Chương 50: Nguy hiểm luôn bên anh.
Ứng Uyển Dung gõ cửa phòng, Kante thu hồi ánh mắt đang nhìn lên màn hình bước ra mở cửa, phát hiện người đến là Ứng Uyển Dung liền trêu chọc: “Khoảng thời gian này cô ở bên chỗ Nhạc đạo thế nào? Có thích ứng không?”
“Vào đi, ngồi nói chuyện một chút”
Kante chỉ vào chiếc ghế dựa phía trước, Ứng Uyển Dung đi qua đi ngồi xuống, đặt tay trên đầu gối, ánh mắt nhìn thẳng vào Kante.
“Tôi ở chỗ Nhạc đạo diễn học được rất nhiều thứ, nhưng trước tiên, tôi muốn cảm ơn ngài Khang đạo diễn, dưới tình huống tôi đã ký hợp đồng với đoàn phim, ngài còn nguyện ý để tôi đi quay bộ phim khác, cảm ơn ngài.”
Câu cảm ơn này của Ứng Uyển Dung xuất phát từ lòng cảm kích thực sự, cô bây giờ có thể bình thản, nhanh chóng tiến dài trên con đường diễn viên như vậy, đều là vì đã gặp được Kante cùng Nhạc Tu Minh, phim điện ảnh và phim tryền hình một trước một sau công chiếu, đến lúc đó nữ chính là cô chắc chắn sẽ nổi danh, được nhiều người biết đến.
“Đó hoàn toàn là thành quả nỗ lực của cô. Hơn nữa, còn không phải vì tiểu tử Nhạc Tu Minh quá bám người, mượn cô ba tháng coi như đó là kỳ nghỉ của cô, hiện tại còn cách thời gian bắt đầu bấm máy mấy ngày, coi như hắn ta tuân thủ lời nói.”
Kante lắc đầu, hiện tại bọn họ chỉ đang ở trong thời gian chuẩn bị quay phim, chưa chính thức bấm máy, kỳ thật cũng không có gì chậm trễ, phân cảnh mà Ứng Uyển Dung cần phải quay cũng không nhất định phải mất quá nhiều thời gian, nhưng phải quay ngoại cảnh tương đối nhiều, cắt nối hậu kỳ sẽ tốn không ít thời gian để xử lý.
Diễn viên phải dựa vào khuôn mặt trẻ tuổi để kiếm cơm, thành danh nhờ một bộ phim không phải là ít, nhưng nếu người đó chậm chạp không có phim mới thì người xem sẽ không chút do dự quên họ, không ai có thể đảm bảo tiếp theo còn gặp vận khí quay được một bộ phim hay.
Mà trên người Ứng Uyển Dung lại có tư chất để nổi danh, tâm tình bình thản, mỗi ngày quay phim, đều nghiêm túc nghiên cứu mỗi cảnh phim, chú trọng nghiền ngẫm tâm lý nhân vật, đây là điều mà rất nhiều diễn viên trẻ tuổi không có cánh nào làm được.
Ứng Uyển Dung sờ sờ mũi, có chút xấu hổ nói: “Khang đạo diễn….. Kỳ thật tôi còn có chuyện chưa nói với ông.”
Kante buông bút nghiêm túc nhìn Ứng Uyển Dung, bộ dạng nghiêng tai lắng nghe.
“Nhạc đạo diễn giúp tôi đi cửa sau tham gia vào bộ phim khác, tôi có đến đó thử vai, thời điểm cuối năm có lẽ tôi không thể đóng phim, khả năng là tôi cũng phải xin nghỉ ở đoàn phim một chút.” Ứng Uyển Dung cảm thấy bản thân hoàn toàn có thể gọi là được một tấc lại muốn tiến một bước, mới về đoàn phim đã nói muốn xin nghỉ.
Bất quá Kante hoàn toàn không có lòng dạ hẹp hoi như vậy, cười vang nói: “Tiểu nha đầu cô đó, còn rất nhanh tay. Yên tâm đi, bộ phim này của chúng ta tuy rằng phải quay trong thời gian khá lâu, nhưng phân cảnh cần cô quay hoàn toàn chỉ tập trung vào thời gian giữa năm, không có vấn đề gì.”
