Chương 51: Sự an toàn của em
Sau khi Ứng Uyển Dung nhận được tin tức lại quyết định không tự ý hành động, tránh làm đảo loạn kế hoạch của bọn họ, không ăn thịt heo cũng gặp qua heo chạy, ít ra cô hiểu, nếu cô tự tiện làm theo ý mình sẽ khiến cho kế hoạch càng loạn thêm.
Nhưng cô không thể chỉ ngồi yên một chỗ như vậy, điều đó ngược lại sẽ khiến tâm trí càng thêm không yên lòng, càng lo lắng thêm, vì vậy cô đứng dậy tìm kiếm ở trong phòng nhằm giảm áp lực tâm lý của bản thân, cô không phát hiện ra có bất cứ thứ gì có thể dùng làm vũ khí, nhưng lại phát hiện ra một ít đồ lung tung, vụn vặt ở đây.
Người đang trông chừng cô ở ngoài phòng biết rất rõ trong phòng không có đồ vật gì nguy hiểm, thấy Ứng Uyển Dung lục tung cả phòng lên còn cười nhạo một tiếng, ngồi lại trên ghế chán đến ch.ết mà chơi đùa với súng trên tay hắn.
Chờ đến lúc ăn cơm cần đổi người canh phòng, lần này người canh giữ bên ngoài chính là gã đàn ông tên Hầu Tử lúc trước đã bắt Uyển Dung tới đây, Ứng Uyển Dung còn có tác dụng đối với bọn chúng, tự nhiên chúng sẽ không để cô bị ch.ết đói, nhưng tất nhiên cũng sẽ không được ăn no, chỉ ném cho cô hai cái bánh bao và một lọ nước uống rồi không hề nói với cô thêm một câu nào.
Cao Lãng và Ứng Uyển Dung là quan hệ nam nữ hay quan hệ bằng hữu, đối với bọn chúng cũng không có gì khác nhau, cũng chẳng sợ hai người chỉ là người xa lạ, chỉ cần có cô trong tay, mấy người Cao Lãng chắc chắn sẽ có tâm lý ném chuột sợ vỡ đồ, không dám tùy tiện bắt giữ bọn chúng, không phải bọn họ luôn nói cái gì mà bảo vệ dân chúng sao. Bọn chúng khinh bỉ những kẻ ra vẻ đạo mạo, quân tử như những người này, lại lợi dụng tốt tâm lý của họ.
Ứng Uyển Dung cũng không bắt bẻ cái gì mà phải ăn uống điều độ, bây giờ không phải lúc để ý đến những vấn đề đó, sau khi ăn no trời bắt đầu tối dần, kẻ canh giữ bên ngoài vẫn không nhúc nhích, cô có chút nôn nóng, cô cũng không bật đèn, kẻ bên ngoài cũng không quan âm cô làm gì bên trong, dù sao cô cũng không trốn thoát được nên chúng cũng mặc kệ cô muốn làm gì thì làm.
Đèn trong tứ hợp viện sáng lên, gió lạnh thổi qua nhánh cây, bóng cây có chút lay động, Hầu Tử nhìn thoáng qua một cái liền thu hồi ánh mắt, ngồi dựa vào tường híp mắt hút thuốc lá, miệng cười toát ra tiếng hừ nhỏ.
Chỗ đó lại vang lên vài tiếng mèo kêu chó sủa, Hầu Tử đi lên phía trước vài bước rồi xoay người lại nhìn vào trong phòng, hỏi người đang canh giữ ở cửa cổng một câu: “Làm sao vậy, tình huống bên ngoài thế nào?”
Gã đàn ông kia ghé vào khe cửa nhìn ra bên ngoài, nửa ngày sau mới ngồi dậy cười nói: “Không có việc gì, chó mèo phát xuân thôi mà, ha ha….. Cho tao một điếu thuốc, cuộc sống bây giờ thật là, chán đến mức miệng tao sắp nhạt đến muốn chảy ra nước rồi.”
