Chương 1

Điền Điềm cho rằng hôm nay là một ngày may mắn của mình, cô đặc biệt chọn chiếc đầm liền màu xanh biển tôn lên màu da và vóc dáng của mình nhất để đi làm.


Lúc bước vào bộ phận nghiên cứu phát triển, vài đồng nghiệp nam đều khó kiềm lòng nhìn cô vài lần, phó giám đốc bộ phận Lão Hạ cũng hùa theo cười vui vẻ: "Điền Điềm hôm nay ăn mặc đẹp thế, không phải là đi hẹn hò đấy chứ?"


Mọi người cười vang một hồi, sau đó thì truy hỏi tới tấp. Điền Điềm vẫn còn chưa kịp trả lời, thanh âm lạnh lẽo của Diệp Linh đã từ phòng làm việc của giám đốc truyền đến: "Điền Điềm, vào đây."
Mọi người nhất thời im bặt.


Lúc Điền Điềm bước vào, Diệp Linh rõ ràng cũng nhìn cô rất nhiều lần, trầm ngâm nói: "Hôm nay là ngày gì?"
Không đợi Điền Điềm trả lời, anh tự biên tự diễn: "Sinh nhật?"
"Anh, anh làm sao biết được..." Điền Điềm kinh ngạc.


Giám đốc Diệp nhếch hàng mày rậm: "Em ăn mặc y chang hộp quà chuẩn bị xé ra vậy."
Ơ... Đây là logic kiểu gì vậy?


Anh lấy một món đồ từ trong hộc bàn ra, ném thẳng đến trước mặt cô, tư thế đó chẳng khác gì người ta ném lựu đạn cả. Điền Điềm dùng cả hai tay để đỡ trước ngực, mới thành công bắt được món đồ đó.
Khóe miệng của giám đốc Diệp cong nhẹ lên.
Ơ... Ví LV màu kem?


available on google playdownload on app store


Cô ngờ nghệch ngẩng đầu nhìn anh.
"Là người khác tặng." Giám đốc Diệp không thèm ngẩng đầu một cái: "Để ở chỗ tôi cũng vô dụng." Anh lạnh lùng liếc cô một hồi: "Em có thể xem như đây là quà sinh nhật."
Ngụ ý của anh có nghĩa là không xem nó là quà tặng?


Điền Điềm thật sự không yêu thích gì mấy món đồ xa xỉ này, sợ hãi nói: "Quá quý giá rồi..."
"Ừ." Giám đốc Diệp trầm ngâm: "Vậy thì trừ vào khoản tiền thưởng cuối năm của em để bù lại."
"Hả! Không phải chứ! Giám đốc, anh tặng cho đồng nghiệp khác đi..."


"Tôi nói đùa thôi." Ngữ khí rất lạnh lẽo.
Điền Điềm câm nín.
Nhìn anh có vẻ như không còn gì căn dặn, Điền Điềm lễ phép xin lui. Đi đến trước cửa, bỗng bị anh gọi lại.
"Tối nay đặt phòng ở cảng hải sản để mọi đồng nghiệp cùng đến." Anh nói: "Chi phí do bộ phận thanh toán."


Điền Điềm có chút phản ứng không kịp. Có phải là muốn mừng sinh nhật của cô không? Cô có chút cảm động, quả nhiên theo vị BOSS lớn này cực khổ làm việc hết hai năm, không có công lao cũng có khổ lao vậy.
"Vâng." Cô cũng nói đùa: "Chi phí này sẽ không trừ vào tiền thưởng cuối năm đấy chứ?"


Thế nhưng giám đốc Diệp lại không hề biết thưởng thức sự hài hước của cô.
"Không cần." Anh dùng ánh mắt u ám nhìn cô, nhàn nhạt đáp: "Dự án K57 của bộ phận nghiên cứu phát triển đang cần gấp, cuối tuần này em tăng ca cho tôi, em bao cơm nước."


