Chương 76: Chợt ghét chợt nhớ chợt vui chợt buồn (4)

Xe chạy được một đoạn, cô nhìn thấy một cửa hàng tiện lợi ven đường: "Chờ một chút, tôi đi mua ít đồ."
Thị Y Thần chậm rãi cho xe vào ven đường, đang chuẩn bị xuống xe thì đột nhiên bị anh đè lại: "Mua cái gì?Để anh đi, em cứ ngồi đây chờ đi."


"Ồ... Không cần! Anh không khỏe, tôi tự mình đi mua là được rồi.” Cô vuốt mồ hôi! Loại đồ thế này sao có thể để anh đi mua được?
"Em cứ đợi ở đây là được rồi, muốn mua cái gì?" Anh vẫn cố chấp.
Kinh nghiệm nói cho cô biết, mỗi lần đôi co với anh, cô nhất định sẽ là người bại trận.


"Tôi muốn mua băng cá nhân..." Khóe miệng cô giật giật, suy nghĩ hồi lâu, mới nghĩ ra được một từ ưu nhã như vậy.


"Băng cá nhân?Em bị thương ở đâu?" Anh nhíu mày, theo bản năng nắm tay cô, xem xét cẩn thận. Ngón tay của cô tuy trắng nõn nhỏ nhắn, nhưng móng tay lại nhẵn nhụi, không có bất kỳ thứ trang sức gì, không giống như chị em phụ nữ thích sơn móng tay sặc sỡ mà từ trước đến giờ anh biết. Đầu ngón tay cũng không có vết thương gì rõ ràng, chỉ có rách da một tí bằng đầu lỗ kim.


Bị anh thân mật nắm tay, cô ngượng ngùng, lúng túng rút tay về, cười gượng hai tiếng: "Loại băng tôi muốn mua hơi lớn một tí." Cô lấy tay mô tả kích thước của loại này, khoảng ba mươi cm.
"À, em đợi là được rồi." Anh chớp mắt, mang theo nghi hoặc, sau đó xuống xe.


"Này... Đi nhầm chỗ rồi..." Trơ mắt nhìn anh đi vào hiệu thuốc bên cạnh cửa hàng tiện lợi, miệng cô không nhịn được cứ giật liên hồi.
Trời ạ! Quên đi, nếu như anh mua băng cá nhân về thật thì cô cũng đành dán vào vậy.


available on google playdownload on app store


Lục Thần Hòa đi vào hiệu thuốc, nhân viên bán hàng nhiệt tình bắt chuyện: "Chàng trai, cậu cần mua thuốc gì?"
"Tôi muốn mua băng cá nhân, lớn khoảng thế này." Anh làm"> động tác dựa theo kích thước Thị Y Thần đã nói, ra dấu cho nhân viên bán hàng xem.


Nhân viên bán hàng là một chị gái khoảng bốn năm mươi tuổi, nhìn động tác của anh một hồi, cau mày nói: "làm"> gì có loại băng cá nhân nào lớn vậy? Band-aid, hay Vân Nam bạch dược cũng đâu lớn đến vậy, lớn nhất thì cũng chỉ là thuốc dán thôi, không có loại lớn như cậu nói " Chị bán thuốc mang cả ba loại băng dán ra.


"Bạn gái của tôi làm"> động tác thế này." Lục Thần Hòa nhớ đến biểu hiện là lạ của Thị Y Thần, có chỗ nào đó không đúng, "Hay là có loại size đặc biệt?"


Chị gái nhìn dáng vẻ bối rối của Lục Thần Hòa, đột nhiên hiểu ra, cười nói: "Tôi biết bạn gái cậu muốn mua gì rồi?Thứ cậu cần ở bên kia." Chị gái chỉ tay vào kệ hàng sâu nhất bên trong.
Anh bước theo, nhìn một loạt đồ dùng vệ sinh, trầm mặc rất lâu.


Đây là những thứ gì?Đúng là loại băng dán cực lớn. Tuy anh biết phụ nữ đến tháng đều phải dùng thứ này, thế nhưng không ngờ lại đa dạng đến vậy. Hàng ngày">?Ban đêm?Tơ tầm mềm mại?Khô ráo? Có cánh? 240mm?280mm? 350mm? 410mm? Bốn miếng cộng lại sắp cao hơn cả người cô rồi, năm miếng cộng lại cao hơn cả anh ấy chứ.


