Chương 9-1
Hiện tại hắn (Harold Bell) có chút không rõ mối quan hệ của cô gái này với Cal Hockley và một vị Black tiên sinh khác là như thế nào. Sau khi quyết định nhốt nàng trở lại căn phòng kia, hắn hơi suy tính, quyết định tạm thời không cần còng tay nàng lại, dĩ nhiên, đãi ngộ có tốt hơn trước.
"Tiểu thư Firth, mặc dù ngài rất may mắn thoát khỏi vụ kiện nhưng ngài vẫn còn yêu cầu bồi thường tổn thất tài sản , hơn nữa, hành động định nhảy tàu vừa nãy của ngài cũng coi như vi phạm quy định An toàn vận tải đường thủy, cho nên tiếp theo tôi không thể không đưa ngài trở về nơi này. Hy vọng ngài sẽ không làm ra bất cứ hành động không thích hợp nào khác làm khó chúng tôi. Nếu ngài có cần gì, cứ nói cho Clurman biết, hắn sẽ tận lực thỏa mãn yêu cầu của ngài." (nghe câu cuối biến thái sao sao đó, không biết chỉ có mình tui suy nghĩ bậy thôi hay cũng có người khác thấy thế nữa)
Thậm chí khi nói chuyện, giọng điệu của Harold cũng có vẻ ôn hòa.
Sau khi Harold Bell rời đi, Margaret lại một lần nữa bị nhốt vào căn phòng nhỏ kia.
Tiếp theo nên làm gì?
Tuyệt vọng và cảm giác như đang đưa đám đeo đẳng theo nàng như hình với bóng. Hậu di chứng của cú va chạm với Cal Hockley khiến nàng ngã trên đất phảng phất cũng tại lúc này bùng lên. Cảm giác cánh tay rất đau, nàng vén ống tay áo lên, phát hiện mình bị trầy da ở chỗ cùi chỏ, tia máu thấm ra ngoài từng chút một.
Margaret không có tâm tình xử lý miệng vết thương nhẹ này, qua loa lau vết máu, nàng hơi vô lực tựa vào vách khoang, nhắm hai mắt lại.
Truyện chỉ được đăng duy nhất trên Diễn đàn Lê Quý Đôn. Nếu bạn đang đọc truyện này ở diễn đàn khác nghĩa là bạn đang đọc bản copy không có sự cho phép của beta. Xin hãy đến Diễn đàn Lê Quý Đôn để đọc truyện đúng bản gốc. Cảm ơn!
Một lát sau, ngoài cử truyền tới tiếng bước chân, tiếp theo, cửa bị đẩy ra.
Margaret mở mắt, nhìn thấy Clurman ló đầu vào nói:
"Tiểu thư Firth, có một vị tiên sinh muốn gặp cô."
Người đến là Robert Black.
Black tiên sinh đưa ra một tờ năm đô la, thấp giọng nói:
"Đừng để người khác biết ta từng tới đây."
Clurman sửng sốt một chút.
Trên chiếc tàu này, lương tháng của Harold đội trưởng là hai mươi đô la, còn lương tháng của hắn chỉ mới có mười hai đô la.
Hắn hơi do dự một chút, liếc nhìn Margaret, hơi xấu hổ cười với nàng, nhanh chóng nhận tiền rồi nhét vào túi, xoay người đóng cửa lại.
"Ông lại tới đây làm gì?"
Margaret dõi theo hắn (Black tiên sinh).
Robert Black nhìn nàng chăm chú.
"Tiểu thư Firth, tôi tới là để cho em một cơ hội cuối cùng. Tôi thật sự rất tiếc về một màn vừa phát sinh kia, đó cũng không phải là điều tôi muốn. Nhưng đúng như em thấy thì sở dĩ Hockley tiên sinh khoan dung độ lượng không tố cáo em, chính là vì tôi. Ý định của tôi là muốn giúp đỡ em, nhưng biểu hiện của em lại làm tôi rất thất vọng..." (đã già mà còn hám gái)
"Ông nói đủ chưa?" Margaret chán ghét cắt đứt hắn, "Tôi không hoan nghênh ông ở chỗ này, xin ông rời đi!"
