Chương 18: Chìm đắm
Nói là 4 giờ quay về, kết quả cả hai bên đều về trễ.
Chu Thiên Kỳ theo Hàn Vi về đến biệt thự, vừa vặn thấy cậu của Hàn Vi và Chu Thiên Hạo cũng trở về, bộ dạng vừa đi vừa nói chuyện, Chu Thiên Kỳ mím môi không nhìn em trai nữa.
“Vi Vi bảo bối cùng Tiểu Kỳ chơi có vui không?” Cậu đem áo khoác đặt lên sô pha rồi ngồi xuống.
Hàn Vi được cậu đưa qua ly trà pha ngon, mỉm cười, “ Vâng.”
“Anh hôm nay chơi rất vui vẻ đi.” Chu Thiên Hạo đặt mông xuống ngồi bên cạnh Chu Thiên Kỳ, bưng lên ly trà tinh xảo không hề để ý hình tượng mà uống ực một cái cạn ly trà. Sau đó lộ ra bộ dạng tươi cười đem cái chén đưa tới trước mặt Hàn Vi, “ Hàn Vi, cảm ơn” Hàn Vi hiểu ra liền rót thêm trà vào cốc cho hắn.
Mấy người nói chuyện một hồi sau đó di chuyển đến ven hồ.
Bên ngoài, sắc trời đã mờ tối, mặt trời cũng đã lặn. Trời tối, hồ nước sâu thẳm trong suốt bị gió nhẹ thổi qua mà rung động. Mặt hồ rất rộng rãi, đoán chừng đây là một hồ nước ngọt, liếc mắt nhìn sang phía bên kia hồ không gian đã nhuốm màu xám tro mù mịt.
Chiếc thuyền dừng lại ở một chỗ ven bên hồ, chiếc thuyền này không có cấu tạo khép kín giống như những chiếc thuyền khác, bộ phận chủ yếu chính là boong thuyền, bên trên có gắn một cái bàn cố định, còn có vài cái ghế tựa trong suốt khéo léo tinh sảo. Buồng nhỏ trên tàu chiếm diện tích một phần ba nhưng dù vậy cũng có thể chứa đến hơn mười người.
“Thật tiếc tối hôm nay không có ánh trăng!” Cậu uống rượu trong một cái ly dài, nhìn lên bầu trời mênh mông.
Hàn Vi từ trong khoang thuyền bưng ra một ít đồ ăn, có chút trêu đùa nói, “ Phải đến mười lăm âm lịch mới có trăng tròn, hiện tại lại cách bao nhiêu. Mùa đông vốn là hiếm khi thấy.”
“Anh, anh có muốn ăn cái gì không?” Chu Thiên Hạo lấy một miếng quýt đưa đến bên miệng Chu Thiên Kỳ.
Chu Thiên Kỳ không quan tâm, cũng không thèm nhìn hắn, nhìn mặt hồ xuất thần.
Chu Thiên Hạo thấy anh không để ý thấy hắn, xoay người đem miếng quýt vào trong miệng mình, quay qua hướng cậu Hàn Vi nói, “Cậu, khó có dịp hôm nay đến chơi với người cả buổi chiều, vậy chuyện kia cậu sẽ đồng ý chứ?”
“Ừ dĩ nhiên!” Cậu Hàn Vi từ trong tay của Chu Thiên Hạo đoạt lấy miếng quýt còn lại, sau đó ăn. Đưa một ít cho Hàn Vi, “Vi Vi có muốn ăn chút gì không?”
“Dạ… con tự lấy.” Hàn Vi ngồi bên cạnh Chu Thiên Kỳ, “Tiểu Kỳ hôm nay tâm tình không tốt sao? Có đúng hay không…” Hàn Vi dừng lại một chút, “ lúc trước mình quá hấp tấp rồi?”
“Không phải chuyện đó.” Chu Thiên Kỳ quay đầu sờ trán Hàn Vi.
“…” Chu Thiên Hạo liếc mắt nhìn hành động mập mờ của hai người, sau đó tiếp tục cùng cậu nói chuyện.
Bị Chu Thiên Kỳ ôn nhu chạm vào, Hàn Vi thoáng cái đỏ mặt. “ Chúng ta sẽ đi thuyền đến đích được không?” Hàn Vi thận trọng nói.
Bốn người ngồi ở giữa thuyền, cách miếng giáp đầu thuyền một đoạn. Thuyền dập dềnh trên mặt nước, lượn xung quanh hồ.
