Chương 30: The Danger + The Assistant = ? #1

Jung Wonhye nghe xong không nói gì, chỉ im lặng gật đầu.
Đúng là cô đã chuẩn bị tâm lý để đối mặt với sự thật, biết về cái bản mặt bẩn thỉu của nhỏ đằng sau vẻ hào nhoáng, nhưng xem kìa, bất ngờ này đúng là khó có thể tin được 


The Danger là ai? Tất nhiên cô biết, thậm chí còn là biết rất rõ. BTS nổi tiếng lắm, ARMY cũng nổi tiếng với số lượng đông đảo và những khoản chi hào phóng đến cả những sao tầm cỡ quốc tế cũng thèm thuồng, Gucci, Burberry, Puma,... có thứ gì là người ta chưa được nhìn thấy trong những túi quà Fan gửi đến cơ chứ? Nhưng là, Antifan của BTS cũng chẳng phải hạng tầm thường, tiếng tăm cũng rộng rãi trong chốn Showbiz. Người này không cần dùng tiền, không cần kiếm tiếng bởi ngoại hình. cũng chẳng cần ra mặt, chỉ là những bài viết sắc sảo đến chóng mặt, đọc không chỉ tin sái cổ mà còn tựa mụ mị, có khi biến cả thành một con người khác với suy nghĩ khác


Kẻ nguy hiểm giấu mặt này, giờ lại ở trước mặt Jung Wonhye. Là vô tình hay chủ ý của trời cao? Ông trời rõ là chẳng thể cho cô có được cuộc sống yên ổn.


Chỉ là, giờ hối hận cũng không kịp nữa rồi. Thiên thần bị chặt mất đôi cánh thì sao còn là thiên thần? Đã tự mình bước vào rừng sâu rồi nhầm đường lạc lối thì biết làm gì ngoài đi tiếp? Hãy coi như đây là một lần liều mạng vậy. 


" À vậy hả? Không ngờ nhỉ? Xem ra tôi đang chơi với lửa rồi "
Jung Wonhye khẽ giọng nói, sau đó còn kèm theo nụ cười nhàn nhạt khiến nhỏ cũng cao hứng vẽ lên một đừng cong trên khuôn mặt xinh đẹp


Chơi với lửa, vừa nguy hiểm lại vừa khiến lắm kẻ hiếu kì. Châm lên ngọn lửa tự đốt mình, để rồi thời gian trôi qua, tự nhận ra bản thân đang cháy 
Sau đó, là những dấu vết của đau thương cả đời cũng chẳng thể quên nổi


available on google playdownload on app store


" Phải, cả hai chúng ta ai cũng đang chơi với lửa, chỉ là mỗi người lại có một ngọn lửa của riêng mình. Tôi là lửa của người khác nhưng có kẻ lại lại mồi lửa bất cứ lúc nào cũng có thể đốt cháy tôi. Ai cũng đều trong một mối nguy hiểm nhất định cả. Không riêng ai... " 


Wonhye cười, nhưng nụ cười nhanh chóng tắt ngấm
" Tại sao? " 


Anna im lặng. Nét cười cợt trên mặt vẫn còn nhưng miệng chẳng hề nói lấy một lời. Đúng lúc ấy, đồ ăn cũng được mang lên, đến là đầy cả bàn cũng thịt nướng với vỉ nướng và hương thơm nức khi nữ phục vụ làm chín từng miếng thịt. Nhỏ híp mắt lại. Chắc là, ông trời đã an bài rằng chuyện này chẳng thể nói ở đây


" Ăn đi đã, tôi đói rồi! Ngon miệng, tôi sẽ ăn thật ngon ❤ " 
Nhỏ cầm đũa lên nhiệt tình gặp thức ăn cho vào miệng, tựa như một đứa trẻ còn mỉm cười đầy thỏa mãn khi được ăn ngon. Nói sao đây? Lật mặt nhanh đến nối Wonhye cũng phải cả kinh đấy! 


Wonhye thở dài ra một hơi. Xem ra, giờ có thành thứ bò chó gì cũng chẳng bắt nhỏ mở mồm ra mà nói được. Chi bằng ăn vậy 
--------🌺🌺🌺🌺-------
" Tôi đã ăn rất ngon, cảm ơn! " 
Wonhye chỉ gật nhẹ đầu không nói gì coi như là câu trả lời. 