Lúc Điền Điềm trở về chỗ ngồi, khóc không ra nước mắt.
Tăng ca tăng ca tăng ca, hầu như tuần nào cũng phải tăng ca! Cứ thế này thì chuyện lớn trong đời cô sẽ cứ tiếp tục bị trì trệ, rồi cũng sẽ có một ngày cô thành bà già bị ế mất!


Nhớ đến năm đó cô 15 tuổi thi đậu Đại học, 21 tuổi là thạc sĩ tốt nghiệp bước vào tập đoàn Cố thị nổi tiếng, còn hôm nay đã 23 tuổi rồi. Con đường này chỉ có nạn đào hoa, chứ làm gì có vận đào hoa nào!


Lúc học Đại học, bởi vì cô nhỏ tuổi hơn các bạn học cùng lớp, thấp hơn họ một cái đầu nên luôn bị xem là một đứa con nít, căn bản không thể nào xảy ra chuyện tình cảm nam nữ được. Học xong thạc sĩ, các bạn học nam không phải là dưa méo táo vỡ, thì cũng là người bị tổn thương nghiêm trọng trong chuyện tình cảm.


Sau khi đi làm cô cứ ngỡ rằng sẽ có thay đổi, ai ngờ so với thời Đại học còn thảm hơn — Một anh chàng đẹp trai trẻ tuổi của bộ phận tiêu thụ tỏ tình với cô, qua vài ngày liền được thăng chức thành giám đốc của chi nhánh khác, thế là đi tong; một anh chàng đẹp trai khác của bộ phận nhân sự nhìn trúng cô, nhưng chỉ vừa ăn được vài bữa cơm thì người ta đã biến mất không tăm hơi. Qua vài ngày, truyền đến tin anh ta cùng cô con gái một của vị bộ trưởng nào đó thân mật với nhau. Lúc gặp lại Điền Điềm lần nữa, nói đùa vài câu với cô rồi cũng không hề nhắc gì đến chuyện mình đã từng tỏ tình.


Cho nên Điền Điềm tự nhận bản thân tướng mạo không tệ, tính cách cũng không đến nỗi xấu xa, nhưng đến tận bây giờ cô vẫn là một tân binh trong chuyện tình cảm. Các bạn học nữ thời Đại học đều khuyến khích cô đi xem mắt, nhưng mà bộ phận nghiên cứu phát triển thì bận rộn như quỷ ám, nên cô dứt khoát xóa bỏ ý niệm này để đỡ phải tìm nhầm người.


Nói một cách công bằng thì Diệp Linh đối xử với cô không tệ. Bản thân anh là tiến sĩ du học bên Mỹ, nghe nói anh đã từ chối hết tất cả lời mời của các viện nghiên cứu lớn cùng 500 xí nghiệp mạnh bên đó mà về làm việc cho xí nghiệp trong nước. Hai năm nay Điền Điềm đảm nhận công việc trợ lý nghiên cứu của anh, kinh nghiệm học được còn nhiều hơn so với 6 năm cô học thi thạc sĩ.


Nhưng đi theo anh quả thật cũng rất khốn khổ. Đây đúng thật là con người cuồng kĩ thuật và công việc. Một khi bàn về công việc, thì chẳng khác nào động vật máu lạnh. Đôi mắt lạnh như băng toát ra từ phía sau cặp kính gọng vàng chỉ làm cho bạn cảm thấy đóng băng ba thước trong phạm vi mười dặm.


Anh lúc nãy vừa nói cuối tuần tăng ca "Bao cơm nước.", đương nhiên không phải là cơm nước của công ty, mà là muốn Điền Điềm làm cơm cho anh. Một lần trước đó hai người tăng ca, Điền Điềm chê rằng thức ăn mua bên ngoài không ngon, nên tự mình làm cơm hộp mang đến. Lúc đó anh chỉ nhìn mà không nói gì. Trước lần tăng ca thứ hai một ngày, anh trực tiếp gửi email đến cho cô.


