Chương 9: Giáo Chủ kể khổ
Thanh âm của Mục Lăng có một loại độc đáo dụ hoặc, nhẹ nhàng nói mấy câu, lại có thể kích phát ý chí chiến đấu của tất cả mọi người.
"Huyền Ca, tôi nghe nói lát nữa sẽ có phỏng vấn. Cô nói xem họ có thể chọn cô hay không a?" Mạnh Tiểu Manh sau đó nở một nụ cười ngây ngốc đơn thuần: "Tôi cảm thấy rất có khả năng họ sẽ chọn cô."
"Vì sao?" Lạc Huyền Ca hỏi.
"Bởi vì cô vừa biểu diễn tay huân, ngày thi đấu hôm nay chỉ có màn biểu diễn của cô là độc nhất vô nhị." Mạnh Tiểu Manh tỏ ra sùng bái.
Lạc Huyền Ca giống như đã hiểu, gật đầu: "Nội dung cụ thể của buổi phỏng vấn là gì?"
"Không rõ lắm." Mạnh Tiểu Manh nhíu mày suy tư: "Tôi từng xem trên TV, hình như trước tiên nói lời cảm ơn, sau đó kể về hoàn cảnh khó khăn của bản thân, phải nói một cách bi thảm nhất mới tốt." Mạnh Tiểu Manh dựa vào trí nhớ lộn xộn trong đầu, tổng kết ra.
[Kênh Livestream]
Bảy lạnh: Tiểu Manh ngốc a, cái cô nói đó là nêu cảm nghĩ a 2333
Nhược bạo: Tựa hồ đã cảm giác được, Lạc phúc hắc cũng muốn bị Tiểu Manh ngốc nghếch bôi đen một lần. Châm nến!
Cách vách nhị cáp: Đột nhiên thấy Tiểu Manh ngốc nhà tôi cũng rất đen tối ha ha ha ha
......
Lạc Huyền Ca: "Ồ, tôi hiểu rồi. Cùng những người khác so sánh khổ sở hay sao?"
"Đúng rồi đúng rồi, như vậy có thể tranh thủ được sự đồng cảm!" Mạnh Tiểu Manh chân thành đề nghị.
Lạc Huyền Ca cau mày: "Phải rất bi thảm mới có thể có được sự đồng tình?"
"Tôi nghĩ kỹ rồi." Mạnh Tiểu Manh vừa nói vừa đếm trên đầu ngón tay: "Tốt nhất là cha mẹ cô không thể lý giải vì sao mà cô bước chân vào giới giải trí, nhưng cô vẫn như cũ kiên trì, còn cả chuyện bị bạn bè giội nước lã đả kích ở thời điểm khó khăn nhất, nhưng cô quyết chí tự cường, rốt cuộc khổ tận cam lai. Tôi xem trên TV thấy người ta đều nói như vậy." Mạnh Tiểu Manh bổ sung.
Lạc Giáo Chủ dựa vào tường, bày ra vẻ mặt buồn bã.
"Tôi là trẻ mồ côi, không có cha mẹ. Từ khi có thể nhớ, tôi đã ở trong tay bọn buôn người, vì một bát cơm cũng có thể đánh nhau, cho nên tôi không có bạn bè nào cả. Sau đó tôi đi tới cô nhi viện, nhưng cũng không tìm được bằng hữu. Tôi giống như không có thời điểm khó khăn nhất, vẫn luôn là hôm nay so với hôm qua lại càng khó khăn hơn."
Lạc Huyền Ca nhớ lại thông qua ký ức của nguyên thân: "Lúc tôi còn rất nhỏ, đồ ăn thiếu thốn, đến cả cơm thừa cũng không có mà ăn. Sau đó có một cô bé nói với tôi, phải cố gắng sống sót mới có thể trốn khỏi nơi này. Đến khi tôi được cứu ra, cô bé đó đã bị bọn buôn người đánh gãy hai chân."
