Chương 13
Dọc theo đường ray, họ đến một thị trấn nhỏ. Ở đây chỉ có lèo tèo vài cửa hiệu quanh nhà ga: một quán rượu, một cửa hàng bách hóa, một hiệu bánh mì, một trạm bưu điện và cái được gọi là khách sạn thì vẻn vẹn hai phòng
Khi họ đến nơi, trời bắt đầu tối, Damian đặt phòng nghỉ đêm còn Casey rẽ qua ga trình báo về vụ cướp và đoạn đường ray bị hỏng. Khi gặp anh trước cửa khách sạn, nàng thông báo một số tin tức xấu
“Chuyến tàu sau không thể đến được đây trong khoảng một tuần nữa. Nhân viên nhà ga đoán phải mất từng đó thời gian để sửa chữa đường ray”
Damian thở dài “Tôi nghĩ ở đây cũng có tuyến xe ngựa chạy qua phải không?”
“Không, xe ngựa còn tồi tệ hơn ấy chứ” nàng cảnh báo anh “Ở đây cũng không an toàn đâu. Có thể mua cho ông con ngựa nhưng trang trại gần đây nhất cũng phải một ngày đường và củng chẳng có gì đảm bảo ở đó bán ngựa. Vì thế sẽ mất thời gian nếu tới đấy”
Damian buồn bã nhìn những ngôi nhà xung quanh. “Chúng ta sẽ bị kẹt lại đây tới tận tuần sau sao?”
“Nếu như ông không muốn tiếp tục gập đôi người trên con ngựa Sam già. Tôi thì không thấy phiền phức gì nhưng chắc nó sẽ phàn nàn về số cân nặng chất lên lưng nó đấy”
Damian thoáng mỉm cười. “Tôi cũng có tin xấu đây. Khách sạn chỉ còn một phòng duy nhất. Chúng ta phải ở chung phòng vậy”
Casey sững người. Ngủ chung phòng với anh ta trong suốt tuần lễ? Một đêm may ra có thể xoay sở được nhưng cả một tuần thì nàng chịu thua
“Chúng ta sẽ kiếm cho ông một con ngựa” nàng cương quyết nói và quan sát mấy con ngựa đang buộc trước quán rượu
Anh nhìn theo ánh mắt nàng. “Không bàn đến chuyện ăn trộm ngựa đâu nhé”
Casey khịt khịt mũi rồi băng qua đường. Damian miễn cưỡng bước theo. Ở đây không có ngân hàng nên anh sẽ phải thanh toán bằng số tiền mặt đang có trong người. Nhưng ngựa ở đây có vẻ hiếm và như vậy, nếu ai được sở hữu một con ngựa cũng phải do dự khi định bán nó, dù là với giá nào
Damian không muốn tiếp tục phải ngồi sau Casey trên lưng con Sam già. Nhưng tự cưỡi ngựa một mình lại là chuyện hoàn toàn khác. Thà rằng anh không có thêm những kinh nghiệm này trong chuyến đi còn hơn
Đây là quán rượu theo kiểu miền Tây mà lần đầu tiên Damian bước vào và mong rằng cũng là lần cuối cùng. Quán khá rộng, vắng khách nhưng mùi rượu bia, khói thuốc lá và những bãi nôn mửa chua nồng lan tỏa nồng nặc
Nền nhà phủ một lớp mùn cưa. Trong quán có ba cái bàn tròn, đầy vết xước bẩn còn trống. Và chỉ một bàn duy nhất là có người đang ngồi. Trên cánh cửa mở gian phòng bên cạnh treo tấm bảng Không phải là thức ăn ngon nhất nhưng là tất cả những gì các bạn có thể tìm thấy quanh đây. Bên trong còn hai bàn nữa. Rõ ràng, quán rượu này không đông khách lắm
Casey đứng cạnh quầy, trông có vẻ thoải mái như thể vẫn thường lui tới những chỗ như thế này. Damian lắc đầu. Chính phủ cần phải có điều luật cấm phục vụ rượu mạnh cho trẻ con
Casey yêu cầu một ly rượu, cầm nó trong tay và quay lại quan sát ba người đàn ông đang chơi bài với đống tiền để trên bàn. Họ đang đánh bài ăn tiền. Cả ba đều thấy cậu bé nhưng nhanh chóng bỏ qua mà nhìn Damian chằm chằm khi thấy anh tiến về phía Casey
“Ai là chủ con ngựa ngoài cửa?” Casey hất cằm hỏi
Gã trai với bộ rậm không cạo trả lời “Coi là của tôi đi, còn ai vào đây nữa nhỉ?”
“Anh là dân cờ bạc?”
