Quyển 5 - Chương 4: Nắm chặt tay anh để mình không lạc mất nhau
Hạnh phúc đơn giản chỉ là sự tồn tại của mình được ai đó nhận ra, tình cờ bắt gặp và... Giữ lấy!
*
* *
Nếu… mình thích nhau?
- Nếu mình thích nhau, đơn giản em sẽ thích tất cả những gì thuộc về anh, thích những lần ta vô tình gặp nhau trên phố, thích cách ta im lặng bước đi bên nhau, thích anh quay sang nói với em “mưa rồi!” như ngày đầu tiên em gặp anh. Đơn giản vậy thôi, nếu mình thích nhau… Tôi trả lời anh nụ cười khẽ nở trên môi.
Mùa Đông năm 22 tuổi,
Tôi đến thành phố của những cây cầu đi bộ có dây leo đỏ rực vào một ngày mưa lạnh, bầu trời chỉ toàn một màu xám ngắt, gió thỉnh thoảng ào đến, dù không đủ mạnh nhưng cũng khiến cho mưa mùa đông thêm nặng hạt.Người hướng dẫn giúp tôi mang bớt hành lý lên phòng, ký túc xá của lưu học sinh nằm bên cạnh một sân bóng đá khá rộng, có một cái ban công nhỏ ở phía sau nhìn thẳng ra sân bóng.Tôi đứng trên ban công hít thật sâu thứ không khí mát lạnh, một cuộc sống hoàn toàn mới bắt đầu.
Trời đã ngừng mưa nhưng bên ngoài vẫn xám xịt ảm đạm, tôi tranh thủ xách cặp lên phòng quản lý lưu học sinh để hoàn tất thủ tục nhập học và nhận sách vở. Ôm đống sách vở đồ sộ vừa được phát đi xuống dưới lầu để về kí túc xá, cảnh này nếu ở Việt Nam khối người tưởng mình đang đi buôn lậu sách, tôi cười cười nghĩ.
- Mưa rồi! - Chàng thanh niên có khuôn mặt thanh tú đứng trước hiên quay sang nhoẻn miệng cười.
Tôi nhìn anh ta, hơi e ngại trước khi mở miệng đáp lại… “Vâng!”
Đó là lần đầu tiên tôi gặp anh, ở nơi cách Việt Nam mấy nghìn Km, nơi mùa đông có mưa rơi thật lạnh, một người xa lạ đã gửi đến tôi một nụ cười, đẹp như mùa thu toả nắng.
Chiều đã buông xuống thành phố nhộn nhịp này, cuộc sống như thêm một lần trở dậy, dòng người đi bộ tràn trên phố, các toà cao ốc sáng trưng với những sắc màu riêng biệt như khẳng định thêm sự phồn hoa của thành phố. Tôi hoà mình vào dòng người hối hả, rẽ trái, rồi lại rẽ phải… trong lòng đã bắt đầu cảm nhận được nỗi buồn vô hình mang tên đơn độc
“Lâm Vi!” có tiếng ai đó khẽ gọi tên tôi. Không, có lẽ là ai đó đang gọi một người giống tên tôi. Nực cười làm sao khi lại có người gọi tên tôi trong thành phố xa lạ này chứ.
“Vũ Lâm Vi!”
Có tiếng bước chân vọng lại từ phía sau… tôi giật mình quay lại. Tên tôi đúng là Vũ Lâm Vi, chàng trai tôi vô tình gặp ở trước hiên sáng nay bước tới nhoẻn miệng cười. Tôi nhận ra anh ta, bởi đơn giản anh ta có một nụ cười đẹp. Nghiêng đầu nhìn anh ta khó hiểu, một loạt câu hỏi lướt qua trong đầu tôi. Tại sao anh ta biết tên tôi là Vũ Lâm Vi, trong khi rõ ràng hôm nay là ngày đầu tiên tôi đặt chân đến thành phố này, và tôi còn đang sẵn sàng đặt tên cho nó - Thành phố này là “thành phố đơn độc”.
- Mọi việc ổn cả rồi chứ?
- Ý anh là sao? Sao anh lại biết tên tôi? Tôi bất ngờ quay sang anh ta như chất vấn.
- Có gì không đúng nếu tôi nhớ tên học sinh của tôi?
- Ý anh là sao? Tôi ngạc nhiên nhắc lại câu hỏi.
- Tên em là Vũ Lâm Vi, quốc tịch Việt Nam. Đơn giản tôi là người đã trực tiếp xử lí hồ sơ của em gửi sang bên này và cũng sẽ là thầy giáo dạy tiếng Hán của em. Sáng nay tôi đã nhận ra em ở dưới lầu của phòng lưu học sinh. Anh nhìn tôi như sẵn sàng chờ đợi câu hỏi tiếp theo.