Nhìn đống sản phẩm bày la liệt trước mắt, trong một ngày"> mùa thu quang đãng thế này, anh không khỏi cảm thấy cả người nóng lên.
làm"> phụ nữ phiền phức đến thế này sao.
Chị bán hàng nhìn không chịu nổi, đi tới, không đành lòng nói: "Chàng trai, cậu mới quen bạn gái không bao lâu phải không."


Khóe miệng anh co giật, cổ họng khô ngứa khó chịu, bỗng ho khan một tiếng rất mạnh, chỉ vào đồ dùng về sinh trên kệ, nói: "làm"> phiền lấy cho tôi mỗi loại một gói."


Lúc này đến lượt khóe miệng của chị gái co giật. Bà chị cầm mỗi loại một gói, thấy anh không ngừng ho, lại đề nghị anh mua thêm thuốc giảm ho hạ sốt.
Thanh toán xong, anh mang cả túi đồ lớn ra khỏi hiệu thuốc.


Thị Y Thần dán sát người vào cửa xe nhìn chằm chằm vào cửa hiệu thuốc. Lục Thần Hòa đi vào đã lâu nhưng không thấy đi ra, cô đang định xuống xe, chỉ thấy trong tay anh xách một túi lớn đang chậm rãi đi tới.


Anh ngồi vào xe, đưa cái túi đang cầm trong tay cho cô, giọng khàn khàn nói: "Em xem thử xem, có phải thứ em cần không?"


Cô nhìn tất cả những thứ đồ dùng vệ sinh phụ nữ lớn nhỏ trong túi, kinh ngạc đến một lúc lâu vẫn không nói được thành lời. Nhiều như vậy, đủ để cô dùng mấy tháng. Muốn tháng nào “dì cả” đến thăm cũng nhớ đến anh sao... ch.ết mất!


"Lần sau muốn cái gì thì nói thẳng, nếu không người ta sẽ nghĩ anh là kẻ biến thái mất." Lục Thần Hòa nhắm mắt, dựa ở ghế ngồi trên xe, giọng nói trầm thấp, không ngừng ho sặc sụa.


Cô nín thở mím môi, tuy có xấu hổ, nhưng nghĩ đến anh là một người đàn ông lại đến hiệu thuốc mua những thứ khó nói này cho cô, trong lòng bất giác cảm thấy buồn cười. Mang mọi thứ nhét vào ghế sau, cô nghiêng đầu muốn hỏi anh định đi đâu, đã thấy mi tâm của anh khóa chặt, bộ dạng khổ sở, gương mặt dần dần xuất hiện màu đỏ khác thường.


"Có phải anh khó chịu lắm không?" Cô khẽ cau mày, đưa tay sờ trán anh, hơi nóng nhanh chóng truyền đến khắp bàn tay, "Hình như hơi nóng, có cần tôi chở anh đến bệnh viện không?"
"Không cần." Anh từ chối, lại ho khan dữ dội. Không ngờ chỉ trong một giờ ngắn ngủi, anh lại trở nên mệt mỏi đến vậy.


"Không cần sao?! Nhất định là vì buổi sáng trời lạnh quá, anh bị cảm lạnh rồi, nóng hầm hập, hay là đến bệnh viện kiểm tr.a thử xem thế nào." Cô lái xe, chuẩn bị lái đến bệnh viện.


Anh nhíu mày, phản kháng: "Em tưởng anh là đứa con nít ba tuổi sao?Chỉ động nhẹ một tí là đến bệnh viện?Anh mua thuốc rồi, về nhà ngủ một giấc là khỏe ngay thôi."
Thị Y Thần bất đắc dĩ nhún vai, nói: "Vậy được rồi, tôi đưa anh về nhà trước, uống thuốc xong thì ngủ một giấc."


"Ừ." Anh khẽ lên tiếng, sau đó đọc một địa chỉ xa lạ.


Cô hơi bất ngờ, nhưng nhớ lại trước đây anh có nhắc qua là mình có một căn hộ trong thành phố, cũng không có gì lạ. Cô quay đầu xe lại, dựa theo địa chỉ anh nói, chạy về hướng tây, chạy thẳng đến một tiểu khu xa hoa nào đó trên đường Tân Giang.


Lướt qua huyền quan vào cửa, cảnh trên tường khiến cô dừng chân một lúc, rõ ràng là phong cách hiện đại kiểu phổ thông, nhưng vì trên một mặt tường đều toàn là lệ tình nhân khiến cảnh vật xanh biếc dạt dào.