“Phân cảnh cần quay ở đây cũng không nhiều lắm đoàn phim còn phải đến rất nhiều nơi trên cả nước để quay ngoại cảnh, chỉ cần trong khoảng thời gian này cô chuyên tâm vào việc đóng phim không nghỉ, đến cuối năm cô sẽ không cần phải ở lại đoàn phim nữa. Chỉ cần cô đảm bảo nếu có cảnh quay cần bổ sung cô có thể có mặt đúng lúc để hoàn thành là được.”
Ứng Uyển Dung chỉ biết là bộ phim này cần phải quay rất lâu, không nghĩ tới Khang đạo diễn lại đồng ý mở đèn xanh cho cô như vậy, trong lòng cũng không biết nói như thế nào về sự giúp đỡ này, chỉ có thể đứng dậy cúi đầu thật sâu với Khang đạo diễn.
“Tôi có thể được Trương lão sư đề cử đến đây diễn phim Hồng Lâu mộng thật sự rất may mắn.” Ứng Uyển Dung có chút cảm khái nói.
Kante phát ra tiếng cười sang sảng, thuận miệng hỏi cô: “Cô muốn đi diễn phim của đạo diễn nào vậy, sao lại cần phải chuẩn bị đến cuối năm?”
Ứng Uyển Dung đứng thẳng dậy nói: “Là phim mới của Lý đạo diễn, kịch bản còn chưa viết xong, cho nên cái gì cũng chưa chuẩn bị, chỉ mới định ra các diễn viễn chính trong phim mà thôi.”
Kante kinh nghi bất định hỏi: “Lý đạo diễn?”
Ứng Uyển Dung gật đầu, “Đúng vậy, Lý đạo diễn, Lý Hữu Đạo.”
Kante kích động đứng lên, khiến ly nước trên bàn ông rơi xuống đất, Lý Hữu Đạo trong mắt ông chính là bạn bè tâm đầu ý hợp, có chung chí hướng, Ứng Uyển Dung vừa nói như vậy khiến ông vô cùng kinh ngạc, kinh ngạc phát hiện ra cô có thể đi đến bước này……
“Lý đạo diễn là một đạo diễn tốt, có thể diễn phim của ông ấy là may mắn, cô phải nắm chặt lấy cơ hội này học tập ông ấy một chút.”
Ứng Uyển Dugn trịnh trọng gật đầu, không cần Khang đạo diễn nói, cô cũng sẽ khiêm tốn học hỏi. Tuy rằng cô đã có kỹ thuật diễn xuất từ kiếp trước nhưng điều đó không chứng minh cho việc cô ở đỉnh cao trong giới giải trí bây giờ, cô nhất định phải không ngừng học hỏi, nếu không muốn bị mọi người bỏ lại phía sau thì nhất định phải không ngừng tiến bộ.
Kante gọi cô tới đây đương nhiên không phải là để tuyền kinh nghiệm cho cô, ông đem những cảnh quay cần diễn mấy ngày nay nói rõ cho cô nghe, bây giờ họ chỉ quay phim ở trong tiểu viện này, một tháng sau đó mới bắt đầu hành trình đi khắp đất nước để quay ngoại cảnh, mọi người phải có tâm chuẩn bị trước.
Ứng Uyển Dung âm thầm thở dài trong lòng, vốn dĩ cô cho rằng sau khi Cao Lãng quay về bọn họ rốt cuộc có thể gặp nhau nhiều hơn, không nghĩ tới cô lại phải bắt đầu chạy khắp nơi trên cả nước để quay phim..
Lần này sau khi diễn xong phim của Khang đạo diễn và Lý đạo diễn, cô muốn nghỉ ngơi mấy tháng để bồi Cao Lãng, tuy cô không cho rằng Cao Lãng sẽ vì cô bận đóng phim mà khiến tình cảm của hai người phai nhạt đi, nhưng là vợ tốt thì phải như một một tri kỷ ấm áp, để anh mỗi ngày trở về đều có thể nhìn thấy cô.
Trở lại đoàn phim Hông Lâu mộng một lần nữa, mọi người đã trở nên thành thục hơn, khi đối mặt với yêu cầu của Khang đạo diễn cũng không còn lúng túng như trước nữa mà tất cả đều có thể nhanh chóng phát hiện ra bản thân sai ở đâu và khắc phục ra sao.