- Thầy …Tôi ngập ngừng nói
- Cứ gọi tôi là Khánh Dương. Anh ta nhét cái ô vào tay tôi rồi vội vàng bước lên chiếc bus vừa mới đi tới. “Em về đi!trời mưa rồi đấy!”
Tôi lúng túng không biết phải nói gì, có những hạt nước mong manh rơi xuống mỗi lúc một mau, tôi mở chiếc ô đang cầm trong tay và bước về nhà.
Tôi và anh đã quen nhau như thế…
Anh trẻ, thẳng thắn và chu đáo. Anh thích gọi tôi là “cô bạn nhỏ”. Anh nghiêm khắc và tận tâm, anh nhăn mặt khi tôi thỉnh thoảng thấy cuộc sống này cứ chông chênh.
Anh dịu dàng, anh hay nhoẻn miệng cười, anh luôn nắm lấy tay tôi mỗi lần chúng tôi cùng nhau chen chân trên bus.
Anh hay im lặng mỗi lần chúng tôi bước đi bên nhau, anh im lặng, tôi im lặng, cả hai chúng tôi đều im lặng. Đó phải chăng là những khoảng im lặng yên bình…
hai năm…Tôi đã quen với việc mỗi chiều đứng trên ban công kí túc xá nhìn anh chơi bóng, quen ánh mắt anh lo lắng kiếm tìm, quen cả nụ cười mà tôi nói rằng như mùa thu toả nắng. Quen người khác cứ nghĩ rằng chúng tôi là một đôi, quen tin nhắn cuối cùng trong ngày anh gửi cho tôi “Cô bạn nhỏ hãy ngủ ngoan! “và quen có anh.
Mùa hè năm tôi 24 tuổi, bình minh đã lên mang sức sống cho một ngày sôi động, những cây cầu đi bộ vẫn ngập tràn dây leo màu đỏ du miên. Anh tiễn tôi ra sân bay, đôi mắt thoáng u buồn, anh im lặng.
- Em phải đi rồi! Tôi nhìn anh
- Chúc em may mắn! Anh không nhìn vào mắt tôi nói.
Tôi bước đi, bỏ lại thành phố náo nhiệt phồn hoa, nơi những ngày mưa sẽ là kỉ niệm, có một giọt nước mắt nhẹ lăn dài trên má… làm nhoè đi kí ức về những cây cầu đỏ du miên.
- Lâm Vi! Nếu…mình thích nhau? - Anh đứng đó nhìn tôi.
- Nếu mình thích nhau, đơn giản em sẽ thích tất cả những thuộc về anh, thích những lần ta vô tình gặp nhau trên phố, thích cách ta im lặng bước đi bên nhau, thích anh quay sang nói với em “mưa rồi!” như ngày đầu tiên em gặp anh. Đơn giản vậy thôi, nếu mình thích nhau... Tôi trả lời anh nụ cười khẽ nở trên môi.
Tôi quay lưng bước đi, nói với anh lời tạm biệt.
Tiếng chuông điện thoại vang lên trong phòng chờ máy bay cất cánh.
- Em đây!
- Nếu ta thích nhau, đơn giản anh thích em đứng nhìn anh mỗi chiều anh chơi bóng, thích sự ngốc nghếch vụng về của em, thích được im lặng đi bên em, thích nắm tay em mỗi lần ta lên bus vì anh không muốn lạc mất em.… Anh xin lỗi vì bây giờ mới nói rằng: “Anh Yêu Em...”
Tháng hai mưa xuân, vừa trở về công ty sau chuyến đi công tác dài một tuần, trông tôi cứ bơ phờ như quân thất trận vậy.Một núi công việc đang chờ tôi xử lý, thật là ngao ngán!
Mở cái hòm thư đã một tuần không check, tim tôi bỗng loạn nhịp trước lá thư được gửi tới từ hòm thư điện tử của Khánh Dương. Đã hơn nửa năm trôi qua, tôi sống trong những hoài niệm về anh, tôi nhớ anh. Nhưng tôi không đủ dũng cảm để giữ liên lạc với anh, không đủ dũng cảm để bước qua cái rào cản mà người ta gọi là tình yêu không biên giới.