Lần trước ở vườn ươm, khi cô nói thích lệ tình nhân, anh liền mang tất cả lệ tình nhân trong phòng làm"> việc của mình về, treo trên tường. Như vậy ngày"> nào cũng có thể ngắm nhìn được màu xanh đáng yêu của chúng, không khỏi nghĩ đến bóng dáng chăm chú của cô khi đứng nhìn chúng.


Anh giả vờ qua loa nói: "Đột nhiên phát hiện dùng lệ tình nhân để làm"> vật trang trí trên tường rất hợp, đợi lát nữa nhân lúc anh ngủ, em lén chụp mấy tấm ảnh cũng được."
Cô liếc mắt, lại nữa rồi...


"Đợi anh ngủ say, ngược lại khả năng tôi cởi sạch đồ của anh rồi chụp lại tung lên web đen còn thực tế hơn."
"Không cần đợi đến lúc ấy, bây giờ em đến cởi cũng được." Giọng nói khàn khàn của anh vang lên, đi vào phòng ngủ, mệt mỏi ngã xuống giường.


Cô cắn môi cười mỉa, đấu võ mồm với anh, mãi mãi lúc nào cũng thua thiệt. Theo anh bước vào phòng ngủ, đưa tay sờ trán anh thêm một lần, lần này dịu dàng đến dọa người.
"Anh vốn không có mua thuốc đúng không, có hạ sốt thuốc không?Hay ống cập nhiệt." Cô liếc nhìn túi đồ, không có thuốc hạ sốt.


Trên giường, sự mệt mỏi đang kéo đến tấn công Lục Thần Hòa. Anh nhắm hai mắt, lười biếng nói: "Ngăn kéo thứ hai...trong chiếc tủ màu trắng...ở phòng khách"


Tìm được tủ thuốc, cô cẩn thận cập nhiệt giúp anh, 39 độ 3. Sốt cao thế này, thảo nào mặt lại đỏ đến vậy. Cô đưa thuốc hạ sốt và nước nóng cho anh. Lục Thần Hòa nhấc nửa thân người, nhưng cũng không nhận, để lộ dáng vẻ rất mê hoặc, ánh mắt quyến rũ, ý bảo cô đút cho anh.


Bị bệnh rồi mà còn vậy được.


"Đủ rồi đấy..." Nói tới nói lui, cô vẫn mềm lòng đút thuốc và nước cho anh, sau đó cẩn thận tỉ mỉ đắp chăn giúp anh. Nhìn anh nhắm mắt lại xong, cô có ý muốn rời khỏi, vẫn chưa kịp đứng dậy thì cổ tay đã bị nắm lấy, nhiệt độ nóng rẩy đến dọa người.


"Không được đi." Anh khàn giọng nói.
"Mới nói mình không phải con nít ba tuổi, bây giờ sao lại giống như con nít cần người khác chăm sóc thế này?" Cô cảm thấy mình là một thiên sứ, thượng đế phái cô đi cứu vớt anh những hai lần.


Anh nắm chặt cổ tay của cô không buông, dường như nếu buông ra rồi cô sẽ không bao giờ quay lại nữa: "Thế thì bây giờ cứ xem anh như con nít ba tuổi đi..."
Cô bật cười: "Bạn nhỏ phải ngoan, bây giờ dì đi chuẩn bị khăn lạnh để nhóc hạ nhiệt."


"Phải massage sao?Đến đây đi..." Anh bắt đầu cởi cúc áo sơ mi, bộ dạng như không thể đợi thêm được nữa vậy.


"Anh chắc"> chắn mình không phải đang giả vờ bệnh đấy chứ?" Vừa rồi rõ ràng còn chẳng có chút sức lực nào, điệu bộ nhăn nhó cùng nụ cười lúc này biểu hiện trông rất khỏe mạnh, đâu giống như người bị sốt.
"Không được đi..." Anh nở nụ cười trầm thấp.


"Ừ." Cô đáp khẽ một tiếng, như hứa hẹn.
Lúc này anh mới lưu luyến buông tay ra.


Cô đứng dậy đi ra ngoài chuẩn bị khăn lạnh giúp anh hạ nhiệt. Lúc chuẩn bị xong quay trở lại, anh đã nặng nề chìm vào giấc ngủ, giữa hai chân mày vẫn còn nhíu chặt. Trán Lục Thần Hòa nóng đến dọa người, gương mặt ửng đỏ, cô cẩn thận giúp anh lau mặt và cổ, sau đó đắp khăn lạnh lên trán cho anh.