Nội dung của email rất ngắn gọn:
"Tỉa hình đầu sư tử, thịt luộc, đậu hũ thường, cải du mạch xào chay. Ít muối, em làm."
Khi Điền Điềm nhìn thấy bức email này, chỉ cảm thấy sấm sét rạch ngang trời quang. Hôm sau cô gói phần cơm của anh rất chỉnh tề, anh không nói gì, nhưng lại ăn sạch sành sanh mấy hộp cơm đầy ắp.


Ăn xong anh chỉ nhàn nhạt bỏ lại một câu: "Sau này cứ làm thực đơn theo mùi vị này."


Điền Điềm chẳng biết tại sao mình cứ như vậy trở thành đầu bếp của anh. Mỗi lần tăng ca sau đó, cô đều phải tự xử hết phần cơm nước của hai người. Diệp Linh còn có một nam trợ lý họ Lâm, nhưng mà thời gian anh ta tăng ca cùng Diệp Linh ít hơn cô nhiều.


Điền Điềm cũng không phải người ngốc, nào là tăng ca, đem cơm, rồi cô nam quả nữ, nghe thôi đã sặc mùi ái muội. Không lẽ Diệp Linh có ý gì với mình ư?


Xem xét kỹ thì Diệp Linh cũng là một người đàn ông không tệ. Đảm nhận chức vị trung cấp, nhưng nghe đồn anh là chủ tịch của phòng kĩ thuật, tiền lương gần bằng phó tổng; vóc dáng cũng cao to, vai rộng lưng hẹp, chỉ là mặt mũi có chút nhếch nhác thôi. Tóc mái và mắt kính lúc nào cũng che mất đôi mắt, gương mặt mọc râu làm cho anh giống 38 tuổi hơn là 28 tuổi...


Nhưng dù cho Điền Điềm có hạ thấp yêu cầu về tướng mạo của mình thấp đến cỡ nào thì Diệp Linh vẫn cứ dùng những hành động thực tế lập tức đập tan nghi ngờ của Điền Điềm...


Có người đàn ông nào lại để người phụ nữ mình thích tăng ca liên tục hai tháng, không nghỉ ngơi cũng không thèm khích lệ chứ? Sau cùng còn dám phủ định thành quả nghiên cứu, bắt cô làm lại! Mặc dù phương án cải tiến anh đưa ra đúng là tốt không sao kể được, nhưng anh cũng không nên thẳng thừng chê cô không có đầu óc như thế chứ!


Vì vậy Điền Điềm không còn nghi ngờ Diệp Linh có ý nghĩ gì khác với cô ngoài công việc, tuyệt đối không!
Chẳng qua là bị anh xem là nô dịch đã thành thói quen, Điền Điềm cũng thật sự chán nản. Nhưng mà mỗi lần gần đến 10 giờ, tâm trạng của cô đều dần dần trở nên hưng phấn hẳn.


Thật ra hôm nay rất đặc biệt, sinh nhật chỉ là một nhân tố nho nhỏ thôi.
Hôm nay là thứ hai, tổng bộ tất cả nhân viên của bộ phận sẽ mở cuộc họp buổi sáng như mọi khi. Trong cuộc họp sẽ bàn về nội dung đơn giản thôi, là biểu dương nhân viên chuyên cần của năm.


Cái gọi là nhân viên chuyên cần, chính là những nhân viên một năm 365 ngày trừ thứ bảy và chủ nhật cùng những ngày lễ do pháp luật quy định, không có nghỉ phép dù chỉ một ngày, thậm chí đến cả ngày lễ cũng làm việc. Cũng là một giải thưởng cực khổ. Tiền thưởng là 1000 tệ, không cao lắm. Nhưng điều làm Điền Điềm kích động không phải cái này.