Tôi vội vàng gấp máy tính sau khi đọc xong mail của anh, chạy nhanh xuống cổng công ty bắt taxi đến trường ĐH X. Khánh Dương nói rằng anh đã đến Việt Nam làm thầy giáo dạy Tiếng Hán theo một chương trình hợp tác giáo dục giữa trường anh và ĐH X. Anh nói đó là vì tôi.
Những kí ức mà tôi nghĩ rằng mình sẽ quên đi bỗng chốc lại ùa về, tôi đi dọc hành lang giảng đường của khoa Quốc tế trường ĐH X,chân tôi dừng lại bên căn phòng phía cuối hành lang, anh đứng đó, say sưa với bài giảng của mình, nụ cười vẫn nở trên môi.
Tiếng chuông báo hết giờ vang lên chói tai, xé toang sự tĩnh lặng khi tôi đứng nhìn anh, mọi người ùa ra khỏi lớp, tôi bối rối quay lưng bước đi.
- Lâm Vi! Giọng nói quen thuộc đang gọi tên tôi
Tôi ngập ngừng quay người lại, Khánh Dương đứng đ nhìn tôi nhoẻn miệng cười.
- Anh khoẻ chứ?
- Em thế nào?
Cả tôi và anh đều buột miệng hỏi… Chúng tôi im lặng nhìn nhau. Nơi hành lang vắng lặng, tôi im lặng, anh cũng im lặng…
Khánh Dương bước đến, nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi
- “Cô bạn nhỏ!” - Anh sẽ nắm tay em để em không một lần nào nữa lạc mất khỏi anh.
Tôi oà khóc như một đứa trẻ, quàng tay ôm lấy anh. Đó là lần đầu tiên tôi ôm anh, và cũng là lần đầu tiên tôi biết mình sẽ không bao giờ rời xa anh.
Mùa xuân năm đó, Khánh Dương đứng trước mặt bố mẹ tôi, lễ phép bằng thứ tiếng Việt còn lơ lớ:
“Xin hai bác cho phép cháu được cưới Lâm Vi làm vợ!”
…
- Nếu mình thích nhau, đơn giản em sẽ thích tất cả những gì thuộc về anh, thích những lần ta vô tình gặp nhau trên phố, thích cách ta im lặng bước đi bên nhau, thích anh quay sang nói với em “mưa rồi!” như ngày đầu tiên em gặp anh. Đơn giản vậy thôi, nếu mình thích nhau… Tôi trả lời anh nụ cười khẽ nở trên môi.
Nếu ta thích nhau, đơn giản anh thích em đứng nhìn anh mỗi chiều anh chơi bóng, thích sự ngốc nghếch vụng về của em, thích được im lặng đi bên em, thích nắm tay em mỗi lần ta lên bus vì anh không muốn lạc mất em.…
Blog Mintaro
Những vòng quay trái đất
Một buổi chiều mưa,
Nằm ở nhà mà chị lo lắng vô cùng. Anh đã ngồi b chị cả ngày mà dường như không để ý hồn chị đang lơ lửng ở tận phương trơì nào. Chị cũng chẳng biết nên vui hay buồn vì chuyện này nữa… Chị tự trách mình sao không cẩn thận mà lo sức khỏe để rồi giờ bị ốm. Thế là lỡ hẹn với người ta rồi.
…
Chị gặp người ta vào một buổi chiều mưa khi đang lang thang trên mạng. Bỗng nhiên có một cái nick lạ mặt vào nick chị làm quen:
- Chào chị.
- ?
- Xin lỗi vì đã đường đột, tôi tình cờ gặp nick của chị trên mạng, trong lần chịment vào một câu chuyện…
Chị giật mình nhớ lại ngày hôm ấy, cũng là một buổi chiều mưa buồn như thế này. Chị cũng lang thang trên mạng như thế này và vô tình đọc một câu chuyện về hạnh phúc. Chị thấy xúc động vô cùng, và đãment “… đã lập gia đình với yêu mình hơn mình yêu người ta, đã có baby năm nay vào học tiểu học, nhìn bề ngoài ai cũng bảo mình hạnh phúc có chồng thương yêu hai con ngoan, kinh tế đầy đủ thế mà tôi vẫn thường hỏi Hạnh phúc là gì mà mình không cảm nhận được suốt ngày suy tư đi tìm những thứ mà mình không có ở nơi xa lắc lơ.. Thật là buồn cười nhỉ hay là nhiều lúc mình nghĩ đó là thứ tình yêu... hay là một thứ nào khác. Như vậy đó có phải là hạnh phúc mà mình đang có không?...”
