Chương 39:

Thời gian đó Hách Tịnh tưởng chừng mình đang trong giai đọan mất trí nhớ, hoặc là cô không dám nhớ lại. Cô chỉ nhớ thời điểm lúc tỉnh lại, người thì yếu mềm không có lực, cả người xích | lỏa, ngay cả đầu ngón tay cũng không có lực để nhúc nhích, chỉ còn có ý thức, cô có thể cảm nhận được người mình đang bị nam nhân nào đó ôm vào, cầm mặt của cô nhìn, nhìn thật lâu, Hách Tịnh chỉ đành nhắm mắt lại, cô cảm thấy ánh mắt kia vô cùng chói mắt.


Anh chợt cúi đầu hôn cô, môi anh lúc tiếp xúc làm cô cảm giác có chút ngọt ngào, Hách Tịnh liền bắt đầu giãy giụa, ửng hồng trên mặt mới vừa giảm đi nhanh chóng trở về, cô ngậm miệng thật chặt, cố gắng nghiêng đầu né tránh anh.


Đan Nhĩ Tín cố tình không buông tha cô, không chỉ có muốn hôn, còn phải hôn thật sâu, lần này, muốn để cô nằm phía trên người của mình, là anh điên rồi cô cũng điên rồi? Cô tại sao lại đi trêu chọc anh? Ngay từ bốn năm trước cô nên hiểu, anh rõ ràng là một sắc lang! hiện tai anh ngại ngùng, anh lo lắng, lại còn bị thương, cô đã cảm thấy đối với anh rất an toàn? Thật là ngu không ai bằng! Mà bây giờ cô đang bị sự ngu xuẩn của mình mà trả giá thật lớn.


Một khi tay chân được tự do, Hách Tịnh cũng không để ý tới chuyện khác, cô vội vàng mặc quần áo vào tông cửa chạy ra, lần này Đan Nhĩ Tín không có ngăn cản cô, anh thậm chí cũng không xuống giường, mà cô cũng không có dũng khí quay đầu lại nhìn.


Sau khi ra cửa, Hách Tịnh mới dám thở một hơi thật dài, bây giờ rất may mắn vì đang là thời gian ăn cơm tối, lúc trên đường trở về ký túc xá căn bản không gặp người nào.


Trương Anh Tử cơm nước xong trở lại, nghe được trong phòng tắm có tiếng nước chảy ào ào, cảm thấy có chút buồn bực, nghĩ thầm nha đầu này làm gì lúc này đi tắm, buổi tối còn có buổi huấn luyện, đến lúc đó sẽ ra mồ hôi, giờ này đi tắm không phải sẽ vô ích sao?


available on google playdownload on app store


Đợi đến khi Hách Tịnh tắm xong ra ngoài, Trương Anh Tử nghi vấn liền đứng trực tiếp ở cửa, Hách Tịnh cố trấn định tinh thần, nhưng không cách nào khống chế trên mặt lần nữa hiện ửng hồng, cô tận lực ổn định, không để lại dấu vết liền chuyển đề tài: "Lý đội trưởng bị thương thế như thế nào rồi, mọi chuyện thuận lợi chứ?"


Nhắc tới mục tiêu, Trương Anh Tử trong nháy mắt quên mất mới vừa rồi còn có thắc mắc, mắt liền hướng Hách Tịnh kể lại: "Em đừng hỏi, Lý Bạch người này thật đúng là đầy nghĩa khí. Chị nói chân bị thương rồi, đưa chân đây chị giúp anh ta xoa bóp cho, anh ta nói với chị sẽ không làm chuyện đáng xấu hổ này, anh ta đường đường là một nam tử hán sẽ không để cho chị đây là một cô nương xinh đẹp chăm sóc, hơn nữa còn là một bác sĩ, căn cứ vào tương lai chúng ta sẽ là những trụ cột của quốc gia. Chị kiên trì, anh ta lại từ chối, chị rất muốn chăm sóc anh ta nên bất đắc dĩ phải làm như vậy, cuộc sống hằng ngày của cha mẹ chị đều là trình diễn màn này nha, chị đọc sách nhiều, đương nhiên là muốn văn minh một chút, nhưng anh khách khí như vậy cũng không được, vì vậy, " nói tới chỗ này, Trương Anh Tử chợt dừng lại, mang chút cảm giác ngượng ngùng, Hách Tịnh nhìn cảm thấy ngạc nhiên, hỏi tới: "Chị làm cái gì?" Không biết tại sao, cô có loại dự cảm xấu.


