Chương 99-1: Bổn tọa không dạo thanh lâu
Rất nhanh, An Tuấn Phong dừng xe trước cục dân chính, theo sát hắn, Lý Điềm cũng đỗ xe lại.
"Thế nào? Mọi người thấy cô nương kia chưa? Tôi không thấy ai cả?" Lý Điềm tay cầm vô-lăng, mắt nhìn bốn phía liền phát hiện An Tuấn Phong đeo kính râm dựa nghiêng trên xe, thỉnh thoảng nhìn di động vẫn vang không ngừng, vẻ mặt còn bất đắc dĩ.
An Nhược Thủy đẩy đẩy gọng kính râm xuống một chút, ở quanh đây cũng không thấy cô gái nào phù hợp tuổi.
"Có phải kia không?" Lạc Huyền Ca rất tinh mắt chỉ tới chỗ một cô nương vừa từ trên taxi bước xuống.
Lý Điềm cùng An Nhược Thủy nhìn theo hướng ngón tay Lạc Giáo Chủ, Lý Điềm nhìn nữ sinh vừa xuống xe liền dáng vẻ tìm người, trong lòng nàng suy đoán khả năng chính là vị này.
"Chắc vậy, có cần nhắc nhở An tổng một chút hay không?" Lý Điềm phát hiện An Tuấn Phong giờ phút này vẫn cắm đầu nhìn di động, mà cô gái đang đi theo hướng ngược lại để tìm kiếm.
Lạc Huyền Ca lắc đầu: "Ở đây quá đông người, chúng ta ra ngoài không chừng sẽ bị nhận ra."
"Vậy làm sao bây giờ?" An Nhược Thủy sốt ruột hết sức, cũng không biết sao lão ca luôn nhìn chằm chằm di động, chẳng lẽ hắn không biết, giờ phút này cuộc gọi đến đều là tùy cơ sao?
Cô gái kia cũng nắm chặt điện thoại trong tay, có lẽ vừa rồi ở trên xe đã gọi nhưng luôn là máy bận không thể kết nối, cho nên hiện tại gần như đã từ bỏ.
Lạc Huyền Ca hạ cửa xe xuống một chút, sau đó từ trong túi lấy ra hòn đá nhỏ dùng làm ám khí, vận chút lực phóng về phía An Tuấn Phong, rất nhanh An tổng liền sững sờ tại chỗ ngửa mặt lên trời gào to một tiếng: "Á —— "
Không biết vì cái gì, đầu gối đột nhiên giống như trúng một mũi tên, đau đến tâm can run rẩy.
Cũng bởi một tiếng thét chói tai này, người qua đường đều bắt đầu chú ý tới An Tuấn Phong.
Mà cô gái kia từ xa quay đầu lại nhìn, đứng tại chỗ do dự một lát sau đó rất nhanh chạy tới bên người An tổng.
"Xin hỏi, anh là vị "đại ca ấm áp nhất" trên mạng cẩu lương sao?"
An Tuấn Phong mang theo kính râm, lại bởi vì đầu gối đau đến khuôn mặt run rẩy cực kỳ dữ tợn, giờ phút này làm cô gái trẻ sợ hãi lui về phía sau hai bước.
An Tuấn Phong cuối cùng nhịn đau, phun ra hai chữ: "Phải! Không sai, là tôi!"
"Anh, không sao chứ?"
"Không —— sao ——"
An Tuấn Phong cũng không biết bản thân bị cái gì, đầu gối bỗng nhiên đau đớn, đây có phải mắc bệnh nan y không?
Bất quá cô nương người ta nhìn chằm chằm mặt hắn hồi lâu, phát hiện có điểm quen mắt, lại trong chốc lát chưa nghĩ ra được đã gặp qua ở nơi nào.
An Tuấn Phong đang tự hỏi chuyện đầu gối, không còn sức đi đánh giá cô nương kia.
"Anh thật sự không sao? Chi bằng để tôi đưa anh tới bệnh viện." Cô gái rất sợ người này xảy ra ngoài ý muốn, dù gì thoạt nhìn vô cùng thống khổ.
An Tuấn Phong lắc đầu, cố nhịn đau trên đầu gối, cười như tắm mình trong gió xuân: "Tôi không sao, vẫn là giải quyết chuyện của cô trước đi."
"Ừm, giấy tờ tôi đều mang đến. Thừa lúc nhân viên còn chưa tan tầm, chúng ta nhanh vào thôi."
An Tuấn Phong ngẩn người: "Này, đợi một chút! Tôi còn chưa biết cô tên gì, kết hôn như vậy quá hấp tấp. Hơn nữa... Lúc trước tôi nói trong điện thoại đều là, đều là..."
