Chương 47
Bị Lâm Khâm Hòa ngắt mạch suy nghĩ, Đào Khê cảm thấy những phiền muộn bất an trong lòng như thể đã biến mất. Lúc này chiếc điện thoại của Lâm Khâm Hòa rung lên, Đào Khê thò tay vào trong túi áo khoác lấy ra đưa cho anh. Lâm Khâm Hòa nhìn màn hình điện thoại, là cuộc gọi của La Trưng Âm. Anh nhấc máy.
“Khâm Hòa à, mẹ đang trên đường đi đón Lạc Lạc, sắp tới nơi rồi. Chắc con đã từ nhà ông nội về rồi phải không? Mẹ muốn dẫn con với Lạc Lạc ra ngoài ăn cơm. Bây giờ con có tiện qua đây không?”
Lâm Khâm Hòa không chút do dự nói thẳng: “Con và Đào Khê đang ở bên ngoài, lát nữa con sẽ đưa cậu ấy về trường.”
Trong phòng bao rất yên tĩnh, cho dù anh không bật loa ngoài thì Đào Khê cũng có thể nghe rõ được giọng nói của La Trưng Âm. Bà hơi do dự một lúc rồi nói: “Đào Khê cũng ở đó sao? Vậy nhân dịp này mẹ mời hai đứa cùng ăn một bữa nhé. Hiếm khi nào con lại có một người bạn mà mình thích, mẹ cũng rất muốn làm quen với thằng bé.”
Đào Khê nghe thấy từ “thích” thì giương mắt nhìn Lâm Khâm Hòa, khóe miệng khẽ nhếch lên. Có điều Lâm Khâm Hòa lại hơi cau mày lại, anh biết La Trưng Âm có ý gì. Khoảng thời gian gần đây cảm xúc của Dương Đa Lạc khá bất thường, luôn khiến trong nhà ầm ĩ, không ngày nào được yên ổn. Anh đã mất hết kiên nhẫn khi cứ phải đi dỗ dành Dương Đa Lạc, hai người cũng dần trở nên xa lạ hơn so với trước kia nên La Trưng Âm luôn muốn tìm một cơ hội để xoa dịu đi mối quan hệ giữa bọn họ. Lâm Khâm Hòa biết Đào Khê để bụng chuyện Dương Đa Lạc, định tìm lý do từ chối La Trưng Âm thì lại nghe thấy bà nói với giọng khẩn cầu: “Khâm Hòa à, con giúp mẹ hỏi Đào Khê nhé, được không con?”
Lâm Khâm Hòa nhìn Đào Khê, vốn tưởng rằng cậu sẽ lắc đầu từ chối nhưng Đào Khê lại bình tĩnh nói: “Anh nói với cô là em sẽ đi.”
Lâm Khâm Hòa nhìn vào ánh mắt Đào Khê mấy giây, chắc chắn rằng cậu không hề có ý bắt ép bản thân thì mới đồng ý với La Trưng Âm và hỏi địa chỉ nhà hàng nơi bà đặt chỗ. Cúp điện thoại, Lâm Khâm Hòa hỏi Đào Khê: “Em thực sự không để ý sao?”
Anh biết rõ Đào Khê không muốn gặp Dương Đa Lạc đến mức nào.Từ lần gặp mặt đầu tiên của hai người lúc khai giảng, anh đã nhận ra rồi. Đào Khê nhét tay vào túi áo, ung dung đáp: “Em không để bụng đâu.”
Ngược lại là Dương Đa Lạc, cậu ta sẽ phản ứng như thế nào nếu gặp cậu đây?
La Trưng Âm dừng xe tại bãi đỗ xe của club Grandiose, gọi điện cho Dương Đa Lạc. Có lẽ vì bữa tiệc sinh nhật khá vui vẻ nên tâm trạng của cậu ta tối nay đã tốt hơn nhiều. Chẳng mấy chốc mà Dương Đa Lạc đã lên xe, cậu ta gọi một tiếng “mẹ La”. Tuy không nói gì nhiều nhưng chỉ cần La Trưng Âm hỏi thì cậu ta sẽ trả lời vài câu. Bà thuận miệng hỏi về chuyện bữa tiệc, sau đó lái xe đến một nhà hàng đồ Tây đã đặt trước ở gần đó vì Dương Đa Lạc rất thích ăn món điểm tâm ngọt ở đây. Suốt dọc đường, La Trưng Âm luôn do dự không nói chuyện Lâm Khâm Hòa và Đào Khê cũng tới. Người lớn luôn cho rằng mâu thuẫn của trẻ con đều có thể giải quyết bằng cách nói chuyện với nhau. La Trưng Âm vốn muốn làm dịu đi mối quan hệ giữa Lâm Khâm Hòa và Dương Đa Lạc, đúng lúc có thêm cả Đào Khê nữa. Bà đoán rằng hai đứa nhỏ nhà mình cãi nhau là vì Đào Khê, muốn nhân cơ hội hiếm có này để chúng ngồi xuống nói chuyện chân thành với nhau.