“Ừm.” Có chút chịu không nổi không khí áp bức từ em trai, Chu Thiên Kỳ vui vẻ đứng dậy, cùng Hàn Vi đi đến đầu thuyền, gió đêm có chút lạnh, Chu Thiên Kỳ cảm thấy tay mình lạnh hơn rất nhiều.
“Tiều Kỳ, cậu có thể ôm mình không? Có chút lạnh.” Hàn Vi khéo léo kéo lấy cánh tay của Chu Thiên Kỳ xuống, cúi đầu.
Chu Thiên Kỳ không hề động.
“Tiểu Kỳ, cậu hôm nay không vui sao? Thực sự vẫn còn để ý đến khoảng cách của chúng ta sao?” Hàn Vi có chút đau lòng nhìn Chu Thiên Kỳ. Chu Thiên Kỳ vẫn không biết nói thế nào, cảm giác thay đổi thành một người khác.
“Đột nhiên hơi mệt.” Chu Thiên Kỳ vòng qua lưng Hàn Vi, đem cô ôm vào trong ngực, bản thân vẫn không hiểu vì sao hôm nay em trai không lộ ra bộ dạng bá đạo, muốn chiếm giữ liền trở nên lơ đãng, cảm giác có chút hư ảo, đối với chuyện ái tình thờ ơ giống một cái xác không hồn. “ Cậu của cậu là người như thế nào? Sao lại không thấy vợ của cậu ấy?” Chu Thiên Kỳ đột nhiên hỏi.
Đắm chìm trong ngực người mình thích, Hàn Vi vươn tay ra ôm lấy eo Chu Thiên Kỳ, “ Cậu vẫn luôn một mình, từng kết hôn một lần nhưng rất nhanh liền tan rã.”
“…” Trong nháy mắt lòng Chu Thiên Kỳ liền lạnh đi, nhớ tới thái độ ôn hòa đối với em trai mình, điều này coi như xong, em trai không phải đã được đại thúc này coi trọng rồi chứ?”
Cảm nhận được cái ôm trên người mình cứng ngắc, Hàn Vi nghi ngờ ngẩng đầu lên nhìn Chu Thiên Kỳ.
“Hàn Vi cậu sao lại thích mình? Mình cũng không muốn nghĩ.” Chu Thiên Kỳ dừng lại một chút sắp xếp ngôn ngữ trong đầu mình, “ Mình nghĩ chúng ta không thích hợp.”
Lời vừa nói ra, Hàn Vi liền như con thỏ nhỏ hoảng sợ, trong nháy mắt mờ mịt. “Tiểu Kỳ ý cậu là…”
“Mình vẫn không thể hiểu cách làm của những người có tiền các cậu, có lẽ nói chúng ta phát triển quá nhanh?”
“Mình cũng không có, không nghĩ cậu lại nghĩ như vậy, mình chỉ là rất muốn cùng cậu thân mật mà thôi, bởi vì thích cậu,…” Hàn Vi xoay người đem Chu Thiên Kỳ ôm thật chặt, nắm lấy áo của đối phương, “ Mình bởi vì đã thích cậu từ rất lâu rất lâu rồi, vì vậy mà không tự chủ cho rằng chúng ta đã cùng một chỗ rất lâu rất lâu rồi…”
Trong nháy mắt Chu Thiên Kỳ cảm thấy bản thân chính là một tên xấu xa bại hoại, mang mặt nạ vô tội mà diễn vai của người bị hại lại làm tổn thương đến người bên cạnh mình. Chính mình còn muốn cố chấp bao lâu, mới có thể làm theo ý muốn trong lòng. Bản thân cả ngày hôm nay tự mua dây buộc mình, cậu nệ rằng mình không thích đối phương. Cái loại cao ngạo thanh cao này mới không giống mình. Hành động của bản thân nhất định cũng đặc biệt không bình thường. Bình thường không có bạn gái lại muốn có bạn gái, không ai thích liền suy nghĩ nhiều, hiện tại có người thích thế nhưng lại bày ra loại không ai bì nổi này… Cậu một người đàn ông… ở đây rầu rĩ cái gì.
“Xin lỗi…” Chu Thiên Kỳ thở dài. Nếu như đã thông suốt, liền có thể thoải mái trở lại.
“Không sao mà.” Hàn Vi sờ lấy gò má của Chu Thiên Kỳ, nghịch ngợm nhéo mũi của cậu, “Mình có thể lại hôn cậu không?”
