Chương 40:

Hách Tịnh trong lòng như gặp quỷ, lúc trở về gặp được Trương Anh Tử có quan tâm thăm hỏi Lâm Sảng tìm cô để làm gì, cô dùng câu nói mang tính chất úp mở trả lời "Là chuyện riêng" đây cũng là những chuyện trong quá khứ —— dù sao, nó thật đúng là chuyện riêng tư. Trương Anh Tử cũng không nghi ngờ, chỉ vô cùng ngay thẳng phóng khoáng vỗ vai Hách Tịnh: "Em yên tâm, Lâm Sảng cô ta mặc dù rất khó chịu nhưng lại làm bộ, nhưng chị nghe nói nhân phẩm chị ta cũng không tệ lắm, chuyện nhàm chán như vậy cũng sẽ không dùng công báo tư thù, ngộ nhỡ chị ta có làm, nói cho chị, chị thay em xả giận!"


Hách Tịnh có chút ngạc nhiên: "chị làm cách nào thay em xả giận?"


Trương Anh Tử kêu lên một tiếng: "Em thật đúng là khi dễ chị rồi ! Nữ nhân đó, chị sẽ đi tìm cô ta tính sổ!" Mắt thấy võ trang chuẩn bị đầy đủ, Hách Tịnh vội vàng kéo chị ta lại: "Đừng, không thể nào nha, em nói là ngộ nhỡ, ngộ nhỡ chị ta khi dễ em thật, chị đánh thắng được chị ta sao?" Lâm Sảng chị ta cao 1,7m, là người phương bắc có dáng người to lớn, xem ra rất cao còn khỏe mạnh, so chiều cao với chị không khác biệt lắm nhưng với Hách Tịnh còn lớn hơn chút.


Cho tới bây giờ trong khi huấn luyện Trương Anh Tử đánh lộn đều là bại tướng dưới tay Hách Tịnh, mỗi lần như thế khiến Hách Tịnh hoài nghi mấy chục năm này cô sống kiếp quân nhân có phải hay không đều là đục nước béo cò. Hơn nữa, “bà chị” Lâm Sảng từ trong miệng Trương Anh Tử, cũng chẳng qua so với chị ta lớn hơn không đến một tuổi, hai người cấp bậc đều là thiếu tá, Lâm Sảng có vẻ già dặn hơn một chút, còn là tổ trưởng, nói đến năng lực cùng tính cách Trương Anh Tử không dễ chiếm ưu thế.


Không nghĩ tới Trương Anh Tử ưỡn ngực lên: "Quân tử động khẩu không động thủ, bà chị Lâm Sảng bất quá cũng chỉ là một tổ trưởng, nhưng tên tiểu tử Đan Nhĩ Tín lại là người trực tiếp lãnh đạo chị ta, tiểu tử kia mặc dù khó ưa, nhưng cùng chị lại là đồng môn nên phải giúp chị nha, không sao thì thôi đi, trước tiên Lâm Sảng không dùng công báo tư thù, nếu có xảy ra chúng ta liền lôi kéo Đan tiểu tử về phía mình lấy đạo của người trả lại cho người, như thế nào, có phải cao kiến hay không? Biện pháp này có phải hay không rất logic?" Nói xong còn ra dáng tranh công lĩnh thưởng.


Hách Tịnh ở trong lòng đang suy nghĩ, nhưng miệng lại nói qua loa: "Cao kiến, thật sự là cao kiến, đàn chị thật uy vũ!"


available on google playdownload on app store


"Chúng ta cũng không phải là bạn học của nhau, đừng gọi chị là đàn chị, làm cho người khác sẽ hiểu lầm chị đây là dân ngoại ngữ, chị em trừ máy vi tính ra, ngoại ngữ gì gì đó cũng không, gọi chị là được rồi." Phản ứng Trương Anh Tử rất mau lẹ, lập tức cải chính cô, Hách Tịnh buồn bực đầu đầy hắc tuyến, thầm nghĩ mình vẫn luôn gọi chị Anh Tử, đây không phải là thuận miệng rồi sao? Thế nào, chẳng lẽ mình bôi nhọ cái gì đến sư môn của họ hay sao? mình năm đó dùng thành tích thi tốt nghiệp trung học thật tốt, để thi nhưng không đậu vào trường quân đội.


