Chương 10: Biết được chân tướng
Lạc Huyền Ca rẽ trái rẽ phải rốt cuộc tìm được phòng của mình, sau khi bước đến cửa liền vui vẻ phát hiện Mạnh Tiểu Manh cũng ở chỗ này, nàng đang trải giường. Trong phòng có tất cả bốn giường, có vẻ là cho bốn thí sinh, cũng không biết hai người còn lại là ai.
Thời điểm Mạnh Tiểu Manh nhìn đến Lạc Huyền Ca, lập tức ngừng công việc trong tay, tràn đầy vui mừng chạy đến trước mặt đối phương: "Huyền Ca, cô đã về rồi."
"Ừm." Lạc Huyền Ca cũng rất vui vẻ, ấn tượng của cô về Mạnh Tiểu Manh thực không tồi, tiểu cô nương tính tình đơn thuần, tâm địa cũng rất tốt. Ở chung sẽ không phiền toái.
Lạc Huyền Ca vào phòng, lúc này mới phát hiện Mạnh Tiểu Manh vừa trải giường đệm thay mình, thiện cảm đối với Mạnh Tiểu Manh lập tức tăng lên không ít, cô quyết định sẽ che chở cho tiểu muội muội đáng yêu trước mặt!
Thấy người kia nhìn chằm chằm vào chiếc giường mình mới dọn xong, Mạnh Tiểu Manh vỗ vỗ ngực: "Huyền Ca, cô không cần quá để ý. Trong lòng tôi, cô giống như em gái của tôi vậy. Yên tâm đi, tôi sẽ luôn chăm sóc cho cô!"
"......" Lạc Giáo Chủ cảm thấy bối rối, bản thân vừa chuẩn bị coi Mạnh Tiểu Manh như muội muội để che chở, không ngờ đối phương lại nói như thế.
"Tiểu Manh, cô bao nhiêu tuổi?" Lạc Huyền Ca quyết định dùng tuổi để giải quyết vấn đề.
Mạnh Tiểu Manh trả lời: "Tôi 21."
"Ồ, vậy là cô lớn hơn tôi một tuổi." Bất luận kiếp trước hay là nguyên thân ở kiếp này, Lạc Huyền Ca đều hai mươi tuổi, cho nên Lạc Giáo Chủ không hề trì hoãn trở thành muội muội.
Mạnh Tiểu Manh nghe xong càng thêm hào hứng: "Đúng rồi đúng rồi, vậy về sau cô hãy gọi tôi là tỷ tỷ nha."
"Tiểu Manh tỷ?" Lạc Huyền Ca mở miệng kêu thử một tiếng.
Mạnh Tiểu Manh lập tức hưng phấn kêu to: "A a a! Huyền Ca, cô gọi lại lần nữa đi!"
"......" Lạc Giáo Chủ không dự định để ý đến gia hỏa này, nhìn thấy Mạnh Tiểu Manh đã trải xong giường đệm, cô cầm y phục đi đến phòng tắm: "Tôi đi rửa mặt trước."
Mạnh Tiểu Manh vẫn còn đang đắm chìm trong niềm vui sướng khi có thêm một em gái.
Thời điểm Lạc Huyền Ca ở trong phòng tắm, ngoại trừ tiếng nước bên tai, mơ hồ có thể nghe được thanh âm tranh chấp ngoài kia. Lạc Huyền Ca hơi hơi cau mày, chẳng lẽ hai người bạn cùng phòng còn lại mới đến đã cãi nhau với Mạnh Tiểu Manh?
......
Thời điểm Mạnh Tiểu Manh đang ngồi sắp xếp lại quần áo, đột nhiên có bạn cùng phòng bước vào, đó chính là Giang Ý Hàm, người biểu diễn sáo trong buổi thi hôm nay.
Mạnh Tiểu Manh vốn là fan của Giang Ý Hàm, cho nên vô cùng nhiệt tình tiến lên chào hỏi, nhưng lại bị đối phương lạnh lùng nhìn lướt qua.