“Cậu có thể thoáng như vậy sao?”
“Mình thích cậu mà.” Hàn Vi nhõng nhẽo, ôm cổ của Chu Thiên Kỳ kéo thấp xuống.
“Ừm. Tôi nói chúng ta có thể đi rồi. Anh còn muốn ở chỗ này bao lâu?” Đang lúc hai đôi môi chuẩn bị chạm đến nhau, một âm thanh sát phong cảnh vang lên, Chu Thiên Kỳ nháy mắt co rút, trong lòng vô cùng khó chịu.
Không đợi Chu Thiên Kỳ lên tiếng, Chu Thiên Hạo liền tiến đến kéo anh trai mình rời đi.
Thì ra đã đến điểm kết thúc.
“Anh thật hăng hái ha đem em và cậu là không khí sao?” Chu Thiên Hạo nghi ngờ, chân trùng xuống, cúi xuống nói nhỏ với Chu Thiên Kỳ.
“Không cần cậu lo. Anh thích cô ấy thì sao?” Chu Thiên Kỳ đem móng vuốt của em trai đẩy ra, hốt hoảng chải tóc, che dấu gò má đang dần nóng lên. A, cậu đang làm cái gì vậy!
“Một ngày liền có thể thích cô ta sao, không nhìn ra anh là người có nhiều tình cảm như vậy.” Giọng nói của Chu Thiên Hạo không nóng không lạnh.
Hai người lên xe, Hàn Vi vẫn như cũ ngồi sau cùng với Chu Thiên Kỳ. Lúc này thật hiếm thấy đích thân cậu lại lái xe đưa mọi người trở về.
“Tiểu Hạo, hôm nay không phải đi làm sao?” Cậu vừa lái xe vừa hỏi Chu Thiên Hạo.
“Đã sớm không thể đi.” Chu Thiên Hạo vùi ở ghế phó lại, bị cậu của Hàn Vi ép buộc thắt dây an toàn.
“Ừm. Vậy thật đáng tiếc, tôi nghĩ cậu rất thích hợp làm điều rượu, giống như nghề nghiệp này như chuẩn bị theo yêu cầu cho cậu vậy.”
“Đó là vì tiền nên mới đi.” Nói xong câu đó Chu Thiên Hạo liền ý thực được bản thân nói sai liền im lặng không nói thêm gì nữa.
“Tiền sao, Tiểu Hạo có thích không, ở chỗ ta có một công việc đang cần người, tiền lương cũng rất tốt.” Những lời này vừa nói ra, trong lòng Chu Thiên Kỳ liền sụp đổ, sát, quả nhiên người này mơ ước em trai nhà mình.
Chu Thiên Kỳ là ai, đam mỹ lang (sói), cực phẩm hủ nam có thâm niên! Vừa nghe những lời này Chu Thiên Kỳ thiếu chút nhảy dựng lên.
“Không hứng thú.” Chu Thiên Hạo ném ra ba chữ cũng không quan tâm người kia vừa nói ra cái gì.
Hoàn hảo, hoàn hảo. Đối với em trai trực tiếp cự tuyệt Chu Thiên Kỳ cảm thấy hết sức vui mừng, trong lòng cũng hết sức khuây khỏa.
Hàn Vi nghe không hiểu cậu mình vừa nói cái gì vì thế cũng im lặng không có ý kiến.
Dọc theo đường đi không nói chuyện gì, ngoài tiếng thì thầm bên trên.
Về đến nhà thời gian cũng đã khuya.
Chu Thiên Hạo xuống xe, Chu Thiên Kỳ cùng Hàn Vi nói chúc ngủ ngon xong, cũng liền theo sau đi vào đại sảnh.
“Ngày hôm nay___” Thang máy vừa đóng cửa, lời nói của Chu Thiên Kỳ còn chưa nói hết liền bị Chu Thiên Hạo ôm vào trong ngực. Hắn còn vòng quanh quấn thật chặt lấy cậu.
“Làm sao vậy?” Chu Thiên Kỳ buồn cười xoa đầu em trai, ngày hôm nay là một bộ dạng thờ ơ như không nha.
Chu Thiên Hạo cái gì cũng không nói, đem Chu Thiên Kỳ ngăn lại, bá đạo hôn lên, bất chấp mọi thứ, mãnh liệt muốn chiếm làm của riêng.