Chương 98-3
Nữ sinh tựa hồ không nghĩ tới sẽ nghe được loại thanh âm ưu tú này, nàng ngẩn người một chút, sau đó rất nhanh hồi đáp: "Những điều kiện anh nói, tôi đều có thể tiếp nhận. Tôi tự giới thiệu mình một chút, tôi trước mắt ở thành phố có một căn nhà, phương tiện di chuyển có một chiếc xe, gia đình có bốn người.
Tôi, cha mẹ tôi còn có một người ông cao tuổi. Tôi nhìn địa chỉ một chút, chúng ta ở cùng một thành phố. Còn nữa, tôi năm nay hai mươi ba tuổi, nghề nghiệp tự do, thu nhập hàng tháng không ổn định lắm, bất quá hằng năm trung bình có hơn hai trăm vạn. Tình huống đại khái chính là như vậy, anh có cần biết thêm gì không?"
"Không phải, xin lỗi a cô nương. Tôi cũng không phải......"
"Ông, sao vậy? Ông đừng lo, ông nằm xuống đừng ngồi dậy. Cháu đang cùng Tiểu Trí trò chuyện a, đúng rồi. Hắn nói hắn muốn tới thăm ông, dạ. Ông đừng khóc, Tiểu Trí hắn không trách ông. Thật sự, ông đừng khóc. Để cháu gọt hoa quả cho ông, dạ...... Vâng, cháu đã biết. Cháu sẽ cùng Tiểu Trí kết hôn, dạ phải. Đây là ước hẹn giữa ông cùng dì Trương, cháu rất thích Tiểu Trí. Dạ...... Ông đừng khóc a, ông khóc nhìn không soái khí. Được rồi, ông xem cháu học khắc hoa quả, đẹp mắt không? Để cháu đút cho ông ăn......"
Bởi vì là mở loa nên thanh âm truyền tới, mọi người có mặt đều nghe rõ ràng, rất nhanh cô gái đối diện lại trả lời tiếp.
Trong giọng nói còn mang theo cảm kích vui mừng: "Cảm ơn anh, tôi còn tưởng anh sẽ cúp điện thoại."
"Không sao." An Tuấn Phong kỳ thực cũng không có ý niệm muốn cúp máy.
"Tôi biết yêu cầu này thật bất lịch sự, nhưng ông nội tôi già rồi, bệnh viện cũng đã thông báo, nói có lẽ ông không qua được tháng này, từ nhỏ ông nội đã an bài cho tôi một cuộc hôn nhân. Nhưng ba năm trước hắn ở trên đường tan tầm, vì cứu một đứa nhỏ rơi xuống nước, đã rời xa mãi mãi. Chuyện này trong nhà đều giấu ông, hiện tại ông biết bản thân sắp không qua được, muốn nhìn thấy tôi và Tiểu Trí thành hôn. Tôi không muốn người già mang theo tiếc nuối rời khỏi, vì vậy anh có thể giúp tôi chuyện này hay không? Tôi, anh đừng vội cúp. Anh nghe tôi nói..."
Cô gái này phỏng chừng đã bị rất nhiều người ngắt điện thoại, ngữ khí hiện tại rất cấp bách, giọng cũng nâng cao hơn: "Không phải tôi muốn xin anh cùng tôi kết hôn thật, mà chỉ muốn xin anh giúp tôi một chuyện, làm một hồi hôn lễ. Sau đó lúc làm giấy chứng nhận, tôi sẽ nhờ bằng hữu làm giả, anh yên tâm tất cả chi phí đều do tôi gánh vác. Anh tới là được, dĩ nhiên... nếu cần tôi sẽ đưa cho anh chi phí thời giờ cùng hồng bao cảm tạ."
"Cô có người mình thích không?"
"A? Không, không có a."
"Cô cùng Tiểu Trí kia, tình huống thế nào?"
"Tiểu Trí? Khi còn bé, hắn là hàng xóm của tôi, lúc tôi bảy tuổi hắn liền xuất ngoại, ba năm trước vừa trở về, tôi còn chưa gặp hắn, hắn liền đi......"?"
Cô nương nói ủy khuất vô cùng, nhưng vừa nghĩ ông nội từ nhỏ thương yêu mình nhất, sẽ mang theo tiếc nuối rời đi, phức tạp trong lòng nàng càng đậm.
Cũng may ông nội chưa từng gặp Tiểu Trí, nếu không nàng cũng không nghĩ ra chuyện tìm người khác tới giả mạo.
"Ừm, vậy bây giờ có người nào thích cô không?"
"Không có a." Cô gái dở khóc dở cười, người này rốt cuộc là đồng ý hay không đồng ý a, sao bắt đầu trò chuyện như tr.a hộ khẩu nhà mình vậy.
