Chương 9: Bó hoa của nam sinh tên Tuấn Kiệt
Không biết Trịnh Vũ Thiên đã dùng những lời lẽ gì để xoa dịu cơn giận của Diệp Nhã Vân. Chỉ biết ngay ngày hôm sau hai người họ đã cùng nhau đi học. Hứa An Nhiên từ sáng sớm nghe kĩ lời dặn dò của bà rồi mới lễ phép rời khỏi nhà. Vừa mới bước ra khỏi cổng đã thấy Trịnh Vũ Thiên và Diệp Nhã Vân đứng đó, vẫn là vẻ mặt bình thản như mọi ngày, Hứa An Nhiên khẽ gật đầu.
- Chào hai người buổi sáng.
Không khó nhận ra tâm tình Diệp Nhã Vân rất vui vẻ, dường như đã không để ý đến những lời đồn trên forum trường nữa. Hai người họ phối hợp rất ăn ý, mỉm cười chào lại.
- Chào buổi sáng, An Nhiên.
- Chào buổi sáng.
Hôm nay cả ba cùng nhau đến trường, đây là một trong số những lần hiếm hoi từ trước đến nay. Hứa An Nhiên thường có thói quen ở một mình, nên cho dù ngay cả đi học cô cũng không thích đi với ai, một mình có thể thoải mái thưởng thức không khí trong lành vào sáng sớm, cũng có thể suy nghĩ một chút chuyện gì đó. Vì vậy số lần Diệp Nhã Vân cùng Hứa An Nhiên đi học chung chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay. Nhưng hôm nay Diệp Nhã Vân lại chủ động muốn đi cùng với Hứa An Nhiên, Trịnh Vũ Thiên cũng không có ý phản đối.
Trên đường đi đa số là Diệp Nhã Vân huyên thuyên, hai người còn lại thi thoảng mới góp vui vài câu. Đối với những chuyện phiếm Hứa An Nhiên căn bản không quan tâm, trong đầu cô bây giờ toàn bộ là những suy nghĩ cùng với lo lắng về bệnh tình và thái độ kì lạ của Hứa An Di tối qua.
- An Nhiên, An Nhiên...
Mãi suy nghĩ Hứa An Nhiên không hề biết Diệp Nhã Vân nãy giờ gọi mình rất nhiều lần, đến khi Trịnh Vũ Thiên vỗ nhẹ vai vào vai cô, An Nhiên mới sực tỉnh, cười trừ.
- Gì thế?
- Mình nên hỏi cậu câu đó mới đúng. Cậu sao lại mất hồn thế hả?
Hứa An Di đối với Diệp Nhã Vân cũng rất thích, nó căn bản xem Nhã Vân như chị mình. Nhưng về bệnh tình của An Di chỉ có người trong nhà biết, Diệp Nhã Vân hoàn toàn mù tịt trước chuyện này. Hứa An Nhiên tất nhiên cũng không muốn đem những chuyện này kể cho Nhã Vân nghe, mỉm cười thông báo.
- Nhã Vân, sắp tới kì nghỉ đông mình sẽ đến Bắc Kinh.
Diệp Nhã Vân nghe chuyện này cũng không quá ngạc nhiên, cô biết đối với những người sống xa gia đình như Hứa An Nhiên đương nhiên phải tận dụng những kì nghỉ để về thăm gia đình. Chỉ có điều thái độ của Trịnh Vũ Thiên lại khác, Diệp Nhã Vân khẳng định bản thân không hề nhìn lầm. Vừa rồi khi nghe Hứa An Nhiên nói vậy sắc mặt của cậu rõ ràng có một chút gì đó hụt hẫng. Nhưng Trịnh Vũ Thiên không nói gì, chỉ đơn giản quan sát An Nhiên mà thôi.
- Thế thì tốt quá, cho mình gửi lời hỏi thăm đến An Di và mọi người nhé.
- Ừ.
Hứa An Nhiên khẽ gật đầu.