Nếu các diễn viên chủ lực trong bộ phim đều đã được xác định, như vậy liền quyết định cảnh quay đầu tiên là màn Đại Ngọc tiến vào Vinh Quốc Phủ, sáng sớm hôm sau tất cả mọi người hóa trang, mặc trang phục diễn tốt, hóa trang cho mọi người là những chuyên viên trang điểm có kinh nghiệm, còn có thể nhìn thấy những lão sư đi xung quang kiểm tr.a phục trang, phông cảnh có gì khác biệt với nguyên tác hay không, yêu cầu tất cả yếu tố phải được hoàn mỹ.
Vì trước đó Ứng Uyển Dung đã diễn vai Minh Châu công chúa nên trên người vân còn phảng phất một cỗ khí thế uy nghiêm, bất quá chỉ trong thời gian chớp mắt, nhìn kỹ lại, khí thế uy nghiêm kia đã biến mất chỉ còn lại một Lâm Đại Ngọc với đôi lông mày điểm màu khói lạt, dường như cau mà lại không cau, đôi con mắt chứa chan tình tứ, dáng như vui mà lại không vui. Má hơi lúm, có vẻ âu sầu, người hơi mệt trông càng thướt tha.*
(* Bốn câu thơ đầu trong bài “tán Lâm Đại Ngọc 3” của Tào Tuyết Cần, đây là cả bài thơ theo bản convert và bản dịch nghĩa của nhóm dịch Vũ Bội Hoàng
Lưỡng loan tự xúc phi xúc quyến yên my,
Nhất song tự hỉ phi hỉ hàm tình mục.
Thái sinh lưỡng yếp chi sầu,
Kiều tập nhất thân chi bệnh.
Lệ quang điểm điểm,
Kiều suyễn vi vi.
Nhàn tĩnh tự kiều hoa chiếu thuỷ,
Hành động như nhược liễu phù phong.
Tâm giảo Tỷ Can đa nhất khiếu,
Bệnh như Tây Tử thắng tam phân.
Dịch nghĩa:
Đôi lông mày điểm màu khói lạt, dường như cau mà lại không cau;
Đôi con mắt chứa chan tình tứ, dáng như vui mà lại không vui.
Má hơi lúm, có vẻ âu sầu;
Người hơi mệt trông càng tha thướt.
Lệ rớm rưng rưng,
Hơi ra nhè nhẹ.
Vẻ thư nhàn, hoa rọi mặt hồ;
Dáng đi đứng, liễu nghiêng trước gió.
Tim đọ Tỉ Can hơn một trăm khiếu,
Bệnh so Tây Tứ trội vài phân)
Mỗi người vào vị tí của mình, nhân viên công tác hô bắt đầu, một cỗ kiệu ngừng ở của hông của Vinh Quốc Phủ, hàng người một đường nhốn nháo, chứng kiến hết cảnh tượng náo nhiệt hai bên đường lại nhìn thấy một Vinh Quốc Phủ phồn hoa, lại càng thêm thận trọng từ lời nói đến việc làm.
Đại Ngọc mới vào phủ thì nhìn thấy hai phụ nhân, một người mặc áo sam, một người tóc mai bạc màu đến đón nàng, nàng biết đây là ngoại tổ mẫu của nàng, nàng còn chưa kịp hành lễ thì đã bị ngoại tổ mẫu ôm vào lòng, người lớn tiếng khóc gọi tên mẫu thân nàng, tiếng khóc lớn đau lòng thấu tận tâm can.
Người sắm vai lão thái quân Vinh Quốc phủ là một nữ diễn viên gạo cội trong nước, là do Kante đích thân mời đến, chỉ mới nghe bà đọc lời kịch một lần là hoàn toàn có thể thấy được sự đối lập giữa những diễn viên non nớt và người mới.
Mà Ứng Uyển Dung có thể lập tức bước vào vai diễn, diễn suất thuận lợi, tuy rằng trong lòng Kante đã đoán trước được cảnh diễn này sẽ có một chút tì vết do cô còn thiếu kinh nghiệm, không nghĩ tới Ứng Uyển Dung lại có thể diễn xuất hoàn mỹ như vậy, gật gật đầu vô cùng vừa lòng.
Kế tiếp và các vai diễn khác thay phiên nhau lên sân khấu, tỏ ý thương tiếc, gạt lệ, khuyên giải Đại Ngọc, tiếp đó Phượng Tỷ lên sân khấu, lớn tiếng dọa người.
Phượng Tỷ nói chuyện vài câu cùng lão thái quân, để cho Đại Ngọc nhanh chóng hiểu rõ thân phận của nàng, màn cuối cùng chính là sự xuất hiện của Bảo Ngọc.