Giang Ý Hàm nhìn đến hai chiếc giường treo số 20 và 21. Số giường 21 của Lạc Huyền Ca đã được dọn dẹp trải đệm, hơn nữa còn ở bên trong, độ riêng tư tương đối cao. Vì vậy Giang Ý Hàm tiến lên đổi số giường.
Mạnh Tiểu Manh thấy thế liền nổi giận, ngăn lại Giang Ý Hàm, lại bị đối phương không cẩn thận đẩy ngã xuống đất. Mạnh Tiểu Manh yếu hơn nhưng cũng không ủy khuất đến mức kêu khóc, lập tức chuẩn bị phản kích, kết quả trong quá trình tranh luận với nhau, thành công bị Giang Ý Hàm làm cho rơi lệ.
Lạc Huyền Ca lau tóc, bước ra từ phòng tắm liền nhìn thấy Mạnh Tiểu Manh đang khóc, lại thấy chiếc giường vốn đã dọn xong của mình bị đổi bảng số, lập tức đen mặt.
Mạnh Tiểu Manh thầm nghĩ: Nếu không đấu được cô, tôi đây liền làm chăn đệm rối tung lên, cô muốn ngủ cũng sẽ phải tự mình trải lại một lần nữa. Hừ, muốn chiếm tiện nghi sao?
Giang Ý Hàm thấy Lạc Huyền Ca bước ra, qua một hồi liền kinh ngạc nhớ tới Lạc Huyền Ca chính là thí sinh số 21, mà cái giường mình vừa chiếm lại chính là giường của người này. Thời điểm trước khi thi đấu, nàng cảm giác Lạc Huyền Ca là một đối thủ nặng ký, nhưng không ngờ được đối phương sẽ đổi sáo thành tay huân, khiến vị trí của nàng rơi xuống một bậc. Oan gia ngõ hẹp, hiện tại còn chạm mặt nhau ở ký túc xá. Nàng nghĩ ba vòng thi sắp tới, sợ rằng giữa mình và Lạc Huyền Ca sẽ nổ ra một trận đấu vô cùng ác liệt.
Lạc Huyền Ca cũng không nghĩ bạn cùng phòng lại là Giang Ý Hàm, hôm nay đứng trên sân khấu, cô có thể cảm nhận được rất nhiều ánh mắt chứa địch ý, trong số đó hẳn là có người này.
"Chào cô, tôi là số 20 Giang Ý Hàm." Giang Ý Hàm tiến lên trước chào hỏi.
Lạc Huyền Ca nhẹ nhàng nhìn nàng một cái, sau đó quay sang hỏi Mạnh Tiểu Manh vẫn đang khụt khịt: "Làm sao vậy?"
"Ô ~ Huyền Ca, cô ta nhất quyết đổi số giường của cô. Tôi không cho phép, vì thế liền cãi nhau." Mạnh Tiểu Manh mở khóa một kỹ năng đặc biệt, nói tránh đi ủy khuất trong lòng.
Lạc Huyền Ca gật gật đầu, sau đó nói với Giang Ý Hàm: "Ồ, vậy đổi đi."
Giang Ý Hàm vốn cho rằng Lạc Huyền Ca sẽ giống Mạnh Tiểu Manh không chịu nhượng bộ, không ngờ người kia hỏi xong một câu đã đồng ý đổi giường.
Trò khôi hài này không một tiếng động âm thầm bắt đầu, chỉ chốc lát sau lại có thêm một bạn cùng phòng nữa gia nhập cuộc vui.
Mạnh Tiểu Manh nhỏ giọng thì thầm với Lạc Huyền Ca: "Đó là thí sinh số 45 Bạch Liễu, hôm nay biểu diễn ca hát."
"Ừm, chất giọng rất có linh khí." Lạc Huyền Ca cũng nhỏ nhẹ đáp lại một câu, sau khi thấy Bạch Liễu đi đến phòng tắm, cả hai người liền chui vào chăn chuẩn bị ngủ.