" Giờ.... chúng ta đi đâu nói chuyện nghiêm chỉnh, được chứ? " 


Vậy, nãy giờ chỉ là chuyện vặt vãnh hả? Anna à, thật giỏi làm người khác tức điên lên đó. Làm một tên hề với những trò đùa ma quái cũng nên có chừng mực, không thể cái gì cũng coi là một màn ảo thuật trong tay mình được. Thề với các dấng tối cao, nếu là mọi ngày Jung Wonhye đây sẽ tức đến đánh người mất, cô không phải là người giữ được cho mình cái đầu lạnh. Có điều, người trước mặt là Anna


" Đi đâu? " 
Anna lắc đầu: " Tùy chị thôi, hôm nay tôi sẽ tạm tin tưởng chị. Nên chị muốn đi đâu tôi sẽ theo đó "
Wonhye ngẫm nghĩ một chút. Nếu nói chuyện cơ mật đến vậy, chắc là nên đến nơi riêng tư nhất có thể
" Đén nhà tôi, được chứ?" 
Nhỏ gật đầu 


" Vậy đi thôi, tôi nghĩ tôi có nhiều thứ lắm... rất rất nhiều " 
Cuối câu nói ấy, nhỏ cũng quay đầu bước đi kèm theo nụ cười không rõ buồn vui trên mặt
" Mong rằng, đêm nay sẽ thật dài để tôi cũng có thể hiểu cả hơn về bản thân mình khốn nạn đến nhường nào " 
-------O.O-------


Wonhye bước vào nhà, bật điện lên và nhanh chóng lấy cho nhỏ một cốc trà nóng, có lẽ là không phải thứ hảo hạng ngon miệng nhưng ít nhất có còn hơn không. Thật may vì trong nhà còn chút trà dự trữ
" Tôi không có gì khác, chỉ là chút trà rẻ tiền " 


"Không sao! Tôi cũng không yêu cầu quá cao về những vấn đề này. Chị ngồi xuống đi, tôi sẽ bắt đầu vào chuyện chính. Chị hãy nghe cẩn thận rồi cho ý, vì dù sao cũng là cá nhân tôi không thể chu toàn được " 


Wonhye gật đầu. Khẽ ngồi xuống đối diện với nhỏ. Vì căn hộ này cũng thuộc dạng chẳng phải xa hoa gì, nên bàn ghế cũng chẳng có. Đành thất lễ cả hai ngồi đất vậy


" Hiện giờ thì chưa thể làm gì vì gần như chúng ta không có cơ hội nhưng bộ phim này cũng không dài, chỉ một tháng nữa là có họp báo công chiếu. Đến lúc ấy chắc chắn sẽ có giới truyền thông xuất hiện nhiều, và đó là thời cơ thích hợp nhất của cả tôi và chị


Lúc ấy, chắc chắn đám phóng viên sẽ moi thêm thông tin cái vụ kia. Chị hãy nhận là có đánh tôi nhưng phải chuyển hết nguyên do sang Jeon Jungkook. Là do anh ta lúc trước tán tỉnh chị, sau đấy là khiến chị bị hiểu lầm mà đánh tôi. Được chứ? Chỉ là thời gian này chị chắc sẽ không tránh được cảnh sống trong miệng lưỡi dư luận. Tôi thì không thể lên tiếng rồi, vì tôi vẫn đang cố vào cái vai yên phận trước mặt Jeon Jungkook, nhưng yên tâm, thái độ im lặng của tôi chắc chắc sẽ không ảnh hưởng đến chúng ta. Chị... muốn bổ sung gì không? " 


Nhỏ nói xong thì mỉm cười nhìn chằm chằm vào Wonhye, thấy cô gật gù thì cũng an lòng phần nào
" Chị có gì muốn nói không? " 
Thiết nghĩ, chắc nhiều lắm, à mà cũng không phải, chỉ một thôi. Nhưng nó lại mang nhiều hiếu kì đến chẳng đếm được
" Có! " 
" Xin mời! Hãy tự nhiên! "


" Vậy..." Wonhye ngập ngừng lưỡng lự đôi chút " Cô, tại sao lại phải làm vậy? Ý tôi, là sao lại muốn làm vậy với Jeon Jungkook? "
Nhỏ nhếch mép cười
" Sao? Chị vẫn còn vương vấn à? "


Wonhye lắc nhẹ đầu " Không, tôi không có, chỉ là trước giờ chưa từng nghe thấy lời đồn thổi quá lớn trong giới về cô với Jungkook, có cũng chỉ là chút hiểu lầm, nên tôi cũng chỉ hiếu kì mà thôi "