Hầu Tử đưa cho tên đó một điếu thuốc, miệng hai người bọn chúng hít vào thở ra toàn là khói, gã đàn ông kia ghé vào bên cạnh Hầu Tử cười một tiếng ɖâʍ đãng rồi nói: “Hầu Tử, con đàn bà kia mùi vị thế nào vậy? Lớn lên nhìn không tồi đâu….”
Hầu Tử phun một ngụm khói lên mặt gã đàn ông kia, lạnh lùng nhìn hắn một cái rồi nói: “Trong đầu mày đang chứa cái gì vậy hả, lão đại còn chưa làm gì, gan mày lại lớn quá nhỉ, bị mày lăn lộn một hồi lại khiến cô ta ch.ết đi, mày tìm một người khác tới cho tao xem.”
Gã đàn ông kia bị mắng cũng chỉ nhún nhún vai một cái, xoay người đi phun một ngụm nước miếng, trở về ngồi lại chỗ cũ.
Lúc hai người bọn chúng đang nói chuyện, Ứng Uyển Dung phát hiện ra nóc nhà có những tiếng đát, đát, đát nhỏ vụn vang lên nhẹ nhàng, Ứng Uyển Dung đã sớm ngồi xổm trong góc tường, Trong phòng này trừ bỏ một cái ghé dựa thì chỉ còn lại một cái bàn, không hề có chỗ trốn tránh.
Một thân ảnh màu đen linh hoạt nhảy xuống, đôi con ngươi đen bóng sắc lạnh quét một vòng quanh phòng, nhìn thấy Ứng Uyển Dung thì thở dài nhẹ nhõm, Ứng Uyển Dung lập tức nhận ra người đó là ai, hốc mắt cô đỏ bừng, che miệng, lắc lắc đầu không nói gì.
Cao Lãng lại gần cửa quan sát tình huống bên ngoài, phát hiện tên Hầu Tử kia đang nói chuyện với đồng bọn của hắn, lập tức đến gần Ứng Uyển Dung, nhẹ giọng nói bên tai cô: “Một chút nữa em theo sát phía sau anh, không cần chạy lung tung, trước tiên anh mang em ra khỏi đây đã, em hiểu chứ?”
Ứng Uyển Dung gật gật đầu, chần chờ một lát, cuối cùng cô vẫn cúi đầu xin lỗi: “Em…… Em thật sự không nghĩ tới, khi đó em……”
Cao Lãng đặt ngón trỏ lên môi cô ý bảo cô đừng lên tiếng, trên người anh có gắn thiết bị nghe lén, lời nói của cô bây giờ tất cả những người khác trong đội anh đều có thể nghe thấy, hơn nữa, anh không cần cô xin lỗi.
Nếu nói ai sai, chỉ có thể nói là anh sai, công việc của anh mang đến nguy hiểm cho cô, ảnh hưởng đến sự an toàn của cô, cô nên giống như một bông hoa quý giá được nuôi trong nhà kính, được người cẩn thận, che chở, chăm sóc, mà không phải cùng anh dầm mưa dãi nắng trong nguy hiểm.
Nếu trước kia anh vẫn còn do dự với đề nghị của Trương Quang Diệu, vậy thì bây giờ anh hoàn toàn có thể xác định được ý nghĩ của mình, anh còn có thể cạnh tranh được bao lâu nữa trong hệ thống quân đội lớn mạnh này? Thường xuyên song hành với nguy hiểm, nhìn đồng đội từng người từng người một xuất ngũ, hoặc là bị thương, hoặc là hy sinh….
Đây là thời điểm để anh tạo ra một bước đột phá mới trong sự nghiệp quân sự của mình…..
“Suỵt, đừng nói vậy, không có việc gì, lát nữa chúng ta thoát khỏi chỗ này là tốt rồi.” Cao Lãng nhìn thấy tóc Ứng Uyển Dung rối loạn, một người ngày thường luôn luôn chú ý hình tượng của mình như cô, bây giờ lại khóc thầm, tóc tai rối loạn núp trong ngực anh, khiến tim anh đau xót không thôi.
Nhịn không được giúp cô sử sang lại mái tóc, khắc chế đau lòng, đem ôm cô vào ngực, chỉ một cái ôm ngắn ngủi này của hai người cũng khiến lòng anh trở nên yên ổn, nỗi đau xót trong tim vơi đi đôi chút.