An Tuấn Phong bỗng hơi nhướng mày, ngữ khí trở nên có chút tà mị, bày ra phong cách bá đạo tổng tài từ trong xương.
"Được a. Mang theo chứng minh thư sổ hộ khẩu, chúng ta gặp ở cục dân chính, thế nào?"
Cô nương ngẩn người, trầm mặc gần ba phút, An Tuấn Phong cũng đột nhiên phục hồi tinh thần, phát hiện mình giống như vừa nói cái gì sai sai.
Ngay khi An tổng chuẩn bị mở miệng giải thích, cô gái đối diện tựa hồ lấy thêm dũng khí thật lớn: "Được! Chúng ta mười giờ rưỡi gặp ở cửa cục dân chính."
Rất nhanh bên trong điện thoại truyền tới một trận ho khan, cô nương lập tức cúp máy đi chiếu cố ông mình.
An Tuấn Phong nhìn màn hình di động tối đen, chớp chớp mắt, sau đó lại nhìn ba người trầm mặc bên cạnh.
"Tôi, sắp kết hôn rồi?"
"Tôi đột nhiên có chị dâu?"
"An tổng, tốc độ này có phải hơi nhanh quá hay không a?"
"Vậy, vậy tôi có phải là không làm chuyện sai a? Tôi thật sự giúp đại ca tìm được bạn..."
Bốn người đều trợn mắt há hốc mồm nói, An Nhược Thủy lập tức thúc giục An Tuấn Phong: "Anh còn thất thần làm gì. Đi lấy chứng minh thư sổ hộ khẩu a. Đừng để chị dâu sốt ruột chờ đợi."
"Em nói bậy gì đó?! Anh có thể đi thật sao?!" An Tuấn Phong đỏ mặt trả lời.
An Nhược Thủy bỗng vươn tay vỗ vào đầu hắn: "Vừa rồi là anh hỏi cô nương người ta có muốn gặp ở cục dân chính không, hiện tại anh là công khai thả bồ câu? Lại nói, bất kể thế nào anh cũng phải ở trước mặt cô nương người ta giải thích rõ!"
"Em điên rồi! Anh cùng cô gái kia chỉ mới gọi một cuộc điện thoại, em liền để anh đi kết hôn với nàng?" An Tuấn Phong cảm thấy muội muội uống nhiều quá.
Nhưng mà An Nhược Thủy lại rất nghiêm túc trả lời hắn: "Anh, lời vừa rồi là anh nói. Cô nương người ta đáp ứng anh, bất kể kết quả thế nào anh cũng phải giáp mặt giải thích rõ ràng. Hơn nữa thời điểm em cùng Tiểu Lạc kết hôn, ngay cả một cuộc điện thoại cũng không có đâu."
"......"
Quần chúng ăn dưa Lý Điềm ở bên cạnh sợ ngây ngẩn, tầm mắt nàng ở trên người An Nhược Thủy và An Tuấn Phong lượn tới lượn lui, không ngờ... gả vào hào môn đơn giản như vậy a.
"Cô đang làm gì vậy?" Thấy An Nhược Thủy còn đang tận tình khuyên bảo cùng An Tuấn Phong nói đạo lý lớn, Lạc Huyền Ca thì nhàm chán ngồi xuống cạnh Lý Điềm, phát hiện nàng đang lướt mạng cẩu lương. Vì thế Lạc Giáo Chủ thập phần tò mò hỏi.
Lý Điềm cười thần bí: "Tôi nhìn xem trên này có nam ung thư gia trưởng thời kỳ cuối hay nữ ung thư gia trưởng thời kỳ cuối hay không, nói không chừng tôi chính là kẻ may mắn tiếp theo gả vào hào môn. A ha ha"
Lạc Giáo Chủ trong lúc vô tình liếc một cái, vì thế chỉ vào: "Người này không tệ a, là nhân vật trong giới, cũng là người đại diện, chi bằng cô thử một chút? Có nhà có xe có tiền gửi ngân hàng, cha mẹ mạnh khoẻ, là con một. Thoạt nhìn thực không tồi, rất xứng với cô."
Lý Điềm nhìn kỹ, tiếp đó bĩu môi lắc đầu: " Người này khẳng định không được, cô không thấy đây là cha mẹ thay con gái gửi lên sao? Đương sự nhất định không có ý tưởng trên phương diện này."
"Sao cô biết, tư liệu tìm bạn trăm năm của đại ca vẫn là tôi gửi giúp này. Chẳng phải bây giờ cũng tìm được bạn đó sao?"
Thân là cổ nhân 800 năm trước, Lạc Giáo Chủ bày tỏ mình bỗng nhiên trở thành bà mối, loại cảm giác này thật mới lạ thật không tồi.