Cùng Trương Anh Tử thối lắm mồm, xấu nhất chính là thường bị tức đến run bắn cả người, tốt nhất cũng là cái này, bởi vì, chị ta có thể làm cho người khác tạm thời quên mất tất cả phiền não, Hách Tịnh nhờ điều này tránh khỏi một đêm không ngủ.


Ngày thứ hai bắt đầu, Hách Tịnh bắt đầu cụp đuôi làm người, mỗi ngày đều khiêm tốn hơn nữa, đầu đầy bụi đất chỉ sợ bị người khác níu lấy nói chuyện, đối với Đan Nhĩ Tín càng thêm tránh như tránh tà, dù sao phòng làm việc không có ở đây nó ở trên lầu, cũng dễ dàng. Cùng với cô thì ngược lại, Trương Anh Tử là xuân phong đắc ý vô cùng, nghe nói cô ấy đá một cước, khiến chân của Lý đội trưởng càng nặng hơn —— vốn chỉ quấn băng nhẹ, hiện tại phải bó thạch cao rồi.


Mà Lý Bạch là người bị hại, không những không trách chị ta, còn thường mượn cớ đến hỏi han ân cần Trương Anh Tử, chị ta ta tỏ vẻ không thành tâm áy náy, còn khuyên bảo cô ấy, mang Trương Anh Tử cao hứng mỗi ngày giống như bắt nạt, lúc có thời gian chị ta thường gọi điện thoại cho người nhà, Hách Tịnh thỉnh thoảng nghe được một chút, nội dung chủ yếu là hôn lễ cử hành ở đâu, nghe nói nội bộ của nhà họ Trương xảy ra mâu thuẫn, trước tiên tiến hành một trận chiếc ác liệt.


Vào một ngày buổi sáng, Hách Tịnh phát hiện sắc mặt âm trầm chừng mấy ngày của Lâm Sảng chợt sáng sủa, mặc quân phục đi khí thế dâng trào, đi ngang qua bên cạnh Hách Tịnh còn dừng lại mỉm cười với cô, khiến Hách Tịnh cả kinh suýt nữa ngồi không vững té xuống ghế.


Lãnh đạo ở trước mặt thì đứng, Hách Tịnh sao không biết xấu hổ mà ngồi yên cho được, đang muốn đứng lên liền bị Lâm Sảng ấn bả vai ngồi trở lại. Hách Tịnh càng thêm kinh ngạc quên nói chuyện, nữ cường nhân này, so với Đan Nhĩ Nhã còn băng sơn hơn, không chỉ có đối với cô cười, hơn nữa còn cùng cô tứ chi tiếp xúc! Thần đâu, mau vạch trần đáp án đi, trái tim bé nhỏ của cô cấm hù dọa nha!


"Em cùng phó đội trưởng quen biết sao?" Lâm Sảng rốt cuộc là Lâm Sảng, không đến hàn huyên nói chuyện khách sáo, mở miệng liền đi thẳng vào vấn đề, mặc dù chị ta bây giờ nhìn có vẻ tâm tình rất tốt.


Hách Tịnh phản ứng một chút mới hiểu được người chị ta nói đến là Đan Nhĩ Tín, trong bụng liền có chút thấp thỏm: "Có biết không, xem như là tương đối quen thuộc." Có thể nói không quen sao? Cũng khỏa thân trước mặt nhau rồi!


"Vậy thì tốt, thật ra thì Đan đội trưởng mặc dù rất nghiêm túc, cộng thêm năng lực anh ta tốt, đối với công việc yêu cầu rất cao, giống như làm cho người khác rất sợ, đội của chúng ta có rất nhiều đồng chí mới đến đều sợ anh ta, nhưng kỳ thật em chỉ cần làm nhịp nhàng theo tiết tấu của anh ta, có thể mà nói chung sống với nhau không khó khăn lắm, lần này cùng anh ta đi công tác, lấy năng lực của em khẳng định không thành vấn đề." Nhìn mặt Hách Tịnh mờ mịt, Lâm Sảng vừa cười một tiếng giải thích: "Chị quên nói cho em biết, một lát văn kiện sẽ gởi xuống , bởi vì chân Lý Bạch bị thương nên rất bất tiện khi đi ra ngoài, do đó Đan Nhĩ Tín sẽ thay thế anh ta đến thành D giao lưu.