Ánh mặt trời buổi chiều xuyên qua rèm cửa sổ chiếu vào phòng, hơi gai mắt.
Cô đi tới, kéo rèm cửa lên, căn phòng bỗng chốc tối đi.


Cô chậm rãi bước đến bên mép giường ngồi xuống, ánh sáng yếu ớt lan tỏa lên gương mặt đang ngủ của anh, từng đường cong trên mặt thoạt nhìn trông rất nhu hoài, có vẻ giống một đứa con nít ngây thơ, an tĩnh và xinh đẹp. Cô dùng ánh mắt chậm rãi phác họa gương mặt anh, có thể chỉ trong những lúc thế này, mới dám ngắm nhìn anh không chút kiêng kỵ như vậy.


Cằm mọc lên một ít râu xanh nhợt nhạt, nhưng không chút mảy may ảnh hưởng đến nét anh tuấn cùng ưu nhã của anh. Bờ môi mỏng hiện lên vẻ gợi cảm hiếm thấy, trước đây thường nghe người ta nói, đàn ông môi mỏng rất bạc tình, thế nhưng theo cô, đôi môi mỏng này thích hợp với hai chữ “cay nghiệt” hơn, bởi vì anh chưa bao giờ nói lời nào tốt đẹp với cô.


Mị lực lớn nhất ở nơi anh có lẽ chính là đôi mắt, trong trẻo sâu không thấy đáy, lúc nào cũng giống như vô cùng ma mị, khiến người khác không dám nhìn thẳng, vậy mà lúc này đây, đôi mi dài và dày yên lặng đến không ngờ như thế, để lộ bệnh tật yếu đuối. Chính xác đúng là yếu đuối, nó chiếm cứ nơi mềm mại nhất trong lòng cô.


Cảm xúc hơn nửa tháng nay không thể hiểu được, bỗng nhiên trong lúc này lại trở nên rõ ràng.
Bởi vì sợ tổn thương mà không dám tiến đến đối mặt với tình cảm. Như gần như xa, bay lơ lửng bất định, lúc tốt lúc xấu, cả người như mắc phải bệnh nan y không thể nào chữa trị.


Đau đớn mà Cao Minh Dương mang lại chẳng biết từ khi nào đã biến mất sạch sẽ, cho dù là ký ức vui vẻ hay đau thương, dần dần cô có muốn nhớ cũng không nhớ ra. Bị Kiều Na phê phán trọng sắc khinh bạn, cũng không tự hiểu, không nhận ra ca khúc《Dấu hiệu ánh sáng Bắc cực》 đã được cài làm"> nhạc chuông dành riêng cho anh, hưởng thụ cảm giác vui vẻ trong quãng thời gian bên cạnh anh, thích nhìn anh nhăn mày nở nụ cười, mặc dù lần nào cũng bị anh mang ra giễu cợt, nhưng từ tận đáy lòng lại đong đầy những cảm xúc ngọt ngào...


Cô cho rằng, tình cảm từng bị tổn thương, trong thời gian ngắn sẽ chẳng thể thích người khác. Thế nên, trong ngần ấy thời gian, cô chẳng nghĩ rằng giữa mình và anh sẽ xảy ra chuyện gì. Tuy cô vẫn nói không quan tâm đến thân phận của anh thế nào, nhưng đến lúc biết mọi chuyện, biết thân phận của anh là người kế thừa tập đoàn Hải Hâm, điều đáng ghét là cô để ý đến. Khoảnh khắc ấy, cô cảm thấy bản thân chất chứa một nỗi sợ hãi mà trước giờ chưa từng có, vậy nên mới kích động đến vậy, bởi vì không biết từ khi nào cô đã yêu anh. Nếu nói Cao Minh Dương mang đến tổn thương cho cô, khiến cô đau lòng, khổ sở, anh ta khiến cô đau đớn đến thế nhưng trước nay cô chưa từng sợ hãi, hoang mang đến vậy.


Bởi vì yêu nên mới sợ hãi.


Trong đầu cô lóe lên một câu như thế: "Khoảnh khắc xoay người bước đi đó, có vài người, bạn có muốn gặp lại người đó cũng không thể gặp lại nữa." Khi anh không hề lưu luyến mà quay người bỏ đi, lòng của cô bỗng chốc không chịu nổi, thế nên cô mới khóc thảm thiết như vậy. Khoảnh khắc đó, cô sâu sắc hiểu được sự sợ hãi hoang mang ấy.