Chứ còn chút tình ý bồng bột với Jungkook, một khi đã bắt tay lỡ bước vào chuyên này, thì dù lòng có chút xót xa cũng phải đè xuống, đè đến chẳng còn cảm nhận gì nữa mới thôi


Dù sao cũng chỉ là tình ý thôi mà, có phải sâu đậm gì đâu. Khi chọn giữa bản thân và trái tim, vẫn có thể dễ dàng nói lời tạm biệt và mỉm cười sống tiếp
Anna cười khẩy, xem chuyện gì trước mặt nhỏ này? Một màn hoài niệm và chối bỏ hoài niệm, thật đê hèn làm sao.


" Thế... chị nghĩ tôi đủ tin tưởng chị để nói ra bí mật chẳng thể bật mí của đời mình sao? " 
Wonhye im lặng


Ai cũng có riêng cho mình những bí mật, và những bí mật chẳng thể bật mí là những lời chỉ riêng bản thân biết. Những giọt nước mắt có rơi, cũng là rơi tại nơi chỉ một mình biết. Máu có chảy nhưng cũng chỉ bản thân xuýt xoa. Bí mật này chồng chất bí mật khác, tự dưng tự thấy bản thân trở nên thật vụng về để có thể tâm sự những lời bộc bạch từ tận trái tim, để rồi tạo ra một lớp vỏ mang tên cô đơn bao bọc cả thế giới


Liệu nguyện ước được một lần thoát khỏi cô đơn có nên được vươn tay ra và với lấy không?
Thật lạ làm sao, con người thường làm những thứ ngu ngốc chỉ vì nghe theo trái tim mà quên đi mọi thứ lý trí rỉ tai mách bảo
" Tôi Hận Jeon Jungkook 


Tôi không hận anh ta vì sự nổi tiếng, hay vì một thần tượng nào bị anh ta vượt qua. Chị biết không? Tôi có một người chị, tên là Nguyễn Hoàng Ngọc Hà, chị ấy xinh đẹp vô cùng và cũng tốt bụng vô cùng, đối với tôi đó là một trong những người tuyệt vời nhất, nhưng mọi thứ đều mất hết, chị ấy mang trong mình một tình yêu với quá nhiều những khoảng cách, quá nhiều những khổ đau. Là yêu BTS đấy, là thương Jeon Jungkook như điên như dại! Tôi thực sự khinh bỉ cái tình yêu ấy " 


" Nhưng, vậy thì tại sao? " Wonhye thật không hiểu
Anna cười


" Tôi hiểu, bằng đó thì nếu tôi hận anh ta thì quá trẻ con như một đứa nhỏ giành tình thương đúng không? Nhưng không, nhiều lắm, thứ để tôi hận anh ta nhiều lắm! Hà ch.ết rồi! ch.ết ở cái tuổi 20 của thanh xuân tươi đẹp. Và vì sao? Chẳng ai biết cả nhưng tôi thì biết, thậm trí là biết rất rõ, ngày nào chị ấy cũng gọi điện tâm sự với tôi mà. Cái ch.ết của chị ấy người ta nói là do quá mệt mỏi với việc học hành, ăn uống thiếu dẫn đến sức khỏe yếu đi, việc qua đường không cẩn thận đến bị xe đâm, nhưng tôi biết hết chứ! Tôi biết tất cả


Vào những đêm 12 giờ chị ấy gọi tôi, đều bằng cái giọng thều thảo thở chẳng ra nổi hơi. Chị không giấu tôi điều gì, chị nói chị đi làm thêm để mua đồ BTS đấy, và cả thực hiện cái mộng ước được một lần đặt chân đến Hàn Quốc nữa. Tôi đã khuyên chị ấy hãy ăn thật nhiều để làm việc, vì ngày đó tôi là một đứa khờ khạo, chỉ biết nhất nhất ủng hộ mọi thứ chị làm, nhưng biết không? Chị ấy lại cũng chẳng chịu ăn, vì một lý do thật nực cười. Chị phải xinh đẹp trước mặt Jungkook với lại tiết kiệm một đồng thôi cũng là quý mà. Ha, và chị ấy nhịn ăn thêm cả làm việc đến kiệt sức, đi cũng chẳng nổi và bị người tông phải


Tôi hận Jeon Jungkook, anh ta phá cả cuộc đời chị tôi bằng tình cảm. Làm chị ấy mong ước thật nhiều để rồi thất vọng thật nhiều. Làm chị ấy làm đến quên đi bản thân mình để mua được nào là album, nào là bomb, làm chị ấy suốt ngày phải khóc. Rồi làm tôi đến một lần được ôm chị ấy cũng chẳng còn. 