Kante trải qua nhiều lần đắn đo, lựa chọn, cuối cùng vai Bảo Ngọc vẫn do Tạ Thiên Thành đảm nhiệm, hai người đều là người quen, cho nên phói hợp với nhau diễn một màn mới vào phủ này cũng không có gì khó.
Sau khi Kante kêu cắt, Tạ Thiên Thành còn cúi mình vái chào với Ứng Uyển Dung một cái, hạ tay xuống nói: “Lại gặp Lâm muội muội lần nữa, lần trước thật sự cảm ơn cô, vì Khang đạo diễn thấy cô với tôi phối hợp diễn khá tốt mới chọn tôi vào vai Bảo Ngọc.”
Ứng Uyển Dung cười khẽ một tiếng, xua tay nói: “Khang đạo diễn không phải vì tôi mới chọn anh, mà là do ông ấy thấy anh thích hợp với vai này, cho nên cái mũ này tôi không mang nổi đâu”
Diễn viên đóng vai Phượng tỷ trực tiếp tiến lên ôm lấy bả vai của Ứng Uyển Dung sảng khoái nói: “Lâu rồi không thấy Lâm muội muội, cái miệng này của muội lại càng ngọt thêm rồi, chẳng lẽ muội đã ăn mật ong rồi sao? Vì chúc mừng cô trở lại đoàn phim, hôm nay tất cả chúng ta cùng đến nhà ăn, ăn một bữa thật ngon!”
Mọi người xung quanh cười thành một mảnh náo nhiệt, kể cả người nghiêm túc như Khang đạo diễn cũng cười tủm tỉm nhìn các cô nói chuyện náo nhiệt nhưng không tham gia vào, chỉ cùng phó đạo diễn Tần Kiến Nguyên đứng ở bên cạnh bàn về phân cảnh buổi chiều phải quay, lúc ăn cơm, nhà ăn cực kỳ náo nhiệt hệt như đang đánh giặc, sau nửa giờ ăn cơm, trò chuyện, uống nước xong tất cả mọi người trực tiếp bị kéo đi quay phim, không có thời gian nghỉ.
Cùng so sánh với đoàn phim của Nhạc đạo diễn, đoàn phim của Khang đạo diễn có nhiều chuyên gia hơn, các lão diễn viên lại càng nhiều hơn, nghiên cứu trang phục, ngay cả việc thuận tay tấu lên một khúc đàn tranh cũng rất tốt.
Kante còn lo lắng về việc Ứng Uyển Dung muốn đích thân tấu một khúc đàn tranh cho nên ông hào phóng cho cô nghỉ hai ngày, để Ứng Uyển Dung đến học viện âm nhạc ở thủ đô học tập, hai ngày say lại quay lại tiếp tục quay phân cảnh của cô
Nguyên chủ Ứng Uyển Dung sẽ không tấu đàn tranh, nhưng không đại biểu cho việc cô chưa từng học đàn, cô có thể đàn một khúc Cao sơn lưu thủy* tuy không thể so sánh với nhạc công có kinh nghiệm nhưng trình độ thì vẫn có thể chấp nhận được.
(*Một trong Trung Hoa thập đại danh khúc)
Nhưng việc này cô lại không thể nói ra, bởi vì với xuất thân của cô thì hoàn toàn không thể biết đánh đàn tranh, ở trong thâm sơn cùng cốc ai sẽ dạy cô học đàn tranh? Kỳ nghỉ hai ngày này trong lòng cô hiểu rõ, coi như là nghỉ ngơi một chút trước khi tiếp tục đóng phim.
Cô vẫn còn giữ số điện thoại mà Cao Lãng đưa trước khi đi, muốn tìm được nơi có số điện thoại này cũng rất dễ dàng, sau khi suy nghĩ một chút, Ứng Uyển Dung quyết định buổi tối lại đến thăm Cao Lãng đi, đến bây giờ cô còn chưa tham quan thủ đô một lần thật tốt đâu.
Ứng Uyển Dung ngồi tàu điện ngầm đến trung tâm thành phố nơi xa hoa nhất thủ đô, du khách chung quanh có người bản địa có người nước ngoài, dòng người vội vã, làm hòa hoãn đi một chút tâm tình của cô, cô cũng không vội, cứ thong thả vừa đi vừa nhìn.
Cũng không phải cô gặp ảo giác hay không, Ứng Uyển Dung thấy bóng dáng đứng phía trước cô trông vô cùng quen mắt, như là Cao Lãng?