Ứng Uyển Dung nhu thuận gật đầu, nhấp môi không nói gì, cô không giúp gì được thì ít nhất cũng không thể gây cản trở đến anh.
Cao Lãng nhân lúc bọn người Hầu Tử đang nói chuyện ở gần cổng lớn, nhẹ nhàng mở cửa phòng, mang theo Ứng Uyển Dung chạy về hướng bóng cây, cửa phòng nhẹ nhàng khép lại, hoàn toàn không nhìn ra vấn đề gì.
Nhìn qua chỉ nghĩ tiểu viện này có ít người, nhưng thật sự lại có không ít người đang canh gác xung quanh, hơn nữa trên người bọn chúng đều có súng, hai người bọn họ phải rất cẩn thận để di chuyển, may mà khi họ chạy đến phía sau gốc cây lớn của tiểu viện thì cửa lớn đã bị người ta đá văng ra, đồng đội của Cao Lãng xông vào.
Bọn người Hầu Tử không nghe được một tiếng cảnh báo nào, sự việc đột ngột xảy ra khiến chúng trở tay không kịp, chúng trực tiếp giơ súng lên phanh phanh phanh bắn phá xung quanh, bây giờ là nửa đêm nếu không phải bọn chúng ẩn nấp ở nơi dân cư thưa thớt thì không biết bây giờ sẽ có bao nhiêu người bị khủng hoảng khi nghe thấy tiếng động lớn như vậy nữa.
Đương niên cho dù có là ban ngày xảy ra chuyện như vậy cũng chẳng có người nào dám đến vây xem, xã hội bây giờ, có một số chuyện tuyệt đối không thể xem vào, chung quy thì vẫn phải bảo vệ mạng sống của mình trước tiên.
Hầu Tử sau khi lùi ra phía sau tìm được vật che chắn cho bản thân liền gào lên với đồng bọn: “Tao đi mang con đàn bà kia ra, chúng mày tạm thời chống đỡ!”
Trong phòng một đám người kể cả lão đại cũng bị tiếng vang lớn kia đánh thức, lập tức mặc thêm áo ngoài, cầm vũ khí bắt đầu bố trí vòng phòng hộ, đối chiến, tạo ra cơ hội yểm hộ để hắn rút lui khỏi tiểu viện.
Lúc trước khi hắn chọn nơi này để ẩn nấp, cũng đã nghĩ tới việc tạo ra hai đường tháo chạy, giữ mệnh, cửa hông ở cổng lớn là để ngoài nhìn thấy dùng để đối phó, sườn phòng hắn còn có một thông đạo ngầm nói với sân cách vách.
Chỉ cần có người kéo đủ thời gian cho hắn, chờ tới lúc kẻ địch tìm tới nơi, hắn đã sớm chạy thoát rồi.
“Con đàn bà hôm nay vừa bắt được kia đâu? Mang nó lại đây cho tao!” Lão đại âm ngoan ra lệnh, hắn muốn chuẩn bị tốt lợi thế để bây giờ có thể thuận lợi tháo chạy.
“Lão đại, lão đại ,không tốt, không thấy con đàn bà kia đâu nữa!” Tên mới đi ra rất nhanh đã chạy trở về, tên Hầu Tử kia cũng cầm súng tiến vào theo, lạnh mặt nói: “Bọn chúng khẳng định còn chưa chạy khỏi đây được! Phỏng chừng còn ở trong sân tiểu viện, lão đại anh đi trước, em mang vài người đi lục soát, chút nữa sẽ đuổi kịp anh.”
Lão đại suy nghĩ một chút liền gật đầu, dùng lực vỗ vai hắn nói: “Đợi đến lúc vượt qua việc này, tao sẽ không quên ơn mày, khẳng định sẽ không bạc đãi mày!”
Hầu Tử gật đầu, ánh mắt hắn khó nén nổi kích động nói: “Lão đại, anh yên tâm, em có liều cả cái mạng này cũng không để bọn chúng bắt được anh!”