Cho nên, đối với sự kiện giúp An Tuấn Phong thúc đẩy chuyện "hôn nhân", đáy lòng Lạc Giáo Chủ cực kì tự hào đắc ý.
Hơn nữa, nội tâm Giáo Chủ cũng không có bao nhiêu ý nghĩ về quan điểm tự do yêu đương. Tuy rằng trong đầu nguyên thân là tự do yêu đương nhưng mấy thứ kia đều rất đạm nhạt, nhất là sau khi nguyên thân cùng An Nhược Thủy lãnh chứng, nguyên thân làm quan điểm tự do yêu đương của mình chậm rãi mờ nhạt đi. Sau khi Lạc Giáo Chủ tiếp nhận toàn bộ thân thể, mặc dù có trí nhớ của nguyên thân, lại không có cảm nhận sâu sắc ở phương diện này.
Bởi vậy cô cho rằng, lệnh của cha mẹ, lời người mai mối thực sự là bình thường hết sức. An đại ca đến nơi phó ước thành thân, thực phù hợp quan niệm của mình.
"Được được được, tôi đi. Tôi đi là được chứ gì!" An tổng thỏa hiệp, kỳ thật hắn cũng cảm thấy nên cùng cô nương kia nói rõ ràng, bất quá lại không biết làm sao đi gặp người ta a.
Cuối cùng được An Nhược Thủy lần nữa khuyên bảo, An Tuấn Phong cũng xem như là cố lấy dũng khí, mang theo chứng minh thư sổ hộ khẩu xuất phát.
"Này, lão đại! Chúng tôi có thể cùng qua đó nhìn một chút hay không a!? Tôi thật tò mò!" Lý Điềm thực sự rất tò mò, nàng muốn biết nhà giàu kết hôn có phải thật sự đơn giản thô bạo như vậy hay không.
Hơn nữa, tin kết hôn của An tổng mà lộ ra, mấy em gái gọi điện thoại tới lúc trước hẳn là phải vào WC khóc choáng váng?
An tổng công khai chiêu thân, kết quả các nàng gọi điện thoại tới, mắng lão công trong mộng một trận, rồi cúp điện thoại.
Lý Điềm não bổ một chút, tới lúc đó trên mạng sẽ dấy lên tinh phong huyết vũ thế nào, lập tức bật cười: "A ha ha, không được không được. Cười ch.ết tôi rồi."
Kỳ thực tò mò không chỉ có Lý Điềm, An Nhược Thủy cùng Lạc Huyền Ca cũng hiếu kỳ hết sức, các nàng bốn mắt nhìn nhau, tựa hồ đang dò hỏi ý kiến đối phương, cuối cùng An Nhược Thủy mở miệng.
"Được rồi, đừng cười nữa. Lái xe qua đó nhìn xem." An Nhược Thủy không yên tâm lắm, nàng sợ đại ca nửa đường lâm trận bỏ chạy.
Lý Điềm nghe được mệnh lệnh, hưng phấn cầm lên chìa khóa xe, kích động giống như người lập tức phải kết hôn là nàng vậy.
Ba người lên xe, Lý Điềm phát hiện di động của mình nhận được hai tin nhắn, là thông báo mạng cẩu lương gửi tới, cho biết nàng cùng nữ đồng nghiệp người đại diện vừa rồi ước hẹn thành công. Đối phương cũng gửi tới địa điểm thời gian gặp mặt.
......
Hứa Tụ hiếm khi được nghỉ phép về nhà hai ngày, vừa tiến vào cửa liền bị mẫu thân thông báo.
"Này, mẹ giúp con đi xem mắt rồi. Cô nương nhà người ta nói, có thể gặp con. Ngày mai sắp xếp nhanh gọn qua đó, đừng để mẹ tới công ty bắt người lần nữa."
"Ai u, mẹ ơi! Mẹ để con nghỉ ngơi một chút, hôm nay con vừa mới về."
"Ngày mai có đi hay không?!"
"Mẹ, con......" Hứa Tụ nhìn mẫu thân nhà mình, cùng với dao phay trong tay mẫu thân, nàng ngọt ngào cười: "Con đi! Mẹ an bài, con dĩ nhiên phải đi!"
____________________
*Tác giả có lời muốn nói:
An đại ca: Đây là sơn thủy có luân hồi sao? Lúc trước tôi trói Tiểu Lạc tới kết hôn, hôm nay em ấy liền trở tay bán anh trai này!
Lý Điềm: Wow, kích động! Ngày mai tôi sẽ phải đi gặp tiểu tỷ tỷ nhà giàu!
Hứa Tụ: Ngày mai có nên bỏ chạy hay không a?