Chương 23

Cô kiên trì muốn trước khi kết hôn hoàn thành nhiệm vụ này; Chẳng hạn như, cô kiên trì cho rằng song thân của mình vẫn còn sống trên đời.


Cô ấy bị bệnh, bệnh tâm thần. Vì thế, Mạnh Thi Vũ bị đưa đến trị liệu khoa thần kinh bậc nhất của quân y. Nhưng mà hút vào quá nhiều chất hủy hoại trí não, căn bản không thể trị liệu hoàn toàn. Sau đó cô bị đưa vào trại an dưỡng của quân nhân.


Người Mạnh Thi Vũ chỉ định làm bạn trai chính là anh xã nhà em. Lúc còn trong quân trại, anh cũng đi thăm cô ấy. Chẳng qua mỗi lần nhìn thấy anh, bệnh tình của Mạnh Thi Vũ đang bình ổn sẽ trở nên rõ ràng. Cuối cùng, anh không thể không lảng tránh. Từ lúc Mạnh Thi Vũ khỏi bệnh đến nay, anh hàng năm đều chuyển tiền đến tài khoản của Mạnh Thi Vũ. Cho dù là khi anh 24 tuổi xuất ngũ, vừa mới bắt đầu gây dựng sự nghiệp, hai năm cuộc sống vô cùng gian nan anh cũng không có gián đoạn.


Vài năm sau Mạnh Thi Vũ lại xuất hiện làm cho anh xã vô cùng bồn chồn . Nhưng khi cô mở miệng nói:


“Em tới là muốn nói cho anh, con của chúng ta, em nuôi dưỡng tốt lắm.” Lúc đó, anh xã mới biết được mặt ngoài nhìn rất bình thường nhưng cô không có khôi phục. Cô rất có khả năng là vụng trộm từ trong trại an dưỡng chạy đến, điều duy nhất anh xã có thể làm chính là cùng cô diễn trò, dùng kế hoãn binh để cho người khác thông báo trại an dưỡng.


Mà đoạn thời gian đó, anh trên cơ bản liền vẫn ở bên cạnh Mạnh Thi Vũ. Bởi vì lúc trước có kinh nghiệm, chỉ cần anh không theo lời Mạnh Thi Vũ, cố ấy sẽ phát bệnh, điên cuồng lên.


available on google playdownload on app store


Thật vất vả đợi cho bên kia đến tiếp Mạnh Thi Vũ thì nguy cơ tài chính đến. Công ty mậu dịch xuất khẩu giống như anh tất nhiên là đứng đầu sóng gió. Công ty nguy cơ mãi cho đến tháng Mười hai, cũng chính là đêm Giáng Sinh lúc anh đưa hoa hồng cho em mới bình ổn.


Anh cũng không nghĩ đến, Mạnh Thi Vũ thế nhưng có thể lại theo trại an dưỡng vụng trộm chạy đến, còn bế theo một đứa bé không biết ở đâu ra. Mạnh Thi Vũ đã muốn tiến vào trạng thái điên cuồng, anh xã không có đường lui, chỉ có thể đón ý nói hùa theo cô ấy. Bác sĩ ở trại an dưỡng hay tin cũng chạy lại đây, nhưng cũng không có cách nào. Mọi người đều hiểu được, Mạnh Thi Vũ khả năng không còn sống thêm được nữa. Mà càng làm cho người ta khiếp sợ là đứa bé kia thật là con của Mạnh Thi Vũ, lúc cô ở trại an dưỡng một năm sau sinh hạ. Cô vẫn đối ngoại công bố đó là con trai của anh xã. Ít nhất thì đứa bé đó là vô tội .


Anh xã muốn đem đứa bé nhận nuôi, vì thế đã xảy ra một đống chuyện sau này.
“Đây là kết quả kiểm nghiệm DNA của con cùng đứa bé.” Anh xã nói xong, đem một tờ giấy A4 đặt ở trên bàn trà.
Chúng em không ai đụng đến.


“Tôi tin tưởng cậu.” Ba ba châm một cây thuốc lá, hung hăng rít một cái.
“Vì cái gì lúc đầu không nói rõ ràng?” Mẹ mẹ nhẹ giọng oán giận.