"Tiểu thư Firth, cô phảng phất vẫn không hiểu rõ tình cảnh của mình!"
Nụ cười trên mặt Robert Black biến mất, ngữ điệu trở nên tràn đầy uy hϊế͙p͙, "Nếu như cô không thay đổi thái độ ăn nói của cô với ta, như vậy thật đáng tiếc, đợi ta đi rồi, cô sẽ không có bất cứ che chở nào. Chẳng những cô phải tự mình gánh váckhoản bồi thường không tưởng, hơn nữa, Hockley tiên sinh cũng sẽ lại đưa cô ra tòa!"
"Tùy tiện hắn muốn làm gì thì làm," Margaret lạnh lùng nói, "Bây giờ ông có thể đi, hy vọng sẽ không tiếp tục thấy ông xuất hiện trước mặt tôi nữa."
Trên mặt của Robert Black dần dần ửng đỏ vì lúng túng và buồn bực. Hắn nhìn chằm chằm Margaret, bỗng nhiên nhanh chóng nhảy về phía trước, bắt lấy bả vai Margaret, nghiến răng nghiến lợi nói:
"Cô chọc giận ta, tiểu thư Firth! Ta thật không thể tin được là ta lại bị cô nhục nhã hết lần này đến lần khác như vậy! Rốt cục mục đích của cô là gì?" (nói thật thường mấy khúc này, soái ca nói thế thì đồng bào đổ rào rào, tim hồng đầy trời , nhưng khổ cái sửu ca nói thì kết quả nó khác xa. *Thư (đứng dậy):... *Độc giả: làm gì đó? *Thư (tỉnh bơ): thả Cal ra cắn sửu nhi. *Cal (cún, hùng dũng bay ra): gấu gấu *Cal (người, bị đơ nguyên người):...)
Biểu tình lúc hắn nói chuyện cùng dáng vẻ tao nhã lễ độ thường ngày của hắn cứ như hai người khác nhau.
Margaret không nghĩ đến bỗng nhiên hắn thay đổi thần sắc, sợ hết hồn, dùng sức đẩy tay hắn ra, nhưng ngón tay hắn bấu chặt vai nàng không chịu thả, ngay tại thời điểm Margaret giãy giụa, bỗng nhiên hắn đổi lại, nắm tóc của nàng, kéo nàng đi qua, tiếp theo liền muốn cưỡng hôn nàng (làm ơn đi, không phải soái ca sao cứ học đòi làm soái ca vậy trời).
Margaret vùng vẫy ngăn trở theo bản năng, móng tay chợt xẹt qua mặt hắn, tạo thành mấy vết máu dài ngắn không đồng đều (để móng tay có cái lợi vậy đó)
Robert bị đau, kêu lên một tiếng, thả lỏng tay nắm tóc Margaret ra, đưa tay sờ mặt, thấy dính mấy vết máu, không thể tin rống lên:
"Cô lại dám cào mặt ta!"
Margaret lui về phía sau, phòng ngừa hắn lại nhào lên, "Ông tự tìm!"
"Đồ đê tiện! Xem ta làm sao giáo huấn mi!"
Truyện chỉ được đăng duy nhất trên Diễn đàn Lê Quý Đôn. Nếu bạn đang đọc truyện này ở diễn đàn khác nghĩa là bạn đang đọc bản copy không có sự cho phép của beta. Xin hãy đến Diễn đàn Lê Quý Đôn để đọc truyện đúng bản gốc. Cảm ơn!
Trong mắt hắn bắn ra ánh sáng phảng phất như ánh mắt của dã thú, hung ác nhào về phía nàng, Margaret bị buột đến đường cùng, không còn chỗ lùi, bỗng chốc bị hắn đè trên mặt đất.