Nơi sâu nhất trong đáy lòng không muốn thừa nhận mọi chuyện, giống như chôn mầm cây sâu trong lòng đất, bất luận có chôn sâu đến đâu cũng sẽ đội đất chui lên.
Cô dần chờ mong mầm móng này đến cuối cùng có thể ra hoa kết quả.


Thế nên cho dù là thật hay giả, cô cũng muốn nổ lực một lần, nếu không nổ lực, làm"> sao biết được có thể ra hoa kết quả hay không?Giấc ngủ này của Lục Thần Hòa rất lâu, lúc tỉnh dậy đã hơn bốn giờ chiều. Nghỉ ngơi đối với người bệnh chính là liều thuốc hiệu quả nhất, cả người thoải mái hơn rất nhiều, nhìn thấy Thị Y Thần nằm trên chiếc giường nhỏ nghỉ ngơi, anh yên tâm nở một nụ cười ấm áp.


Hạnh phúc chính là mở mắt ra có thể gặp được người muốn gặp.
Cảm giác được tiếng động từ anh, Thị Y Thần mở mắt, theo bản năng đưa tay lên trán anh sờ thử, bớt sốt rồi, cô yên tâm hơn rất nhiều: "Cảm thấy đã đỡ hơn chút nào chưa?"


"Sau khi ngủ dậy là trở thành hảo hán, đánh hổ cũng không có vấn đề." Động tác quen thuộc khiến tim anh trở nên ấm áp, ánh mắt say đắm, cực kỳ giống một đứa trẻ được nuông chiều.


"Tôi đã nhìn thấy bộ dạng như gấu mắc bệnh của anh hai lần rồi, còn bảo đánh cọp?Cọp chỉ cần tát anh một phát thôi đã đủ khiến anh đi đời rồi."
Anh bỗng đè tay cô lại, dùng lực kéo cô đến gần.
Không chuẩn bị trước nên Thị Y Thần bị mất trọng tâm, cô ngã nhào lên người của anh.


"Này... Anh vẫn còn bệnh, đừng làm"> loạn." Có lẽ do đã nhìn thấy rõ lòng mình, cô không cố sức né tránh. Anh nói cô không thích hợp để nói mấy lời ngụy biện, vậy nên thích thì thích thôi, cố ý che giấu, chỉ khiến cô thêm khó chịu. Hành vi vô tình thân thiết thế này khiến cả trái tim cô cảm thấy ấm áp, cô thích cảm giác dịu dàng này. Còn về phần giao dịch khi nào thì kết thúc, cô không muốn nghĩ nhiều nữa, xem như ngừng hẳn, tương lai cũng sẽ để lại hồi ức tốt đẹp hơn, ít ra cô có thể kết hôn với người mình thích.


"Anh từng nghe một lời giải thích rất hay, nếu như hôn nhau lúc bị bệnh, người bệnh ấy sẽ khỏi rất nhanh." Con ngươi đen láy của anh sâu không thấy đáy.


Cô cười ra tiếng, nói: "Loại mánh khóe lừa gạt này của anh tầm thường quá. Chị hai của tôi là bác sĩ, để đề phòng bọn tôi trẻ người non dạ không hiểu biết, từ lúc lên đại học đã được chị ấy phổ cập kiến thức, làm"> như vậy chẳng những không khỏi bệnh, ngay cả người bị hôn cũng sẽ bị lây bệnh."


"Chị hai của em thật tàn nhẫn." Đôi mắt anh trở nên tối đi, dường như bị mất mát gì đó.
"Có tâm trạng trêu đùa người khác, xem ra bệnh của anh đã đỡ hơn nhiều rồi. "
"Đầu anh choáng..." Anh lập tức phô ra dáng vẻ yếu đuối.


Cô cười khì, nhẹ nhàng in lên trán anh một nụ hôn, giống như lúc Điểm Điểm bị bệnh, cô cũng làm"> như vậy với nó: "Nhìn bộ dạng đáng thương của anh kìa, bây giờ không choáng nữa à?"


Lần này đến lượt anh không nhịn được nở nụ cười, tròng mắt hẹp dài chuyển động, mấp máy đôi môi mỏng nói: "Dựa theo những nghiên cứu khoa học mà anh đã từng thực nghiệm, bất cứ lý luận nào cũng phải trải qua thực tiễn để chứng minh."


"Cái gì?" Cô không phản ứng kịp, môi đã nhanh chóng bị bịt kín. Nụ hôn ấm áp trên môi, toàn bộ hệ thần kinh vào giờ khắc này đều ngưng hoạt động.