“Mạnh Thi Vũ lần đầu tiên xuất hiện, con thật không biết nên cùng Bảo Bối giải thích như thế nào. Nghĩ rằng chờ trại an dưỡng bên kia đón cô ấy đi rồi, sự tình cũng trôi qua. Lần thứ hai đến quá đột nhiên, hơn nữa bác sĩ chữa bệnh cũng theo lại đây, Mạnh Thi Vũ lúc nào cũng có khả năng lâm vào hôn mê sâu. Con thật sự không có thời gian cùng tinh lực giải thích. Hơn nữa, vì phối hợp, con còn đem cô ấy ở trong nhà một thời gian. Khoảng thời gian đó, tình huống của cô ấy không cho phép xảy ra bất kỳ bại lộ nào, con chỉ kịp giải thích ba mẹ, bọn họ căn bản không tin. Lúc ấy chưa kịp giải thích với gia đình thì đã bị ba mẹ con mang lại đây thỉnh tội, con cảm thấy không có chứng cớ gì, cũng không có thời gian đi tìm chứng cớ, cho nên không có giải thích, hơn nữa con cảm thấy tình huống ngay lúc đó căn bản là giải thích không được rõ ràng lắm. Con vẫn nghĩ chờ phong ba trôi qua, đem sự tình giải thích rõ ràng một lần, sau đó cùng vợ lại chung sống hạnh phúc.” Anh xã cúi đầu nhìn em liếc mắt một cái.


Tuy rằng em viết thì rất đơn giản, nhưng là anh xã lại nói suốt buổi trưa. Mắt thấy trời sắp tối, em liền đi phòng bếp nấu cơm. Ủ rũ Trịnh Thái nắm ủ rũ Jissbon lại đây cọ cơm.
“Cháu lại chạy quá sức hả?” Mẹ mẹ quở trách hắn.


“Ân…… Cháu mệt sắp ch.ết, đói sắp ch.ết nè!” Nói xong liền nằm ở sô pha bất động. Anh xã đến phòng bếp hỗ trợ, em cũng không nói gì, cũng không biết nói với anh cái gì. Em nghĩ ly hôn, em muốn ly hôn, em thật sự muốn ly hôn.


Trên bàn cơm, Trịnh Thái xem anh xã không vừa mắt, từ đầu đến cuối đều giành đồ ăn của anh, Anh xã khoan dung độ lượng rộng lượng không cùng hắn so đo. Cơm nước xong, a di thu thập bát đĩa, ba ba uống một ngụm trà, mở miệng nói:


“Bảo Bối thu dọn đồ đạc về nhà đi! Ở nhà mẹ đẻ mãi cũng không phải biện pháp.”
Ba ba vừa mở miệng, phụt một tiếng, Trịnh Thái đem đồ uống trong miệng phun thật xa. Đáng thương thằng bé, còn không biết đầu lĩnh của hắn khi nào thì làm phản cách mạng .


“Chú à, chú đang nói giỡn hả?” Hắn động tay đông chân xoa xoa gia cũ bị hắn phun ướt.
“Hôn nhân, sao lại có thể vui đùa?” Ba ba khò khè nhìn cái đầu lông xù của hắn, nói:
“Cháu sao lại làm cái đầu xanh lè thế này!?”


“Đây là màu mới thịnh hành nha!” Trịnh Thái đối với kiểu tóc hiện tại thập phần vừa lòng, em thấy cũng rất được, chỉ là màu sắc, nhìn kỹ, quả thật có chút xanh lá cây.
“Em nghĩ ly hôn.” Em cúi đầu, quăng ra một quả ****.


Không khí vốn có chút sinh động nhất thời liền cứng ngắc, ngay cả dòng khí đều đọng lại xuống dưới.
“Đứa nhỏ này, còn nói cái gì mê sảng vậy!” Mẹ mẹ quát lớn.


“Con thật sự đó, con cảm thấy đó không phải là cuộc sống con muốn.” Em ngẩng đầu, nhìn anh xã mặt không chút thay đổi, nhìn nhìn lại mẹ mẹ vẻ mặt sốt ruột, cuối cùng tầm mắt dừng ở ba ba đang cau mày.