Mạnh Tiểu Manh khụt khịt lau nước mắt: "Huyền Ca, cô...... thật khổ!"
"Có thể nói như vậy được chứ?" Lạc Huyền Ca không cảm thấy hoàn cảnh đó khổ sở gì cả, kiếp trước mỗi ngày cô đều chém giết trên giang hồ, nói như Hữu Hộ Pháp, vẫn luôn có một cây đao kề trên cổ từng thời từng khắc, hơi không chú ý liền bỏ mạng. So sánh chuyện kiếp trước với nguyên thân ở kiếp này thì cô cảm thấy nguyên thân vẫn thực hạnh phúc. Ít nhất bác viện trưởng là người rất tốt, còn có thím chủ nhà lương thiện, cả anh trưởng nhóm thành thật vững chãi.
"Không được! Huyền Ca, tôi đột nhiên nghĩ, nếu tất cả mọi người đều kể khổ, vậy thì thật không có sáng tạo. Cô nói chuyện khác đi." Mạnh Tiểu Manh lại lần nữa đề nghị, nhưng nàng còn chưa kịp nói hết câu, đã thấy người ta gọi số báo danh của Lạc Huyền Ca.
Lạc Huyền Ca chào Mạnh Tiểu Manh một tiếng, sau đó đi theo nhân viên công tác.
Mạnh Tiểu Manh cùng những người khác đến phòng nghỉ, mỗi phòng có bốn thí sinh. Như vậy sẽ làm tăng thêm tiết mục cho chương trình, đồng thời có thể thấy được bản chất thật của các thí sinh thông qua một số chi tiết nhỏ trong sinh hoạt hàng ngày.
Thời điểm Lạc Huyền Ca tới phòng phỏng vấn, MC Mục Lăng đã chuẩn bị tốt mọi thứ.
Mục Lăng đã xem qua chương trình vừa phát sóng trực tiếp, kỳ thật sau khi thấy Lạc Huyền Ca biểu diễn tiết mục tay huân kia, nàng liền chú ý tới cô qua màn hình, do đó vô tình nghe thấy đoạn đối thoại giữa Lạc Huyền Ca và Mạnh Tiểu Manh.
Vốn tưởng rằng Lạc Huyền Ca nói giỡn, nhưng sau khi đọc hồ sơ liền phát hiện Lạc Huyền Ca đúng là cô nhi. Vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng, nàng lại nhờ mấy người bạn của mình điều tra. Mười mấy năm trước xác thật từng có bọn buôn người bắt cóc trẻ em, ở trong danh sách nạn nhân tìm thấy tên của Lạc Huyền Ca.
Nếu không đứng ở cương vị dẫn chương trình, Mục Lăng sẽ thực sự đồng cảm với Lạc Huyền Ca, nhưng nhìn từ góc độ chuyên môn thì nàng lại cảm thấy đối phương là một người không đơn giản, nhìn như mơ màng hồ đồ, kỳ thật rất nhiều thời điểm luôn có chủ kiến.
Lạc Huyền Ca tự tin bước vào phòng phỏng vấn, ngồi xuống trước mặt Mục Lăng. Trên kênh Livestream các khán giả vẫn đang đắm chìm trong màn đối thoại kể khổ lúc trước.
Mục Lăng: "Chào cô, hôm nay màn trình diễn của cô thật sự đã làm tôi bị chấn động. Nhưng tôi có một chút tò mò rằng, cô học tay huân là thầy dạy hay là tự học thành tài?"
"Khi tôi còn nhỏ, một ông lão ở trên núi đã dạy tôi." Lạc Huyền Ca đương nhiên sẽ không nói là do Hữu Hộ Pháp truyền dạy, hơn nữa cô có nói ra thì cũng sẽ không có ai tin, chỉ cần giải thích đơn giản.
