Chương 17: Nhìn không thấu
Xe dần dần lái về phía ngoại thành, nơi này đều là khu biệt thự của những người nhà giàu. Từng tòa biệt thự hoa lệ san sát nhau phân bố khắp vùng ngoại ô, bốn phía được bao xung quanh bởi một con sông, còn có hồ nước trong suốt màu xanh lục cũng rất tuyệt.
Hôm nay thời tiết rất tốt, mặt trời hiếm khi ló ra cũng xuất hiện, ánh sáng ấm áp lan tỏa chiếu xuống vùng đất xinh đẹp, màu xanh lam của bầu trời chiếu lên sắc xanh biếc của nước làm ánh lên những tia sáng mỏng manh mà rực rỡ, xung quanh đều được bao trùm bời những mảng cỏ lớn, còn có cả những hàng rào cây xanh được trồng ở bên bờ sông để làm phòng thủ xung quanh. Mặc dù thuộc sự quản lý thành phố nhưng vào trong này vẫn cần phải có giấy thông hành nội bộ, vì vậy Chu Thiên Kỳ cũng chưa từng tới qua nơi này. Có chút kinh ngạc khi đi qua nơi vô cùng hoa lệ này, kẻ có tiền là ngạo mạn mà. Trong thành phố ô nhiễm môi trường như thế, vậy mà nơi này lại chẳng khác nào chốn ngoại đào nguyên ( cảnh đẹp như tiên – bồng lai tiên cảnh), không nhiễm một hạt bụi, trắng trong thuần khiết lại thanh nhã, lệ mà không mị. Cũng không có cảm giác sặc mùi tiền của những người giàu.
“Tòa nhà phía trước là chính là của cậu mình, cậu bình thường cũng không hay ở chỗ này, năm nay đón tết mới trở về một lần.” Hàn Vi chỉ vào tòa nhà đỏ ở phía trước nói.
Chu Thiên Kỳ nhìn vế phía ngôi nhà, một ngôi nhà rất đẹp, nhìn bề ngoài giống như một ngọn lửa cháy mạnh, nóc nhà sắc nhọn, phía dưới là tầng trệt, còn có một sân thượng rộng lớn, phía sau là cửa sổ lớn sát đất đối diện sang bên này, dưới lầu là một hoa viên từng bụi hồng gai quấn quanh lên tấm gỗ nhỏ tạo thành một hàng rào. Con đường này là còn đường trực tiếp đi đến cửa chính của tòa nhà. Thì ra mỗi biệt thự đều có con đường riêng để đi vào! Mới khí thế làm sao!
Xe chậm rãi lái vào cửa lớn, từ bên trong một người ăn mặc hiện đại đi đến.
“Vi Vi bảo bối, rốt cuộc con cũng tới, cậu nhớ con muốn ch.ết.” Người đàn ông nhiệt tình mở cửa xe, trao cho Hàn Vi một cái ôm thật chặt.
“Cậu chúng ta hôm trước mới cùng nhau ăn cơm xong, thế nào lại giống đã lâu không gặp vậy?” Hàn Vi buông người ôm cậu một cái sau đó buông ra.
“Đây là bạn học mà con nói sao?” Cậu nhìn trên xe đi xuống có hai người bộ dạng tương tự nhau, “ Ừm, thế nào lại có đến hai người?”
“Hàn Vi che miệng, dịu dàng cười, làm nũng, “ Làm gì có ạ, người này là bạn trai con Chu Thiên Kỳ, người kia là em trai của cậu ấy. Cùng cậu ấy đi chơi.”
“Chào chú!” Chu Thiên Kỳ lộ ra nụ cười thân thiết.
“Chào chú!” Bị Chu Thiên Kỳ kéo góc áo, Chu Thiên Hạo miễn cưỡng ứng phó.
“Hừm, chàng trai, Vi Vi giao cho cậu, cậu phải bảo vệ nó cho tốt vào.” Thấy được trong mắt Chu Thiên Kỳ ánh sáng lấp lánh, Chu Thiên Hạo trong lòng nổi da gà.
“…” Chu Thiên Kỳ rút tay về. Không lên tiếng. Cậu là đang khinh người? Lẽ nào anh sẽ không giành được người con gái ưu tú này.
Thế nhưng Chu Thiên Hạo bỗng lộ ra răng nanh cười tà, trả lời “ Được, cậu!”