Từ đầu đến cuối, Bạch Liễu không hề có ý làm quen với Lạc Huyền Ca và Mạnh Tiểu Manh, Giang Ý Hàm tiến lên chủ động chào hỏi, nàng cũng chỉ thờ ơ đáp lại một chút.
Lạc Huyền Ca nằm ngã xuống giường, trong đầu một mảnh hỗn loạn, trí nhớ kiếp trước và hiện tại đan xen vào nhau, khiến cô có cảm giác hoảng hốt.
Mạnh Tiểu Manh vốn định thảo luận một chút với Lạc Huyền Ca về buổi thi đấu ngày mai, kết quả phát hiện đối phương đã ngủ rồi.
......
Giang Hải Khê rốt cuộc cũng quay xong 《 Thanh Khâu 》, sau khi An Nhược Thủy tham dự buổi tiệc mừng công, chuẩn bị về nhà nghỉ ngơi một thời gian, kết quả lại nhận được điện thoại của anh cả. Thời điểm đi đến công ty, phát hiện hắn đang xem video hôm nay Lạc Huyền Ca thi đấu.
An Tuấn Phong thấy muội muội tới, liền đem màn hình máy tính dời về phía nàng.
"Em xem, anh tổ chức cuộc thi tuyển kia đã tìm thấy ai này."
"Anh nói với em rằng cô ấy là trẻ mồ côi. Nhưng lúc trước cũng đã trả tiền đền bù, mà vì sao mỗi lần em gặp, cô ấy luôn có dáng vẻ nghèo đói như thế?" An Nhược Thủy vẫn luôn muốn hỏi rõ ràng một chút, hoàn cảnh của Lạc Huyền Ca rốt cuộc là như thế nào. Hôm nay đúng dịp anh trai nhắc đến người kia, liền thuận miệng nói ra.
An Tuấn Phong trầm mặc hồi lâu, vốn không định trả lời nhưng lại không chịu nổi ánh mắt chằm chằm như thẩm vấn phạm nhân của An Nhược Thủy. Nuốt một ngụm nước miếng, An Tuấn Phong nhỏ giọng giải thích: "Kỳ thật, chuyện này là chúng ta giậu đổ bìm leo."
An Nhược Thủy hơi nheo lại đôi mắt phượng xinh đẹp: "Ý anh là gì?"
"Anh từng cho người điều tr.a Lạc Huyền Ca, khoảng thời gian đó cô ấy có quen biết hai đứa trẻ mồ côi bị bệnh nặng. Thời điểm tìm được cô ấy, anh hứa hẹn chỉ cần cô ấy đồng ý kết hôn với em, anh sẽ tìm bác sĩ giỏi nhất để chữa bệnh cho hai đứa bé đó, hơn nữa còn trả một khoản tiền lớn. Nhưng sau cùng, cô ấy chỉ nhận đủ số tiền để trả phí thuốc men cho hai đứa trẻ, căn bản cô ấy không lấy một đồng nào của nhà họ An chúng ta." An Tuấn Phong đã chôn giấu bí mật này mấy tháng qua.
An Tuấn Phong hiểu rõ tính cách của em gái mình, trước kia mỗi lần nàng nhìn thấy Lạc Huyền Ca đều bày ra thái độ chướng mắt, bởi vì nàng nghĩ nữ nhân kia tham hư vinh, vì đồng tiền chấp nhận bán mình.
Sự thật, An Gia bọn họ đã giậu đổ bìm leo, nếu không muốn nói là dùng phí chữa bệnh để ép buộc Lạc Huyền Ca phải đồng ý kết hôn.
Quả nhiên, An Nhược Thủy sau khi nghe anh trai nói xong, nàng trầm mặc ngồi một chỗ, lẳng lặng xem lại buổi thi tuyển trên màn hình.
Khó trách ngày hôm qua đối xử vói mình lạnh lùng như thế, có lẽ ở trong lòng cô ấy, mình cũng chỉ là một người ỷ vào tiền tài quyền thế trong nhà để ức hϊế͙p͙ kẻ yếu. An Nhược Thủy có chút mất mát khổ sở nghĩ.