Cô kích động là vì phần thưởng sẽ do đích thân tổng giám đốc trao tặng.
Mười giờ đúng, ngoài cao ốc tập đoàn Cố Thị, quảng trường Cố Thị.


Khi Điền Điềm nhận được giấy khen vinh dự từ tay của ngài tổng giám đốc cao to anh tuấn vô cùng, chỉ cảm thấy nụ cười ấm áp như gió xuân của anh tựa hồ muốn chọc mù mắt cô. Đang lúc xuất thần, bỗng nghe thấy tổng giám đốc cười nhẹ một tiếng.


Con ngươi tối đen như mặc ngọc, như có rất nhiều suy tư mà nhìn chằm lấy cô. Nhưng khi đối diện với ánh mắt của cô, bỗng nhàn nhạt dời đi.
Tổng giám đốc quả nhiên là tổng giám đốc, chỉ một cái nhìn lướt qua cũng khiến người ta cảm thấy ý vị sâu xa.


Anh chính là đối tượng của tất cả những nhân viên nữ lông bông. Điền Điềm tuy rằng không thuộc dạng lông bông. Nhưng mà tiếp xúc với nhân vật trong mơ của mọi người ở cự ly gần như vậy cũng đáng để kỷ niệm đấy chứ.


Buổi tuyên dương kết thúc, Điền Điềm hài lòng trở về chỗ, tiếp tục vùi đầu vào nhiệm vụ địa ngục mà Diệp Linh bố trí.
Ba giờ chiều, máy bàn nội bộ bỗng reo lên. Cô cúi đầu nhìn số điện thoại... Là văn phòng tổng giám đốc.


"Chào cô, Lily." Cô lễ phép trả lời, Lily là thư ký của tổng giám đốc.
"Kỹ thuật viên Điền, 6 giờ 30 tối cô có kế hoạch gì không?"
"Dạ có."
"Hủy bỏ." Lily lưu loát nói.
"... Có thể hỏi lý do không?" Điền Điềm hơi nhức đầu.
"Tổng giám đốc tối nay muốn cùng cô ăn cơm."
"..."


Điền Điềm vô cùng bất an mà cúp máy, vô cùng bất an mà suy nghĩ hết ba phút rồi lại cảm thấy rất khó hiểu; sau cùng chỉ đành tiếp tục vô cùng bất an mà nói với Lão Hạ rằng mình có việc gấp, tối nay phải trễ một chút mới đến. Lão Hạ không quá để tâm dặn dò cô chỉ cần nhớ đem theo tiền đến thanh toán là được.


6 giờ cô tan ca, một Điền Điềm trước nay luôn tăng ca lén lút lặng lẽ từ phòng làm việc trốn đi. Đến bãi đỗ xe dưới tầng hầm, chiếc Audi màu đen của tổng giám đốc đã yên lặng chờ sẵn ở nơi hẹn.


Cô bước lên xe, chỉ thấy tài xế. Audi chậm rãi chuyển động, cô vô tình trông thấy chiếc Buick màu đen của Diệp Linh đậu trong một góc của gara.
Lúc này, vua cuồng công việc Diệp Linh đương nhiên vẫn chưa tan ca.


Ngồi trên chiếc bàn tròn xa hoa của nhà hàng, Điền Điềm vẫn có cảm giác không chân thật một cách mãnh liệt. Người đàn ông đối diện từng là nhân vật trên bìa tạp chí sang trọng, cũng là "Viên kim cương Vương Lão Ngũ*" nổi tiếng nhất thành phố.


*Viên kim cương Vương Lão Ngũ: Ám chỉ người đàn ông độc thân giàu có.
"Điền Điềm." Anh cởi áo khoác đen của mình, cũng nới lỏng cà vạt một chút, đến cả dáng ngồi cũng đẹp đến bức người: "Thật xin lỗi khi đột nhiên sắp xếp bữa ăn này."