Nhìn dáng vẻ cô nương sắp khóc, An Tuấn Phong lập tức luống cuống tay chân: "Cô đừng khóc, hôm nay kết hôn, ngày đại hỉ khóc cái gì. Tới, lau nước mắt. Chúng ta đi lãnh chứng."
"Tôi có khóc đâu." Cô gái quật cường lau giọt lệ nơi khóe mắt, sau đó trừng An Tuấn Phong một cái: "Có phải anh cảm thấy tôi thực tùy tiện hay không a, cứ như vậy tùy tiện kéo một người đi kết hôn."
"Không hề." An Tuấn Phong không có căn cứ gì, chỉ là dựa vào cảm giác nói ra hai chữ kia.
Cô gái liền mỉm cười: "Ông nội là người thân thiết nhất của tôi trên đời này, từ nhỏ cha mẹ thấy tôi là con gái, đã muốn ném tôi cho người khác. Là ông, một đường từ quê nghèo nhặt rác bán ve chai lên thành phố mang tôi về. Sau đó cha tôi bị thương, cả đời không thể sinh con được nữa, bọn họ mới về quê đưa tôi về đoàn tụ. Cho nên đời này tôi không muốn để ông nội ôm tiếc nuối mà đi."
"Tôi biết, tôi có thể hiểu được." An Tuấn Phong thở dài, hắn không thích kinh doanh nhưng cha mẹ mất sớm, tổ phụ trước khi lâm chung cũng chỉ giao phó hắn hai chuyện này, bất kể lúc nào, đều phải bảo vệ muội muội bảo vệ An Thị.
"Đừng khóc, vào thôi. Chúng ta trước đi lĩnh giấy chứng nhận." An Tuấn Phong rất cố chấp, hắn sẽ không nghĩ gặp dịp thì chơi, giúp cô nương kia diễn một trận tiễn lão nhân rời khỏi, hoặc là thay đổi người hoặc là thật sự đi lãnh chứng.
"Được." Cô nương kia cũng đã hạ quyết tâm thật lớn, một lát sau vươn tay ra: "Tôi là Phùng Thiên Linh."
"An Tuấn Phong." An Tuấn Phong hơi nhướng mày, nhẹ giọng mỉm cười: "Tên cô rất đẹp."
Ít nhất cho hắn ấn tượng đầu tiên thực không tồi.
Thời điểm An Tuấn Phong nói chuyện tuy rằng đã quên cơn đau trên đầu gối, nhưng không có nghĩa là nó không tồn tại, hắn đã bắt đầu đi khập khiễng.
Điểm này thật sự không có biện pháp che giấu như là thoải mái ung dung, bởi thật sự đau đến tận xương tủy.
Cho nên Phùng Thiên Linh tựa hồ đã hơi chút hiểu được, tại sao nam nhân này vội vã lãnh chứng như thế, hắn là người què khả năng rất khó tìm đối tượng. Nàng đột nhiên bình tâm hơn một ít, ban đầu vẫn lo sợ bản thân không đạo đức bắt cóc vị tiên sinh này, buộc hắn phải đi lãnh chứng.
Hiện giờ xem ra, vị tiên sinh này cũng coi như cam tâm tình nguyện muốn lãnh chứng với nàng.
Ba người bên trong xe, Lý Điềm nhìn về phía Lạc Giáo Chủ, trong mắt mang theo sùng bái sâu sắc: "Thật không hổ là đại đệ tử Cổ Võ, cách hơn trăm mét mà cô lại có thể chỉ dùng hòn đá nhỏ bằng móng tay đánh cho An tổng thành người què, bội phục bội phục!"
An Nhược Thủy nóng vội nhéo tai Lạc Huyền Ca, ép hỏi: "Đầu gối anh trai không có vấn đề gì chứ?"
"Không, không sao. Chỉ là vô tình đánh vào một sợi kinh mạch. Đại khái sẽ đau dăm ba ngày, bất quá không hề ảnh hưởng thân thể, ngược lại dăm ba ngày sau sẽ có một loại cảm giác thư thái đả thông kinh mạch." Lạc Giáo Chủ xoa xoa lỗ tai đỏ bừng, aish...... phu nhân hạ thủ càng ngày càng tàn nhẫn.
An Nhược Thủy nghe xong rốt cuộc yên tâm một chút, buông tay đang nhéo tai Lạc Huyền Ca, lại nhẹ nhàng hỗ trợ xoa bóp.
Lý Điềm nhìn thấy, liên tục hô mắt mù.
Mà Lạc Giáo Chủ thì biểu tình hưởng thụ dựa vào trên xe, ưm...... Phu nhân vẫn là ôn nhu dịu dàng như vậy.