Sau khi cửa lớn tiểu viện bị công phá Trương Diệu Tổ lập tức mang theo một tiểu đội vọt vào, sân nhỏ này đã sớm vị bao vây chật như nêm cối, Cao Lãng giấu Ứng Uyển Dung sau lưng hướng về phía ngoài tiểu viện mà đi, lúc chạm trán với Trương Diệu Tổ thì gật đầu ra hiệu cho nhau, trước tiên để Cao Lãng đem Ứng Uyển Dung ra khỏi chỗ này, tránh cho cô bị ngộ thương.
Bên ngoài có không ít xe, trong số đó có một chiếc xe vận tải, chiếc xe này chính là nơi đặt chỗ giám thị của tiểu đội Cao Lãng, Cao Lãng muốn đem Ứng Uyển Dung vào trong xe, trình độ kiên cố của xe không cần phải nhiều lời, chỉ cần không gặp phải vũ khí hạng nặng có lực sát thương lớn như Bazooka thì dù có gặp phải đấu súng cũng hoàn toàn không có vấn đề.
Nhưng bây giờ lại xuất hiện vấn đề lớn, xe vận tải lại đậu cách không xa chỗ mà bọn người Hầu Tử ẩn nấp, cũng nằm đúng chỗ giao nhau trên con đường chạy trốn đã được chọn sẵn của tên lão đại kia.
Cao Lãng mang theo Ứng Uyển Dung vội vàng chạy đi trong đêm tối, sau lưng anh là các đồng đội đang giao chiến với bọn người kia, mà anh lúc này lại mang vợ chạy ra ngoài, sự dày vò trong nội tâm cơ hồ xé rách anh thành hai nửa, một nửa là đồng đội một nửa là chồng Ứng Uyển Dung, cho dù lựa chọn điều gì cũng làm cho lòng anh khó có thể bình tĩnh được.
Lão đại lưu lại hơn phân nửa thuộc hạ để hấp dẫn hỏa lực, bản thân hắn mang theo mấy thủ hạ đắc lực rút lui theo thông đạo ngầm chạy sang tiểu viện cách vách, chờ sau khi quan sát thấy nơi này không có dấu hiệu chứng tỏ có người ở đây, liền mở cửa ra ngoài tìm một chiếc xe để chạy trốn.
Biết Cao Lãng muốn mang người lên xe vận tải nên có người đã ở đây chờ sẵn, người đó không phải ai khác chính là anh trai của Trương Diệu Tổ, Trương Quang Diệu, anh đứng ở phía trên xe, vừa mở cửa xe ra còn chưa kịp kêu Cao Lãng mang người vào thì đã trông thấy đám người lão đại cùng thủ hạ của hắn xuất hiện ở trên đường.
Hai bên an tĩnh nhìn nhau một chút, liền sôi nổi rút súng bên eo ra, xả đạn về phía đối phương.
“Nằm xuống” Trương Quang Diệu lớn tiếng kêu, thậm chí anh còn không kịp thông báo cho tất cả chiến hữu đang bao vây, chiến đấu ở trong tiểu viện một tiếng, rủa một câu trong lòng, tội phạm đã sớm chạy mất, mấy tên ngốc kia còn mù quáng, hăng máu, đấu súng ở bên trong làm cái gì?!
Cao Lãng đem Ứng Uyển Dung giấu trong xe, trước khi đóng cửa xe lại còn hô một tiếng với cô: “Đóng cửa lại, mặc kệ có chuyện gì xảy ra, tuyệt đối không được mở cửa!” Bỗng nhiên, có một loạt đạn bắn phá về phía hai người, không đợi Ứng Uyển Dung nói gì, Cao Lãng lập tức đóng của xe lại.
Lúc này tất cả quân chủ lực của tiểu đội đang tập trung bao vây cái sân viện kia, ai ngờ được kẻ này còn hiểu đạo lý ‘thỏ khôn có ba hang’, chạy đến chỗ này bằng đường dự phòng.
Hai người bọn họ thở phì phò, tựa lưng vào nhau tránh phía sau xe vận tải, nắm chặt súng trong tay, mọi thời khắc đều dùng mắt nhìn vào những chỗ dị thường xung quanh.