“Con lớn như vậy, chưa từng có chính mình chủ động làm cái gì, cả kết hôn cũng là ba mẹ một tay xử lý . Nhưng mà con nghĩ ly hôn, con thật sự muốn ly hôn.” Em một chút cũng không thương tâm, thế nhưng nước mắt lại không tiếng động chảy xuống dưới.


“Bậy bạ! Hôn nhân không thể đem ra làm trò đùa!” Ba ba không muốn nói với em, vung tay áo đi vào phòng.


“Con muốn mẹ nói như thế nào đây? Hiểu lầm của các con không phải đều giải thích rõ ràng? Con còn có cái gì không hài lòng với chồng hả? Có cái gì ủy khuất con nói đi ra, sao có thể đem ly hôn bắt tại bên miệng chứ?” Mẹ mẹ thật sự nóng nảy.


“Mẹ, con sợ, con thật sự muốn ly hôn.” Em nhào vào trong lòng mẹ mẹ, nước mắt mãnh liệt mênh mông chảy ra. Em rõ ràng cái gì cũng không biết, cái gì cũng không hiểu, lại mạc danh kỳ diệu bị đẩy mạnh vào hôn nhân lốc xoáy. Loại ngoại lực cường đại này sẽ làm em nghẹn thở, làm cho em hỏng mất, làm cho em hôi phi yên diệt. Em vừa mới hai mươi bốn tuổi, ngay cả chân chính yêu đương còn không có, lại trực tiếp đối mặt cuộc sống hôn nhân đáng sợ. Chồng bất trung, mẹ chồng khó xử, cuộc sống hϊế͙p͙ bức, em chịu không nổi, em thật sự chịu không nổi.


Nếu không có phát sinh chuyện này, có thể em sẽ vẫn chịu đựng. Dù sao mẹ chồng đã bị em thu mua, em đã chậm rãi thích ứng cuộc sống như vậy. Nhưng là, chuyện này mặc kệ là thật là giả, là hiểu lầm hay là sự thật, nó đều tạo thành ảnh hưởng không có khả năng hủy diệt,……Thật sự là em vô cùng sợ hãi. Em không thích mọi người ở bên ngoài nói nói cười cười, chỉ có em một người đối với khói dầu xào rau; Em cũng không thích từng thời khắc đều phỏng đoán anh xã ở bên ngoài cùng người phụ nữ nào cùng một chỗ làm cái gì; Em cũng không muốn từng thời khắc phải tự hỏi cha mẹ chồng có thích biểu hiện hiện tại của em không ; Em lại càng không thích ngay cả mặc quần áo đều chịu hạn chế……


Nếu những việc này chính là hôn nhân, như vậy em tình nguyện không cần, chẳng sợ độc thân suốt cả đời này.


“Con đây là hồ đồ cái gì đó? Sợ hãi cái gì? Cho con về nhà cũng không phải cho con chui vào đầm rồng hang hổ.” Mẹ mẹ có chút dở khóc dở cười khẽ vuốt lưng em. Đúng vậy, em trước kia thường xuyên hồ đồ, mạc danh kỳ diệu nhào vào mẹ mẹ trong lòng nói con sợ, để cho mẹ nhẹ nhàng an ủi mới an tâm. Nhưng là, lần này em không phải hồ đồ, em là thật sự sợ hãi!


“Nếu không con lại ở thêm hai ngày rồi về nhà. Hôm nay Tiểu Nam cũng đừng trở về, con cùng nó ở đây hai ngày.” Tiểu Nam là tên của Anh xã em. Anh đại danh uy phong lẫm lẫm, tin tưởng mọi người đều nghe nói qua, Trần Hạo Nam. Đương nhiên, ba chồng mẹ chồng không xem điện ảnh, bọn họ chính là cảm thấy tên này nghe cũng không tệ lắm, liền đặt cho anh. Cho nên, đây cũng là nguyên nhân em không thích kêu tên của anh xã ở công cộng, mỗi lần kêu liền oanh động một mảnh. Mọi người còn tưởng rằng cái kia Trần Hạo Nam Thanh Long Bạch Hổ mang dao bầu cầm súng lục như trong TV cùng Thực Tử tỷ tỷ đi ra!