*
Trên chiếc bàn dành cho bốn người ở nhà hàng đồ Tây, Dương Đa Lạc cúi đầu dùng nĩa ăn món điểm tâm đắt đỏ. La Trưng Âm ngồi đối diện gửi tin nhắn hỏi Lâm Khâm Hòa đi tới đâu rồi, sau đó hỏi Dương Đa Lạc: “Lạc Lạc à, cuối tuần này con cùng dì tới tảo mộ cho mẹ con chứ?”
Trước đây, cứ cách một khoảng thời gian, La Trưng Âm sẽ dẫn theo Dương Đa Lạc tới quét dọn mộ của Phương Tuệ. Dương Đa Lạc sẽ cẩn thận chọn một bó hoa hồng trắng mà mẹ mình thích nhất khi còn sống ở một cửa tiệm bán hoa rồi đặt trước ngôi mộ và nói chuyện dăm ba câu với bà. Nhưng lúc này La Trưng Âm lại thấy cái nĩa trong tay Dương Đa Lạc hơi khựng lại, cậu ta cắn chặt môi không nói lời nào, hiển nhiên là không muốn đồng ý đi tảo mộ Phương Tuệ. Trong lòng bà dâng lên sự nghi hoặc khó hiểu, vừa định hỏi thì thấy cách đó không xa, Lâm Khâm Hòa dẫn theo một cậu con trai đi vào. Người đó bà có quen biết, chính là Đào Khê.
Đào Khê chỉ tay về chiếc grand piano (*) màu đen nằm giữa nhà hàng, nghiêng đầu nói gì đó với Lâm Khâm Hòa. Lâm Khâm Hòa nhìn về phía chiếc đàn, nở một nụ cười nhàn nhạt với cậu.
(*) Grand piano: đàn piano ba chân.
La Trưng Âm sững sờ, trong lòng dâng lên một cảm giác kỳ lạ. Bà đứng lên, cười với hai người đang bước về phía này: “Khâm Hòa, Đào Khê.”
“Cháu chào cô.” Đào Khê lễ phép chào hỏi La Trưng Âm rồi nhìn về phía Dương Đa Lạc đang ngồi quay lưng về phía mình ăn điểm tâm.
Âm thanh kim loại rơi xuống vang “Keng” một tiếng, La Trưng Âm cúi đầu nhìn thì nhận ra chiếc nĩa trong tay Dương Đa Lạc đã rơi xuống đất. Người phục vụ đứng bên cạnh rảo bước đi tới, đổi cho cậu ta một bộ dụng cụ ăn khác. Lưng Dương Đa Lạc cứng đờ, rũ mắt siết chặt chiếc nĩa mới trong tay hơi run rẩy. La Trưng Âm không nhìn thấy sắc mặt của Dương Đa Lạc, nói với cậu ta: “Lạc Lạc, ban nãy dì chưa nói với con, Đào Khê và Lâm Khâm Hòa cũng tới. Các con đều là bạn học, vừa hay có thể ngồi cùng nhau trò chuyện đó.”
Lâm Khâm Hòa nhìn bàn tay siết chặt nĩa của Dương Đa Lạc, kéo ghế cho Đào Khê ngồi cạnh La Trưng Âm, còn mình thì ngồi đối diện Đào Khê. La Trưng Âm cũng ngồi xuống, cuối cùng lúc này bà cũng nhận ra vẻ mặt khác thường của Dương Đa Lạc ngồi đối diện. Trên trán cậu ta đổ một lớp mồ hôi lạnh, đôi môi cũng tái nhợt, tay siết chặt nĩa nhìn đăm đăm vào chiếc bánh pudding hoa quả (*) chưa ăn hết trước mặt.