Ứng Uyển Dung cũng không cẩn thận tự hỏi xem tại sao Cao Lãng lại ở chỗ này, mặt mày cô buông lỏng, nở nụ cười trộm chạy bước nhỏ tới phía trước.
Trong nháy mắt bất ngờ xảy ra một chuyện cực kỳ nguy hiểm, Ứng Uyển Dung còn chưa chạm vào vạt áo của Cao Lãng thì bất thình lình bị một tiếng súng nổ làm cho kinh sợ, người xung quanh một mảnh hoảng loạn, ồn ào không rõ ra sao ở chỗ này lại phát sinh chuyện nguy hiểm như vậy, bốn phía hỗn loạn, khiến hai người Ứng Uyển Dung và Cao Lãng vẫn còn đứng tại chỗ trở nên đặc biệt rõ ràng
Cao Lãng và Trương Diệu Tổ hôm nay theo dõi đối tượng đến chỗ này là tính toán trực tiếp bắt gọn một mẻ mang về quy án, ai biết kẻ đó lại chạy tới nơi đông người giữa trung tâm thành phố, chung quanh có quá nhiều người, bọn họ càng có nhiều cố kỵ, hoàn toàn bị bó tay bó chân.
Cao không thể ngờ chính là, anh phát hiện Ứng Uyển Dung vốn đang đóng phim ở đoàn phim bây giờ lại đang ở sau lưng anh, có trời mới biết lúc anh nghĩ tên tội phạm nguy hiểm đang ở sau lưng anh, chuẩn bị xoay người lại để chế phục hắn, lại phát hiện ra đó là vợ anh thì tâm có bao nhiêu sốt ruột.
“Sao em lại ở đây?!” Cao Lãng bỏ súng xuống, kéo Ứng Uyển Dung cúi thấp đầu đi đến chỗ ẩn nấp để trốn.
Ứng Uyển Dung chưa từng nhìn thấy trận thế này, tuy rằng thời điểm đống phim thường xuyên diễn cảnh giao phong, có tiếng nổ, có đánh nhau, nhưng tất cả những điều đó chỉ là giả. Cùng với thời khắc hiện tại chân chính cảm nhận được việc lúc nào cũng có thể mất mạng hoàn toàn khác nhau, cũng để cô càng hiểu rõ hơn về tính chất công việc của Cao Lãng.
Trước kia, mỗi lần anh toàn thân an toàn trở về với cô đều phải trải qua những tình huống như thế này, vậy thì làm sao cô có thể không lo lắng đây?
“Khang đạo diễn cho em nghỉ hai ngày, em đến đây tham quan một chút. Sao anh lại ở chỗ này? Tình huống này là sao, có phải còn có đồng đội của anh ở đây nữa hay không?” Ứng Uyển Dung kéo tay áo Cao Lãng vội vàng hỏi anh.
Thời gian của Cao Lãng cũng rất vội vàng không có biện pháp nói rõ ràng, tỉ mỉ với cô, chỉ có thể dặn dò cô: “Em ở yên chõ này đừng đi đâu, biết không? Ở đây có không ít người của bọn anh, đừng đi lung tung, một lát nữa anh quay lại đón em.”
Nói xong Cao Lãng lập tức cúi người chạy về phía trước, Ứng Uyển Dung cắn môi đứng nguyên tại chỗ, người ở nơi này không ít, muốn sơ tán cũng không thể sơ tán xong trong thời gian ngắn được, cho nên đám đông hiện giờ giống hệt như một tổ ong vò vẽ, tụ tập ở cạnh nhau, nếu bây giờ cô trà trộn vào đó, không chừng sẽ bị té ngã, thậm chí bị người dẫm lên.
Càng lúc càng có nhiều người đi về hướng Ứng Uyển Dung đang đứng, chỗ này cũng không thể chứa nhiều người, cô chỉ có thể nhanh chóng di chuyển sang chỗ khác, tất cả mọi người hoảng sợ, vội va chạy trốn, thậm chí có vài người còn mắng chửi, gây sự, loạn càng thêm loạn.
Trong đám người đó cũng không biết là ai kéo cánh tay của Ứng Uyển Dung, động tác cường ngạnh kéo cô đến một chỗ trống trải khác trong nháy mắt, Ứng Uyển Dung vội vàng đưa mắt nhìn, đó là một người đàn ông có thân hình to lớn, không thấy rõ khuôn mặt.