Bọn họ trước kia đã cùng nhau hợp tác, năng lực cùng thành tích đều ngang tài nhau, hơn nữa trình độ học vấn của Đan đội trưởng cao hơn, ngoại ngữ cũng không tệ, nên công việc của em sẽ ít vất vả hơn." Tâm tình tốt, Lâm Sảng giải thích càng thêm mạch lạc, thậm chí tận lực bắt đầu nói tốt cấp trên của mình, Hách Tịnh cắn môi nghe, nghĩ thầm Lâm Sảng này nhân phẩm quả nhiên không kém, thích Lý Bạch như vậy, nói ra lời công đạo nhưng không thể hiện sự thiên vị.


Chỉ là còn đang nghe Lâm Sảng giới thiệu tình huống, trong lòng Hách Tịnh hết sức phức tạp, giống như trong lòng đang có một khối đá lớn đè xuống, cho là muốn nhẹ nhõm để xuống, nhưng ai ngờ thình lình lại bị cắm lên một quả chùy, rút ra cũng rút không được, nhịn cũng không nhịn được, cô dùng tất cả sự tự chủ mới có thể tạm thời không nghĩ đến sẽ cùng Đan Nhĩ Tín sống chung mấy tháng như thế nào, ngược lại hướng phía Lâm Sảng nghiêm túc thỉnh giáo nghiệp vụ gì đó cùng với khi đi công tác cần phải chú ý hạng mục công việc nào, Lâm Sảng biết gì nói đó, hai người lần đầu phát hiện bọn họ lại rất hợp ý nhau, bất kể là năng lực hay trình độ.


Phật tổ có nói, mọi chuyện sẽ tùy tâm, thật là có đạo lý a!


Lại không nghĩ chuyện sẽ tệ như vậy, trước hết, cô cần về nhà một chuyến, đi thăm mẹ Lương Thanh một chút, bởi vì đến lúc đó trong quá trình tập huấn sẽ bị gọi tập trung không có phương tiện liên lạc về nhà, nếu như mấy tháng không có tin tức, Lương Thanh bây giờ rất khó tính, Hách Tịnh nghi ngờ bà sẽ cho rằng cô bị mất tích.


Trước kia vào ngày nghỉ Hách Tịnh cũng sẽ ở lại cơ quan làm thêm giờ, đây là lần đầu tiên tan ca đúng giờ từ quân khu đi xe cao tốc chạy vào thành, một đường mạnh mẽ về nhà. Xuống xe đi vào chốn phồn hoa đô thị, so với trước kia mấy tháng bận rộn nhưng bây giờ cuộc sống trong quân khu lại rất bình tĩnh nhàn hạ, Hách Tịnh bất chợt có cảm giác, nghĩ đến Lương Thanh lúc trước thường chỉ trích cùng oán trách, nhìn lại bản thân mình trên người mặc áo vét cùng quần tím, Hách Tịnh quyết định không vội về nhà.


Trước tiên cô chọn tiệm cắt tóc trang trí cũng không tệ lắm, trong tiệm có một anh chàng chải kiểu tóc rất model anh ta khen tóc cô rất đẹp, tóc đen nha, vậy mà vừa khen xong sau đó chính là anh ta muốn phá hư loại tóc truyền thống này, anh ta giới thiệu đến cô kiểu tóc sẽ làm cho khuôn mặt nổi bật trong quyến rũ, tóc thì nhuộm highlight nhìn sẽ có cảm giác rất thời thượng, còn nói nếu Hách Tịnh làm theo phong cách này, bất kể là đi ở đâu trong nước hay nước ngoài mọi người nhìn sẽ ngưỡng mộ, sẽ là cô gái xinh đẹp, sẽ khiến hàng trăm người quay đầu nhìn.


Mặc dù Hách Tịnh rất tin tưởng tay nghề anh ta giống như tài ăn nói rất khéo, đang tìm lời để từ chối cho lịch sự: "Tôi làm việc trong quân đội, theo như quy định thì không cho nhuộm tóc." Cô không có nói mình là cảnh sát, bởi vì cảnh sát hiện nay vấn đề này không có cấm, hơn nữa Hách Tịnh lúc vừa mới tốt nghiệp ở trường cảnh sát đã có lần gặp qua một cô gái tóc nhuộm đỏ nhuộm nâu màu sắc rất kỳ dị, nhưng ban kiểm tr.a kỷ luật cũng sẽ mắt nhắm mắt mở cho qua, dĩ nhiên, đổi lại người đó phải biết điều một chút.