"Thì ra là vậy, khúc nhạc cô biểu diễn hôm nay rất êm tai, rất đáng kinh ngạc. Nhưng có nhiều khán giả, trong đó có tôi, thật sự không biết tên khúc nhạc đó là gì." Mục Lăng hỏi.
Lạc Huyền Ca: "Đó là ca khúc do một người bạn của tôi sáng tác, nhưng đáng tiếc người ấy với tôi đã không còn ở cùng một thế giới. Tên khúc nhạc đó là 《 Phong Tuyết Giang Hồ 》."
Những lời Lạc Huyền Ca nói thật sự vi diệu, Mục Lăng nghe ra ý tứ trong đó chính là người bạn kia đã qua đời. Giọng điệu của nàng tràn đầy áy náy: "Xin lỗi."
"Không sao. Cô còn điều gì muốn hỏi không?" Lạc Huyền Ca thầm nghĩ, sau khi Mục Lăng xin lỗi, trong buổi phỏng vấn này hẳn là nàng sẽ không tiếp tục đào hố ép mình nhảy vào nữa, thậm chí còn vì chút áy náy vừa rồi mà muốn giúp đỡ mình.
Quả nhiên, vị MC trước giờ luôn đào sâu các vấn đề sắc bén để phỏng vấn, hôm nay đối mặt với Lạc Huyền Ca, Mục Lăng cực kỳ dễ nói chuyện.
"Ngày mai các thí sinh sẽ chơi một trò chơi nhỏ, sau đó tự làm bữa trưa của mình. Chúng tôi có thể đặt hy vọng vào tài nấu nướng của cô không?"
Lạc Giáo Chủ nghe xong lập tức hiểu được, Mục Lăng đang tiết lộ với mình, ngày mai sẽ thi đấu trù nghệ, thật tốt khi biết trước. Bất quá giờ phút này Lạc Giáo Chủ lại có chút hoang mang, nên nói như thế nào thì mới được coi là khiêm tốn đây?
"Trù nghệ của tôi chỉ miễn cưỡng thôi."
Mục Lăng nghe câu trả lời của đối phương, đột nhiên cảm thấy người này thực không tồi, biết để lại đường lui cho bản thân, đến lúc đó bất luận có thi tốt hay không đều sẽ không bị xấu hổ, nhưng mà giây tiếp theo Lạc Huyền Ca lại nói ra một câu khiến nàng hóa đá.
"Miễn cưỡng có thể thắng được ngự trù trong cung đình mà thôi."
Miễn cưỡng? Thắng? Ngự trù cung đình? Thôi?!!
Mục Lăng nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Lạc Huyền Ca, nàng yên lặng thu hồi lại suy nghĩ vừa rồi, trong đầu Lạc Huyền Ca sợ là có cả cái hố!
Cho tới lúc này, Mục Lăng cảm thấy nàng không thể tiếp tục trò chuyện cùng Lạc Huyền Ca nữa, trước kia đều là nàng đào hố để người khác nhảy vào. Hôm nay nàng hảo tâm cho người ta một gò đất để đối phương đứng lên, chỉ là người ta lại thích tự đào hố chôn mình.
Lạc đại Giáo Chủ đã từng vì muốn trộm một bảo vật trong cung, liền dùng thân phận đầu bếp tiến vào hoàng cung, cuối cùng lại được hoàng đế hạ chỉ phong danh hiệu quan ngũ phẩm của Ngự Thiện Phòng, giờ phút này bày ra vẻ mặt kiêu ngạo: Bổn tọa hôm nay cũng thật khiêm tốn!
Mục Lăng nhìn bóng lưng rời đi, trong đầu nàng nhớ lại mấy lời cuồng ngôn Lạc Huyền Ca vừa nói, trong nháy mắt Mục Lăng cảm thấy bản thân có thể dự kiến, ngày mai Lạc Huyền Ca hẳn là sẽ ở trước mắt bao người tự vả vào mặt mình.