Chương 22

Mẹ nó, hai ông bà thực là vớ vẩn!” Trịnh Thái nhịn không được nổi điên, may mà có Bảo Bảo cùng Bối Bối ngăn hắn lại.
“Thực xin lỗi, chị không có tiền cho mua di động cho mấy đứa.” Em không có năng lực kiếm tiền, hiện tại ngay cả tư cách xài tiền của anh xã còn không có, một nghèo hai trắng.


“Xem bà chỉ có nhiêu đó tiền đồ thôi! Ông đây mua di động cho! Thích cái gì cứ việc nói, không cần xem giá!” Trịnh Thái thật là bạn chí cốt. Vì thế, em không chút khách khí chọn loại di động quý nhất trong cửa hàng. Em ngừng khóc, Trịnh Thái khóc.


“Một tháng tiền lương của tui nha……” Hắn khóc thét với cái di động vừa được thay của em.
“Nhìn không ra ông là giai cấp tư sản nha.” Cục cưng thật là cùng lòng em có linh tính.
“Chính xác, tui đây là quản lý đó!” Trịnh Thái cằm hơi hơi giơ lên, cực kỳ giống Tiểu Mã Tử nhà của em.


“Trên danh nghĩa chứ gì!” Bối Bối dội nước lã.
“……” Trịnh Thái chấp nhận sự thật.
Em nghĩ, em thật sự nhanh chóng biến thành người phụ nữ bị chồng bỏ.
Mua xong di động, bốn người chúng em cùng đi ăn hải sản, em ăn mặt mày hồng hào về nhà cùng ba ba mẹ mẹ nói:
“Con muốn ly hôn.”


Ba ba nói:
“Mặc kệ con quyết định ra sao, ba đều ủng hộ con!”


“Anh làm vậy là hại con đó có biết hay không! Đàn ông cả đời, sao có thể không có một chút sai lầm? Chỉ cần nó biết sai mà sửa, cuộc sống nên như thế nào thì liền như thế nào! Sao lại có thể hở một chút đã nói ly hôn? Ly hôn là trò đùa sao? Hai người có biết hay không sau khi ly hôn muốn tìm người thích hợp khó khăn cỡ nào hả?” Mẹ mẹ dịu dàng khó được cường thế một lần.


available on google playdownload on app store


“Con gái của Kim Hồng Nhật ta đây mà còn lo gả không được sao!” Ba ba cũng nóng nảy. Đúng rồi, đã quên giới thiệu ba ba em, tên của ba cùng Kim Chính Nhật vừa nghe thì giống như là huynh đệ, bất quá một người là chủ chốt của nước Triều Tiên ****, một người là cán bộ cao cấp nước cộng hoà nhân dân Trung Hoa…….


Nhớ có lần ba ba về nhà, em vừa học về Kim Chính Nhật trong sách giáo khoa ở trường, liền ngốc chiêm chiếp hỏi ba:
“Ba ba, con có phải có một bác trai ở Hàn Quốc không?”
Ba ba cười đến ngửa tới ngửa lui, xoa của mái đầu nhỏ của em nói:
“Khuê nữ nhà ba thật giỏi. Nhưng mà thân thích không thể nhận lung tung.”


Ba ba mẹ mẹ, anh một câu em một câu cãi nhau, em ngồi trên sô pha ôm lấy gối ôm nhìn hai người đóng phim. Cuối cùng hai người ngừng cãi nhau lại, bất đắc dĩ nhìn em.


“Con thật sự muốn ly hôn.” Em cảm thấy hôn nhân đáng sợ, kết hôn nửa năm, trải qua nhiều mưa gió so với cuộc đời hai mươi ba năm trước của em còn nhiều hơn.
“Con trước tiên ở trong nhà bình tĩnh một chút, không cần tùy tiện là đem ly hôn nói luôn miệng.” Mẹ mẹ vỗ vỗ bả vai của em.


Ba ba đã cai thuốc lá từ lâu, đột nhiên không nói một tiếng ngồi ở sô pha hự hự nuốt mây phun khói.
“Ba ba, mẹ mẹ, thực xin lỗi.” Em cũng không nghĩ tới một đoạn hôn nhân tốt đẹp sẽ làm trong nhà trở nên mây đen mù sương, nội chiến không ngừng.


“Bảo Bối nhi ngốc!” Ba ba cứ nói em khờ, có thể là tại em thật sự không thông minh như em trai em gái. Dưới sự bảo vệ của ba ba mẹ mẹ, em vô tâm không phế sống qua hơn hai mươi năm. Hiện tại đột nhiên phát hiện, em thật sự là thất bại, vấn đề gì cũng không biết cách xử lý, chỉ biết trốn tránh rồi lại trốn tránh.