Đang miên man nghĩ lại những gì mình đã lỡ viết, chị bỗng thấy cái nick lạ lùng kia tiếp tục:
- Chị còn đó không? Đừng vội bỏ đi chị ơi. Thật ra tôi thấy hoàn cảnh của chị có gì đó giống tôi nên tôi muốn làm quen. Chỉ đơn giản như thế thôi.
- Vâng tôi hiểu!
Và câu chuyện của hai người bắt đầu từ buổi chiều mưa như thế. Thời gian và những vòng quay của trái đất trôi qua đem theo những câu chuyện của hai người. Thảng hoặc, chị ngạc nhiên khi thấy người ta rất hiểu chị. Người ta biết cả những sở thích nhỏ nhặt của chị, cả loài hoa dại trên những đồng cỏ mà chị đều muốn ngắm nhìn trong những độ xuân về. Hay đôi khi chỉ là một bài hát mà chị thích nghe, một món ăn mà chị thích hay một quán cóc ven hồ mà chị thường lui tới. Chị bảo người ta điều này, người ta bảo với chị là người ta chỉ dựa vào những niềm vui của vợ người ta mà đoán ra thôi, chứ chẳng có tài bói toán gì cả. Chị chợt buồn tự hỏi sao chông chị - anh không thể hiểu chị như một ph người ta. Những lúc như thế chị thường tắt nick, cắt ngang câu chuyện và lại lang thang trong quán quen. Người ta cũng không vì sự vô ý này của chị mà khó chịu, chị cảm thấy vui vì sao lại có người dễ tính đến như vậy.
Chị cảm thấy thích nói chuyện với người ta nhiều hơn. Chị tâm sự với người ta về cuộc sống của chị,về người chồng chị. Có lẽ anh yêu chị, chị đoán thế, nhưng chị không biết mình có yêu anh không, chị nghĩ anh không hiểu con người chị. Cuộc sống gia đình lặng lẽ trôi theo ngày tháng với những nỗi trăn trở nghĩ suy về hạnh phúc của chị. Nhiều lúc chị chỉ mong anh có thể tặng chị một món quà vào ngày sinh nhật hay đưa chị đi chơi một ngày cuối tuần. Chị tâm sự với người ta như vậy. Người ta chỉ cười và cảm ơn chị đã cho người ta một lời khuyên. Chị không hiểu lắm, nhưng rồi lại quên đi câu chuyện này, thật nhanh như một cơn gió thoảng.
Người ta ta cũng nói là thích trò chuyện với chị. Người ta cũng có một gia đình bình yên như chị. Nhưng dường như người ta không nhận được nhiều tình cảm từ người vợ đang chung sống. Chị đoán thế. Người ta không nói gì chỉ gửi cho chị hình mặt cười nhăn nhở. Người ta than phiền là chẳng bao giờ được ngồi nói chuyện với vợ lâu như thế này cả, dù người ta muốn như thế lắm. Cũng chẳng hiểu tại sao nữa, nhưng người ta bảo là quen được chị, được nói chuyện, được than phiền, được sẻ chia như thế này là người ta mãn nguyện lắm rồi.
Sinh nhật năm ấy, anh đi công tác xa nhà. Chị nhận được quà của ai đó gửi qua bưu điện mà không đề tên. Chị đoán là của người ta. Khi chị hỏi, người ta không nói gì mà chat hỏi lại chị:
- Sao chị không nghĩ là của chồng chị?
Chị cười và bảo là không thể có, từ khi lấy nhau tới giờ bao giờ anh tặng quà sinh nhật cho chị đâu
- Vậy thì cứ coi như nó là của tôi đi, chúc chị sinh nhật vui vẻ.
Câu chuyện của chị với người ta lại tiếp tục đi theo những vòng quay của trái đất. Chị chỉ ngạc nhiên một điều là anh không muốn cho chị số điện thoại hay là bất kì một thông tin cụ thể nào hơn là một cái nick chat, một người đàn ông thật tuyệt vời và xa lạ. Chỉ đơn giản là như thế thôi. Đã nhiều lần chị hẹn gặp người ta nhưng đều nhận được một lời từ chối khéo. Chị thấy buồn vì điều này, rồi chị chợt giật mình khi nhận không thể thiếu được người ta trong cuộc sống bộn bề này. Khi chị nói điều này với người ta, người ta im lặng rất lâu và nói rằng chị cũng đã trở thành một phần trong người ta, một phần không thể đánh mất. Và người ta, lần đầu tiên chủ động hẹn gặp chị.
…
Lại là một buổi chiều mưa, chị ngồi trong phòng mà không khỏi lo lắng. Chị bị ốm không thể đi đến quán quen, nơi mà chị hẹn với người ta. Chị bồn chồn nghĩ ngợi.