Anh khẽ ʍút̼ mát cánh môi cô, nhẹ nhàng trằn trọc, cô không thể không thừa nhận kỹ thuật hôn của anh mới là cao siêu, còn đối với cô mà nói cô chỉ là một con ngốc. Khi anh tỉ mỉ khiêu khích câu dẫn, cô không kìm lòng được mà đáp lại.
Gắn bó triền miên một lúc, ý loạn tình mê.


Bỗng dưng, một âm thanh chợt vang lên, dường như điện thoại di động ở nơi nào đó đang réo gọi, quấy nhiễu khung cảnh say đắm lúc này.


Lục Thần Hòa không muốn ngừng lại, ôm cô không chịu buông tay, thế nhưng điện thoại di động gần đó lại rung lên, ngừng một lúc lại lập tức vang lên, không dứt, rất phiền. Anh khẽ nguyền rủa một tiếng, lúc này mới lưu luyến buông cô ra.


Hai gò má ửng đỏ, cô ngượng ngùng thoát khỏi phạm vi hơi thở của anh, sửa sang lại mấy sợi tóc rối. Điện thoại di động vẫn đang rung liên hồi, cô phản ứng, lấy điện thoại bên cạnh gối nằm đưa cho anh: "Lúc trước vẫn có chuông, nhưng tôi sợ phiền anh nghỉ ngơi, thế nên mới tắt chuông đi."


"Lần sau nhớ tắt máy luôn." Lục Thần Hòa bực bội quét mắt qua màn hình, là Lục Giai Ngưng, ấn nút trả lời, giọng điệu anh chuyển lạnh nói, "Có gì sai bảo?"


Ở đầu dây bên kia, Lục Giai Ngưng nghe giọng nói của anh, chỉ biết tâm trạng của anh đang bực bội vô cùng, không nhịn được cười mỉa mai: "Mùi thuốc súng nồng nặc, chẳng lẽ chị phá ngang chuyện tốt đẹp gì của em rồi?"


"Muốn em nhấn mạnh tám chữ sao?" Trong lòng anh đang không ngừng lặp lại: Có chuyện nói mau, có rắm mau thả!
"Xem ra chị nên điện thoại đến sớm một chút, hoặc là nên muộn chút nữa thì tốt hơn, đúng lúc..."
Lục Thần Hòa quả quyết cúp điện thoại, ném điện thoại qua một bên.


Thị Y Thần trợn mắt há mồm nhìn anh phát hỏa, không khỏi nhớ đến lúc anh điện thoại cho cô, tuy rằng sự quấy rối của anh vô cùng phiền chán, nhưng lúc nào anh lịch sự nói hai chữ “Tạm biệt”, còn đối với cuộc gọi này của Lục Giai Ngưng, khiến cô nhận ra lúc anh nghe điện thoại cứ như mẹ già nhà cô, giống nhau y hệt.


Một lúc sau, tiếng chuông tin nhắn vang lên. Lục Giai Ngưng hiểu rõ cá tính của anh, lần nào chọc giận anh, cô sẽ không gọi lại, chỉ gửi đến một tin nhắn ngắn đơn giản, nói những chuyện muốn nói.


"Không hiểu sao lại chạy đến Italy hơn nửa tháng, còn tưởng rằng một đi không trở lại. Sắp đến sinh nhật lần thứ sáu mươi của bố rồi, còn ầm ĩ đùa cợt khiến bố sắp thổ huyết đến nơi, em tự mình lo lấy. Nếu thuận tiện thì mang bạn gái bảo bối của em về luôn. Là người thân nên chị mới nhắc nhở: Lần sau có thân mật nhớ tắt máy. Được rồi, không làm"> phiền hai người thân mật."


Anh thờ ơ liếc qua màn hình, mày khẽ nhếch lên. Thường thì chỉ mỗi khi bố anh ra lệnh,chị của anh Lục Giai Ngưng mới làm"> việc trước một bước, hơn nửa tháng trước mới đến Jessie’s làm"> loạn một trận, bây giờ lại muốn nhanh chóng gặp mặt Thị Y Thần. Khiến anh không biết gì, đối với thủ đoạn của bố anh, thông thường chỉ biết ngầm tìm người giải quyết, đằng này đại thọ lần thứ sáu mươi quan trọng như vậy lại mời Thị Y Thần, chuyện này không hợp với tính cách của bố anh.