Nhưng là bộ đội thì nghiêm khắc nhiều lắm, Hách Tịnh đến nay ở đại đội A chưa phát hiện có người vi phạm.


Hách Tịnh vốn tưởng rằng lời nói giống như Thượng Phương Bảo Kiếm vừa ban ra, đối phương sẽ phải lặng lẽ, không nghĩ tới anh chàng cắt tóc kia tự xưng “Bé trai” hơn ba mươi tuổi đem ánh mắt sáng lên lấy ghế ngồi xuống kế bên chuẩn bị đàm đạo, thần sắc rất là kích động: "Cô gái em là quân nhân à, em đóng quân ở đâu? Tôi trước kia từng đi lính ở Thâm Quyến, giải ngũ đã được mười năm nhưng vẫn còn hoài niệm cuộc sống khi đó , khi đó a. . . . . ."


Hách Tịnh vừa liếc mái tóc mào gà vàng chóe của anh ta, vừa nghe anh ta kể "Chuyện trước kia trong doanh trại" , thật lâu mới chen miệng vào: "Sư phụ, không, đồng chí, chúng ta vừa cắt tóc vừa tán gẫu được không? Tôi không có thời gian."


Anh chàng cắt tóc nghe được cô nói"Đồng chí", khóe mắt kéo ra, nhưng mà vẫn là đứng lên, trong tay cầm cây kéo múa, trong miệng vẫn không quên cảm khái: "Cô nói đi tại sao năm đó tôi chưa từng gặp qua nữ binh xinh đẹp như vậy? Hiện tại làm lính so với chúng tôi năm đó có phúc khí hơn nha. . . . . ."


Mặt và đầu cổ Hách Tịnh đầy hắc tuyến nhưng không dám làm một cử động nhỏ nào, thật lâu mới chờ anh ta giày vò xong, soi gương, hắc, cũng không tệ lắm, hào phóng lộ ra một tia dí dỏm, anh chàng kia thấy cô hài lòng, lập tức khoác lác: "độ cong này là sấy mà ra, tắm sẽ khôi phục lại, tôi sẽ phun điểm màu sắc lên tóc cô em, cô em yên tâm, bảo đảm không để cho cô em vi phạm nội quy, trở về tắm đi, cuối tuần này ra ngoài thế nào cũng phải xinh đẹp, nữ binh cũng là con gái, trong lòng thích sẽ thích cái đẹp ai cũng đều có chứ sao. . . . . ."


Vì vậy trên đầu Hách Tịnh lại thêm vài màu sắc, cuối cùng anh ta đề nghị Hách Tịnh nên thay đổi quần áo trên người, bên cạnh chính là trung tâm thương mại nổi tiếng, anh chàng cắt tóc nhiệt tình nghe nói cô muốn đi mua quần áo, càng thêm phấn khởi ném máy sấy sang một bên liền hướng ông chủ xin nghỉ, nhất định theo cô đi mua sắm.


Hách Tịnh dở khóc dở cười, rồi lại thịnh tình khó chối, huống chi cô nghĩ người ta cũng không có ác ý, chỉ đành đáp ứng.


Hách Tịnh lâu rồi không có đi dạo trung tâm thương mại, nhìn hoa cả mắt, A Hưng, cũng chính là anh chàng cắt tóc nhiệt tình này giống như của hàng của mình vậy, lòng anh ta thanh tỉnh mà dẫn dắt Hách Tịnh lên lầu, đi tới trước cửa tiệm, tiệm này buôn bán dường như không thịnh vượng, bên trong tạm thời không có khách hàng, Hách Tịnh đi vào liền được nhân viên bán hàng săn sóc và ân cần chiêu đãi.


"Vừa nhìn thấy em đã cảm thấy em đặc biệt thích hợp với quần áo ở đây rồi, " A Hưng tiến lên phía trước từng cái từng cái từ từ chọn lựa, Hách Tịnh quan sát những mẫu treo ở trước cửa, đây là tiếng Pháp, nhưng không có nghe nói qua nhãn hiệu này, tiện tay cầm một bộ nhìn niêm giá, không nhịn được chân mày khẽ nhíu lại, cô mua quần áo cho mình giá tiền chưa bao giờ vượt qua ba con số, này tới năm con số, hiện tại làm thợ cắt tóc dễ kiếm tiền như vậy sao? Tầm mắt cao như vậy!