(*) Hoa quả ở đây là các loại quả mọng nước như dâu tây, quả mâm xôi, cà chua bi,…
La Trưng Âm lo rằng cơ thể của Dương Đa Lạc không khẻ, vội vàng hỏi: “Lạc Lạc, con sao vậy?”
Đào Khê cầm lấy thực đơn mà Lâm Khâm Hòa đưa cho, nhìn về phía Dương Đa Lạc ngồi trước mặt rồi cúi đầu chọn món.
Dương Đa Lạc liếc mắt nhìn Đào Khê đang xem thực đơn, lắc đầu với La Trưng Âm, lí nhí nói: “Con không sao.” rồi tiếp tục ăn món điểm tâm của mình, chẳng ngẩng đầu lên nhìn ai nữa.
La Trưng Âm nghi ngờ rằng liệu có phải là bản thân đã làm chuyện không nên làm hay chăng. Có vẻ Dương Đa Lạc rất không thích Đào Khê, nhưng thằng bé cũng không bỏ đi mà chỉ im lặng ăn thức ăn. Bà kìm nén sự nghi ngờ dâng lên trong lòng, quay đầu cất giọng hiền hòa nói với Đào Khê: “Đào Khê à, cháu cứ chọn những món mình thích nhé, hôm nay dì mời mấy đứa.”
Đào Khê ngoan ngoãn nói: “Vâng ạ, con cảm ơn cô.”
Cậu cúi đầu tiếp tục nghiên cứu cái thực đơn, giá cả của những món ăn trên đó đắt đến mức khiến cậu líu cả lưỡi. Xoắn xuýt mất một lúc lâu mà vẫn không biết nên chọn gì, cậu liền đẩy thực đơn về phía trước mặt Lâm Khâm Hòa, lợi dụng lúc La Trưng Âm không để ý mà chọt nhẹ mu bàn tay anh. Lâm Khâm Hòa hiểu ý cầm lấy, chọn một vài món điểm tâm ngọt cùng đồ uống.
Món ăn được mang lên rất nhanh. La Trưng Âm nhìn thấy Lâm Khâm Hòa cắt một miếng bánh hình trái đào mật (*), động tác vô cùng tự nhiên mà đặt nó trước mặt của Đào Khê. Đào Khê cười với Lâm Khâm Hòa, như thể đã quá quen với những hành động này của anh vậy. La Trưng Âm hơi ngạc nhiên nhìn cậu con trai của mình.
(*) Bánh hình trái đào mật:
Tiếng nhạc trong nhà hàng đồ Tây rất êm dịu nhưng bầu không khí ở chiếc bàn bên này lại hơi gượng gạo. Có mấy lần La Trưng Âm chủ động đặt vấn đề, muốn mấy cậu nhóc này nói chuyện nhưng cũng chỉ có Đào Khê nghiêm túc trả lời bà và Lâm Khâm Hòa thì thi thoảng sẽ đáp lại đôi ba câu. Còn Dương Đa Lạc thì luôn cúi đầu chẳng nói chẳng rằng.
Là một phụ huynh, những điều mà La Trưng Âm có thể nói chỉ có chuyện học hành cùng sở thích của đám trẻ. Bà nghe Đào Khê nói rằng cậu thích vẽ tranh thì nhìn cậu con trai này với ánh mắt hơi kình ngạc cùng vui vẻ, còn hỏi lại lần nữa: “Cháu cũng thích vẽ tranh sao?”
Bà không hề nhận ra rằng từ “cũng” này có đôi chút kỳ lạ.
Lâm Khâm Hòa ngồi cạnh Dương Đa Lạc, rũ mắt nhìn bàn tay đang nắm chặt lấy khăn trải bàn của cậu ta, khớp xương trắng bệch, dường như đang vô cùng lo lắng về chuyện gì đó.
Đào Khê gật đầu đáp: “Đúng ạ, hiện tại cháu đang theo học tranh sơn dầu do ông nội Kiều Hạc Niên dạy.”