"Đâu có đâu có. Có thể cùng tổng giám đốc ăn cơm, vốn là vinh dự của tôi." Dưới ánh mắt chứa đựng ý cười nhẹ của anh, cô không ngờ mình có thể bình tĩnh chào hỏi như vậy.
Cố Diễm gật gật đầu: "Món ăn ở nhà hàng này rất ngon. Em thích ăn gì?"


"Cái gì cũng được, đây là lần đầu tiên tôi đến, nghe theo anh cả." Trọng điểm không phải là ăn, mà là tổng giám đốc đại nhân tại sao lại chỉ điểm muốn cùng cô ăn cơm!


Một hồi ăn rồi nói hết một tiếng đồng hồ, Điền Điềm vẫn rất kiên nhẫn chờ đợi. Nhưng Cố Diễm lại không nhắc đến nguyên nhân, mà ngược lại nhẫn nại giới thiệu tinh hoa của từng món ăn cho cô nghe.


Hai người cũng nói đến giải chuyên cần của hôm nay, nói đến công việc của bộ phận nghiên cứu phát triển. Điền Điềm trước giờ đối với những dự án kỹ thuật đều có quan điểm của riêng mình, lúc bàn về vấn đề chuyên sâu hơn, đã làm cho Cố Diễm hoàn toàn nhập tâm cùng cô thảo luận vấn đề.


Điền Điềm cũng đã ăn xong, Cố Diễm thậm chí còn ném quyển sổ tay luôn mang theo bên mình cho Điền Điềm, để cô viết ra những kiến nghị đối với kinh doanh của công ty ban nãy vừa nói ra. Điền Điềm cuối cùng cũng nhịn không nổi, hỏi: "Tổng giám đốc, tại sao hôm nay anh phải cùng tôi ăn cơm?"


Khi cô hỏi câu này, thật sự chưa có ý nghĩ vượt qua ranh giới nào cả. Cô chỉ hiếu kỳ thôi.
Cố Diễm mỉm cười.
"Có lẽ là do anh trúng tiếng sét ái tình của em?"
Thanh âm trầm thấp, mang theo ý cười mê hoặc.
Điền Điềm chớp chớp mắt, khẽ lắc đầu.


" "Tiếng sét ái tình" là một thứ nhận định rất cảm tính, là phản ứng sinh lý đặc biệt đối với người khác giới." Cô nghiêm túc nói: "Tôi không có tướng mạo khuynh quốc khuynh thành, cũng chẳng phải tuyệt thế giai nhân, có lẽ cũng không thể hấp dẫn dược phản ứng sinh lý của tổng giám đốc."


Bốn từ "Phản ứng sinh lý" trực tiếp khiến Cố Diễm sặc cả ngụm trà.
Anh chau mày.


Cô gái Điền Điềm này, theo như điều tr.a không phải gia cảnh rất trong sạch, cũng chưa từng yêu sao? Thế nhưng lời nói trần trụi kinh hồn đến nỗi khiến người ta suy nghĩ viển vông cô cũng có thể nói ra được. Nhưng nhìn dáng vẻ của cô... thật sự là một vấn đề mà học thuật đang tìm cách lý giải.


"Những cô gái làm ngành kỹ thuật đều thú vị như em ư?" Cố Diễm bật cười: "Chỉ là một bữa cơm, em đừng nghĩ nhiều quá. Nếu như em cảm thấy băn khoăn khó xử, vậy đổi lại lần sau em mời."


Những lời đó quả thật đủ sức khiến người ta phải suy nghĩ sâu xa, nhưng Điền Điềm căn bản không có khả năng này, cô rất khách sáo, ngoan ngoãn mỉm cười đáp: "Nhất định, nhất định."


Ăn xong bữa cơm, tổng giám đốc còn có việc bèn lái xe đi trước. Chiếc Audi màu đen dốc lòng hoàn thành nhiệm vụ đưa cô đến cửa một quán ăn khác, lúc đó cũng đã 8 giờ hơn.


