng rồi, tối qua lúc Mạc Minh bôi thuốc cho cô hỏi, có phải mấy ngày nay cô không tắm rửa. Khi đó, Kỳ Diệu xấu hổ, dưới tình thế cấp bách, đành phải nói dối trước khi bị thương cô vừa mới tắm rửa, nhịn thêm chút nữa cũng không sao.


Nhưng mà, cô không biết, lời Mạc Minh nói là trên người cô có mùi gì không.
Đối với ảnh đế xưa nay thích sạch sẽ mà nói, đừng nói là con gái, là con trai, ba bốn ngày không tắm cũng thấy bẩn.
Tuy nghĩ như thế, nhưng nghĩ lại tiểu nha đầu bị như vậy đều do anh, Mạc Minh tạm thời không lên tiếng.


“Cốc cốc cốc.”
Hồi tưởng kết thúc, Kỳ Diệu đột nhiên nghe được tiếng đập cửa, cô vội vàng mặc quần áo vào, chạy tới mở cửa. Mạc Minh đứng ở ngoài cửa cảm thấy hơi lâu, lại thấy tiểu nha đầu quần áo không chỉnh tề, anh liền hiểu được, cô vừa cởi quần áo kiểm tr.a miệng vết thương.


Nhìn xem, chính cô cũng chịu không được.
“Tắm rửa đi, anh giúp em.”
Người đàn ông vừa dứt lời, Kỳ Diệu cứng đờ người.
“anh anh anh… anh giúp em làm sao được?”


Mạc Minh trầm mặc một lát, mặt không đổi sắc nói: “Em cứ… Lau đằng trước trước, sau đó lấy khăn tắm che, anh giúp em lau lưng.”


Quả thật, cô không nhìn được lưng mình, cũng không có cách nào tránh nước và sữa tắm chạm vào vết thương. Nhưng mà, nếu có người giúp cô giải quyết một tay, có thể sẽ giải quyết được vấn đề này.
“Ách… Nhưng mà…”


“ ‘Nhưng mà’ cái gì? Hai ngày nay không phải nhìn nhiều lần rồi sao?”
Tai Kỳ Diệu đều hồng.
“Tắm rửa mà thôi, em còn nghĩ nữa sao? Em đã bị như vậy, còn sợ anh làm gì em sao?” Mạc Minh thấy cô do dự, mặt không đổi vạch trần băn khoăn của cô.
Mặt Kỳ Diệu cũng hồng.


“không phải em không tin nhân phẩm của anh, chính là… Hơi xấu hổ…”
“Xấu hổ cái gì? Dù sao sớm muộn gì cũng bị anh nhìn.”
Bộ dáng người đàn ông điềm nhiên như không Kỳ Diệu nói thầm “Sao anh không biết xấu hổ thế”.
“Có người nào như vậy…”


cô nhăn mặt nói thầm, nhưng cũng đồng ý đề nghị của người đàn ông.
Kỳ thật, cô rất muốn tắm!


Hai mươi mấy phút sau, cô gái ngồi trong bồn tắm đưa lưng về phía cửa phòng tắm, dùng khăn tắm che nửa thân trước, mở miệng gọi người đàn ông ngoài cửa. Sắc mặt Mạc Minh như thường đẩy cửa vào, vừa vào cửa liền nhìn thấy dáng người uyển chuyển giữa hơi nước mờ mịt.


Muốn không có tạp niệm, nhất định là gạt người.
Cũng may anh là người đàn ông có định lực, vứt bỏ tạp niệm vừa lóe lên, ngồi nghiêm chỉnh trên ghế cạnh bồn tắm. Cầm lấy khăn lông tiểu nha đầu đưa, anh nhẹ nhàng lau lưng cho cô.
“Nước lạnh không?”
“không lạnh…”


Trong suốt quá trình, hai người ăn ý không nói nhiều, chỉ có một cuộc đối thoại này, hỏi nước có ấm hay không.