“Giờ thì sao? Vợ cậu đã an toàn rồi, có dám liều mạng hay không?” Trương Quang Diệu cười trêu trọc, hỏi. Trên mặt anh ta bây giờ không còn chút ý cười nào nữa, nếu bọn người Diệu Tổ không nhanh chóng phát hiện ra có chỗ bất ổn rồi chạy đến đây, sợ rằng chỉ với sức của hai người họ cũng không thể chắc chắn sẽ bắt được đám người này.
“Nói vô nghĩa gì vậy, đi!” Cao Lãng hoàn toàn không có nguyên tắc nói lời vô nghĩa, hai người bọn họ không cần ra hiệu mà vẫn hiểu ý muốn lập chiến công, đoạt huy chương của nhau.
Lập tức một trái một phải bắt đầu trận chiến, phân tán hỏa lực địch, cùng nhau đột phá, đập tan nguy hiểm trước mắt, có lẽ đạn dược của bọn chúng không còn nhiều, mà hai người họ đều có thân thủ lấy một địch mười, lúc quân đội chủ lực của họ quay về đã bắt sống được lão đại và đám thủ hạ của hắn.
Trương Diệu Tổ phát hiện lão đại của đám kia đã chạy thoát, tức giận đến mức thiếu chút hủy cả tiểu viện, đang muốn báo cho anh trai cậu là người lại chạy mất rồi thì nhận được tin tức truyền tới nói đến chỗ xe vận tải tiếp thu một đám người có hiềm nghi đã bị bắt được.
Lúc đó Trương Diệu Tổ vẫn còn buồn bực trong lòng, chờ khi cậu nhìn thấy anh trai và Cao Lãng mang theo súng, còn bắt được giữ được đám người bị cho là đã trốn thoát kia, miễn bàn có bao nhiêu kinh ngạc.
“Này nha, người đã bị hai người bắt được, có phải hai người đã sớm biết trước là hắn sẽ bỏ chạy đúng không? Mẹ kiếp, tôi thật đúng là không nhìn lầm hai người.”
Chờ Trương Diệu Tổ nói xong, Cao Lãng liền đem người giao cho tên ngốc đó, một đám người lập tức vậy quanh, trói gô mấy tên này lại, đối với mấy lời thóa mạ của bọn chúng có tai như điếc, trực tiếp mang chúng đi chuẩn bị thẩm vấn suốt đêm, chuyện sau đó lại không phải là chuyện mà mấy người Trương Diệu Tổ bọn họ có thể quản.
Cao Lãng không kịp xử lý vết trầy da trên cánh tay, nhanh chóng mở cửa xe xem vợ anh có phải bị dọa sợ rồi không, lại phát hiện ra cô đang ngồi bệt dưới sàn xe, trán toát đầy mồ hôi lạnh, cắn môi cố gắng không phát ra tiếng động, dùng tay che chặt miệng vết thương đang đổ máu trên vai lại.
“Xe cứu thương đâu? Ai đó gọi điện thoại kêu xe cứu thương đến đây nhanh lên!” Cao Lãng nhanh chóng bước lên ôm lấy Ứng Uyển Dung, âm thanh gấp gáp, gào rống hô to.
Máu chảy không ngừng trên người cô, nhìn thấy áo khoác và áo sơ mi của cô nhuộm đỏ màu máu khiến mắt anh lập tức nóng lên, mày Trương Quang Diệu cũng nhíu chặt lại, anh tiến lên khiểm tr.a vết thương trên vai Ứng Uyển Dung, rồi xé một mảnh vải băng bó đơn giản cho cô.
“Cao Lãng, đừng nóng vội, em dâu không có vấn đề gì đâu, miệng vết thương không quá sâu, chút nữa bác sĩ sẽ đến.”
