Chương 5
Mùi café đánh thức Damian dậy. Cả người mỏi nhừ vì phải nằm trên nền đất cứng. Có lẽ anh chỉ mới chợp mắt được một, hai tiếng. Anh hé mắt nhìn bầu trời đầy sao. Đã có sắc màu xanh sáng ở phía đông, nơi mặt trời sắp mọc. Đêm qua anh không tài nào ngủ được mặc dù rất mệt. Chính vì vậy sáng nay anh cảm thấy không dễ chịu cho lắm
Sau khi cha mất, sáu tháng qua, sự căm giận cùng nỗi đau buồn luôn khiến anh mất ngủ. Anh thường xuyên sống trong tâm trạng phải tìm ra sự thật và công lý phải được thực thi
Thám tử tư đã tiến hành điều tr.a tỷ mỷ, và khá nhanh chóng. Đêm xảy ra chuyện, quán café gần công ty Rutledge Imports vắng khách. Một người bồi bàn nhìn thấy hai gã đàn ông lực lưỡng rời khỏi văn phòng công ty Rutledge. Anh chú ý vì thấy họ dường như không sống trong khu vực này, và ngẫu nhiên, anh ta lại là một họa sĩ nghiệp dư. Chỉ cần chút tiền thưởng, anh ta đã phát họa được chân dung cả hai gã đó
Bức vẽ vừa được thông báo quanh các khu vực trong thành phố đã có ngay kết quả. Một trong hai tên đó đã bị bắt và khai ra toàn bộ sự việc. Thậm chí trước khi tóm được gã này, chính Henry Curruthers đã từng nằm trong diện bị nghi ngờ
Damian không muốn tin Curruthers có liên quan tới vụ án. Hắn làm kế toán trong công ty của cha anh hơn mười năm nay. Là một gã đàn ông khoảng bốn mươi tuổi, nhỏ bé, khiêm tốn, chưa kết hôn, hắn chăm sóc và sống cùng bà cô già ở phía đông thành phố. Hắn chưa bao giờ nghỉ làm một ngày. Và giống như tất cả các nhân viên khác, hắn cũng tham dự đám tang, có vẻ như cũng thật sự đau lòng vì cái ch.ết của cha Damian
Khi kiểm tr.a sổ sách của công ty, nhất là trong quá trình thẩm vấn Henry, viên thám tử tư tỏ ra không hài lòng với những câu trả lời thiếu nhất quán của người đàn ông nhỏ bé này
Nhưng đó vẫn không phải là bằng chứng có sức thuyết phục, ngay cả khi Henry biến mất khỏi thành phố. Cho tới lúc những bức phát họa mang lại kết quả
Hai gã tội phạm được Henry thuê không biết tên hắn, nhưng bọn chúng miêu tả khá chính xác. Từ cặp kính dày cộp, mái tóc nâu chải lật về phía sau cho tới cái nốt ruồi trên má trái và đôi mắt xanh cú vọ. Đó chính là Henry Curruthers, không nghi ngờ gì nữa. Hắn thuê hai gã này sát hại ông chủ chỉ với năm mươi đô – la vì sợ bị phát hiện đã biển thủ tiền của công ty
Chỉ với năm mươi đô – la! Damian không thể tin mạng người lại rẻ mạt đến vậy. Viên thám tử nói rằng món tiền công này là rẻ mạt đối với người này nhưng lại là cả một gia tài đối với kẻ khác
Chính Henry đã cố ý sắp xếp vụ án mạng giống như tự tử. Hắn còn giả mạo bức thư tuyệt mệnh. Hẳn là hắn cũng tính đến nỗi đau buồn khiến Damian không còn để ý gì đến sổ sách giấy tờ. Và hắn sẽ đủ thời gian để che dấu những sai sót, tội lỗi của hắn sẽ không bao giờ bị phát hiện
Henry Curruthers là kẻ giết người còn hai gã kia chỉ là những con rối trong tay hắn. Hắn sẽ thoát khỏi nếu Damian không cương quyết tìm ra sự thật. Nhưng hắn đã cao chạy xa bay. Phải mất thêm ba tháng, các thám tử tư mới tìm ra dấu vết của hắn tại thị trấn Fort Worth, bang Texas. Nhưng một lần nữa, hắn kịp biến mất trước khi bị bắt
Damian bắt đầu chán cảnh chờ đợi, cảm thấy mình thật vô dụng và không thể chịu được khi nghĩ rằng Curruthers đang ẩn náu đâu đó và vẫn còn tự do. Giống như những kẻ bị luật pháp truy nã, hắn chạy đến miền Tây rộng lớn để trốn tránh. Tuy không biết làm cách nào lần theo dấu vết của hắn nhưng Damian lên đường truy tìm
Nhờ mấy người bạn có quyền lực của cha, Damian có thể thực hiện được việc này với tư cách nhân viên cảnh sát Liên bang. Anh được quyền xử lý mọi chuyện có liên quan tới Henry Curruthers. Cùng với giấy ủy nhiệm, anh mang theo tập hồ sơ bọn tội phạm ở Texas và một số bang khác thuộc miền Tây. Dĩ nhiên, tên của Curruthers cũng được bổ sung vào danh sách này
“Chắc ông sẽ dậy và làm tách café hay cứ nằm đó ôm bụng cho tới khi mặt trời mọc?”