" Lúc đầu chị làm bộ như lơ đãng đạp anh ta một cước, đạp còn rất hung ác, lần này có liên quan tới tôi rồi, anh không thể từ chối nha." Trương Anh Tử đối với hành động của mình rất là đắc ý, Hách Tịnh nghe được trợn mắt hốc mồm, ở trong lòng cô vì đồng tình với Lý Bạch mà rơi lệ, cũng vì Trương Anh Tử muốn tìm chồng mà sầu lo.


"Sau đó, Lý đội trưởng như thế nào?" lúc Hách Tịnh hỏi, cảm thấy có chút không đành lòng.


"Em khoan hãy hỏi, anh ta không hỗ là nam nhân mà chị em coi trọng, chị của em đang mặc quân trang chân mang giày, một cước kia nếu là người bình thường, không bị gảy xương cũng phải nứt xương, thật ra thì chị vốn nghĩ tới người này thấy nguy hiểm nhất định sẽ né tránh, không nghĩ tới anh ta chẳng những không có tránh, sau chỉ là nhíu nhíu mày, nụ cười cũng không đổi, chị quyết định, ngộ nhỡ anh ta vì vậy bị tàn phế, chị sẽ phục vụ anh ta cả đời!" Trương Anh Tử mơ mộng, mình là nhân vật nữ chính trong phim tình cảm ủy mị.


Hách Tịnh chợt có chút đau răng, mặc dù cùng Trương Anh Tử làm bạn cùng phòng về sau, cũng mang lại cho cô chút cảm giác sung sướng, nhưng mà người chị này làm hành động của ngày hôm nay làm sao giải thích được? Đây quả thực là phá hư chuyện tốt rồi ! Từ tinh thần của chị ta đến thân thể của Lý Bạch, cũng bị sự tàn ác tàn phá hư rồi, Hách Tịnh quyết định, nếu như Lý Bạch cũng có tình ý, cô sẽ cố gắng đem hai người này làm thành một đôi, dù sao gieo họa cho anh ta, mọi người trong thiên hạ sẽ được hạnh phúc, cũng là chuyện công đức vô lượng.


Nếu như Lý đội trưởng đã bị nhắm trúng, Hách Tịnh liền tính toán trong thời gian ngắn nhất phải tìm biện pháp hữu hiệu nhất để anh ta thu phục yêu nghiệt này, tránh cho chị ta lại gây họa nhân gian!


Hành động của Trương Anh Tử phần nào dời đi lực chú ý của Hách Tịnh, cô quyết làm cho chị ta không cần xấu hổ, dù sao còn sống phải vì dân trừ hại, còn nghĩ đại nghĩa diệt thân.


Buổi chiều lúc huấn luyện, Hách Tịnh cuối đầu mười phần, nghĩ hết tất cả biện pháp hành hạ cơ thể mình, muốn cơ thể mệt mỏi sẽ khiến cho tinh thần được tinh lọc, không nhớ lại sẽ quên mất chuyện đã xảy ra, cũng không lo lắng trong tương lai nên đối mặt như thế nào, được hay không, trước tiên chỉ cầu giữ được mạng nhỏ.


Huấn luyện xong, Hách Tịnh lau mồ hôi đang muốn trở về túc xá, Lâm Sảng theo tới, gọi cô lại: "Hách Tịnh, có việc muốn cùng cô nói chuyện." Hách Tịnh trong lòng kinh ngạc, vội vàng dừng bước lại chào một cái, dùng ánh mắt len lén nhìn biểu tình của Lâm Sảng, nghĩ thầm cô ta biết được Lý Bạch bị thương, chẳng lẽ đau lòng sao? Không biết cô ta có biết hay không Trương Anh Tử lại cho thêm một cước.


"Không cần khẩn trương như vậy, " Lâm Sảng mở miệng lần nữa, "Vốn là buổi sáng họp xong buổi chiều tôi muốn tìm cô nói chuyện, nhưng vẫn không tìm được cô."


