Chương 64: Hòa giải

Edit: meowluoi.
Tối hôm đó, Kỳ Diệu nhận được cuộc gọi từ số điện thoại lạ. Đối phương tự xưng là cha Mạc Minh, dọa cô đang lười biếng nằm trên giường giật mình ngồi dậy.
“A…” Do cô nóng lòng, động vào vết thương sau lưng, đau đến nhe răng trợn mắt.


“Cháu sao vậy?” Người đàn ông đầu bên kia điện thoại ân cần hỏi thăm, “Có phải vết thương trên lưng cháu…”


“không phải! không có, cháu không sao…” Chắc do quá căng thẳng, nên tiểu nha đầu không chút suy nghĩ phủ nhận, cô nhịn đau ngồi thẳng người, cố gắng điều chỉnh tâm tình, “Chào bác, bác tìm cháu có chuyện gì không ạ?”


Giọng nói trong trẻo của tiểu nha đầu truyền đến bên tai, người đàn ông năm mươi tuổi khẽ mỉm cười, cũng không khách sáo, chỉ hỏi qua thương thế của cô, thay cha nói xin lỗi cô, lúc cô còn đang sợ hãi đáp lại, lời nói của ông lại xoay chuyển.


“Kỳ thật, hôm nay bác mạo muội gọi điện cho cháu, là có một yêu cầu quá đáng.”
Khoảng mười phút sau, Kỳ Diệu tắt điện thoại, nhưng không thở phào được.


cô biết quan hệ giữa Mạc Minh và ông nội anh rất căng. Chuyện cũ vẫn chưa được giải quyết, bây giờ lại chuyện người phụ nữ kia và hai đứa bé… Haizz, cô không biết nên làm thế nào.


available on google playdownload on app store


cô hiểu được, Mạc Minh không phải là người dễ khuyên bảo, nếu cô tùy tiện khuyên anh, anh nói cô mộtcâu “Câm miệng” còn tốt, không chừng còn giận cô, cho rằng cô không yêu anh.
nói thì như vậy nhưng tiểu nha đầu vẫn vắt hết óc suy nghĩ một lúc lâu, sau đó đến thư phòng anh.


“Chuyện của anh họ anh năm đó, em đều nghe rồi. Em nghĩ rằng, lẩn tránh không phải là biện pháp tốt, chúng ta cần đến nhà họ Mạc một chuyến.”
đi thẳng vào vấn đề làm sắc mặt Mạc Minh đen lại.
“Ba anh nói cho em biết?”


“Ừm… anh đừng trách bác trai! Bác trai là trưởng bối, bỏ xuống tự tôn tới tìm em, đã không dễ dàng gì, hơn nữa em nghe ra được, bác trai không giống ông nội anh, bác… không cố chấp như vậy.”


Tiểu nha đầu định nói “không hiểu đạo lý như vậy”, nhưng nghĩ lại, nếu nghị luận sau lưng ông nội Mạc, hình như không được tốt lắm.
“Ông ấy không cố chấp nhưng vô dụng, không chịu phản kháng.”
“Ai nha… anh là người trẻ tuổi đầy triển vọng có tâm huyết mà.”


Trẻ tuổi đầy triển vọng có tâm huyết? Là cái quỷ gì chứ?
Trong lòng Mạc Minh biết tiểu nha đầu muốn khen ngợi anh, nịnh nọt anh, có thể còn lí do khác… anhkhông dám khen tặng.
Tuy nghĩ như vậy, nhìn tiểu nha đầu cười hì hì lại gần, tâm tình anh thoáng chốc tốt hơn.


“anh đi một chuyến đi mà! anh xem, ông nội anh không cẩn thận đánh em, trong lòng chắc chắn cũng áy náy mà? Chúng ta chiếm thế thượng phong, lúc nói chuyện với ông, phần thắng sẽ lớn hơn.” cô lắc lắc cánh tay anh, mắt to khẽ chớp, nhìn vẻ mặt lạnh lùng của anh, “anh đi đi… Nếu không, không phải là em chịu đựng uổng phí sao.”


“đi làm gì? Lại muốn ăn roi sao?” không biết vì sao Mạc Minh vẫn không đồng ý, nhưng mà, Kỳ Diệu cẩn thận nghe lời anh nói, hình như không có không vui như lúc nãy.
“Sao có thể chứ? Em đến, ông nội anh nhìn em, chắc chắn sẽ nghĩ lại chuyện cũ, lẽ nào ông không biết xấu hổ mang roi lấy ra?”


Hừ, chuyện này không sai. Dựa vào tính sĩ diện của ông mà nói, dù nghẹn ch.ết cũng không mang roi bọn họ nhìn thấy lần trước ra.