Damian vội mở mắt. Rõ ràng không phải Kid hỏi chuyện anh. Rồi anh nghe thấy có tiếng cười ở đằng xa. Anh chậm rãi ngồi dậy và mơ hồ phát hiện hai bóng người đứng phủi bụi trên quần áo cách chỗ anh vài mét
Damian liếc nhìn Kid để xem phản ứng của cậu ta đối với hai vị khách này. Kid đã mặc quần áo nghiêm chỉnh, cũng vẫn bộ quần áo tối qua, thêm vài nếp nhăn mới do nằm ngủ. Mũ lủng lẳng sau lưng, mái tóc đen được tết lại nhưng vẫn rối bù như thể cả mấy tháng nay cậu ta chưa sờ đến lược
Kid ngồi thoải mái bên đống lửa đã được nhen lại, vẻ mặt khó đoán định vui buồn. Liệu cậu có cảnh giác với hai vị khách mới này như đã làm ầm ĩ khi anh xuất hiện bên lều của cậu ta đêm qua?
Nhưng làm sao Kid có thể phát hiện ra bọn họ? Ánh lửa chỉ chiếu sáng trong phạm vi ba mét, phía bên ngoài vẫn hoàn toàn chìm trong bóng tối còn mặt trời thì phải ba mươi phút nữa mới mọc
Anh cũng không hiểu tại sao hai người đàn ông kia lại có vẻ lén lút quan sát căn lều. Họ tiến tới gần đống lửa. Damian thấy người đàn ông cao lớn nở nụ cười thân thiện, còn người kia vẫn đang đập đập cái mũ nhàu nát vào chân để phủi bụi. Tại sao lại có người dùng mũ làm việc đó?
Người đàn ông không có mũ chợt khựng lại khi thấy Damian. Đôi mắt gã trợn trừng mở to như thể gặp ma. Gã quay sang bảo tên cùng đi “Nghe mày nói thằng này ch.ết rồi. Nhưng tao cho là chưa đâu”
Gã kia rít lên, “Mày là thằng ngốc to mồm, Billybob ạ. Tao thật xui xẻo khi làm ăn cùng mày”
Vừa nói gã vừa rút súng chĩa vào Damian. Còn tên Billybob tuy lóng ngóng hơn, nhưng cuối cùng cũng rút được súng ra chĩa về phía Kid. Cậu bé chậm rãi đứng dậy, dang hai tay ra, ý nói mình vô can, không có biểu hiện gì sợ hãi. Điều đó làm Damian bực mình. Rõ ràng anh đang gặp lại bọn cướp xe ngựa hôm trước vậy mà Kid dửng dưng?
Billybob nói, “Vince! Chính là lỗi của mày. Lần sau nhớ xem xét kỹ trước khi nói có thằng đã ch.ết”
“Câm họng đi. Mày đang đặt chân vào chỗ rắc rối đấy”
Billybob vội nhìn xuống đất. Vince giận dữ khi thấy hành động ngờ nghệch đó, hắn thúc mạnh khuỷu tay vào người Billybob, ý nhắc nhở gã này cần phải trông chừng căn lều, đặc biệt là Damian và Kid. Sau đó gã quay sang phía Damian cười khoái chí
“Vậy bây giờ chúng ta có thể bàn công việc để xem Billybob đã tiết lộ bí mật gì nào. Bọn tao biết mày đã nhẵn túi rồi. Nhưng còn mày thì sao hả Kid?”