Em thật sự muốn ly hôn, không nghĩ trúng kế hoãn binh của bọn họ. Nhưng bọn họ ai cũng không nghe của em. Buổi tối anh xã thật sự công khai vào khuê phòng của em.


Em không muốn cùng anh nói chuyện cũng không muốn nghe anh nói chuyện, cũng không muốn bị anh ôm ngủ, kỳ thật em muốn hôn nhẹ anh. Nhưng là em biết nếu em thật sự hôn anh, hôn như vậy xác định chắc chắn là ly hôn không được. Vì thế, chúng em liền đưa lưng vào nhau ngủ.


Kết quả, đêm hôm khuya khoắc thời điểm em phòng bị lơ là nhất, em bị anh xã làm □ ! Sự thật là, □ chưa toại nguyện. Nửa đêm em đột nhiên tỉnh, không hề báo động trước. Sau đó em ngồi ở trên giường nhìn ánh trăng chiếu rọi xuống anh xã đang im lặng ngủ, nhịn không được trên môi anh hôn một cái. Kết quả, anh giống người đẹp ngủ trong rừng, hôn một cái liền tỉnh. Hôn môi đơn thuần bị anh biến thành kích tình hôn, tay chân anh cũng bắt đầu không thành thật. Nhưng là, em khóc. Anh liền ngừng lại, ôm em an ủi em.


Anh chính là đầu sỏ đầy tội lỗi hại em trở nên đa sầu đa cảm. Em không biết nên như thế nào đối mặt anh.
“Ly hôn đi ly hôn đi chúng ta ly hôn đi……” Em chỉ có thể như vậy khẩn cầu anh.
Anh hung hăng cắn một cái lên meo meo của em, nhưng không nói gì cả.


Ba ba mẹ mẹ khẳng định cảm thấy chúng em cùng nhau ngủ một giấc, lăn lăn sàng đan liền hòa hảo. Nhưng mà kết quả ra ngoài sự dự đoán của bọn họ. Em vẫn như trước kiên trì ly hôn, anh xã vẫn như trước kiên trì không nói lời nào, bởi vì anh biết ba cùng mẹ là hậu thuẫn kiên cường của anh.


Không có vấn đề gì, em cũng có hậu thuẫn, chính là Trịnh Thái mặt dày mày dạn ngủ ở nhà của em cùng Durex nhà em và Jissbon nhà hắn.. Bất quá, Trịnh Thái cũng chỉ có da mặt dày một ít, làm hậu thuẫn, hắn thật là bạc nhược không chịu nổi nhất kích .


Anh xã trường kỳ đóng quân trong khuê phòng của em , anh thậm chí đem laptop mang công việc tới đây. Anh xã mỗi ngày buổi tối đều có ý đồ cùng em nói chuyện phiếm, bị em không nói gì cự tuyệt. Em nhìn anh xã bộ dáng đáng thương hề hề, cảm thấy chính mình sắp hỏng mất.


Hôm nay, lúc em đang cùng Durex tố khổ, nói em mâu thuẫn như thế nào, cuộc sống là nước sôi lửa bỏng như thế nào thì đột nhiên có tiếng động. Em vừa ngẩng đầu thì lúc đó Trịnh Thái đứng ở phía sau em. Nhìn như vậy thì thấy bộ dạng hắn rất cao, đáng để ngưỡng mộ.


Em biết, bằng cái cơ thể con nít đó, mang giày vào khả năng cũng không đủ một mét tám.
“Núi không chuyển, nước chuyển, bà tội gì rối rắm như vậy chứ!” Trịnh Thái cũng ngồi xuống dưới, đem Jissbon đặt bên người Durex, chúng em hai người hai chó sắp xếp sắp xếp thẳng hàng, mặt đối mặt.


“Ý gì vậy? Ông muốn tui bỏ trốn sao?” Suy nghĩ của em vẫn rất linh hoạt.
“Làm ơn, bà chỉ có một mình không gọi bỏ trốn, kêu chạy án.” Trịnh Thái còn không biết xấu hổ giáo dục em, em phạm tội gì mà muốn chạy án?! Em quá lắm chính là chịu không nổi cuộc sống áp lực, rời nhà đi ra ngoài…






Truyện liên quan