Trừ bỏ đồng đội của Cao Lãng, cô thật sự không nghĩ ra được ngay lúc nay còn có người nhận ra cô, hơn nữa còn kéo cô ra ngoài để tránh né.
Hai người chạy đến một hẻm vắng, Ứng Uyển Dung đã lâu rồi chưa chạy nhanh như vậy, hai tay chống đầu gối, cô còn chưa kịp cảm ơn người đưa mình đến đây thì cảm giác được một đồ vật lạnh lẽo đã dán sát vào trán cô.
Đó là……
“Chà, nhìn một chút xem lão tử bắt được ai này? Ý trung nhân của đội trưởng Cao? Cô có phải là bạn gái của hắn hay không, vừa rồi lão tử nhìn thấy rõ ràng, chắc hắn là người thân của cô phải không?” Gã đàn ông mang bộ dáng tùy tiện thật sự làm người ta buồn nôn, nhưng lúc này Ứng Uyển Dung biết mình không thể nói gì kích thích hắn ta.
“Tôi không biết người anh nói là ai, anh nói người đàn ông vừa rồi cùng tôi tránh ở chỗ kia sao? Tôi không quen biết anh ta.” Ứng Uyển Dung lập tức lên tiếng phủi sạch quan hệ với Cao Lãng.
Gã đàn ông kia lạnh ùng nở nụ cười: “Cô cho lão tử là đồ ngốc à? Quên chưa nói với cô, lão tử biết môi ngữ*.Thành thật một chút, lão tử cho cô nói.”
(* Môi ngữ hay còn gọi là khẩu hình miệng là một trong hai cách để giao tiếp với người bị khiếm thính bên cạnh ngôn ngữ cơ thể)
Gã đàn ông đó lấy súng đánh lên bả vai Ứng Uyển Dung, khiến cô đau đến mức phải kêu lên, nhíu mày, không nói thêm điều gì nữa.
“Ai u, xương cốt cũng rất ngang ngạnh. Cô em biết không? Bộ dạng này của cô em, lão tử rất thích….. Dáng người cũng tốt,mặt cũng không tồi, không bằng cô em đi theo lão tử đi, thế nào hả?” Gã đàn ông dán bên tai Ứng Uyển Dung ái muội nói.
Một luồng khí lạnh chạy từ ngực đến toàn thân Ứng Uyển Dung, cô trừ bỏ cắn chắt răng, càu nguyện đám người Cao Lãng nhanh chóng tìm được cô thì hoàn toàn không thể là gì khác, chỉ có thể tùy cơ ứng biến.
Cứng đối cứng là hạ sách, hơn nữa thể lực nam nữ trời sinh khác biệt, cô chắc chắn không thể đánh lại gã đàn ông này, những kẻ liều mạng như hắn, phải có một chút thân thủ, nếu không đã sớm bị bắt được.
“Tôi….. Tôi không biết.” Ứng Uyển Dung nghĩ lại cuộc nói chuyện vừa rồi của bọn họ cũng không để lộ ra nhiều tin tức quan trọng, cô lập tức yên tâm.
Làm bạn gái và làm vợ, hoàn toàn là hai vị trí khác nhau, không chứng minh cho việc sự tồn tại của cô trong tay gã đàn ông này là hắn đã nắm được nhược điểm của Cao Lãng
“Một chút nữa cô phải phối hợp với lão tử thật tốt, lão tử sẽ thả cô đi.” Gã đàn ông đó nhướng mày cảnh cáo cô, lôi cánh tay, đặt súng chống bên eo cô, ép cô phải đi cùng hắn.
Cũng không biết người của hắn và đồng đội của Cao Lãng ở đây có nhiều hay ít, gã đàn ông một đường mang theo Ứng Uyển Dung đi về hương dân cư thưa thớt, không tới một lúc đã tới một tiểu viêmk, hắn gõ vài cái lên cửa, lập tức có người cầm súng ra mở cửa, nhìn thấy gã đàn ông này xong còn đưa mắt đánh giá xung quanh, mới nói.
“Hầu Tử, lão đại tìm mày lâu rồi, bọn mày vừa rồi thiếu chút nữa đã bị bắt được, lão đạo đang cực kỳ tức giận, chút nữa mày tự xem mà làm.”
Người kia để bọn họ vào cửa, ý nguyện bị phát hiện để được cứu của Ứng Uyển Dung hoàn toàn trở thành mộng tưởng, trực tiếp đứng ở đại bản doanh của địch, cũng không biết là cô có cái vận gì đây.