Lúc đầu Damian nghĩ bọn này quen với Kid nên mới biết tên cậu nhưng rồi anh nhận ra cách gọi đó là để chỉ tuổi tác. Kid còn quá trẻ nên mọi người gọi như vậy là lẽ tự nhiên thôi
“Tôi ư?” Kid nói với vẻ quan tâm. “Tôi có café nóng hổi và một bát bột đầy cho món bánh rán đây. Nếu như đó là những gì ông muốn”
Vince cười hô hố. “Tao quan tâm tới những thứ đó làm quái gì. Hẳn là mày phải có cái gì trong ví như là …”
“Vậy thì, có cái này đây …”
Vince chưa kịp mở miệng thì Kid đã rút súng và nổ ngay. Nếu định bắn ch.ết gã hẳn cậu đã chệch mục tiêu. Nhưng nếu chỉ với mục đích cướp vũ khí thì cậu đã thành công. Phát đạn đập vào khẩu súng trên tay Vince văng ra. Nhưng có lẽ gã không bị thương
Vince vừa chửi rủa vừa la hét vì cánh tay đau buốt. Còn Billybob cứng đờ người, há hốc mồm nhìn với đôi mắt sợ hãi. Kid chỉ việc bước đến gần và chĩa súng vào lưng gã
Thật may, Billybob chỉ còn là gã thộn. Nếu gã coi chừng kỹ Kid thì sẽ không thể xảy ra tình huống này và Damian cũng có thể bị trúng đạn vì anh đang ngồi giữa hai gã
Kid tước vũ khí khỏi bàn tay run rẩy của Billybob rồi nhặt khẩu súng của Vince rơi dưới đất với vẻ bình thản, còn như chẳng quan tâm tới toàn bộ sự việc vừa xảy ra
Cậu ném một khẩu súng về phía Damian và nhét khẩu kia vào thắt lưng rồi ra hiệu cho Billybob và Vince bằng khẩu súng của cậu vẫn lăm lăm trên tay. “Ngồi xuống, đặt hai bàn tay ra sau đầu. Chúng mày không nên gây rắc rối cho tao. Giết hai đứa mày còn dễ dàng hơn để chúng mày sống. Bây giờ tao chưa ngại khó khăn nhưng khi phải mang thêm một đống hành lý quá tải thì phải khôn hồn, đừng có buộc tao phải chọn cách giải quyết tốt nhất nhé”
Damian không nghe thấy hết lời cậu, nhất là câu “đống hành lý quá tải” vì Kid đã tế nhị hạ bớt giọng trước khi liếc sang nhìn anh. Hơn nữa, anh vẫn còn đang cân nhắc không biết có nên nhặt khẩu súng cậu bé đã vứt cho không
Damian chưa bao giờ sử dụng súng ngắn mà chỉ quen với súng trường vì đã từng tham gia vào các cuộc thi bắn từ ngày còn ở trường đại học và đôi khi cùng cha đi săn ở miền thôn quê
Tuy nhiên, anh cũng không thể cứ để khẩu súng nằm mãi trên đất vì hai gã kia vẫn có khả năng cướp lại vũ khí. Rồi anh nghe Kid nói, “Hãy tìm cái gì đó để trói hai gã này, ông Rutledge ạ. Một cái áo cũ cũng được việc đấy, nếu ông xé dài nó ra thành vài mảnh”
Damian khó chịu. Anh làm gì có cái áo nào cũ. Một ý kiến thật vớ vẩn. Nhưng Kid nói thêm, “Dù sao ông cũng sẽ không cần phải mang theo túi nữa đâu. Chỉ mỗi con ngựa thì làm gì còn chỗ cho nó được”
Anh thấy mừng vì chưa kịp thể hiện sự khó chịu. Anh chưa nghĩ đến loại phương tiện họ sẽ phải đi nhưng rõ ràng cậu bé đã tính đến sự chật chội khi hai người cùng cưỡi trên lưng một con ngựa và như vậy sẽ chẳng còn chỗ dành cho hành lý
Sau khi lục lọi tìm kiếm trong túi, tay cầm áo, tay nắm chặt khẩu súng, Damian bước về phía Vince và Billybob. Kid đưa mắt nhìn ý như muốn nói anh nên xé áo ra và tự mình trói hai gã kia. Anh nghĩ việc đó cũng là hợp lý vì Vince và Billybob đã chứng kiến tài bắn súng của Kid, bọn chúng sẽ không dám làm gì trong khi cậu đang để mắt trông chừng. Còn Damian chắc chắn sẽ vụng về lóng cóng với khẩu súng y như Billybob lúc nãy thôi
Vince hung hăng gào lên khi thấy gã bạn bị trói. “Mày định đưa tụi tao đi đâu, thằng nhóc?”