Anh thích thú nhìn về phía Thị Y Thần.
Thị Y Thần nghi hoặc: "Lẽ nào có liên quan đến tôi?"


"Tháng sau là đại thọ lần thứ sau mươi của bố anh, nếu anh mời em đến tham dự buổi tiệc, em có đồng ý không?" Cô của trước kia không muốn tham dự buổi tiệc kiểu cẩu huyết nhue trên phim truyền hình lúc tám giờ thế này, thế nên anh không dám chắc">.


Lần trước ở bãi đỗ xe lời nói hùng hồn với bố anh rằng sau này đừng tìm cô nữa, cô thật sự đã chia tay với con trai ông ấy rồi, nhanh vậy đã lại ở bên nhau, thật xấu hổ quá. Nếu ông ấy nhìn thấy cô, chắc"> sẽ cảm thấy cô dùng lạt mềm buộc chặt, làm"> nũng quá mức.
Thật là mất mặt.


"Một lời nói một lượng vàng" Đều là phù vân, hôm nay lời nào sau khi nói xong, cũng lại nhanh chóng phủ định, cuộc sống này không còn con đường nào khác để đi.


Cô cắn môi, suy nghĩ hồi lâu mới nói: "Lần trước anh đến nhà của tôi, giúp tôi giải quyết khó khăn, hiện tại anh gặp trắc trở, nếu tôi không đi, chẳng phải rất không nghĩa khí sao?"


Anh khẽ nở nụ cười, vén chăn lên nhảy xuống giường, ấn đầu vai của cô xuống, trịnh trọng nói: "Em yên tâm, chuyện cẩu huyết như phim truyền hình lúc tám giờ rất hay xảy ra, nhưng anh đã chuẩn bị kịch bản giúp em rồi. Nếu ông ấy nói em xấu xí, em đừng nhìn mặt ông ấy, xoay người rời đi."


"Nhưng mà tôi được giáo dục đàng hoàng." Cô mím môi khẽ cười, đột nhiên nhớ tới chuyện gì, "Có đói bụng không?Tôi có nấu cháo gà hầm nấm."
Con ngươi của anh sáng ngời, nhếch khóe miệng nói: "Không nhận ra em biết nấu ăn."


Cháo gà hầm nấm, cô được chân truyền từ mẫu thân đại nhân, không được mười, thì cũng được chín. Cô tự hào hất cằm,học theo cách nói của anh: "Nhìn người không thể nhìn bề ngoài, nước biển không thể cân đo đong đếm, nhìn anh cũng đâu nhận ra anh biết trồng trọt đúng không?"


Anh nở nụ cười trầm thấp nói: "Anh đi tắm trước đã."
"Ừ, tôi mang cháo đi hâm lại."


Sau một lát, Lục Thần Hòa mặc áo ngủ bước đến ngồi xuống bàn ăn. Sợi tóc còn dính nước, râu xanh mọc lởm chởm lúc trước đã cạo sạch sẽ, thoạt nhìn cả người tinh thần nhẹ nhàng khoan khoái. Thắt lưng bên hông chỉ buộc hờ, trước ngực để lộ ra làn da màu đồng rắn chắc">.


Thị Y Thần tuyệt đối có lý do tin tưởng, anh lại bắt đầu cố tình khoe khoang câu dẫn. Cho dù anh có cười quyến rũ đến đâu, cô cũng vờ như không nhìn thấy, đưa bát cháo gà hầm nấm nóng hổi đến trước mặt anh.


Nếm vào, trơn tru ngon miệng, anh nói: "Sau này anh không muốn ra ngoài ăn sáng nữa, hay là em làm"> cho anh ăn đi."
"Sao làm"> cho anh ăn được, chẳng lẽ muốn tôi sáng nào cũng phải chạy đến nấu cho anh ăn, hoặc sáng nào anh cũng chạy đến nhà tôi ăn?"


"Không phải muốn đầu năm sau kết hôn sao?Sau khi kết hôn sẽ là vợ chồng, vợ chồng đương nhiên phải ở cùng nhau."


Tim của cô nhảy lên “thịch” một tiếng, hô hấp cũng chợt ngưng lại. Đôi mắt anh lộ ra dáng vẻ cực nghiêm túc, cô nhìn một lúc, năm đầu ngón tay ghim vào lòng bàn tay, nơi trái tim, huyết dịch đang kích động lưu thông.