Đảo lộn! Chu Thiên Kỳ lườm em trai, hắn ở đây cản đường sao?
“Cậu, người này mới là,… Cậu nhận lầm rồi…” Hàn Vi kéo tay áo cậu, có điểm xấu hổ, hơi áy náy nhìn Chu Thiên Kỳ.
Cậu cười ha ha một tiếng, kéo lấy vai Chu Thiên Kỳ đặt tay cậu vào trong tay Hàn Vi, “ Cậu đùa thôi ha ha.”
Thật lạnh…
“Đi vào trong uống chút đồ thôi, tiểu bảo bối ở ngoài lâu như vậy khẳng định rất đói bụng.” Cậu đi về phía trước.
Uống một chút đồ uống, ăn một ít bánh ngọt, Cậu đúng là một người điềm tĩnh, ở cùng với người làm cũng không có bộ dạng chủ nhân, không lâu sau mọi người cũng không còn bộ dạng không tự nhiên nữa.
“Một lúc nữa các cháu định chơi cái gì?” Cậu hỏi.
“Tiểu Hạo muốn đi đánh gôn. Tiểu Kỳ hiện tại chân không thể vận động quá mạnh, con sẽ theo cậu ấy đi ngắm phong cảnh, nói chuyện phiếm.” Hàn Vi trả lời.
“Được, chủ ý tốt. Tiểu Hạo lát nữa đi cùng ta, từ lúc trở về ta cũng chưa có luyện qua.” Cậu cười thoải mái nói với Chu Thiên Hạo.
“Đi nha.” Chu Thiên Hạo cũng không để ý đến anh trai nhà mình, ngoảnh đầu nói chuyện cùng với cậu của Hàn Vi.
“Vậy, 4 giờ chiều chúng ta cùng đến hồ nhỏ du ngoạn nha, ta sẽ đổi một con thuyền khác, tình lữ cũng rất tuyệt.” Cậu vỗ tay một cái định ra thời gian gặp nhau rồi đứng dậy ra ngoài, chuẩn bị cùng Chu Thiên Hạo đi chơi.
“Anh chơi vui vẻ, lát sau em đến tìm anh.” Chu Thiên Hạo cũng theo ra, bởi vì ngồi đối diện Chu Thiên Hạo không thể làm gì khác hơn là dùng ngón chân vỗ lên bắp đùi của Chu Thiên Kỳ. Khăn trải bàn thật dài che đi hai đôi chân đang trao đổi với nhau.
Chu Thiên Kỳ bị tiếp xúc bất ngờ của em trai làm cho cả kinh, suýt chút nữa phát ra âm thanh, cảm giác tê dần rất nhanh lan ra, Chu Thiên Hạo cũng rất không đạo đức nhéo một cái liền không muốn rời khỏi. Chu Thiên Kỳ nắm chặt tay, hoàn hảo nhịn được.
“Tiểu Kỳ?” Nhạy bén thấy được biến hóa nhỏ. Hàn Vi nghi ngờ hỏi.
“Vậy…chúng ta cũng ra ngoài một chút đi. Chu Thiên Kỳ vội vàng nói sang chuyện khác.”
“Vậy được rồi. Mình đỡ cậu.” Hàn Vi đứng dậy, đỡ lấy Chu Thiên Kỳ, giúp hắn đưa qua gậy chống.
Ra cửa, ngoài sân một mảnh màu đỏ rực rỡ nổi bật, lá cây xanh mướt lan tràn khắp nơi.
“Chúng ta đến ngôi nhà gỗ bên sườn núi chơi được không? Nơi đó có rất nhiều đồ mỹ nghệ mà cậu thích, tuy rằng thật trân quý nhưng lại không có người gác, hơn nữa còn có lá phong nữa.” Hàn Vi đề nghị.
“Được, vậy đi thôi.” Kỳ thực Chu Thiên Kỳ đối với những thứ này không mấy hứng thú, tâm tư một mực để trên người em trai, thái độ hôm nay của hắn sao lại thay đổi như vậy, trả lời Hàn Vi cũng chỉ là thờ ơ không để ý.