Một tuần học rất bình thường tiếp tục trôi qua, giáo viên đã bắt đầu thông báo về kì nghỉ đông. Hứa An Nhiên cũng rất nôn nóng đến Bắc Kinh, vé máy bay đã được đặt cả rồi. Giờ nghỉ trưa Hứa An Nhiên định đến căn tin mua chút sữa mới đến khuôn viên trường nghỉ ngơi sau, bất chợt phát hiện từ bao giờ cô lại thích uống sữa đến thế, đến khi nhận ra An Nhiên đã phát ghiền uống loại chất lỏng trắng đục đó rồi, mỗi ngày không uống một hai hộp liền cảm thấy thiếu thiếu. Thật không ngờ cả Diệp Nhã Vân, Trịnh Vũ Thiên cùng Quách Chính Hạo đều đồng loạt xuất hiện trước cửa lớp, chắn cả lối đi của mọi người. Không cần hỏi cũng biết Diệp Nhã Vân và Trịnh Vũ Thiên đến đây là muốn rủ Hứa An Nhiên ăn trưa, nhưng còn Quách Chính Hạo, anh ta đến đây làm gì?
- An Nhiên, anh có chuyện muốn nói với em.
Hứa An Nhiên âm thầm liếc mắt sang phía Diệp Nhã Vân, nét mặt hơi khó xử. Quách Chính Hạo tinh ý nhận ra thái độ của An Nhiên, rất nhanh liền giải thích.
- Không sao, chỉ là vài câu thôi. Sẽ không mất thời gian ăn trưa của mọi người.
- Được.
Quách Chính Hạo âm thầm hài lòng, kéo tay Hứa An Nhiên, không quên cười nhẹ chào hỏi với Trịnh Vũ Thiên. Đưa An Nhiên đến góc khuất hành lang rồi Quách Chính Hạo mới buông tay, tươi cười dò ý.
- Kì nghỉ đông sắp đến rồi, em có dự định đi đâu không?
- Anh hỏi vậy là có ý gì?
Hứa An Nhiên hơi nhíu nhíu mày, tự dưng anh ta lại hỏi thế làm gì? Không lẽ lại rủ cô làm mấy chuyện điên khùng gì nữa.
- Sắp tới anh sẽ đến Bắc Kinh một chuyến, muốn thăm một đứa em gái. Em đi cùng chứ?
Bắc Kinh sao? Thì ra Quách Chính Hạo cũng định đến đó, nhưng Hứa An Nhiên tinh ý nhận ra vấn đề không đúng, nghi hoặc nhíu mày.
- Em gái đó của anh liên quan gì đến tôi? Tại sao lại muốn tôi đi cùng anh?
- Nó là đứa rất dễ mến, anh nghĩ em cũng sẽ thích nó thôi. Nếu em không muốn cũng không sao, anh không cưỡng ép.
Về cách nhìn của Quách Chính Hạo với một người khiến Hứa An Nhiên khá để tâm. Quen biết với Quách Chính Hạo không lâu nhưng cô có thể hiểu anh ta không dễ đưa ra nhận xét về người nào đó. Chính Hạo luôn luôn kín đáo đánh giá người khác, không hề nói ra suy nghĩ trong lòng, đôi mắt đó, thâm sâu như biển, suy nghĩ thực khó đoán. Hứa An Nhiên có vài lần không thể thấu hiểu nổi ý nghĩ của anh ta. Nếu đã được Quách Chính Hạo nói “ dễ mến “ tất nhiên sẽ như thế rồi.
- Thật ra tôi cũng định đến Bắc Kinh thăm gia đình. Có gì đến đó rồi sẽ liên lạc với anh sau, nếu có thể tôi cũng muốn gặp cô bé đó.
Thấy Quách Chính Hạo gật đầu rồi Hứa An Nhiên mới xoay lưng rời đi. Bóng lưng mảnh mai của cô khuất dần sau dãy hành lang, đến khi không thể nhìn thấy An Nhiên nữa trên môi Chính Hạo mới nở nụ cười, là một nụ cười đắc ý cùng nguy hiểm.