Và tôi không thể cứ mãi hoài niệm ngày xưa như vậy được, tôi phải hủy hoại lại những thứ đã hủy hoại người tôi thương yêu. 


Jeon Jungkook, anh ta làm thần tượng, đúng là biết phải vượt qua cả ngàn cái khó để thành công, nhưng Fan của anh ta cũng khó khăn đâu kém chứ? anh ta được yêu thương, còn những người yêu thương anh ta thì mãi trong bóng tối nấp sau hào quang. Vậy…thì nổi tiếng hay thành công làm gì? Tất nhiên tôi hiểu, đã là thần tượng, đấy là cái hiển nhiên, nhưng anh ta lại hại đến chị tôi, nên tôi đã nguyện thề với chính cuộc đời này, nếu anh ta được hạnh phúc thì có phải cầm dao tôi cũng rạch nát cái hạnh phúc ấy ra. Nhuốm máu cũng được, thành kẻ tội đồ cũng chẳng sao. Chị hiểu chứ? Tôi nguyện thành một thứ mục rữa với cái xấu xa gặm nhấm, chứ chẳng để một tia hạnh phúc được Jeon Jungkook bắt lấy đâu "


Nhỏ không kiềm chế nổi bản thân mình mà chảy ra một giọt nước mắt khiến khuôn mặt ức giận, thu vào mắt wonhye lại thành đáng thương đến yếu đuối. Nhưng quen rồi, một Anna mạnh mẽ sẽ không bao giờ khóc trước những kẻ xa lạ mà cầu xin thương cảm như này đâu, nhỏ cắn chặt môi lại để tự ngăn tất cả những giọt lệ trào ra khỏi khóe mi, bàn tay cũng nhanh chóng quệt đi những vết tích của cái khoảnh khắc chỉ cách đây vài giây trước


Cười một tiếng, nhưng tiếng cười lại chẳng khác gì tiếng thở dài của một kẻ thua cuộc. Nhỏ nhếch môi nhìn Jung Wonhye, bằng một ánh mắt phức tạp đến có bị xoáy vào cũng chẳng thấu nổi tâm can


" Jung wonhye, tôi nói trước với chị. Nếu dám trở mặt, tôi sẽ không bao giờ tha cho chị đâu. Chị biết tôi xấu xa đến nhường nào rồi đấy, khi tôi đã dám hại một người, tôi sẽ không bao giờ chần chừ phá tan hạnh phúc của thêm một kẻ khác đâu, chị hiểu chứ? ". Nhỏ vừa nói, vừa đưa tay lên vuốt lên khuôn mặt của Wonhye, một cách thật dịu dàng của kẻ trầm luân trong điên đảo " chị sẽ chẳng còn là chính mình khi bị tôi nhắm chúng đâu "


Jung Wonhye rùng mình, sự mát lạnh dễ chịu từ những ngón tay nhỏ nhắn mềm mại ấy làm cô sợ
"Hẳn..hẳn rồi!"
Nhỏ nở một nụ cười, đối với Wonhye, đó chẳng khác gì nụ cười rộng đến tận mang tai của những tên hề quỷ quái cả


" Hãy giữ lấy lời của mình như là giữ lấy cái đầu lạnh của mình. Bởi, chị thành công hay thất bại, tôi cũng có thể xen vào "
Anna rụt tay lại, quay lưng đi hướng về phía chiếc cửa nhỏ của phòng trọ đã sớm đóng chặt
" Được rồi, về nhé! Goodbye my Assistant! "
" Đừng đi " 


Tay nhỏ bỗng dưng bị Wonhye kéo lại
" Đã một lần mở lỏng rồi, vậy thì nếu nước mắt muốn rơi thì hãy khóc đi. Chúng ta chưa hiểu về nhau, nhưng đã là hơn những con người kia, hãy khóc một lần để được làm chính Anna của tuổi 17, đừng như vậy nữa "
Một giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt nhỏ


" Tôi bắt đầu hài lòng với một người đồng minh như chị rồi đấy "
Và đêm hôm ấy, trời cao nghe thấy tiếng khóc của một cô gái phát ra từ phòng trọ nhỏ, trong vòng tay một người, gọi là bạn của cô ấy






Truyện liên quan