La Trưng Âm nghe thấy ba chữ “Kiều Hạc Niên” thì hơi giật mình, bà không nén nổi những ký ức từ rất nhiều năm về trước đang ùa về. Khi ấy Phương Tuệ mười sáu, mười bảy tuổi cũng là học trò của Kiều Hạc Niên. Mỗi cuối tuần, sau khi học đàn về bà sẽ đạp xe tới căn nhà cũ của Kiều gia đón Phương Tuệ học vẽ xong về nhà. Đôi khi Phương Tuệ sẽ tặng cho bà một phiến lá cây ngô đồng, ngồi sau yên xe đạp cười đùa nói chuyện với bà.
Đào Khê cảm thấy ánh mắt La Trưng Âm nhìn mình hơi kỳ lạ, đôi mắt ấy thoáng qua một nỗi buồn cùng niềm u uất khó tả như đang nhìn một người khác qua cậu vậy. Cậu ngập ngừng hỏi: “Cô cũng quen ông nội Kiều hay sao ạ?”
La Trưng Âm lấy lại tinh thần. Có lẽ vì đứa trẻ này trông quá giống Phương Tuệ nên mỗi lần nhìn cậu, bà luôn nhớ tới cô cùng với đó là một cảm giác bồn chồn bất an.
Bà cười: “Đúng vậy, chú Kiều là người đã nhìn cô lớn lên. Cháu nhất định có thể học hỏi được rất nhiều điều từ chú Kiều. Ông ấy là một người họa sĩ giỏi, cũng là một người thầy tốt.”
Đào Khê gật đầu đáp: “Đúng là ông nội Kiều đã dạy cháu rất nhiều điều ạ.”
La Trưng Âm lại nhớ tới một chuyện: “Trước đây lúc Lâm Khâm Hòa còn nhỏ nó thường hay tới nhà chú Kiều chơi lắm, mấy năm nay ít tới thăm rồi.” Bà nhìn Lâm Khâm Hòa, khẽ cười, “Khâm Hòa à, lần nghỉ lễ tới con hãy tới hỏi thăm chú Kiều nhé. Dạo đợt trước ông cụ cứ trách mẹ mãi thôi, bảo rằng con lớn rồi không còn tới nhà ông ấy chơi nữa.”
Đào Khê nhìn Lâm Khâm Hòa, dùng chân khẽ chạm nhẹ vào mũi giày Lâm Khâm Hòa.
Sắc mặt Lâm Khâm Hòa không chút thay đổi nói: “Chủ nhật tuần sau con sẽ tới thăm ông.” Nói như thể trước đây chưa từng tới lần nào vậy.
La Trưng Âm nhìn về phía Dương Đa Lạc mà bà vẫn luôn quan tâm để ý. Cậu ta vẫn cúi đầu ăn thức ăn, im lặng chẳng nói lời nào. Trong lòng bà khẽ thở dài một hơi, đành tiếp tục nói chuyện với Đào Khê: “Vậy sau này cháu có định tiếp tục học vẽ không? Đã nghĩ tới việc thi vào trường nào chưa?”
Đào Khê cười nhẹ nói: “Cháu định xin vào Học viện Nghệ thuật ở Mỹ.”
Cậu bình tĩnh nhìn Dương Đa Lạc, nói tiếp: “Vậy nên hiện tại cháu đang chuẩn bị tập tác phẩm, tham gia một vài triển lãm tranh và cuộc thi ạ.”
La Trưng Âm hơi ngạc nhiên, bà nghĩ nghĩ rồi đề nghị: “Đúng là nếu muốn xin vào đại học nước ngoài thì phải chuẩn bị từ sớm. Về chuyện triển lãm tranh thì cô cũng am hiểu đôi chút, cô có thể giới thiệu cho cháu một vài cuộc triển lãm. Còn về cuộc thi thì cô không rõ lắm, cháu có thể hỏi chú Kiều đấy.”
Bà thực sự muốn giúp đứa trẻ này. Mấy năm gần đây, vì thường xuyên tổ chức triển lãm tranh cho Phương Tuệ mà bà cũng coi như có chút hiểu biết về lĩnh vực này.
Đào Khê cười với La Trưng Âm, chân thành nói: “Cháu cảm ơn cô ạ.”
La Trưng Âm nhìn thấy nụ cười của Đào Khê thì bỗng cảm thấy hốt hoảng, trong đầu bà thoáng hiện lên cái gì đó, đột ngột hỏi: “Cô nghe Lạc Lạc và Lâm Khâm Hòa nói rằng cháu tới từ huyện Thanh Thủy nhỉ? Quê cháu ở chỗ nào của huyện Thanh Thủy vậy? Cô chưa từng tới nơi đó, nhưng đã từng xem qua những bức vẽ họa cảnh vật ở đây, là một nơi rất đẹp.”