An Nhiên ơi là An Nhiên, cô sao có thể biết người mình sắp gặp là ai.
Căn tin giờ nghỉ trưa lúc nào cũng đông với cả nhốn nháo, hôm nay cũng chẳng ngoại lệ. Hứa An Nhiên, Diệp Nhã Vân chỉ cần chọn bàn và ngồi đợi Trịnh Vũ Thiên đem cơm về. Rốt cuộc sau mấy vòng đi đi về về trên bàn cũng có ba khay cơm và ba ly nước uống. Trước mặt của An Nhiên là khay cơm đủ thứ món nhìn cũng khá ngon mắt, nhưng lại có nhiều dầu mỡ, đây là lí do cô không hề muốn ăn ngoài. Cũng may lần này không có con tôm nào, bên cạnh khay cơm là một ly sữa. Nhìn liếc qua Diệp Nhã Vân đã rất thoải mái ăn cơm, Trịnh Vũ Thiên vẫn chưa đụng đũa, chỉ uống ly trà bên cạnh.
Bất chợt, Hứa An Nhiên nảy sinh một hồi thắc mắc, từ khi nào Trịnh Vũ Thiên lại có thói quen uống trà? Ngẫm nghĩ rồi mới thấy bản thân thật buồn cười, An Nhiên trước giờ có khi nào hiểu rõ Vũ Thiên đâu, lấy cái gì để thắc mắc những điều đó đây.
Buổi trưa Hứa An Nhiên không muốn ăn nhiều, đụng đũa một tí lại thôi, uống được nửa ly sữa lại thấy cả căn tin bát nháo cả lên, còn có tiếng “Ồ” ngạc nhiên của lũ con gái nào đó nữa. Vừa ngẩng đầu lên đã thấy bó hoa hồng đỏ ở ngay trước mắt, chưa hết bất ngờ Hứa An Nhiên lại thấy gương mặt lạ lẫm đang cười tươi nhìn cô, ánh mắt của cậu ta... cũng tràn đầy tình ý. Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?
Nhìn kĩ thì cậu ta cũng khá đẹp trai, chỉ riêng vóc người cao lớn anh tuấn đó đã khiến bao thiếu nữ đắm đuối rồi. Mái tóc đen nhánh có hơi che khuất đôi mắt đẹp, phải thừa nhận đôi mắt đó rất hút hồn, tuy nhiên khí khái vẫn toát ra nét trẻ con chưa đứng đắn.
- Chị An Nhiên, chị An Nhiên, chị có nghe tôi nói không vậy?
Hứa An Nhiên hơi nhíu nhíu mày trước cách xưng hô của chàng thiếu niên kia, cậu ta vừa gọi cô là “chị”, nhưng lại xưng bản thân mình là “tôi”? Kiểu xưng hô quái quỷ gì vậy?
- Cậu vừa gọi tôi là chị?
- Phải phải, nhưng vấn đề tuổi tác không quan trọng. Tôi là đàn em khối dưới của chị, đã để ý chị từ lúc vào trường rồi.
Người này, thật sự là quá mạnh bạo. Thậm chí Hứa An Nhiên không nhìn ra nét lúng túng nào từ gương mặt hay giọng nói đó. Ánh mắt của An Nhiên lơ đãng lướt qua gương mặt chàng trai rồi tập trung nhìn vào bó hoa, nhướng mày nghi hoặc. Trong đầu tám, chín phần đã hiểu đây lại là một màn tỏ tình nào đó rồi.
- An Nhiên, tôi là Tuấn Kiệt. Thật ra tôi rất thích chị, từ lần đầu tiên thấy chị tôi đã rung động rồi. Nhưng đến giờ vẫn chưa có cơ hội tiếp xúc, có thể chị không biết tôi, nhưng tôi lại biết chị rất rõ...
- Cậu điều tr.a tôi?
Chưa kịp để người trước mặt hoàn thành câu Hứa An Nhiên đã ngắt lời ngay, thái độ rõ ràng rất không hài lòng, từ ánh mắt toát lên hàn khí rõ rệt. Con người này, dám điều tr.a cô sao? Lấy quyền gì chứ?