Điền Điềm trước đó không dám chậm trễ, cô cũng đã uống nửa bình rượu vang nhỏ. Lúc này bước đi có chút choáng váng, khó khăn lắm mới tìm thấy cửa phòng. Trước giờ đám trạch nam trạch nữ của bộ phận mà tổ chức tiệc, lúc nào cũng khí nóng ngút trời, sao hôm nay trong phòng lại im lặng thế?


Cô đẩy cửa, chưa nhìn đã lên tiếng trước: "Thật xin lỗi, em đến trễ..."
Rồi im bặt.
Người ngồi trên chiếc ghế chủ tọa hướng ra cửa, cặp kính gọng vàng và gương mặt lạnh như băng kia, cả chiếc cằm mọc đầy râu rất giống như một tên đồ tể nho nhã. Không phải BOSS Diệp Linh thì còn ai nữa?


Khó trách mọi người yên lặng chẳng khác gì đang ăn cơm ở hội nghị. Anh rất ít khi tham gia bữa ăn họp mặt của bộ phận, nhưng thường xuyên thanh toán, thật không ngờ hôm nay anh lại đích thân đến đây!


"Ông thọ cuối cùng cũng đến rồi!" Lão Hạ chỉ vào đống ly chén bừa bộn trên bàn: "Đúng là không có ý tứ, phạt uống ba ly!"
Điền Điềm nhận lấy ly rượu, bật cười lớn khiến mọi người hài lòng. Lúc cô nâng ly chuẩn bị uống, thanh âm thâm trầm của Diệp Linh bỗng truyền đến.


"Ngày mai không cần đi làm ư?"
Mọi người xấu hổ, bầu không khí cũng nặng nề. Điền Điềm lập tức điều chỉnh lại, bàn tay nhỏ huơ nhẹ: "Không sao không sao, tửu lượng của tôi rất tốt."
Một ly, hai ly, ba ly...


Cô là ông thọ, cho nên về lý thì phải ngồi cạnh Diệp Linh. Diệp Linh lộ ra vài phần ý cười, những đồng nghiệp khác nhìn thấy, lại tiếp tục trò chuyện trong bầu không khí thân thiện.


Mặc dù Điền Điềm có chút tửu lượng, nhưng hôm nay lúc cô cùng tổng giám đốc ăn đồ tây, đã ăn hết một số rau cải xanh và hoa quả. Bây giờ vừa rượu vang trộn rượu trắng, lập tức cảm thấy nhức đầu.
Trong lúc mơ màng, cô nghe thấy giọng nói quen thuộc hỏi mình: "Tại sao bây giờ mới đến?"


Cô còn chưa say hoàn toàn, bèn giả vờ như không có gì nói: "Có người bạn có việc gấp. Tôi đã xin phép với Lão Hạ rồi."


Sau đó có một đoạn ký ức cô không nhớ rõ lắm. Chỉ nhớ ăn xong cơm rồi, mọi người lại hát karaoke trong phòng bao. Hình như cô luôn ngồi tựa trên sofa, nghe mọi người hát một vài bài rất vững vàng.


Cô hơi buồn cười nói với người bên cạnh: "May là giám đốc đến, nếu không bây giờ Tiểu Cố và Lão Hạ sẽ khăng khăng hát "ch.ết rồi cũng phải yêu". Khó nghe ch.ết được."


Qua một lúc, quả nhiên có người bắt đầu hát "ch.ết rồi cũng phải yêu", quả nhiên là thanh âm khàn khàn khó nghe như người mắc chứng cuồng loạn mà cô quen thuộc. Cô có chút đắc ý nói với người bên cạnh: "Xem này, khẳng định là giám đốc đã đi rồi."


Người ngồi bên cạnh cúi đầu bật cười thành tiếng, cảm giác có chút đắc ý. Thanh âm có chút quen thuộc, nhưng cô vẫn không nhận ra nổi người đó là ai.






Truyện liên quan