Đào Khê liếc nhìn Dương Đa Lạc, bàn tay cầm dao nĩa của cậu ta dừng lại. Cậu còn chưa trả lời thì Dương Đa Lạc mím chặt môi đứng dậy, ném nĩa xuống, chẳng nói chẳng rằng chạy ra ngoài nhà hàng. La Trưng Âm vội vàng đứng lên, gọi vài tiếng “Lạc Lạc” nhưng Dương Đa Lạc cũng chẳng đứng lại, bà bèn đuổi theo cậu, không kịp nói câu nào với hai người.
Đương nhiên Đào Khê biết vì sao Dương Đa Lạc lại chạy trối ch.ết như vậy. Cậu rũ mắt che đi sự mỉa mai. Lúc này trên bàn chỉ còn lại hai người bọn họ. Đào Khê nhận ra rằng Lâm Khâm Hòa cứ luôn nhìn mình nãy giờ, liền hỏi: “Anh không về cùng với mẹ anh sao?”
Trong lúc dùng bữa nói chuyện, Đào Khê phát hiện ra rằng La Trưng Âm quan tâm và để ý tới Dương Đa Lạc còn nhiều hơn với chính con trai Lâm Khâm Hòa của mình. Điều này khiến cậu chẳng có cách nào giải thích nổi. Chuyện khiến cậu cảm thấy châm chọc hơn cả, đó là lúc bản thân cậu muốn cố gắng lấy lòng người lớn thì Dương Đa Lạc lại có thể tùy hứng tỏ ra tức giận, nói đi là đi.
Lâm Khâm Hòa đặt món tráng miệng mà anh chưa ăn chút nào tới trước mặt Đào Khê, giống như chẳng hề bận tâm chuyện La Trưng Âm và Dương Đa Lạc bỏ đi, bình tĩnh trả lời: “Đợi em ăn xong thì anh tiễn em về.”
Đào Khê không khách khí nhận lấy, cúi đầu ăn tiếp nhưng trong lòng vẫn nghĩ tới chuyện của mẹ Lâm Khâm Hòa. Cậu bỗng nhớ tới khoảng thời gian rất lâu trước kia, Tất Thành Phi từng nói với cậu rằng mẹ của Lâm Khâm Hòa coi Dương Đa Lạc như con ruột của mình, xem ra lời ấy không ngoa chút nào. Vậy nếu như sự thật được phơi bày, với tình cảm mười sáu năm như ruột thịt, mẹ của Lâm Khâm Hòa chắc chắn sẽ lựa chọn bảo vệ Dương Đa Lạc. Bà ấy sẽ nghĩ gì về cậu đây? Khi cậu và Lâm Khâm Hòa đang trong một mối quan hệ như vậy?
Đào Khê lơ đễnh ăn miếng bánh, bỗng nghe thấy Lâm Khâm Hòa nói: “Chuyện Quan Phàm Vận tìm em tối nay có liên quan tới Dương Đa Lạc sao?”
Đào Khê giật mình, cái nĩa trong tay khựng lại, cậu chậm rãi nuốt miếng bánh trong miệng xuống, không trả lời câu hỏi của anh. Đào Khê phát hiện ra rằng, đôi lúc Lâm Khâm Hòa nhạy bén tới mức khiến cậu cảm thấy đáng sợ. Có vẻ Lâm Khâm Hòa cũng không đợi câu trả lời, dùng ánh mắt trầm lắng nhìn cậu, nói tiếp: “Nếu như lúc đó anh không tới, em sẽ đi cùng với Quan Phàm Vận phải không?”
Câu nói này không mang theo bất kỳ giọng điệu nào, là một câu hỏi giống như câu khẳng định.
Đào Khê im lặng một lúc, rũ mắt xuống, giống như học sinh đang bị người nhà vặn hỏi vậy. Cậu buông nĩa, hai tay đặt ngay ngắn lên mặt bàn.
“Học trưởng Quan nói với em rằng muốn giới thiệu với em một người bạn, người ấy sẽ giúp đỡ em trong chuyện nộp đơn xin vào trường đại học ở nước ngoài.”