Bất chợt chị nhìn sang anh. Anh đã xin nghỉ làm ngày hôm nay để ở nhà chăm sóc cho chị. Chị bỗng gật mình khi nghĩ tới buổi gặp, nghĩ tới người ta và nghĩ tới anh. Chị nhận ra một điều mà đã từ lâu chị không để ý là anh đang ở bên chị. Anh xuất hiện bên chị từ lâu lắm rồi mà sao chị không thấy. Từ sâu thẳm trái tim của chị có một chút gì nao nao. Chị chưa một lần nghĩ là mình đang làm gì, đang đối xử với anh như thế nào. Nhưng rồi chị lại tự biện hộ cho mình rằng anh không hiểu chị không yêu chị nhiều như anh nói, không thể nào so sánh với người ta.Nhưng một con người khác trong chị lại nổi lên, trách móc chị, nhắc nhở chị về vai trò của một người vợ mà anh lúc nào cũng yêu thương. Lần đầu tiên chị cảm thấy đau đầu vì những tranh cãi ngay trong con người chị. Và chị lại thiếp đi…
Khi chị tỉnh dậy, trời đã tối. Thế là lỡ hẹn rồi. Không biết giờ này người ta đã về chưa. Sự lo lắng lại hiện lên trên khuôn mặt chị…
- Hình như em có vẻ bồn chồn
- Dạ không… - chị giật mình khi nghe anh hỏi
- Hôm nay em có hẹn phải không?
- Nhưng,anh..- lần này chị thật sự bất ngờ, hay là anh đã biết chuyện đó rồi?
- Để anh đưa em đi!
Anh chở chị đến quán quen.
Không có ai cả.
Chị cảm thấy buồn và tiếc nuối. Nhưng dường như chị không còn muốn gặp người ta nhiều nhu trước nữa. Chị cảm thấy điều này,nhưng chị cũng không hiểu tại sao lai như thế. Bỗng nhiên cô phục vụ đễn trước mặt hai vợ chồng chị, đưa cho chị một phong thư. Chị nhìn anh, anh không nói gì, quay mặt đi. Chị mở phong thư ra, một cảm giác quen thuộc mà chị không lý được...
Chị chợt cảm thấy muốn khóc vô cùng. Một phần vì giận người ta, nhưng nhiều hơn là giận chính mình. Thì ra bên chị còn có một người chồng, một người bạn đời mà chị đã bỏ quên tự bao giờ. Chính người ta đã thức tỉnh chị. Chị muốn khóc, muốn gào thét cho vơi đi nỗi buồn. Nhưng chị kiềm chế bản thân. Chị lấy giấy bút ra, viết một vài dòng gửi cho người ta.
…
Tối hôm ấy, chị đã thức cả đêm kể cho chồng chị nghe câu chuyện giữa chị và người ta. Chị cũng kể về bức thư của người ta, và bức thư của chị. Rằng chị hiểu mình đã sai, chị mong anh tha thứ, chị muốn bắt đầu yêu anh nhiều như anh đã và đang yêu chị. Chị muốn gục vào anh mà khóc!
- Không lẽ em không còn muốn gặp anh ta?
- Thật ra thì có anh ạ.nhưng em thấy có lẽ không còn cần thiết nữa. Chắc chắn là em không thể quên được anh ta, nhưng không sao, vì em đã có anh. Mới lại người ta cũng đâu muốn gặp em.
- Nhưng anh ta cũng rất muốn gặp em mà.
- Làm sao anh biết?
Anh không trả lời chị. Anh rút từ trong túi áo ra một tờ giấy. Chị nhận ra đó chính là tờ giấy mà chị vừa gửi cô phục vụ cho người ta. Chị cảm thấy lạ lùng và không hiểu. Anh mỉm cười…
- Chẳng lẽ em đã quên mất nét chữ của anh rồi sao?
Chị vội vàng mở phong thư của người ta ra. Thì ra cái cảm giác quen thuộc đó… chị bỗng nhớ lại toàn bộ câu chuyện với người ta, về buổi gặp gỡ mà chị cứ cho là tình cờ, về những sở thích, về món quá sinh nhật, về những câu chuyện… Chị chợt hiểu ra tất cả. Và chị gục vào anh mà khóc. Anh cũng khóc!
Trời đã sáng.Trái đất lại bắt đầu một vòng quay mới, đẹp hơn, rạng rỡ hơn, nhưng nó sẽ vẫn chỉ quay trên một hình elip mà nó đã chọn từ khi nó hình thành.