Cao Lãng cũng biết rõ, vết thương của Uyển Dung so với những vết thương anh gặp phải trước đây thì hoàn toàn không phải là vết thương trí mạng, nhưng…. Cô là Uyển Dung, là vợ anh, là người mà anh đặt trên đầu quả tim, hận không thể mỗi ngày nâng trên tay, ôm trong lòng để nâng niu, chiều chuộng……
Cả người Ứng Uyển Dung đều là mồ hôi lạnh, thấy Cao Lãng lại gần còn nở một nụ cười với anh, đánh tiếc không có hiệu quả gì tốt, khiến Cao Lãng nhìn thấy còn cho rằng cô đau đến mức không chịu nổi. Kỳ thật cô muốn nói với anh ‘không có việc gì, em không đau’.
Cả ngày hôm nay đầu óc cô đều ở trong trạng thái vô cùng khẩn trương, bây giờ lại mất quá nhiều máu, hậu quả là trước mắt cô bây giờ chỉ toàn một màu đen, còn không kịp chờ bác sĩ đến đã hôn mê bất tỉnh.
Chờ đến lúc Ứng Uyển Dung tỉnh lại thì trời đã khuya, miệng vết thương đã sớm được băng bó tốt, chỉ là khi động đậy một chút sẽ rất đau, xương cốt rã rời, nhưng so với những điều đó thì bộ dạng Cao Lang đang chôn mặt vào bàn tay càng làm cô lo lắng hơn.
“Cao Lãng…..” Thanh âm Ứng Uyển Dung có chút khô khốc, chưa kịp đến gần anh, xem anh xảy ra chuyên gì thì đã bị anh ấn trở về chỗ cũ.
“Đừng cử động, để anh lấy cái gối đầu lót cho em.” Giọng Cao Lãng có chút khàn khàn, sắc mặt anh trông rất tiều tụy, sau khi lót gối đầu cho Ứng Uyển Dung thật tốt, liền bưng một ly nước ấm để cô uống.
“Thực xin lỗi.”
Hai người đồng thời mở miệng nói, rồi lập tức sửng sốt ngẩng đầu nhìn nhau, Ứng Uyển Dung xấu hổ cúi đầu nói: “Đều do em khi đó không suy nghĩ cẩn thận, làm ảnh hưởng đến nhiệm vụ của anh, sau này…..”
“Em không làm gì sai.” Cao Lãng nắm tay cô, rũ mắt xuống, dùng đôi mắt mình miêu tả từng chi tiết trên ngón tay xinh đẹp ấy, bàn tay mềm mại này bây giờ đang cực kỳ an ổn nằm trong lòng tay anh.
Uyển Dung có gì sai? Chỉ là cô rất vui khi nhìn thấy anh, muốn gọi anh một tiếng, ở trung tâm thành phố tưởng chừng như an toàn ấy, ai có thể dự đoán được nguy hiểm đang ở ngay trước mắt bọn họ? Người sai là anh, là anh liên lụy đến cô, khiến cô bị cuốn vào chuyện này.
“Là anh sai rồi, mấy ngày nay chắc em cũng không thể đóng phim được.” Bộ dạng Cao Lãng lúc nói lời xin lỗi giống như một chú chó săn to lớn bị chủ nhân vứt bỏ, ủ rũ cụp đuôi.
Ứng Uyển Dung ngồi dậy, dựa đầu lên vai anh, tay ôm lấy eo anh, nói với anh rằng: “Rõ ràng người sai là em, anh còn muốn tự mình chịu trách nhiệm sao, thật đúng là anh ngốc mà.”
Một lát sau cô tiếp tục nói: “Vết thương lần này là cái giá rất nhỏ, lần sau em nhất định sẽ chú ý đúng mực, suy nghĩ kỹ hơn. Đóng phim cũng không phải là phải đánh nhau mỗi ngày, sao em không thể đóng phim được. Anh Lãng chờ sau khi quay xong hai bộ phim này, em cùng anh về nhà nghỉ ngơi một khoảng thời gian nhé.”
Bàn tay to của Cao Lãng sờ lên mái tóc đen của Ứng Uyển Dung, đáy mắt anh ẩn chứa những suy tư không rõ, tiếng nói trầm thấp vang lên, câu có câu không nói chuyện với cô.
Những người khác không biết rõ tình trạng của Ứng Uyển Dung, nhưng việc cô bị thương khiến dự định đến học viện âm nhạc bồi dưỡng kỹ năng đánh đàn bị phá hủy, Cao Lãng trực tiếp liên hệ với Kante xin nghỉ bệnh cho cô, người trong đoàn phim có chút không hiểu nguyên nhân làm sao, sôi nổi nghị luận về chuyện này.