Về chuyện ly hôn, em ở trong lòng hạ quyết tâm nhưng không có cơ hội thực tiễn, bởi vì em không có dũng khí lại đi đối mặt một nhà ba người họ. Mẹ mẹ thì đang sử dụng chiến thuật kéo dài, muốn cho em dần dần tha thứ anh xã. Kỳ thật tha thứ sai lầm của một người thực dễ dàng, giống như là lấy đao rạch vết thương giống nhau, bôi thuốc máu ngừng chảy, qua một đoạn thời gian có thể lành. Nhưng mà vết sẹo lưu lại có thể tồn tại trên người cả đời. Chịu qua thương tổn, vết sẹo lưu lại trong lòng, muốn xóa cũng xóa không được. Em không hận anh


xã, nhưng em lại không thể quên được anh mang đến đủ loại thương tổn giống như tai nạn hủy diệt thế giới.


Xuân về hoa nở, anh xã đến đây. Hình như anh gầy, dù sao thì không có nhìn tiêu sái cùng nhẹ nhàng khoan khoái như trước kia. Em đang ngồi ở phòng khách xem tranh minh hoạ. Đúng rồi, trong khoảng thời gian này em đang học vẽ tranh minh hoạ, này xem như một loại vẽ tranh em yêu thích.


Hơn nữa, có khả năng về sau em sẽ dựa vào cái này kiếm cơm. Em đã lục tục gửi bản vẽ ở một vài tạp chí trên mạng, cũng có vài cái được sử dụng. Có tiền, em thỉnh Trịnh Thái ăn một Pizza Hut, cũng còn lại một chút ít. Nhưng mà có một tạp chí nhỏ ở xã gửi thư cho em nói muốn mời em qua làm họa sĩ vẽ tranh minh họa. Chuyện này em chưa nói cho người khác vì còn đang suy nghĩ.


Anh ngồi bên cạnh, chỉ lẳng lặng nhìn em. Em ngẩng đầu cười cười với anh, nói anh tới thật đúng lúc, em đang muốn nói với anh một chuyện nhưng mà lại không biết đi tìm anh như thế nào.


“Em có thể để anh nói trước không?” Người như anh không hề có phong độ của một gentleman. Nói theo cách của anh, đó là cách những người dã man ở Tây phương dùng để ước thúc hành vi dã man, chúng em người Trung Quốc văn minh không cần này.


Ba ba xụ mặt cùng mẹ mẹ vẻ mặt hòa khí cũng bị kéo lại đây. Anh xã vừa định mở miệng, chuông cửa vang lên. Trịnh Thái có chút không kiên nhẫn kéo cái giọng ồn ào ở bên ngoài rống:


“Bảo bối, đã đến giờ dắt chó đi tản bộ !” Trịnh Thái vô cùng thích Durex nhà em, nhưng mà em luyến tiếc không cho hắn chơi cùng, hắn liền dỗi chạy đến tiệm thú cưng mua một có bờm sư tử về, đặt tên tên là Jissbon(*).


“Ông đi trước đi, chút nữa tui đi tìm ông!” Em mở cửa đưa Trịnh Thái chai nước uống, người này dắt chó đi dạo chính là chạy như điên, gần như lần nào cũng đều chạy đến mất nước.
“Chồng trước của bà đến đây hả?” Hắn lấy mũi chân khẽ cọ bánh xe Benz của anh xã.


“Ừ, ảnh có việc muốn nói.” Em gật gật đầu, sờ sờ cái đầu lông mao mềm mại của con chó nhỏ đang vây quanh em nhảy lên nhảy xuống.


“Canxi oxyt , hắn còn không biết xấu hổ đến đây!” Nếu không biết rõ sự tình, người ta còn tưởng rằng bị đá là Trịnh Thái kìa! Em này chính tông người bị hại so với hắn còn bình tĩnh hơn.
Tiễn bước Trịnh Thái, chúng em bốn người ngồi cùng nhau, không khí giống như đang đàm phán.
Ba ba nói:


“Cậu có chuyện thì nói mau. Chúng tôi cũng không muốn nghe mấy lời vô nghĩa, cậu coi cái nào chính yếu thì nói, tôi không hy vọng lãng phí thời gian nghe một đống lời nói hối hận như cái rắm!”
Anh xã kể chuyện xưa cho chúng em nghe, chuyện xưa lúc còn trong quân đội, anh là nhân vật chính thứ nhất bên trong.


Trước kia, có một đám bộ đội đặc chủng tuổi trẻ đầy tinh thần phấn chấn, mỗi ngày bị nhốt trong sân huấn luyện tập luyện buồn tẻ. Bọn họ như là dã thú không thể săn mồi, mỗi ngày chỉ có thể diễn tập huấn luyện, còn chưa có dùng sung đạn thật trên chiến trường. Bọn họ khát vọng cơ hội được thực tiễn, chờ mong mong chờ, chưa chờ đến cơ hội ra chiến trường nhưng lại chờ đến đây một nữ binh đoàn! Đối với một đám nam nhi đang hai mươi tuổi huyết khí phương cương nhiệt huyết mà nói, tin tức này chỉ sợ so với ra chiến trường càng làm người ta kích động thêm.


