Chương 3:
Cậu thật mất hồn suốt mấy ngày liền kể từ đêm định mệnh đó
Cậu đau đớn lẫn cảm giác tội lỗi với anh mình bũa vây . Cậu thật sự làm điều vô cùng sai trái .
Còn anh cũng không khác cứ mãi nhớ về cậu , hình dáng nhỏ nhắn đáng yêu kia có chịu nổi sự tình này không
Ngươì được chăm sóc kỹ lưỡng không lo không nghĩ mà bây giờ vướn nỗi sầu này sẽ ra sao
Anh thật không dám nghĩ tới nữa anh yêu cậu rồi , tim anh đang bị bóp méo đau khổ vô cùng
Về phần Ngụy Phong anh lạnh nhạt vô cùng , không liên lạc và không nhắn 1 tin gì hết đáng lẽ họ nên dành nhiều thời gian hẹn hò tìm hiểu và nhanh chống kết hôn thế mà như vậy....
Cậu nhiều lần muốn tìm anh nhưng anh lại không liên lạc nên thôi
Nỗi đau và cơn nhớ nhung cứ làm cho thời gian qua nhanh đi
" Oẹ....oẹ.... "
Cậu đang ngồi trong bàn ăn sàn nhưng thức ăn mới được dọn lên là cậu nôn tới tới làm mọi nhà hoang mang.....
Lo lắng lắm luôn , cậu như ngọc chỉ được nâng niu không được truyền mạnh , chữ bệnh chưa từng xuất hiện trên người cậu nên giò nhìn cậu mấy ngài liền cứ nôn đến mệt lả , sắc mặt xanh xao nên khuyên cậu đi khám
Đi khám vể sắc mặt cậu còn tệ hơn trắng hơn , cậu không mang vể hồ sơ bệnh gì hết mà là sổ khám thai và ảnh siêu âm
Giọt máu gần 2 tháng cũng là 1 sinh linh đang lớn dần trong bụng cậu , nó đang lớn dần lên nhưng cậu làm sao cho mọi người biết sự tồn tại của nó ? Cậu làm sao sinh ra nó được đây phải giải quyết vấn đề này làm sao
Anh cậu , gia đình cậu sẽ ra sao ? Tuấn quẫn suy nghĩ mãi , rốt cuộc quyết định sáng suốt nhất vẫn là phá đứa nhỏ đi .
" Con...pa xin lỗi.....nhưng papa không thể nào sinh ra con được "
" Papa không thể mang con đến thế giới tươi đẹp này....papa xin lỗi con...... "
Cậu ngồi thu lại ở trên giường hai tay ôm bụng mình khóc lóc nói chuyện với đứa bé của mình
Cậu tới bệnh viện phá thai nhưng bệnu viện đó là nơi anh đấu thầu nên anh tới xem xét tình hình
Thấy cậu anh vui lắm , nhưng lo lắng sao cậu lại tới đây . Định lại chào hỏi thì thấy cậu vào phòng khám khoa sản
" Em...ấy sao đến đây "
Anh thắc mắc , cậu có thai sao ? Con của anh . Tự dưng anh mang ý nghĩ đó nhanh chống chạy theo cậu , và nghe được đoạn thoại của cậu với bác sĩ
" Cậu thật muốn bỏ đứa nhỏ sao , suy nghĩ kỹ lại đi , nó chưa được hai tháng mà....mọi chuyện còn dài lắm từ từ suy nghĩ "
" Không đâu , tôi nghĩ kỹ rồi....sinh đứa bé này ra....không tốt cho ai cả.... "
Bác sĩ thở dài nói
" Cậu chuẩn bị đi , 30 phút nữa lên ca phẩu thuật "
Cậu gật đầu , rất muốn khóc nhưng cố nén lại , từ trước đến giờ việc nhỏ nhất thôi nhưng gia đình vẫn ở bên cậu , chăm sóc cùng cậu vượt qua , vậy mà giờ này chuyện quan trọng liên quan tới sinh mệnh liên quan tới cả cuộc đời cậu chỉ có mình cậu
Anh thật không chịu nổi , cậu dám phá thai nhanh chống đi vào nắm lấy tay cậu kéo dậy
" Không phá cái gì hết , đi theo anh về "
Cô bác sĩ lên tiếng chào anh
" Chủ tịch "
" Đi theo anh "
Anh lôi cậu ra khỏi nơi kia...cậu vẫn chưa tiêu hoá kịp cứ đơ đến lúc anh kéo cậu đi , cậu nhanh chống cự cãi
" Buông ra....buông tôi ra..."
Cậu tức giận mang theo hoảng loạn phản xạ lại , anh sợ mình nóng giận sẽ làm cậu đau nên khỏi suy nghĩ bế cậu lên luôn
" Thả.....tôi xuống..."
Cậu bực bội giằn giọng nói nhưng anh vẫn bồng cậu ra khỏi bệnh viện đến hồ nước