- Chương 1: Bí mật đảo Quan Âm
- Chương 2: Mộng hão nơi vườn hoang
- Chương 3: Bùn lầy và hoa
- Chương 4: Giọt máu dưới chân Phật Tổ
- Chương 5: Em thắng rồi ạ
- Chương 6: Con rơi cửa quyền
- Chương 7: Sương khói mộng xưa
- Chương 8: Quyết chẳng rời xa
- Chương 9: Giặc nhà khó phòng
- Chương 10: Thuốc chữa mòn tim
- Chương 11: Tỏ tường như gương
- Chương 12: Toàn thân lạnh toát
- Chương 13: Bóng tối và ánh sáng
- Chương 14: Em chính là anh
- Chương 15: Anh nên đi
- Chương 16: Rục rịch trỗi dậy
- Chương 17: Hãy tha thứ cho anh
- Chương 18: Khoảnh khắc giữa nhắm mắt và mở mắt
- Chương 19: Một gương mặt khác
- Chương 20: Chó săn rắn độc
- Chương 21: Nếu không có anh
- Chương 22: Dội nước sôi vào đá lạnh
- Chương 23: Mr Gì cũng được
- Chương 24: Hai cái ôm
- Chương 25: Mùi vị dễ chịu nhất
- Chương 26: Liều mạng chém gió
- Chương 27: Cái phức tạp của sự đơn giản
- Chương 28: Chúng ta sao thế này
- Chương 29: Hãy đi cùng em
- Chương 30: Trì đăng mịch hỏa
- Chương 31: Em đã từng yêu anh
- Chương 32: Quá yêu gì cũng liều
- Chương 33: Trái tim bằng đá
- Chương 34: Lấy gì để bù đắp
- Chương 35: Ngoảnh lại hóa tro tàn
Trong tim mỗi người đều có một mặt trời. Ta coi nó là Thánh kinh của đời mình, hễ bước một bước liền ngẩng đầu ngưỡng vọng. Trong thế giới của cô thiếu nữ Phương Đăng chẳng hề có mặt trời. Phó Kính Thù chính là tia sáng xanh xao duy nhất trong thế giới ấy. Mặc dù không thể sánh với ánh mặt trời, nhưng vừa đủ để cô nhìn rõ con đường trước mặt.
Có điều Phương Đăng biết, thế giới của Phó Kính Thù thật ra không có ánh sáng. Cô quyết định phải giúp anh. Nếu anh là kính, vậy cô sẽ làm đèn, cô sẽ chiếu rọi anh, rồi soi sáng con đường của mình bằng chính những phản quang lóe lên từ đó. Được dõi theo người mình yêu, được biết rằng trong tim người ấy có chỗ dành cho mình, thì dù bản thân phải bước đi trong bóng tối, cũng vẫn là hạnh phúc.
Đáng tiếc Phó Kính Thù rốt cuộc chẳng thể cưỡng lại những cám dỗ trần tục, để đạt đến mục đích, anh chẳng quan tâm Phương Đăng nghĩ gì. Khi mọi điều quý giá nhất đều bị Phó Kính Thù tận tay hủy hoại, cũng là lúc mặt trời trong tim Phương Đăng hoàn toàn lịm tắt.Rốt cuộc phải dùng cách nào gìn giữ, thứ ánh sáng xanh xao ấy mới không tan biến? Rốt cuộc trong chuyện này, ai đã làm tan nát trái tim ai?