"An tổng và cô gái kia đều đã vào, có phải nói rõ chuyện này thành sự rồi không a?"
"Đại khái là nhất kiến chung tình đi." Biểu tình trên mặt An Nhược Thủy không nhiều lắm, vì vậy không ai có thể thấy rõ nội tâm nàng rốt cuộc nghĩ thế nào.
An Nhược Thủy cười khẽ, nàng hiểu rõ tính tình đại ca, nếu đối với cô nương kia không chút hảo cảm, nhất định sẽ không đáp ứng loại yêu cầu đường đột này, hắn không muốn đi, phương pháp cự tuyệt có ngàn vạn. Mà hắn muốn đi, lý do đại khái chỉ có thể là hắn có hứng thú.
An Nhược Thủy bỗng nhiên ôm lấy Lạc Giáo Chủ, ở trên má dâng lên một làn môi thơm ngọt ngào: "Hôm nay ghi công cho em, chúng ta về nhà trước. Đại ca hẳn còn phải giúp cô nương kia xử lý mọi chuyện. Bất quá tiệc sinh nhật cũng không thể bỏ qua, chúng ta đi về chuẩn bị một chút."
"Còn có hôn lễ, thời điểm chúng ta kết hôn, chỉ là lĩnh một tờ giấy chứng nhận, chứ không cử hành lễ cưới." An Nhược Thủy nhắc tới đây liền vô cùng tiếc nuối, nhưng cũng nghĩ tới chuyện công khai xong sẽ bổ sung hôn lễ.
Lạc Huyền Ca cũng cảm thấy không ổn, cho nên bắt đầu đánh bàn tính nhỏ suy tính hôn lễ của mình.
Lý Điềm vừa rồi vẫn là lần đầu tiên thấy An Nhược Thủy giống như đứa con nít muốn đòi kẹo nhào vào trong lòng Lạc Huyền Ca, thật là kinh ngạc rớt cả cằm.
Đó chính là An Nhược Thủy a, ngoại giới luôn đồn đãi là đóa hoa cao lãnh cấm dục, hiện tại người này không phải là hình tượng vỡ nát, mà là hoàn toàn thay đổi a.
"Tôi trước post lên vòng bạn bè trên Weibo, nói cho mọi người tôi có chị dâu rồi." An Nhược Thủy quả thực đem cấp bách trong lòng bày hết lên mặt.
Lý Điềm nhịn không được khóe miệng run rẩy, cô khát vọng trong nhà có thêm chị dâu như vậy sao?
Rất nhanh An Nhược Thủy đã hoàn thành bài đăng trên vòng bạn bè.
An Nhược Thủy: Thông báo, tôi đã có chị dâu. Thỉnh chư vị chuẩn bị tốt tiền mừng, chuyện đại hỉ đầu tiên trong cuộc đời An Tuấn Phong sắp đến rồi a.
Bình luận:
Hứa Tụ: Chị dâu?...... An tổng kết hôn? Sao đột ngột vậy, chẳng phải hôm qua mới thông báo cho chúng tôi tham dự sinh nhật sao?
Giang Đạo: Oh~ rốt cuộc đã gả được anh trai ra ngoài rồi? Thật làm khó cô, chờ 5 năm, cuối cùng đã đợi được chị dâu tới. Mau kéo một đoàn người phát bao lì xì chúc mừng đi.
Biên kịch Đoạn: Ừm, tiền mừng đã chuẩn bị xong. Nhớ gửi thiệp mời.
Hứa Tụ: Ngày mai tôi cũng sinh nhật, vừa lúc cũng phải đi xem mắt, không biết có thể nhìn hợp mắt đi lãnh chứng luôn hay không.
Lý Điềm: A, thật trùng hợp. Tôi cũng phải đi.
Hứa Tụ trả lời Lý Điềm:......
Lý Điềm trả lời Hứa Tụ: Tôi nói là thật, tìm được trên mạng cẩu lương 23333. Đúng là một trang web thần kỳ.
Cầm di động xem tin tức, tâm tình Hứa Tụ đột nhiên trầm xuống, mạng cẩu lương......
Vốn định nói bản thân ngày mai phải đi xem mắt, kích thích Lý Điềm một chút, kết quả không ngờ đối phương cũng muốn đi xem mắt, lại còn không sợ ch.ết chọn người trên mạng cẩu lương.
Nguyên bản đang tính toán ngày mai lấy cớ gì để thoát khỏi lão nương nhà mình nửa đường tháo chạy, hiện giờ ngẫm lại, Hứa Tụ cảm thấy bản thân còn rời đi cái gì a? Dựa vào cái gì Lý Điềm có thể sống thoải mái như vậy, mà nàng lại phải vì một đoạn tình cảm mà chịu đủ tr.a tấn?