Nói đến chuyện buổi chiều, Hách Tịnh một hồi chột dạ, mặt trắng xanh liền đỏ, cũng may dưới ánh đèn ban đêm không nhìn rõ lắm, Lâm Sảng đại khái không nhìn ra, chỉ là cô nhanh chóng cúi đầu xuống, nhỏ giọng nói: "Em buổi chiều ở khu vực phòng đọc sách tr.a tài liệu, thời điểm tr.a tài liệu có chút không đúng, nên núp ở phía sau giá sách không ai phát hiện được, chị cũng biết, em đọc sách nhưng rất mau quên." Hách Tịnh nói dối hạ thấp chính mình, vừa tiếp tục len lén quan sát biểu tình của Lâm Sảng, âm thầm cầu nguyện Lâm Sảng lúc tìm cô không có đi phòng đọc sách dòm ngó mọi xó xỉnh.


Cầu nguyện của cô có hiệu lực, Lâm Sảng không có vào buổi trưa tìm người, mà trực tiếp nói nguyên do: "Năm nay lính đặc biệt quốc tế có cuộc so tài nên đến thành D tập huấn, quân khu chúng ta năm ngoái có người dự thi cũng giành được giải thưởng, lần này Lý Bạch được cử đi làm đại biểu, sẽ đến căn cứ huấn luyện làm hướng dẫn giao lưu, cùng nhau tiến hành tập luyện còn có người nước ngoài cùng tham gia, vì vậy lãnh đạo đội quyết định đề cử Lý Bạch cùng đi với một phiên dịch, phía trên thảo luận quyết định phái cô đi cùng."


Hách Tịnh nghe vậy ngây người ra, tất cả cẩn thận đều thu hồi, cô theo bản năng liền hỏi: "Tại sao? Em, em vừa tới mới đây có mấy tháng, rất nhiều chuyện không quen thuộc, nghiệp vụ cũng không thuần thục. . . . . ."


"Cấp trên quyết định." Lâm Sảng cắt đứt lời nói của cô không có giải thích, lông mày nhíu chung một chỗ, hơi có chút phiền não dáng vẻ không kiên nhẫn, Hách Tịnh lại không dám mở miệng, một lúc lâu mới nghe được Lâm Sảng bổ sung: "Người nước ngòai đến giao lưu, cũng sẽ nói tiếng Anh, nhưng vì nhiều quốc gia nên họ nói tiếng Anh không tốt cho lắm, địa điểm tập huấn mặc dù sẽ trang bị thông dịch viên, nhưng những lãnh đạo cảm thấy Lý đội trưởng nên dùng người của mình sẽ tốt hơn. Vốn là đồng chí Vương thích hợp nhất, nhưng mẹ của anh ta vừa bệnh qua đời, mới xin nghỉ phép." Đồng chí Vương cũng cùng tổ phiên dịch, biết ba ngoại ngữ, lại là con trai, cho nên những lần đi công tác với lãnh đạo bình thường đều giao cho anh ta.


"Tổ trưởng chị so với em thích hợp hơn, em biết rõ đây là cuộc thi, bộ đội đặc chủng dự thi phần lớn cũng sẽ biết ngoại ngữ, hơn nữa đa phần đến từ các nước châu Âu, xem như tiếng Anh không biết, cộng thêm tiếng Pháp tiếng Đức thế nào cũng đủ rồi." Hách Tịnh kể từ khi tới đại đội A, chưa từng làm qua công việc cụ thể không nắm chắc tính tình, cô có thói quen sẽ tìm hiểu nghiên cứu qua công việc, nhưng cô chưa bao giờ nghĩ tới chuyến đi công tác lần này lại rơi trên đầu mình.


"Đây là cấp trên quyết định." Lâm Sảng lặp lại một lần nữa, không có ý định nói thêm gì, cũng định nhấc chân đi. Cô dĩ nhiên biết tại sao cấp trên quyết định như vậy, Diêm vương gia ở đại đội A, bọn họ là đội trưởng rất anh minh, đồng chí Diêm Xung Đại Đội Trưởng, từ trước đến giờ rất háo thắng chỉ có thể làm người số một ch.ết cũng không làm người thứ hai, cấp dưới nhiều như vậy nhưng một tiểu cô nương xinh đẹp lại biết nhiều ngoại ngữ nên kéo ra ngoài khoe khoang một chút, như thế sẽ làm ông ta cảm thấy mình nổi bật chứ sao?