“Khi nào tâm trạng tôi vui vẻ” Anh ta nhìn những quân bài trên tay và nở nụ cười khoái trá
“Tôi đang cần thêm con ngựa nữa” Casey nói. “Anh nghĩ sao về một cuộc đánh cá nho nhỏ giữa hai chúng ta?”
Damian giận dữ nói nhỏ vào tai Casey “Cậu đang làm cái quỷ gì thế?”
“Lấy cho ông một con ngựa qua vụ đánh cuộc này, hiểu chưa?” Casey thì thầm đáp lại
“Thế con ngựa của cậu đâu?” gã trai râu rậm hỏi
“Trước cửa khách sạn bên phố kia. Anh hãy ngắm kỹ nó đi. Chắc chắn anh chưa bao giờ nhìn thấy con ngựa nào tốt hơn đâu”
Anh ta đi ra cửa ngắm con ngựa của Casey rồi huýt sáo nho nhỏ. “Một con ngựa ra trò đấy”
Anh ta thích thú quay sang nhìn Casey. “Cuộc gì nào?”
“Anh chàng này sẽ tung một đồng xu lên trước mặt. Đánh cuộc là tôi có thể bắn trúng trước khi nó chạm sàn trong khi nó đang còn ở giữa hai chân anh ấy. Dĩ nhiên tôi không được bắn vào bộ phận nào trên người anh ấy”
Vài tiếng cười hô hố nổi lên vì nét mặt Damian chợt đỏ bừng … không biết do anh đang giận dữ hay do bối rối. Anh chàng kia đùa cợt “Tôi đã nhìn thấy trò này trước đây. Nó không quá khó đâu”
“Tôi đã nói đến việc tôi sẽ rút súng ra và bắn ngay chưa?” Casey hỏi
Anh ta nhướng hàng lông mày rậm “Rút súng ra à? Nhưng anh chàng kia có đôi chân khá dài đấy. Nếu bắn trượt, cậu chỉ mất có một con ngựa”
“Anh nghĩ thế chưa đủ?”
“Thế có thể thay bằng cách cậu bắn đồng xu trong tay anh ta không?"
Damian sững người. Casey vội thì thầm “Tốt thôi, tôi nghĩ, vài ngón tay đau là cái giá thấp để trả cho việc chúng ta vẫn có thể tiếp tục chuyến đi này”
“Với điều kiện là ngón tay đau chứ không phải bị chảy máu đâu nhé” anh gắt gỏng
Casey nhìn anh chằm chằm “Tôi xin đảm bảo”
Damian đã từng chứng kiến khả năng bắn súng của Casey. Nhưng khi nhìn thấy đồng xu ném về phía cậu với một mệnh lệh “Hãy sử dụng đồng xu này” còn Casey thì nhìn nó như thể bị hoa mắt, anh tái mặt lo lắng khiến mọi người trong quán rượu phá lên cười ầm ĩ
Nhưng Casey đã đưa cho anh đồng xu với lời thì thầm “Hãy thư giãn đi, người mới đến. Tôi từng làm việc này nhiều lần rồi”
Casey di chuyển xuống phía cuối quầy rượu và nói với mọi người trong phòng. “Khoảng cách ba mét được chứ? Nhìn xem, ở đây cũng chẳng có nhiều khoảng trống phải không?”
“Được rồi, ba mét, bắt đầu đi” anh chàng tham gia cá cược cười hô hố “Tôi đã sẵn sàng cưỡi con ngựa mới của tôi rồi đấy”
Casey gật đầu, cởi áo và chờ Damian giơ đồng xu lên cao. Anh không thể tin là cậu vẫn muốn thể hiện khả năng trong khi tay anh có thể bị thương, và biết đâu còn nặng hơn. Nhưng vẻ tự tin của cậu làm anh thấy yên lòng. Casey nổ súng và viên đạn trệch ra ngoài. Đồng xu vẫn ở giữa hai ngón tay trỏ và cái của Damian. Còn cậu bé thì … từ trước tới giờ anh chưa bao giờ chứng kiến cảnh suy sụp kinh khủng như vậy
Casey đã thua mất con ngựa và nàng không hề trông đợi kết cục này. Nàng bỏ chạy khỏi quán rượu trong khi anh chàng kia được bạn bè chúc mừng. Damian không dám chắc, nhưng dường như có những giọt nước mắt trong đôi mắt Casey
“Này, cậu ta sẽ không nhảy lên con ngựa mới của tôi và bỏ đi chứ?” anh chàng thắng cuộc hỏi
“Không đâu” Damian khẳng định nhìn đăm đăm vào cánh cửa đang đu đưa. “Cậu ấy rất trọng danh dự … giá như cậu ấy đừng nghĩ mình là nhà thiện xạ”