Lúc Cao Lãng quay về chỗ cũ lại không thấy Ứng Uyển Dung đứng ở đó nữa, mày anh nhíu chặt lại với nhau, càng không xong chính là việc Trương Diệu Tổ trực tiếp nói với anh, bọn họ phát hiện ra chỗ hang ổ của bọn chúng có một người con gái xa lạ bị bắt cóc, người nọ rất giống Ứng Uyển Dung……
Cao Lãng lạnh mặt quyết định trực tiếp sửa lại kế hoạch hành động, trong ngay hôm nay cần phải một lưới bắt hết toàn bộ bọn chúng về quy án, anh không thể tưởng tượng ra Ứng Uyển Dung sẽ phải chịu đối đãi như thế nào nếu cô nằm trong tay chúng dù chỉ một ngày.
Tình cảnh của Ứng Uyển Dung bây giờ tuy rằng chẳng ra gì, nhưng cũng không kém như Cao Lãng nghĩ, trước mắt Ứng Uyển Dung là một người rất hữu dụng với bọn chúng, chỉ bằng việc cô có thân phận là bạn gái của Cao Lãng, bọn chúng sẽ đối đãi với cô tốt hơn một chút.
Lão đại của bọn người này là một gã đàn ông có khuôn mặt thô lỗ, phóng khoáng, nhìn thấy Ứng Uyển Dung còn nổi lên sắc tâm, bất quá rất nhanh bị hắn che giấu đi, chỉ lộ ra một chút dấu vết mà thôi.
“Hầu Tử, mày ra ngoài một chuyến còn mang về một con đàn bà, làm sao? Hay là đây là mày mang về để hiếu kính tao?”
Hầu Tử cười một tiếng vô cùng âm hiểm nói: “Lão đại, con đàn bà này chính là bạn gái của tên Cao Lãng, thế nào, dùng cô ta làm con tin của chúng ta không tồi phải không? Tiểu tử kia muốn nhổ hết gốc rễ của chúng ta, vậy thì cùng ch.ết.”
Mặt Ứng Uyển Dung cúi xuống, bả vai run run, nhìn qua giống như bị dọa sợ. Lão đại còn đang có một chút ý tưởng không rõ trong đầu với Ứng Uyển Dung, vừa nghe tên Hầu Tử nói xong thì ánh mắt hắn ta nhìn cô lập tức mang theo một tia căm thù.
“Kéo cô ta đến căn phòng phía sau trông coi thật tốt, người của chúng ta đã rút hết chưa? Mấy ngày nay phải mau nghĩ cách rời khỏi chỗ này ngay, bằng không chúng ta thật sự phải ngồi chờ ch.ết ở đây mất.”
Lão đại của Hầu Tử cùng một đám tay chân ở đây đều là những kẻ liều mạng, bọn chúng cùng xã hội đen nước ngoài hợp tác làm ăn, hai thế lực qua lại, hợp tác với nhau buôn bán các loại ma túy và súng ống kiểu mới, vô cùng thuận lợi, không hề gặp trắc trở.
Lúc bọn chúng đang giao dịch ở nước ngoài lại bị tiểu đội của Cao Lãng bắt được, hai bên giao chiến, kết cục người của hai bên đều bị thương, sau đó bọn chúng liên tiếp tháo chạy, vốn dĩ chúng cho rằng đã thoát khỏi sự truy đuổi của Cao Lãng, nên muốn cầm tiền chơi đùa, hưởng thụ ở quốc nội một phen thật tốt, không ngờ chúng vẫn nằm trong sự theo dõi của Cao Lãng.
Nếu có khả năng, bọn chúng cũng không muốn tự cao tự đại xuất hiện ở trước mặt người khác giao tranh để bị lộ tung tích, nếu còn ở nước ngoài thì cũng là trời cao hoàng đế ở xa, nhưng đây là ở thủ đô, dưới chân thiên tử, cảnh sát nhiều như lông trâu, cũng do bọn chúng tính sai, không nghĩ tới Cao Lãng lại đuổi theo bọn chúng đến tận đây.
“Lúc cần thiết, giết cô ta đi.” Giọng nói tràn đầy âm ngoan của lão đại vang lên phía sau Ứng Uyển Dung, âm thanh cố ý bị đè thấp khiến người ta nghe xong lập tức run rẩy.