Vừa muốn mở miệng gọi A Hưng lại, lại thấy anh ta hào hứng dẫn theo nhân viên bán hàng đi tới, nhận lấy trên tay người kia hai bộ quần áo, thúc giục cô: "Nhanh đi thử đi, em mặc vào khẳng định sẽ làm kinh ngạc khắp thành phố."


Hách Tịnh muốn cự tuyệt, đang suy nghĩ nên như thế nào, nhân viên bán hàng trước mỉm cười sau mở miệng: "Không sao đâu chị, ít nhìn thấy được người nào thích hợp với quần áo của cửa hàng chúng tôi, vóc dáng chị đẹp như vậy, thử cho chúng tôi nhìn một chút cũng không sao, có mua hay không cũng không có gì."


Hách Tịnh trong lòng cảm thán, quần áo trong cửa tiệm này rõ ràng là hàng cao cấp, nhìn một chút tư cách của nhân viên bán hàng, tài ăn nói này, muốn làm cái gì cũng không thể thành công! Nói được cái gì bây giờ, Hách Tịnh cũng mất lý do từ chối, chỉ đành phải nhận lấy quần áo đi vào phòng thử.


Quần áo vô cùng vừa người, đây là cảm giác đầu tiên khi Hách Tịnh mặc vào, chờ ra khỏi phòng thử quần áo soi gương, cô càng thêm có chút sững sờ, đây thật là cô sao? Tại sao thay đổi kiểu tóc thay quần áo khác, cả người khí chất liền thay đổi hoàn toàn vậy?


Bên kia a Hưng đã hưng phấn vây quanh cô lộn xộn, "Tôi đã nói rồi! Tôi đã nói rồi! Em gái, em mặc đồ này có thể đi thi hoa hậu được rồi đây! Ai chà, không đúng, em có thể làm hoa khôi quân đội cũng còn được nha! Cho dù ở đoàn văn công những thứ kia ca hát khiêu vũ, người nào cũng so ra kém xa em a!"


Hách Tịnh bị anh ta khen có chút thẹn thùng, mặc dù nhìn quần áo trên người rất xinh đẹp, cũng rất thích, nhưng quyết định đi đổi lại, cô từ chối đề nghị của a Hưng muốn cho cô mượn tiền, nhìn anh ta trong mắt chứa nhiều thương tiếc cũng hướng lòng biết ơn cùng áy náy đến nhân viên bán hàng, trong thẻ của cô tiền lương có hơn nửa năm, dùng toàn bộ để mua hết quần áo để mặc cũng không phải là không thể, nhưng Hách Tịnh cảm thấy không có cần thiết, cô mặc mấy bộ quần áo quân phục hằng ngày cũng rất xinh đẹp rồi, điều này cô rất tự tin.


Vừa muốn đi về phía phòng thử quần áo, sau lưng một âm thanh trong trẻo truyền đến: "Đừng có đổi, bộ này rất thích hợp em, ***** tính tiền gì chưa."


Hách Tịnh nhanh chóng quay đầu lại, thấy khuôn mặt quen thuộc dị thường, hơi sững sờ, mở trừng hai mắt mới mở miệng: "Anh Nhĩ Nhã, sao anh ở đây?" Một giây kế tiếp liền nhìn đến cô gái bên cạnh anh, lộ ra nụ cười nghịch ngợm : "dẫn bạn gái đi dạo phố?"


Đan Nhĩ Nhã, lắc lắc đầu nói: "Tô Ti Hoàng, đây là bạn học ở nước ngoài với anh, quốc tịch Mỹ gốc Hoa, lần đầu tiên tới Trung Quốc, anh đảm nhận làm hướng dẫn viên."


Cô gái được gọi là Tô Ti Hoàng chợt ồn ào: "Nói như vậy nghe thật xa lạ, Nhĩ Nhã anh thật không hỗ danh là băng sơn, cô gái này là ai?" cũng dùng tiếng Anh, cô tiếp lời giải thích: "Tôi có thể nghe hiểu tiếng Hoa, nhưng sẽ không nói."


Hách Tịnh gật đầu một cái bày tỏ hiểu, dùng Anh ngữ trả lời cô ta: "Em là em gái của anh Nhĩ Nhã, thật hân hạnh được gặp chị, anh của em mặc dù trong lòng rất tốt, nhưng luôn luôn chính là chỗ này nhìn lạnh như núi băng, ở cùng với anh phải rất khoan dung."