- Không không. Đó làm sao có thể gọi là điều tr.a được? Chỉ là tìm hiểu đôi chút về người con gái đã khiến bản thân mình rung động mà thôi.
Đối với mấy lời tình cảm này Hứa An Nhiên sớm đã chán chường, xua tay tỏ ý không muốn nghe nữa, trực tiếp đi vào vấn đề.
- Nói đi. Cậu đến tìm tôi làm gì?
- An Nhiên...
Vừa gọi tên cô Tuấn Kiệt đã quỳ một chân trước mặt Hứa An Nhiên, giơ cao bó hoa một chút đến trước mặt cô. Điệu bộ khá giống cầu hôn, một màn này khiến tất cả những người trong căn tin một phen náo loạn. Có thể thấy bọn họ đối với chuyện này rất hứng thú. Hứa An Nhiên không quan tâm lắm đến dáng vẻ hiện giờ của Tuấn Kiệt, chỉ cố gắng nhớ lại cái tên này. Nếu cô nhớ không lầm, cậu ta là chàng trai làm mưa làm gió ở khối dưới suốt thời gian vừa rồi, không biết bao nhiêu nữ sinh đã mê đắm Tuấn Kiệt. Xem ra lần này Hứa An Nhiên cô lại vướng vào kẻ không nên chạm đến rồi, nhìn người trước mặt càng không khỏi thở dài phiền não. Tuấn Kiệt nghe thấy Hứa An Nhiên thở dài liền nghĩ cậu làm gì không đúng khiến cô không thích, lập tức nói.
- An Nhiên, thật ra tôi không có ý làm khó chị đâu. Như vậy đi, tôi chỉ muốn nói cho chị biết tôi rất thích chị. Đó là không phải là sự thích thú đối với những nữ sinh khác, cảm giác của chị trong lòng tôi rất đặc biệt. Chị cũng chiếm một vị trí rất đặc biệt trong lòng tôi. Tôi không hề ôm mộng tưởng sẽ được chị đáp trả tình cảm của mình, bởi vì... bên cạnh chị có rất nhiều người tốt hơn tôi. Bó hoa này, hi vọng chị có thể nhận nó!
Nghe xong những lời này Hứa An Nhiên nhìn Tuấn Kiệt không rời mắt, thầm suy nghĩ mấy lời vừa rồi. Có thể thấy cậu ta đối với cô chỉ có thành ý, không có tà ý, điều này khiến An Nhiên cảm thấy nhẹ nhõm phần nào. Hứa An Nhiên nhìn bó hoa trong tay Tuấn Kiệt một hồi, liền mỉm cười, nhưng cũng không nhận lấy, chỉ hỏi.
- Nếu nhận bó hoa này tức là tôi chấp nhận tình cảm của cậu? Tôi biết cậu muốn gì ở tôi. Nếu nhận bó hoa này tôi sẽ trở thành bạn gái của cậu sao?
- Không không. Tôi không muốn áp đặt chị đâu, nhận bó hoa này giống như nhận một món quà bình thường thôi, cũng có thể là đánh dấu lần đầu gặp mặt.
Dường như Hứa An Nhiên đang suy nghĩ gì đó, ánh mắt vô thức liếc qua tất cả những người trong căn tin. Bọn họ đều rất chăm chú để ý từng hành động của cô, kiểu nhòm ngó này thực không thoải mái một chút nào. Tuấn Kiệt thấy Hứa An Nhiên không nói gì càng lo lắng, không biết liệu cô có ghét cậu hay không. Trước khi đến đây tỏ tình Tuấn Kiệt đã dự liệu trước những hậu quả vô cùng xấu rồi. Nghe nói tất cả những nam sinh từng bạo dạn bày tỏ tình cảm với Hứa An Nhiên kết cục đều không mấy tốt đẹp, nhất là nếu làm cô không vừa lòng sẽ bị bẽ mặt giữa chốn đông người ngay.