Diêm Xung cùng Chu Hải Phong hai người này ở đại độ A bị quân binh gọi đùa là "Đại vương" "Tiểu Vương", dưới tình huống bình thường họ cùng xử lý công việc rất công chính nghiêm minh, cũng hết sức chăm sóc cấp dưới, nhưng bọn họ có cùng chung một nhược điểm, đó chính là hư vinh đặc biệt mạnh. đại đội A ở trong nước ***** cùng bộ đội đặc chủng được ngồi ghế đầu, cùng thêm dáng vẻ kiêu ngạo về phương diện này họ sẽ không phục, tất cả đều muốn lấn áp mọi người. Lần này Hách Tịnh được điều đi, đơn thuần là Chu Hải Phong muốn thử, thật ra thì đại đội A cần người như vậy sao? Cũng chưa chắc, người thông thạo nhiều ngoại ngữ không nhiều, nhưng toàn quân khu nếu chọn lựa người tinh thông mười ngôn ngữ cũng không khó khăn, sẽ không khổ sở từ hệ thống công an điều người, thời điểm Hách Tịnh mới vừa bị điều tới, Lâm Sảng sớm quen thuộc tính bướng bỉnh của "Nhị vương", liền biết sẽ có chuyện gì xảy ra.


Nhưng là Lâm Sảng cũng không thể mất đi oán giận, nếu như bây giờ là một cuộc thi thăng chức, hoặc là có lợi ích thực tế gì đó, Hách Tịnh nhất định sẽ vất vả, "Nhị vương" nhất định sẽ công bằng giải quyết, nhưng đi công tác chính là làm việc bôn ba bên ngoài, sẽ không ai cố ý tranh đoạt, cấp trên không chọn Lâm Sảng mà chọn người trẻ tuổi Hách Tịnh, ai cũng nói không ra cái gì.


Nhưng là không nói ra được buồn bực mới thật buồn bực, Lâm Sảng quyết định thuận theo tâm ý của mình, không muốn đối mặt người trẻ tuổi xinh đẹp này sẽ rất mất mặt.


Hách Tịnh trước đây rất thông minh cơ trí nhưng hiện tại cô phải giả bộ tâng bốc ninh bợ, hôm nay đặc biệt không có năng lực, cô chạy chậm theo, vội vàng hấp tấp chào một cái, khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn vo thành một nắm: "Tổ trưởng, lâm tổ trưởng, lúc này em đi thật không thích hợp, chị xem, em ngay cả quân trang cũng chưa trang bị, đến lúc đó trong vạn người xanh biếc xuất hiện một màu lam, còn là lam hơi xám, xem ra không được tự nhiên." Vắt óc tìm mưu kế, Hách Tịnh cũng chỉ nghĩ đây là lý do rất bình thường, nói giỡn, họ làm phiên dịch giống như là ngành dịch vụ, chỉ kém không có đi theo sát bên mình, tập huấn cái gì nói ít cũng phải cả tháng, như vậy sẽ cùng Lý Bạch một nam nhân bảnh bao cùng tiến cùng lui trong một thời gian dài, thanh danh của cô sẽ không còn! Lại không nói đến Trương Anh Tử sẽ xử trí cô như thế nào, Đan Nhĩ Tín, bên kia Đan Nhĩ Tín. . . . . . Nghĩ đến mình thuận miệng nói một câu"Các ngươi quyết đấu" , hai người liền một thương tay một thương chân, Hách Tịnh không nhịn được lông dựng đứng, bộc phát kiên định từ chối.


"Đại Đội Trưởng đã ra lệnh cho cán bộ hậu cần chuẩn bị quân trang cho cô rồi, " Lâm Sảng cố nén trả lời xong vấn đề của mình, sưng mặt lên lạnh giọng ngăn cản cô há mồm muốn nói: "Có vấn đề gì trực tiếp đi tìm Đại Đội Trưởng, đây là quyết định của anh ta." Nói xong bước nhanh tránh ra, không có dừng lại.


Đại Đội Trưởng có thể gặp sao? Dễ dàng thuyết phục sao? Hách Tịnh nhớ lại ngày đó Lâm Sảng tr.a hỏi tình hình của mình, vì quyết tâm đấu trí một cách nông cạn kia ngay lập tức liền hối hận đến ruột đều xanh rồi, Lâm Sảng chẳng lẽ hiểu lầm cô là nóng lòng tranh giành nhiệm vụ chứ?


Hách Tịnh ôm đầu bất đắc dĩ ngửa mặt lên trời thở dài, cô dĩ nhiên biết tại sao Lâm Sảng đối với cô lạnh nhạt, không kiên nhẫn như vậy, nhưng vấn đề là, cùng nhau tranh giành, cô căn bản không muốn cùng người trong lòng của ai đó có quan hệ, chính cô bên này cũng có người để bốc hỏa đây !






Truyện liên quan