“nói thật, tương lai… Ách, em nói là, chúng ta muốn yêu đương, cũng cần phải chào hỏi người nhà mộttiếng chứ? Coi như là anh mang em đi gặp trưởng bối, thuận tiện nói chuyện chính.”
Vì khuyên Mạc Minh, tiểu nha đầu hầu như xuất cả vốn liếng không có liên quan đều dùng đến.


Đáng tiếc, cô nhất thời sơ sẩy, rõ ràng nói sai một câu.
“ ‘Chúng ta muốn yêu đương’? không phải chúng ta đang yêu nhau sao?”
Ánh mắt tiểu nha đầu dao động.
Mạc Minh cười không có ý tốt.
“Em muốn nói rằng, tương lai chúng ta muốn kết hôn đúng không?”


Lời vừa nói ra, hai má tiểu nha đầu đỏ bừng.
“Ai, ai muốn kết hôn chứ?” cô đẩy cánh tay anh ra, trốn sang một bên.
Mạc Minh mỉm cười ôm eo cô từ phía sau, không hề áp lực tựa cằm vào vai cô, tâm tình sung sướng.
“anh còn chưa cầu hôn em, sao có thể để em ủy khuất chứ?”


Kỳ Diệu đưa tay sờ gò má nóng hổi.
Người này, nói bậy gì đấy? Bọn họ mới yêu đương chưa lâu mà? Đột nhiên nhảy đến bước kia.
“Em nói nghiêm túc với anh, anh có đi không đây!” Vì để tránh đề tài mắc cỡ này, Kỳ Diệu vội vàng quay về chủ đề chính.


“đi, em có thể gả cho anh không?”
Kỳ Diệu sững sờ, sau đó che giấu trái tim đập nhanh nhìn trần nhà.
“Có thể đừng nói mấy chuyện vớ vẩn được không?”
Mạc Minh ôm thân thể nhỏ nhắn, cười mà không nói.
anh đương nhiên không thể cầu hôn cô qua loa như vậy - - thật sự là không có thành ý.


Người đàn ông trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng vì yêu cô và hai đứa bé, đồng ý nhượng bộ: “Được rồi, anh đồng ý với em, thuận tiện tăng địa vị tương lai cho em.”
Kỳ Diệu quả thực nghĩ: Vì sao anh không quên chuyện đấy nhỉ?


Nhưng bất luận như thế nào, cô hoàn thành việc của cha Mạc Minh, thành công mang Mạc Minh đi biệt thự nhà họ Mạc.


Lần này, Mạc lão gia không tìm bọn họ nói chuyện riêng - - có lẽ bởi vì thất bại lần trước, một lúc sau, ông nghe theo lời đề nghị của con trai, tất cả mọi người đều ngồi phòng khách, sau đó… Mắt to trừng mắt nhỏ.


“Khụ…” Cha Mạc chủ động phá vỡ bầu không khí cứng ngắc, đành phải thay thế cha mình mở đầu câu chuyện, “Hôm nay ba tìm mấy đứa đến đây, chủ yếu là muốn hàn huyên với hai đứa bé một chút.”


nói xong, người đàn ông trung niên vẻ mặt dịu dàng nhìn hai tiểu tử xinh đẹp, ánh mắt lại nhìn Kỳ Diệu.
Ông nghĩ ánh mắt con trai không tệ, lần trước nói chuyện trong điện thoại, ông cảm thấy cô gái này rất lễ phép và thông minh, hôm nay nhìn thấy người, hảo cảm đối với tiểu nha đầu cao hơn một bước.


May mà Mạc lão gia nhiều năm qua không để ý nhiều đến cháu nội, không quản hôn sự của cháu, cũng không thay anh thu xếp việc cha con, chỉ cần nha đầu không chọc lão gia mất hứng, tiến vào cửa nhà họ, không phải là chuyện quá khó khăn.


Kỳ Diệu cũng cảm thấy, cha Mạc Minh là người tốt. Lúc trước trò chuyện với ông, cô cũng cảm giác được, ông là trưởng bối dịu dàng và phân rõ phải trái, ngày hôm nay gặp, phát hiện giống như mình nghĩ.
Cho nên nói… Kỳ thật, tính cách Mạc Minh giống ông nội anh?


Nghĩ đi nghĩ lại liền nghĩ nhiều, tiểu nha đầu khẩn trương nhìn về phía lão gia.
cô chỉ hy vọng, mặc dù hôm nay không có thu hoạch, ngàn vạn lần đừng có họa vô đơn chí.


Mà cô cũng không biết, thật ra Mạc lão gia đang nhìn tiểu nha đầu như học sinh cấp ba không may ông làm bị thương, cố gắng “Nhìn lại mình”.
Đầu tiên, ông có thể đánh cháu nội, nhưng không đánh được tiểu cô nương không phạm sai lầm.