- Cậu đứng lên trước đi. Tôi sẽ nhận bó hoa này.
Tuấn Kiệt chỉ đợi có mỗi câu đó thôi, vui đến nỗi suýt nữa nhảy cẫng lên. Xem ra trong mắt Hứa An Nhiên cậu khác với các nam sinh kia, ít nhất đã không khiến An Nhiên đối xử tàn nhẫn. Tuấn Kiệt nở nụ cười có chút ngốc nghếch, niềm vui đó nhanh chóng lan tận đến ánh mắt. Bộ dạng này nhất định khiến nhiều nữ sinh điêu đứng.
- Hay quá. Tôi chỉ sợ chị sẽ từ chối bó hoa này...
- Tôi không thể lãng phí bó hoa đẹp như vậy được.
Hứa An Nhiên âm thầm hít hương hoa thơm ngát, vẻ mặt cũng rất hài lòng, khẽ mỉm cười. Trên đời này có người con gái nào lại không thích hoa, Hứa An Nhiên dù có lạnh lùng, thờ ơ đến mấy cũng không ngoại lệ. Tuấn Kiệt trước mặt đứng nhìn mà sững người, dáng vẻ như vậy của An Nhiên đây là lần đầu tiên cậu được thấy. Những lần đứng ngắm cô từ xa Tuấn Kiệt đều được chứng kiến bộ mặt bình thản đến mức dửng dưng của Hứa An Nhiên, có nghĩ cậu cũng chưa từng nghĩ đến khi An Nhiên nhận hoa của mình sẽ như vậy.
Có niềm hạnh phúc nào đó, âm thầm xâm chiếm cả trái tim!
Tuấn Kiệt đang mãi thẫn thờ đã nghe tiếng gọi của đám bạn ở cách đó không xa, nụ cười trên môi tụi nó cũng rất ám muội. Cậu đặt hai tay lên vai Hứa An Nhiên, có chút lưu luyến cùng không nỡ.
- An Nhiên, bây giờ tôi có việc phải đi rồi. Chúng ta gặp sau nhé!
- Ừ.
Sau khi Tuấn Kiệt chạy đi đám đông cũng dần tản ra, nhờ vậy không khí mới dễ thở được đôi chút. Thái độ khác thường của Hứa An Nhiên ban nãy cũng hoàn toàn tiêu tan, giờ đây trong mắt họ vẫn là Hứa An Nhiên thờ ơ với mọi việc thường ngày. Người ban nãy và người của bây giờ giống như là hai người khác nhau vậy.
- Thật không ngờ An Nhiên cậu trở mặt nhanh đến vậy?
Trịnh Vũ Thiên ngồi phía đối diện nãy giờ chứng kiến một màn tình cảm như vậy trong lòng tự nhiên cảm thấy khó chịu, uống nốt ly trà cất giọng mỉa mai.
- Chẳng lẽ tôi đã làm gì để cậu đây phật lòng rồi hay sao?
Hứa An Nhiên không quan tâm mấy đến thái độ của Trịnh Vũ Thiên, đầu óc còn mãi suy nghĩ về cậu nhóc Tuấn Kiệt kia. Chuyện cô được các nam sinh tỏ tình đã chẳng lạ lẫm gì nữa rồi, nhưng Tuấn Kiệt là người đầu tiên tỏ tình khiến An Nhiên cảm thấy không có một chút áp lực nào. Cậu ta hoàn toàn không áp đặt tình cảm của mình lên người cô, càng không hề khiến cô khó xử, điều đó thực sự khiến Hứa An Nhiên cảm thấy thoải mái.
- Mới đây còn rất nhẹ nhàng mà nói chuyện với Tuấn Kiệt, bây giờ lại lạnh lùng như chưa có chuyện gì xảy ra. Phút trước còn nâng niu bó hoa trên tay, giây sau đã quăng một xó lên bàn, như vậy cậu nhận quà của Tuấn Kiệt làm gì? Để thằng nhóc đó thấy cảnh này thực không hay đâu. - Trịnh Vũ Thiên mặc dù đã phát giác ra hai hàng chân mày của Hứa An Nhiên đang nhíu lại, nhưng vẫn không có ý định dừng lại - À, đây có phải là cách cậu thường áp dụng với các chàng trai khác không? Nếu thực như vậy thì chẳng có gì lạ khi có cả tá nam sinh đổ gục trước cậu rồi.