Hách Tịnh không giống với Đan Nhĩ Nhã nhiệt tình khích lệ Tô Ti Hoàng, hai người rất nhanh trò chuyện với nhau, Đan Nhĩ Nhã ngược lại bị gạt sang một bên, nhưng mà anh ta dường như không để ý chút nào, cầm hóa đơn hướng quầy tính tiền, Hách Tịnh mắt tinh nhìn thấy vội vàng tiến lên một bước ngăn cản: "Không cần, anh Nhĩ Nhã, bộ quần áo này em không mua."


"Mặc vào rất đẹp, tại sao không mua?" Đan Nhĩ Nhã mặt vẫn không chút thay đổi, động tác cũng không tính dừng lại, Hách Tịnh liếc nhìn Tô Ti Hoàng, nghĩ thầm lúc này em mà nói quá đắt có phải hay không có chút mất mặt, dù sao người trả tiền cũng không phải là mình, vừa muốn mở miệng, Tô Ti Hoàng trước bật cười: "Nhã, em gái anh thật tốt, vẫn còn vì anh mà tiết kiệm tiền." Rồi hướng Hách Tịnh nói"Em đừng tiết kiệm giúp anh ta, em không biết anh ta làm công việc gì đâu, tiền trợ cấp công việc của anh ta nhiều cỡ nào, bạn học chung với chúng tôi còn ghen tỵ muốn ch.ết." Tiếp liền bô bô giới thiệu lịch sử Đan Nhĩ Nhã gia nhập liên minh văn phòng luật lâu cỡ nào, công việc huy hoàng cỡ nào, tại thị trường Trung Quốc tiền đồ còn tiến xa hơn nữa, bên trong còn xen lẫn rất nhiều thuật ngữ chuyên ngành, cũng may Hách Tịnh vì đã từng làm hội nghị mà biết được hai ngôn ngữ Anh Pháp nên từ ngữ chuyên ngành kiến trúc, nếu nói không sợ thì không đúng nhưng nghe cũng hơi khó hiểu.


Tô Ti Hoàng nói chuyện sau cũng rất kinh ngạc vì tiếng anh của Hách Tịnh quá tốt, văn phong lưu loát, cô không nhịn được kinh ngạc hỏi: "Em từng đi du học sao?"


Hách Tịnh lắc đầu phủ nhận, đến nay cô còn chưa có đi nước ngoài nha, Tô Ti Hoàng càng thêm kinh ngạc, cảm thán hiện tại giáo dục tại Trung Quốc mọi người dân đều nói được tiếng Anh, còn nói: "Đến Trung Quốc thật rất dễ dàng, dừng xe nhân viên quản lý cũng nghe hiểu được tiếng Anh, còn có nhân viên bán hàng, nhân viên tiệm cơm, như vậy xem ra, nếu ở Trung Quốc không giỏi tiếng Anh, sẽ rất khó tìm việc làm!" Hách Tịnh nhìn cô mắt đen da vàng, nhìn lại một chút tóc thì nhuộm, không biết tại sao bởi vì chị ta mở miệng ra một tiếng đều "người Trung Quốc" cảm thấy có chút không thoải mái, há mồm liền nói một câu: "Il y a une infinite de choses qu"on ne fait bien que lorsqu"on les fait par necessite"


Thấy Tô Ti Hoàng sững sờ, Hách Tịnh liền mỉm cười một cái tiếp tục nói tiếng Anh: "Chỉ có vạn bất đắc dĩ thì chúng tôi mới có thể làm tốt hơn rất nhiều chuyện ( ý tứ của câu tiếng Pháp ở trên). Hiện tại chúng tôi học tiếng Anh là bởi vì nước chúng ta đang hội nhập cần sử dụng nó, hiện nay trên thế giới có rất nhiều quốc gia cũng sử dụng tiếng Anh, trên thế giới này biết nhiều ngôn ngữ sẽ có lợi, nhưng nó cũng chỉ là công cụ giúp cho chúng ta khi cần có thể sử dụng, đồng nghĩa, em tin rằng tương lai không xa, khi quốc gia của chúng ta lớn mạnh thì sẽ có nhiều người học tiếng Hoa, mặc dù đây là ngôn ngữ tương đối khó học nhất trên thế giới."






Truyện liên quan