Tuy rằng trước đó đã làm sáng tỏ việc Ứng Uyển Dung không có quan hệ nam nữ bậy bạ gì, người ta cũng đã kết hôn, còn là quân hôn nghiêm túc, đứng đắn. Nhưng bọn họ là diễn viên diễn vai phụ, trung tâm của bộ phim là Ứng Uyển Dung, còn là một bộ phim điện ảnh, cô lại là nữ chính, hiện tại nữ chính vừa trở về đã xin nghỉ bệnh là có chuyện gì xảy ra?
Y như suy đoán của bọn họ thì xin nghỉ bệnh là giả, muốn mượn cơ hội để nghỉ ngơi mới là thật đi.
Việc này xảy ra khiến Kante không có biện pháp gì tốt, Cao Lãng chỉ nói là bả vai của Ứng Uyển Dung bị thương, hiện tại còn đang ở bệnh viện, cho dù xuất viện để đóng phim cũng sẽ xảy ra vấn đề, phiền lòng không chịu được.
Ứng Uyển Dung biết ý tốt của Cao Lãng, nhưng cô vẫn yêu cầu xuất viện, trở lại đoàn phim, tiếp tục đóng phim.
“Bác sĩ nói vết thương của em chỉ cần mỗi ngày đổi thuốc, sau đó băng bó lại là được cho nên em ở bệnh viện hay ở đoàn phim cũng không có gì khác nhau, Hơn nữa, anh Lãng, em thấy Trương Diệu Tổ tới tìm anh, có phải là anh phải trở về hay không? Một mình em cũng có thể tự lo cho bản thân, anh không cần phải ở lại chăm sóc em đâu.”
Những lời Ứng Uyển Dung đều là lời thực lòng, chỉ cần Cao Lãng còn chưa xuất ngũ, thì làm sao có thể có nhiều ngày nghỉ để chăm sóc cô như vậy? Cũng không biết là anh lấy kỳ nghỉ đông của mình hay là cướp ngày nghỉ của ai, nếu tết năm nay lại không về thăm người lớn trong nhà, cô làm sao có thể không xấu hổ đây?
Cao Lãng nghe xong chỉ ừ một tiếng, tiếp tục lấy cho cô một ly nước ấm, mặc kệ cô nói gì, anh vẫn không đi.
Ứng Uyển Dung khẽ cắn môi, trực tiếp tìm bác sĩ yêu cầu xuất viện, chỉ cần cô quay về đoàn phim, anh muốn đi theo cũng không có biện pháp.
Ứng Uyển Dung xin nghỉ đến ngày thứ ba liền quay về đoàn phim, sắc mặt cô tái nhợt, đi vài bước đã phải thở gấp, dường như còn xuất hiện một chút nước mắt, bộ dạng cực kỳ suy yếu.
Nhà ngang trong tiểu viện là nơi Cao Lãng không thể ở lại, dù anh không yên tâm để Ứng Uyển Dung lại chỗ này, thì cũng thật sự không có biện pháp gì tốt cả, chỉ có thể mỗi ngày đến đây thăm cô. Sau đó anh lại có thêm nhiều nhiệm vụ mới nên lâu lâu anh mới có thể đến một lần.
Kante biết cô bị thương, xác định thật kỹ cô vẫn có thể tiếp túc đóng phim, cũng ưu tiên chọn ra những cảnh phim nhẹ nhàng để cô diễn trước, còn lại sẽ bổ sung sau khi cô lành lặn.
Không thể không nói, vết thương này tới thật đúng lúc, Kante thầm nghĩ trong lòng. Vốn ông nghĩ Ứng Uyển Dung diễn nhân vật này mười phần phù hợp, không nghĩ tới cô ra ngoài một chuyến lại bị thương trở về, không cần diễn cũng có được phong thái ốm yếu, nhược liễu phù phong của Lâm Đại Ngọc, đối với vết thương này của cô, ông không biết nói sao cho phải.