“Tới chỗ cảnh sát trưởng thị trấn Coffeyville”
“Vậy thì mày chỉ toi công thôi vì tụi tao chẳng làm gì sai trái cả”
“Tao có một nhân chứng đây. Chắc chắn ông ấy không đồng ý với mày”
“Mày chẳng là cái quái gì, thằng nhóc ạ. Thằng cha đó bất tỉnh rồi mà?”
“Tao còn có lời thú tội của bọn mày”
“Thú khỉ gì?” Gã quay sang nhìn Billybob với ánh mắt cảnh cáo. “Mày đã thú tội à?”
Gã kia đỏ mặt. “Vì sao tao lại phải làm cái việc ngu ngốc ấy?”
“Đừng ra cái vẻ vô tội như thế. Cảnh sát trưởng sẽ điều tr.a ra những việc bọn mày đã làm … hoặc không làm. Cướp ngựa hay cướp đường? Tao chắc ông ấy cũng đã nhận được lệnh truy nã hai đứa bọn mày rồi. Mà nếu không thì … coi như đây là việc làm tốt trong tháng của tao vậy”
Nếu để ý, Damian sẽ thấy vẻ hoảng sợ trên nét mặt Vince khi nghe nói đến lệnh truy nã. Hẳn anh cũng nhận ra gã là tên cướp nguy hiểm hơn so với Billybob và lẽ ra anh phải trói gã trước. Anh cứ nghĩ bọn chúng không dám gây thêm rắc rối nào nữa. Chính vì thế anh rất sửng sốt khi thấy Vince nhảy chồm lên túm lấy hai chân Kid. Cả hai cùng ngả lăn ra và cùng cố trườn lên với lấy khẩu súng. Damian tiến đến kéo giật tên cướp ra. Anh định nện cho gã một cú vào mặt thì bất chợt nghe tiếng lách cách vang lên nòng và thấy Kid, lúc này đã lùi về phía sau, với khẩu súng đang chĩa thẳng vào đầu Vince
“Mày sẽ không giết tao đâu” Hắn trừng mắt
“Không ư?”
Kid nói ngắn gọn nhưng thái độ của cậu khiến gã phải chùn gối lại rồi làu bàu nho nhỏ. Không biết Kid đang nghĩ gì hoặc đang cảm thấy gì, cũng không thể nói đây là kẻ giết người máu lạnh hay chỉ là một cậu bé biết cách che giấu nỗi sợ hãi
Damian không kìm nỗi cơn giận dữ. Trong một buổi sáng, anh đã phải trải qua quá nhiều điều bất ngờ rồi. Cú đấm như trời giáng vào ngay mũi Vince làm cho gã lăn ra bất tỉnh
Sự việc này khiến anh nhớ lại một kỷ niệm. Từ khi mười lăm tuổi, anh không tham gia vào trận đánh nhau nào nữa. Lần đó, anh bị vài cậu bé khoảng bảy tuổi đấm vỡ mũi và đã nhận được một bài học tồi tệ mà cha anh chưa hề dạy: anh có thể thua những đứa nhỏ tuổi hơn cho dù anh có lợi thế về vóc dáng và sức khỏe, mà anh lại cao những hơn mét chín
Lời nói của Kid rõ ràng nhằm làm giảm bớt cảm giác có lỗi trong anh. “Làm tốt lắm, ông Rutledge. Bây giờ, nếu ông làm nốt việc còn lại, tôi sẽ nấu nướng trong vài phút, và chúng ta có thể ăn uống, rồi lên đường”
Thái độ bình tĩnh của cậu cứ như thể không có gì xảy ra từ nãy đến giờ. Hẳn là Kid phải có thần kinh thép hoặc là chẳng có dây thần kinh cảm giác. Nghĩ như vậy, nhưng Damian vẫn gật đầu làm theo