Cậu vẫn không thể nói cho Lâm Khâm Hòa biết về cuộc trò chuyện mà mình nghe thấy, càng không có cách nào kể cho anh nghe về việc bản thân định nhân cơ hội này mà trả thù.
Lâm Khâm Hòa hơi cau mày, anh không hề tin lý do này của cậu. Anh biết Đào Khê sẽ không dễ dàng nhận ý tốt của người khác, huống chi là một người xa lạ có thân phận phức tạp như Quan Phàm Vận. Anh cũng luôn biết rằng Đào Khê có chuyện gì đó giấu mình, có lẽ đó là bí mật mà cậu muốn kể cho anh nghe. Liên quan tới bí mật ấy, anh có một suy đoán vô cùng ngớ ngẩn, ngớ ngẩn tới mức anh cảm thấy bản thân mình điên rồi.
Nhạc sĩ nhà hàng đã quay về bên chiếc đàn của mình và ngồi xuống tấu một bản nhạc Jazz nhẹ nhàng, có không ít thực khác đang dùng bữa đang cười và vỗ tay. Nhưng ở phía bàn bên này, hai người bỗng nhiên im lặng chẳng nói gì. Từ trước đến nay, Đào Khê chưa từng thấy Lâm Khâm Hòa nhìn mình như vậy, là một ánh mắt như đang mang theo sức nặng nào đó. Trong lòng cậu bống dâng lên nỗi hoảng hốt không tên, cậu không biết Lâm Khâm Hòa đang nghĩ gì, còn tưởng rằng anh vẫn để ý tới chuyện về Quan Phàm Vận, nghĩ nghĩ rồi hỏi thẳng: “Sao vậy anh? Hội trưởng Quan có vấn đề gì sao?”
Lâm Khâm Hòa dời mắt, tạm gạt đi phỏng đoán điên rồ trong lòng. Đúng là anh có nghe được vài chuyện liên quan tới Quan Phàm Vận nhưng không thích bàn tán sau lưng người khác, vì vậy chỉ nói:
“Không có gì, sau này nếu như một mình cô ta tới gặp em thì tốt nhất là đừng để ý đến.”
Đào Khê thở phào một hơi, gật đầu: “Vâng, em biết rồi.”
Sau đó cậu bắt đầu kể về bữa tiệc sinh nhật tối nay của Kim Tinh, miêu tả vô cùng sinh động việc mấy tên chuyên giành mic đã cướp mic để hát như thế nào, rồi giọng ca của Tất Thành Phi khó tả ra sao, chiếc bánh sinh nhật của Kim Tinh siêu to khổng lồ tới mức nào, còn có rất nhiều đồ ăn ngon nữa,…
Lâm Khâm Hòa vẫn luôn im lặng lắng nghe cậu nói, đôi khi anh sẽ đáp lại vài câu.
Nghệ sĩ dương cầm kia đã chơi xong bài nhạc Jazz và đổi sang một bản nhạc mới khác, tuy chỉ mới tấu một đoạn nhỏ nhưng đôi mắt của Đào Khê đã sáng lên, nói với Lâm Khâm Hòa: “Anh nghe kìa, là bài ‘Merry Christmas, Mr. Lawrence!’”
Một tay cậu chống lên má, cẩn thận lắng nghe một lúc rồi lắc đầu nói: “Không đàn hay bằng anh.”
Lâm Khâm Hòa tựa lưng vào ghế, cảm thấy hơi buồn cười: “Em có thể nghe ra sao?”
Đào Khê biết Lâm Khâm Hòa đang cười khả năng thưởng thức âm nhạc của mình, hừ một tiếng: “Em nói anh đàn hay thì chính là như vậy.”
Lâm Khâm Hòa cười cười, cũng bắt đầu lắng nghe bài hát mà mình đã chơi vô số lần này nhưng cũng không có tâm trí để nghe xem ai tấu hay hơn. Anh nhìn ra phía bên ngoài ô cửa sổ sát đất. Lúc này đã là giữa tháng mười hai, nhiều cửa hàng trên phố đã treo đồ trang trí Giáng sinh lên cửa kính, cổng trung tâm thương mại đối diện còn đặt một cây thông noel khổng lồ cùng những ánh đèn neon xanh xanh đỏ đỏ nhấp nháy không ngừng.
Chỉ còn một trận tuyết nữa thôi là tới Giáng Sinh rồi.