Mới lúc nãy còn nói không nên nghĩ nhiều rằng có giao dịch hay không, nhưng khi anh đề cập đến việc này, cô lại không thể xem như giao dịch không tồn tại. Cô bắt mình thoải mái, thật ra chỉ là thực hiện những gì đã giao ước mà thôi, chuyện như vậy bình thường thôi. Tuy rằng đây là một phần trong giao dịch, cũng là chuyện quan trọng, thế nhưng có thể nghe anh nói như vậy, nội tâm của cô vẫn kích động không thôi.


Chậm rãi lấy lại bình tĩnh, dần dần buông lỏng tay, nhìn sang hướng khác, vờ như không để ý: "Đến lúc đó hãy nói."
Đôi mắt trong trẻo trong phút chốc lại trầm xuống.
Bầu không khí vui vẻ chợt trở nên đông cứng, chỉ nghe thấy tiếng hít thở khẽ khàng đâu đó.


Bỗng dưng, tiếng chuông điện thoại di động du dương vang lên, phá vỡ sự im lặng lúc này. Thị Y Thần lấy điện thoại di động trong túi ra, là điện thoại từ cửa hàng, hối thúc cô quay về làm"> việc. Cô nói với Lục Thần Hòa: "Tôi phải đi làm">, anh ở nhà nhớ nghỉ ngơi cho khỏe."


Lục Thần Hòa nhíu mày: "Anh vẫn còn là bệnh nhân mà, em không sợ anh lại phát sốt sao?"


"Lần trước bác sĩ sắp xếp cho anh nằm viện, anh tự làm"> theo ý mình chạy mất. Tôi tuyệt đối có lý do tin tưởng mạng của anh ngoan cường giống như Tiểu Cường vậy, khó mà ch.ết được." Thị Y Thần vỗ vỗ vai anh, tỏ vẻ thoải mái, tiếp tục nói, "Hôm nay vì chăm sóc anh mà tôi mất cả ngày"> làm"> việc, biết tổn thất bao nhiêu không?"


"Anh có thể trả cho em cả vốn lẫn lời. Còn nữa trong cửa hàng có bao nhiêu áo cưới anh mua hết."


Cô khẽ chỉ vào đầu của anh, nói: "Anh nguyền rủa Jessie" s của tôi đóng cửa sao?Lần sau dám nguyền rủa Jessie" s đóng cửa nữa, tôi sẽ vẽ vòng tròn nguyền rủa cả vườn cây của anh. Hừ, đến lúc đó cà chua, dưa chuột và cả dưa hấu mà bọn anh trồng, toàn bộ đều ế hàng."


Anh chớp mắt, trả lời: "Người xưa có nói: Độc nhất là lòng dạ con người, câu này quả thật không sai."
"Phi..." Cô khinh bỉ liếc anh một cái,sau đó vỗ nhẹ lên đầu anh, giống như cưng chiều một con cún con, "Chị đi nhá, cưng ngoan ngoãn ở nhà nghỉ ngơi, đừng chạy loạn khắp nơi."


Anh kéo cô lại: "Em định về bằng cách nào?
"Đương nhiên là đón xe."


"Nơi này đón xe không tiện, cách xa nơi anh ở." Anh ném chìa khóa xe cho anh, cô vừa muốn nói gì đó, anh đã nhìn thấu tâm tư của cô, "Anh không sợ em làm"> hỏng xe, chỉ cần đừng lái xe đụng người khác là được, chú ý an toàn, đừng lo lắng trầy xước hay gì đó, có công ty bảo hiểm lo rồi."


"Cảm ơn anh, thổ hào."
"Ừ, ở đây." Anh đưa mặt mình lại gần, đợi Goodbye Kiss.
"Đây là biểu cảm muốn bị đánh sao?OK, chiều ý anh." Cô cười vung nắm đấm lên, lướt qua nhẹ nhàng in dấu lên gương mặt anh.
Anh cắn răng thầm mắng một câu "Shit", nhanh như chớp lao đến kéo cô lại, hung hăng hôn.


Một lúc lâu sau, hai gò má của cô đỏ ửng, ánh mắt mờ mịt, đôi môi sưng đỏ rời khỏi lòng anh.
Cô hài lòng cười, điệu cười giống như một con mèo con vừa được ăn uống no nê.
Thị Y Thần trừng mắt liếc anh, quay đầu rời khỏi.


Cô phải làm"> sao với anh bây giờ? Vô sỉ đanh đá lại còn nhàm chán...
Thế nhưng, cô lại thích cái người vô sỉ đanh đá lại nhàm chán này.






Truyện liên quan