Diệp Nhã Vân càng lúc càng cảm thấy lời nói của Trịnh Vũ Thiên có phần khó nghe. Nói như vậy chẳng khác nào xem Hứa An Nhiên là thể loại con gái chuyên đi tán trai chứ. Diệp Nhã Vân vừa nghe đã không vui, liệu Hứa An Nhiên sẽ cảm thấy thế nào đây?
- Nói bậy! Trịnh Vũ Thiên, cậu không hiểu gì về tôi tốt nhất đừng phát ngôn bừa bãi.
Y như rằng Hứa An Nhiên không thể chịu nổi những câu nói mang tính xúc phạm như vậy mà. Hứa An Nhiên đem luôn bó hoa đến thùng rác gần đó bỏ đi, liếc mắt đã thấy Tuấn Kiệt cùng đám bạn đứng đó không xa. Nhưng cô lúc này không buồn để ý, chỉ tập trung vào Trịnh Vũ Thiên.
- Nói như cậu tôi không nên nhận nó đúng không? Như vậy được rồi chứ? Trịnh Vũ Thiên, tôi nói cho cậu biết, sau này muốn nói cái gì nên dùng đầu suy nghĩ một chút.
Diệp Nhã Vân mấp máy môi định nói gì đó lại thôi, để mặc Hứa An Nhiên bỏ đi. Cô biết, lần này Hứa An Nhiên đã giận thật sự rồi! Trong mắt Hứa An Nhiên chuyện nam sinh say như điếu đổ trước vẻ đẹp của mình là một loại chuyện vô cùng phiền phức. Bọn họ cứ hết người này đến kẻ khác tìm đến tỏ tình với An Nhiên, sau đó y như rằng chỉ có một kết cục bi thảm. Nếu như lần này Hứa An Nhiên thật sự không tiếc việc vứt bỏ bó hoa đó xem ra Tuấn Kiệt mới là kẻ thảm nhất trong số những nam sinh kia.
Ở cửa căn tin, Hứa An Nhiên vội vàng đi ngang qua Tuấn Kiệt. Cô chẳng hay biết, trong lòng cậu thất vọng đến mức nào, không thể ngờ được Hứa An Nhiên lại vứt bó hoa đó. Bó hoa đó cậu phải cất công tìm hiểu sở thích của cô, cất công lựa chọn từng bông hoa tươi tốt, đẹp đẽ nhất, chưa từng có người con gái nào khiến Tuấn Kiệt phải làm như thế. Vậy mà... Hứa An Nhiên, đến tận cùng cô có thể nhẫn tâm với người khác đến mức nào?
Trong đám bạn của Tuấn Kiệt có một người từng tỏ tình với Hứa An Nhiên, hậu quả không cần kể ra cũng biết. Khi biết Tuấn Kiệt có ý định tỏ tình với Hứa An Nhiên thật sự cậu đã ngăn cản rất nhiều lần, tiếc rằng Tuấn Kiệt đã quá say mê Hứa An Nhiên vô tình đó. Kết cục như vậy cũng chẳng bất ngờ gì, nhưng điều đáng kinh ngạc là biểu hiện của Tuấn Kiệt, dáng vẻ của cậu ta, thực sự quá đỗi đáng thương! Lẽ nào tình cảm mới đó nảy sinh không lâu lại sâu nặng đến thế rồi?
Hứa An Nhiên không hiểu nổi tại sao cô phải trốn tránh Tuấn Kiệt, thậm chí còn muốn đi qua cậu thật nhanh.
Phải chăng cô sợ Tuấn Kiệt sẽ chất vấn mình?
Phải chăng cô cảm thấy có lỗi với Tuấn Kiệt?