Chương 22
Casey nằm trên cái ghế đệm hẹp nhưng êm ái, và thoải mái hơn nhiều so với khối cái giường nàng từng nằm thời gian gần đây. Nàng mơ thấy Damian và đấy có lẽ là lý do nàng không muốn tỉnh giấc
Một giấc mơ thật đẹp. Nàng thấy mình và Damian cùng nhảy trong một bữa tiệc tại trang trại K.C. Không biết anh đang làm gì trong nhà nàng nhưng dường như sự có mặt của anh là hoàn toàn tự nhiên. Thậm chí cha mẹ nàng cư xử với anh như một người thân. Bỗng nhiên anh cúi xuống hôn nàng giữa mười hai cặp nam nữ đang nhảy nhưng không một ai để ý đến họ
Một nụ hôn dài nồng nàn và say đắm. Lưỡi anh khám phá tận những nơi thầm kín nhất trong miệng nàng, như không muốn rời làn môi êm dịu, còn bàn tay thì mơn trớn, ve vuốt tấm lưng trần của nàng. Những cảm giác cực kỳ mới lạ
Nàng không biết tại sao mình lại tỉnh giấc để nhận ra nụ hôn đó ... không phải trong giấc mơ. Hình như bàn tay Damian đang nhẹ nhàng xoa xoa ngực nàng. Một cảm giác dễ chịu lan tỏa khắp cơ thể. Nàng thả lỏng người vờ như đang ngủ
Nhưng rồi cả cơ thể nàng cứng đờ khi nhận thấy Damian rõ ràng đang quỳ xuống bên cạnh nàng, bàn tay và làn môi anh đang chạm vào nàng. Casey cố nghĩ ra một lời giải thích cho hành động này nhưng tâm trí nàng hoàn toàn tê liệt
“Damian, ông đang làm gì thế?” nàng chỉ nói được có vậy
Phải nhắc lại câu hỏi tới lần thứ ba anh mới ngả người ra sau và nhìn nàng đăm đăm. Qua ánh sáng lờ mờ của ngọn đèn treo tường, nàng thấy anh có vẻ bối rối
Nhưng không gì có thể sánh được với nỗi xấu hổ của nàng khi anh hỏi lại “Cô đang làm gì trên giường của tôi?”
“Giường nào? Ở đây làm gì có giường? Còn cái ghế băng này chỉ vừa cho một người thôi” nàng nhấn mạnh. “Ông đang ở bên phần của tôi đấy, Damian ạ”
Anh đưa mắt liếc nhìn quanh toa tàu và nhận ra nàng nói đúng
“Quái lạ, đây rõ ràng là một giấc mơ mà”
Casey chớp chớp mắt, nàng cũng vừa có giấc mơ đẹp về anh. Biết đâu anh cũng trải qua một giấc mơ tương tự nhưng chưa hẳn là mơ về nàng. Có lẽ anh đã mơ về Luella
“Ông thường phải động tay động chân trong khi ngủ sao?” nàng nhíu mày hỏi
“Tôi không biết mình có tật đó … cho tới tận lúc này. Tôi … nợ cô một lời xin lỗi phải không?”
Xin lỗi vì làm cho nàng thật sự thích thú ư? Damian không biết là anh đã “ban hạnh phúc” cho nàng sao? Mà làm sao anh có thể biết được? Nàng không hề có một biểu hiện nào chứng tỏ rất thích … đúng không nhỉ?”
Casey không biết nàng có đáp lại nụ hôn và những cử chỉ âu yếm của anh hay không. Nhưng lúc đó anh chưa thức giác nên nếu nàng có tỏ ra thích thú thì anh cũng không nhận ra được
“Tôi không quan tâm nêu ông đi loanh quanh và làm gì trong giấc mơ, ông Damian ạ. Nhưng cố mà giữ các hành động đó bên phần của mình nhé”
“Được rồi” anh ngập ngừng một lúc lâu “nhưng tôi có cảm giác giấc mơ đó thật tuyệt vời”
Casey thẹn đỏ bừng đến tận đầu ngón chân nhưng trong ánh sáng lờ mờ này có lẽ anh không nhận thấy vẻ lúng túng của nàng. Giấc mơ tuyệt đẹp hẳn vẫn còn trong tâm trí, anh nói tiếp với vẻ hơi thận trọng, “Có lẽ cô muốn biết tôi định nói gì?”
Nàng biết anh muốn gì. Chắc anh nghĩ là họ nên tiếp tục hôn nhau và anh có vẻ đang rất cân nhắc việc đó. Sự cám dỗ đầy quyến rũ. Rõ ràng lúc đó anh không hề mơ thấy Luella, anh biết chính xác mình đang hôn ai
Nàng không dám nói đồng ý. Nếu anh hôn, nàng sẽ không thể từ chối. Nhưng vì anh đã hỏi, chẳng lẽ nàng lại thú nhận muốn được anh hôn sao? Nàng vẫn phải quả quyết là không quan tâm đến anh. Nàng muốn bảo vệ ý kiến của mình
Damian thật chẳng ra làm sao, anh cần gì phải hỏi cơ chứ? Nhưng thế cũng tốt. Rồi họ sẽ mỗi người mỗi ngả, sự thân mật sẽ làm cho cuộc chia tay trở nên khó khăn hơn
Nàng vội nói trước khi thay đổi suy nghĩ “Tôi muốn tiếp tục ngủ, ông Damian ạ. Tôi cho là ông cũng nên làm như tôi … và cố giữ giấc mơ cho riêng mình nhé”
Hình như nàng nghe thấy tiếng thở dài? Có lẽ không phải
Damian gật đầu rồi đứng dậy. Anh có vẻ ngập ngừng khá lâu khiến nàng căng thẳng hy vọng. Nhưng rồi anh đi về chỗ nằm và lúc này thì nàng nghe thấy có tiếng thở dài rõ ràng
Casey quay mặt vào trong và tự hỏi làm sao có thể ngủ lại được đây