Thứ hai ông quên mất không nhắc người hầu đóng cửa kỹ lại, thế nên hai tiểu quỷ và một cô gái chạy vào, đúng là thuyền lật trong mương.


Cuối cùng, trong lúc tức giận ông lại làm sai, cầm roi da trâu đánh cô gái xa lạ, không trách được lúc đánh cảm xúc là lạ… Khụ khụ, ý của ông là, nếu ông là người trẻ hai mươi mấy tuổi, một cái roi này, đừng nói là cô gái chân yếu tay mềm, ngay cả ông cũng giống như cháu trai, sợ là nằm sấp trên giường hai ba ngày.


Cho nên…
“Vết thương còn đau không?”
Sau khi cha Mạc mở đầu, trong phòng lạnh ngắt như tờ đột nhiên vang lên giọng nói Mạc lão gia, Mạc Minh và Kỳ Diệu sững sờ tại chỗ.


Sững sờ trong chốc lát, tiểu nha đầu mới phản ứng, Mạc lão gia đang nói chuyện với cô. cô thụ sủng nhược kinh, thiểu chút nữa đứng dậy trả lời.


May mà cô kịp thời ngăn cản bản thân xúc động, ngồi thẳng người, nhìn chăm chú mặt Mạc lão gia, đáp có quy củ: “không đau ạ, cảm ơn sự quan tâm của ngài.”
Ừm, cô gái nhỏ này rất hiểu chuyện.
Mạc lão gia suy nghĩ, mơ hồ nghe được cháu trai hừ lạnh một tiếng.


“Cháu ‘Hừ’ cái gì mà ‘Hừ’?” Mạc lão gia tức giận, đối với cháu trai, ông trực tiếp dùng đao chào hỏi.
“Mũi không thoải mái, chán ghét lão gia ngài.”
Mạc lão gia bị anh không mặn không nhạt trả lời tức giận đến dựng râu trừng mắt.


Kỳ Diệu thấy tình thế không ổn, vội vàng lấy cùi chỏ chạm nhẹ vào cánh tay Mạc Minh.
Nhìn thấy một màn này, Mạc lão gia hừ lạnh một tiếng: “A, đều sắp ba mươi tuổi, còn không bằng tiểu nha đầu có chừng mực…”


Mạc Minh muốn trả lời ông một câu: Ngài sắp tám mươi tuổi, có chừng mực hơn so với tiểu nha đầu à?
Nhớ tới ngày đó một roi quất lên người Kỳ Diệu, Mạc Minh nuốt không trôi cục tức này. Cũng may anhvẫn nể mặt mũi tiểu nha đầu, nhìn hai đứa bé còn ở đây, không so đo với Mạc lão gia.


Quyền uy không được dùng đến, Mạc lão gia tất nhiên sẽ không lưu ý việc nhỏ này.
“Chuyện của người phụ nữ kia, cháu chuẩn bị xử lý như thế nào?” Chỉ là, người trong phòng khônglường trước được, ngay sau đó, đề tài thay đổi, Mạc lão gia đi thẳng vào vấn đề.


Mạc Du và Mạc Nhiên còn ở chỗ này mà!
Kỳ Diệu lo lắng nhìn hai đứa bé, phát hiện mặc dù bọn chúng vẫn ngồi nghiêm chỉnh, nhưng trong ánh mắt rõ ràng là mờ mịt.


“Người không phải của cô ta, vô luận như thế nào cháu cũng không buông tay. Chính là như vậy.” Đúng lúc này, Mạc Minh tỉnh táo lại, tỏ rõ lập trường của chính mình.
“nói nhảm.” Mạc lão gia lườm anh một cái: “Ông hỏi cháu xử lý người phụ nữ kia như thế nào!”
Xử lý?


Kỳ Diệu cũng mờ mịt: Mạc Minh không phải là cảnh sát, đối phương cũng không phạm sai lầm, anh có thể “Xử lý” cô ta sao?
“Xử lý như thế nào? cô ta như thế nào, có quan hệ với cháu không?” Quả nhiên, Mạc Minh cũng khônghiểu được lời Mạc lão gia nói, mặt không thay đổi hỏi ngược lại hai câu.


“Cháu cứ tùy ý để cô ta hủy hoại danh tiếng của mình sao?” Hai mắt Mạc lão gia trừng lớn khó có thể tin nhìn cháu trai.
“Phải xem cô ta có khả năng hay không.” Mạc Minh nhàn nhạt đáp.
Nghe đến đó, Kỳ Diệu hiểu được một chút: thì ra ông nội Mạc Minh sợ cháu trai mình bị người ta phỉ báng?






Truyện liên quan