“Tiểu Kỳ, cậu bị thương vì vậy sẽ không phải đi chúc tết phải không?” Hàn Vi ngồi ở sàn nhà bằng gỗ. Nhà gỗ nhỏ, giống loại phòng nhỏ, sân thượng cách mặt đất không quá cao, cũng không có lan can, ánh sáng chiếu xuống hai người họ những tia ấm áp. Gió nhẹ thổi qua, hơi khí mát mẻ khẽ xẹt qua chóp mũi.
“Ừm.” Chu Thiên Kỳ tay chống xuống nền nhà, chân treo lơ lửng ra phía bầu trời ở ban công.
“Cậu và em trai lớn lên thật sự rất giống nhau, là cùng cha mẹ sao? Mình chưa từng nghe qua cậu có một em trai.”
“Ừ.”
Thấy Chu Thiên Kỳ đang ngẩn người Hàn Vi cũng không nói gì thêm, lăng yên giống Chu Thiên Kỳ.
“Cậu vì sao thích mình?” Chu Thiên Kỳ đột nhiên hỏi.
“A… cái này…” Hàn Vi lộ ra một tia vô cùng kinh ngạc, sau đó mỉm cười, “ Bời vì cậu rất ôn nhu, rất ưu tú, từ lần đầu tiên nhìn liền thích sau đó vẫn luôn quan tâm.” Sau đó đỏ mặt cúi đầu, “ Sau đó càng ngày càng không thể kiềm chế.”
Chu Thiên Kỳ nhắm mắt lại, em trai cũng vì vậy mà mới thích mình sao, không thể tự kiềm chế sao? Hay là chỉ muốn thu phục mình?
Loại lý do này sao có thể gọi là yêu đây? Chỉ có thể là thích mà thôi.
Hàn Vi tò mò nhìn một chút gò má tuấn mỹ của Chu Thiên Kỳ, vươn tay nắm lấy tay của cậu, “ Tiểu Kỳ tay của cậu vẫn luôn lạnh.”
“Ừm, quen rồi.” Chu Thiên Kỳ ôn nhu cười.
“Tiểu Kỳ rất dịu dàng, làm cho mình nhịn không được mà muốn được chìm đắm.” Hàn Vi quay đầu nhìn sân cỏ mênh mông, còn có rừng phòng hộ xanh lục, bầu trời xanh thẳm cùng cây cỏ xanh biếc hòa vào một thể.
Chu Thiên Kỳ nằm xuống, lạnh nhạt nói, “ Mình không xứng với cậu.”
“Tại sao phải nói như vậy?” Nắm thật chặt lấy tay Chu Thiên Kỳ.
“Cậu hiều mà, nhà cậu với nhà mình không cùng một thế giới.”
“Tiểu Kỳ luôn nhìn mọi việc thật xa mà.” Hàn Vi cũng theo đó nằm xuống, để cho ánh nắng mùa đông làm cho ấm lên. “Thật ra, nhiều chuyện không cần phải nghĩ nhiều như vậy, thử một lần liền có thể thành công. Dựa vào kiên trì, còn có nỗ lực. Chúng ta cùng nhau nỗ lực không ai có thể ngăn cản chúng ta.”
Chu Thiên Kỳ không nói gì.
“Tiểu Kỳ, mình có thể hôn cậu không?” Hàn Vi đột nhiên hỏi vậy làm Chu Thiên Kỳ càng hỗn loạn.
“…” “ Cậu là con gái…” Quá cởi mở rồi.
“Ở cùng với cậu, cũng rất muốn có thể cùng cậu tiếp xúc thân mật hơn. Mình cảm thất rất tốt. Mình có thể thử một lần không?” Hàn Vi nhẹ nhàng phủ lên người Chu Thiên Kỳ, hai môi chạm nhau.
Chu Thiên Kỳ không hề động, không có tiếp thu, cũng không có cự tuyệt.
Môi của Hàn Vi đều là mùi thơm, cảm giác rất thoải mái, vị ngọt thanh thuần. Chu Thiên Kỳ mở mắt ra, nhìn vẻ mặt gần trong gang tấc, da sáng, lông mày lá liễu, Hàn Vi từ từ nhắm mắt, đôi mi hơi rung động, cảm giác ấm áp trên môi, không giống hơi thở nóng bỏng của em trai, cuồng dã cùng chiếm giữ, tươi mát ôn nhu.
Tiểu Hạo, hắn nghĩ như nào đây? Chỉ là dục vọng thôi sao?