Nữ binh đoàn này là đoàn nữ bộ đội đặc chủnglợi hại bậc nhất trong tất cả binh đoàn của Trung Quốc, chỉ huy trưởng là nữ chỉ huy lợi hại nhất. Vị nữ chỉ huy này có cái tên phi thường phi thường không tương xứng với tác phong cường ngạnh, tên Mạnh Thi Vũ. Mạnh Thi Vũ dẫn dắt đoàn dã chiến của cô ấy tham gia rất nhiều chiến dịch không muốn người biết, đi qua rừng cây ẩm ướt ở Việt Nam, đi qua núi Đại Hưng An gió tuyết mấy ngày liền, cũng đi qua tây bắc phong vũ cuồng sa . Tên của người ấy, ở **** phần tử, giống kẻ thù không đội trời chung; trong quân doanh cách mạng, giống truyền thuyết lưu truyền.


Mà nhóm nam bộ đội đặc chủng trẻ tuổi này căn cứ mệnh lệnh của cấp trên, dưới sự huấn luyện của Mạnh Thi Vũ, ba tháng sau cùng nữ binh đoàn tham gia một vụ án buôn bán thuốc phiện độc hại.


Nhiệt huyết nam nhi sôi trào , kích động, bọn họ trong sân huấn luyện điên cuồng tập luyện đến đổ máu, mỗi ngày tỉnh dậy đều vô cùng hưng phấn đi huấn luyện.


Sống trong một đội nam bộ đội đặc chủng, các phương diện của anh đều thực vĩ đại, duy độc bắn di động này là luôn kéo thành tích. Cuối cùng, Mạnh Thi Vũ tiến hành phụ đạo một chọi một với anh. Kỳ thật đằng sau là Mạnh Thi Vũ đã quyết định tuyển anh đi tham gia chiến dịch sau ba tháng. Đúng vậy, có thể tham gia chiến dịch sau ba tháng hay không, còn muốn nhìn biểu hiện của bạn trong ba tháng có đủ vĩ đại hay không. Cũng không phải mỗi người đều may mắn được đi tham gia thực chiến . Không đủ năng lực, chính là đi chịu ch.ết. Nơi đó, là chiến trường máu lửa thật sự.


Một nam một nữ cùng một chỗ thời gian dài, chắc chắn sẽ sinh ra một ít ái muội. Liền ngay cả cường ngạnh như Mạnh Thi Vũ cũng đối với vị binh lính cao lớn anh tuấn này động phàm tâm. Mà vị binh lính đối với thần thoại lưu truyền Mạnh Thi Vũ lại chỉ có kính ngưỡng. Cho dù trong lòng có vài phần hảo cảm cũng bị cảm xúc kính ngưỡng cường đại ngăn chận. Nói cách khác, anh cũng không rõ chính mình đến tột cùng có thích vị cấp trên này hay không, chính là biết chính mình phi thường sùng bái cô ấy!


Ba tháng rất dài nhưng cũng thật ngắn. Hơn hai trăm bộ đội đặc chủng bị loại đi hết hai phần ba. Mạnh Thi Vũ chỉ mang theo sáu mươi ba gã nam bộ đội đặc chủng cùng ba mươi bốn danh nữ bộ đội đặc chủng đi đến rừng rậm Việt Nam, bao vây tiêu trừ trùm thuốc phiện lẩn trốn.


Trận này có tổ chức, có kỷ luật, có kinh nghiệm khiến hành động bao vây tiễu trừ tiến hành thực thuận lợi. Thẳng đến cuối cùng một khắc, thủ lĩnh trùm thuốc phiện giảo hoạt tung ra đòn sát thủ, phun ra một loại khiến cho đầu óc mơ màng gì đó rồi nhận cơ hội đào tẩu. Mạnh Thi Vũ trong thời khắc mấu chốt liền xả thân bắt lấy trùm thuốc phiện, chai thuốc khiến tâm trí không rõ đã mở ra, trùm thuốc phiện cùng Mạnh Thi Vũ đồng thời trúng độc .


“Mau! Đeo mặt nạ phòng độc!” Mạnh Thi Vũ dùng thân thể đem chai thuốc phiện khiến trí óc không thanh tỉnh gắt gao kẹp giữa cô và trùm thuốc phiện, kéo dài thơi gian tạo cơ hội cho đồng bạn mình giành thắng lợi.


Trùm thuốc phiện bị bắt giữ, bởi vì hút vào quá nhiều thuốc làm mơ màng trí óc mà trở nên đần độn. Mà Mạnh Thi Vũ hôn mê nửa tháng sau tỉnh lại, vẫn giống như người bình thường. Bất quá, mọi người dần dần phát hiện cô ấy tựa hồ có chút thay đổi. Chẳng hạn như, sau khi tỉnh lại sau liền kiên trì nói vị nam bộ đội đặc chủng được cô ấy huấn luyến chính là bạn trai của mình, bọn họ một tháng sau sẽ kết hôn; Chẳng hạn như cô kiên trì cho rằng băng nhóm trùm thuốc phiện đào tẩu còn chưa bị tiêu diệt, cô kiên trì muốn trước khi kết hôn hoàn thành nhiệm vụ này; Chẳng hạn như, cô kiên trì cho rằng song thân của mình vẫn còn sống trên đời






Truyện liên quan