Nhưng mà, nước đủ ấm, trong phòng lại không có vấn đề gì. Bởi vì mùa đông, tiểu nha đầu lột sạch quần áo ngâm trong bồn tắm, trong phòng tắm ấm áp dễ chịu. Nhiệt độ này đối với Kỳ Diệu mà nói rất thích hợp, nhưng đối với Mạc Minh mặc quần áo mà nói, có thể hơi khiêu chiến một chút - - huống chi, ngồi trước mặt anh còn là mỹ nhân sống, bàn tay anh còn không ngừng chạm vào làn da mềm mãi của mỹ nhân.


Mạc Minh cảm thấy, người anh rất nóng - - giống như bước vào thời kì mãn kinh.
Đương nhiên, trong lòng anh biết rõ, cảm giác này không liên quan đến thời kì mãn kinh, tất cả việc này, đều liên quan đến cô gái ngồi trước.


Mạc Minh phải nhịn, nếu không, mười ngày nửa tháng tiếp theo, ai tắm rửa cho tiểu nha đầu chứ?
Ôm kiên định này trong lòng, người đàn ông đè xuống ngọn lửa đang dần bùng lên, cố làm ra vẻ trấn định tắm cho tiểu nha đầu.


Sau đó, Kỳ Diệu cảm ơn anh. Cảm nhận hương thơm tuyệt vời, càng làm cô yên tâm giao nhiệm vụ tắm rửa cho anh, định lực của người nào đó càng ngày càng giảm.
Đến khi cô khỏi hẳn, anh nhất định phải đòi lại gấp bội.


Người nào đó không đợi được đến ngày đó, có người phát tới “Thư mời”.
Chỉ là, Mạc Minh không biết trước được, lần này người gọi điện thoại cho anh, là người cha đã lâu chưa lộ diện của anh.
“Mạc Minh, con tới một lần nữa đi, bố cũng muốn gặp hai đứa bé.”


“không đi.”
“… Vì sao?”
“Bởi vì ông làm người phụ nữ của con bị thương.”
“…”
Lão cha ngộ ra, lão gia nhà họ Mạc cũng không phản bác được.
“Ông nội con đã biết mình sai lầm rồi, cho nên ủy thác ba đến…”


“Sai lầm? Đây không phải là ‘Sai lầm’. Con nghĩ, đời này ông cũng không biết được, mình phạm sai lầm bao nhiêu lần."
Được rồi, con trai ông ăn nói khéo léo, chính mình nói không lại.


“Chúng ta đều là trưởng bối, ông là chủ gia đình, lại là ngôi sao sáng trong giới kinh doanh, có thói quen hô mưa gọi gió, con cũng không thể yêu cầu ông ấy được, chúng ta nhận sai có được không?”


“Con đương nhiên không mong ông nhận sai, cho nên, con cũng không đi trêu chọc ông, chúng ta nước sông không phạm nước giếng.”
“Đứa bé này, nói cái gì thế.”
Mạc Minh hừ nhẹ một tiếng, không thèm để ý.


“Mạc Minh, nghe ba, chuyện này cần được giải quyết. Con và hai đứa bé, với mẹ ruột của hai đứa bé nữa…”


“Con không làm sai, còn người phụ nữ kia, lúc bắt đầu cô ta lợi dùng tình cảm của anh họ, ông nội không bảo vệ, còn trách mắng, cho đến ngày anh họ qua đời, ông đều không cho anh họ nhận tổ quy tông, về chuyện này, con vĩnh viễn không thể tha thứ.”
“Mạc Minh…”


“Ba đừng nói nữa, người đã không còn, nói lại nhiều không có ý nghĩa gì.” Rất ít khi tỏ ra tâm tình tức giận và thương xót, Mạc Minh thu hồi tâm tư, mặt lạnh nói, “Chuyện của hai đứa bé, con sẽ xử lý tốt, mời ba chuyển lời cho lão gia, không nhọc ông hao tâm tổn trí.”


nói xong, anh không đợi cha đáp lại, trực tiếp tắt điện thoại.
Người đàn ông trung niên ở khu nhà cao cấp nhìn di động khẽ thở dài.
Đám mây đen nhà họ Mạc, bao giờ mới có thể tan chứ?






Truyện liên quan