Ứng Uyển Dung bị nhốt ở trong một gian phòng của tứ hợp viện, tường cao dựng vây xung quanh ngăn chặn khả năng cô chạy mất, trừ khi cô có khả năng một đường phá quan trảm tướng chạy đi từ cửa lớn, bằng không với khả năng của cô muốn chạy khỏi đây thật sự là khó hơn lên trời, đặc biệt là ngoài cửa lớn còn có một người trông cửa, cách một lúc sẽ nhìn vào trong xem cô đang làm gì.
Ứng Uyển Dung nhìn bả vai bị che lại nãy giờ, thấy trên một mảnh nhỏ trên da thịt trắng nõn của cô bị bầm lên thành màu xanh tím, cô ở trong phòng đi đi lại lại, thật sự nghĩ không ra biện pháp nào để có thể an ổn rời khỏi chỗ này.
Cô còn đang đi đi lại lại trong phòng để nghĩ cách, thì phát hiện ra có một mảnh giấy nhỏ rớt từ phía trên xuống, Ứng Uyển Dung vội vàng ngẩng đầu lên nhìn, thì thấy một đôi mắt lộ ra trên mái ngói, nhìn cô thở dài nhẹ nhõm, Ứng Uyển Dung nhận ra được người này là một trong những anh lính trước kia đã tới đoàn phim.
Cúi đầu tìm đoạn giấy nhỏ nhặt lên xem, trên đó ghi thời gian sẽ hành động là hôm nay, đến lúc đó cô nhất định phải tìm cách trốn thật tốt, chờ bọn họ đến nghĩ cách cứu viện, quan trọng nhất là phải bảo vệ tốt bản thân mình.
Ứng Uyển Dung nhìn từng chữ viết thiết họa ngân câu trên giấy*, lập tức nhận ra đây là nét bút của Cao Lãng, coi an toàn của cô là điều quan trọng nhất, phần tâm tư này của anh khiến cô vừa cảm động lại vừa áy náy.
(* Nét chữ cứng cáp, rõ ràng, tràn đầy khí phách)
Cô biết mấy ngày nay anh rất bận, sao lại có thể đột nhiên xuất hiện ở chỗ này, chắc chắn và có chuyện quan trọng, vậy mà cô một chút cũng không chú ý tới, cô chỉ muốn gọi anh, lại không nghĩ mọi chuyện sẽ biến thành như vậy.
Cao Lãng, Trương Diệu Tổ cùng tiểu đội của bọn họ canh giữ ở một chỗ khác trong khu dân cư, trong tứ hợp viện kia có bao nhiêu người bọn họ nắm rất rõ, chỉ là hiện tại vợ của Cao Lãng không hiểu sao lại bị liên lụy vào chuyện này, như vậy kế hoạch tác chiến của bọn họ hoàn toàn hủy bỏ vì phải lấy sự an toàn của con tin làm trọng.
Những kẻ này một khi chạy thoát sẽ là một tai họa ngầm vô cùng lớn, chính Cao Lãng cũng không nói nổi câu đặt an nguy của Ứng Uyển Dung lên trên hết vì nếu để một tên chạy mất, anh sẽ phải đuổi theo bắt cho bằng được, đây là sứ mệnh của anh.
Ứng Uyển Dung là người yêu anh, là vợ anh, anh không thể ngồi yên nhìn cô đang ở trong tình trạng nguy hiểm mà khăng khăng chấp hành nhiệm vụ một cách hoàn mỹ được, đó không phải là anh. Anh chung quy vẫn chỉ là một người bình thường, anh chỉ muốn bảo vệ thật tốt người anh muốn bảo vệ.
“Ấn theo phương án này để hành động, đến lúc tôi mang Uyển Dung ra khỏi nơi đó, nếu tôi cũng bị giữ lại bên trong thì nhớ kỹ phải lấy nhiệm vụ làm trọng.” Cao Lãng đứng lên, ánh mắt quyét một vòng nhìn đồng đội để phân phó nhiệm vụ.
Trương Diệu Tổ trực tiếp vỗ bàn nhảy dựng lên, mắng: “Anh lo lằng cho chị dâu mà bất chấp tất cả, chẳng lẽ chúng ta không phải là anh em sao? Nếu ai tham sống sợ ch.ết ném anh ở chỗ đó thì không phải là đàn ông!”
Mọi người sôi nổi bàn lại phương án hành động, nghĩ cách cứu viện, thời gian hành động định vào buổi tối.