"Đồ đê tiện!" Hắn bóp chặt cổ Margaret, cái tay khác vung lên hung hăng tát nàng một bạt tai, "Xem ta đối phó mi như thế nào!"
Margaret muốn hét to, nhưng nơi cổ họng lại như bị sức mạnh của đàn ông đè lại, không những không thể phát ra âm thanh gì, mà ngay cả hô hấp cũng trở nên khó khăn.
Nàng cảm giác quần của mình đang bị hắn vén lên, qυầи ɭót bị hắn thô bạo dắt trên chân. Nàng nghiêng đầu, há miệng, hung hăng cắn một cái lên cổ tay hắn.
"A..."
Cái cắn vừa rồi, cơ hồ là dùng hết toàn bộ khí lực của Margaret, lưu lại trên cổ tay hắn một dấu răng thật sâu, máu nhanh chóng chảy ra.
"Hô...đồ đê tiện..." (bộ cao sang lắm sao mà chửi người ta đê tiện)
Từ ngữ thô tục trong miệng hắn không ngừng thốt ra, hắn vẫy vẫy cổ tay, biểu tình thống khổ dữ tợn, ngay khi hắn quơ tay về phía Margaret, cửa bị người ta đẩy ra, Clurman vọt vào, thấy Margaret té xuống đất cùng một màn quần áo không chỉnh tề, mặt của nhanh chóng đỏ lên.
"Cút ra ngoài..., canh cửa thật kỹ cho ta!"
Robert Black nghiêng đầu thấy là hắn, nói một câu.
"Black tiên sinh, ngài đang làm gì vậy!" Clurman tức giận kêu lên, "Tôi cho là chẳng qua ngài chỉ muốn nói mấy câu với nàng! Ngài sao có thể là ra loại chuyện này! Ngài thật quá đáng!"
Robert Black nghiêng đầu, biểu tình vừa giận vừa sợ, "Ngươi nói cái gi? Ngươi dám nói thế với ta sao? Ngươi nhìn mặt ta, còn có tay của ta! Ta không có tố cáo nàng là đã lưu tình!"
"Xin ngài lập tức rời nơi này bây giờ! Nếu không tôi sẽ không khách khí với ngài! Ngài là nhân vật lớn có mặt mũi, bạn bè cùng người quen của ngài cũng ở trên tàu, ngài hẳn là không muốn để người khác biết chuyện xảy ra ở nơi này chứ?"
Clurman phảng phất như không nhìn thấy, giọng điệu thật phần cương quyết.
Robert Black gắng gượng lùi một bước, thở hổn hển. Hắn thở hổn hển, hiển nhiên quả thật là có chỗ cố kỵ.
"Đúng rồi, tôi không nên nhận tiền của ngài, xin ngài lấy về!"
Hắn móc năm đô la vừa rồi trong túi ra, ném xuống mặt đất, sau đó mở của.
"Trời sinh quỷ nghèo!"
Robert Black mắng một tiếng, hung tợn quay đầu nhìn Margaret , sau đó nhặt tiền trên đất, đi ra cửa, ló đầu nhìn xung quanh, liền nhanh chóng rời đi.
Chờ hắn đi rồi, Clurman nhanh chóng chạy đến bên cạnh Margaret, đỡ nàng dậy, luôn mồm xin lỗi.
"Tôi thật xi lỗi cô, tôi không biết chuyện sẽ như vậy, xin cô hãy tha thứ cho tôi!"
Cái tát vừa rồi không nhẹ, bây giờ một bên gò má của Margaret nóng bỏng, phỏng chừng là đã đỏ một mảng rồi. Nàng lau đi tia máu nơi khóe miệng, lắc đầu một cái, kéo quần lên, đứng lên:
"Được rồi, tôi không sao. Chuyện vừa rồi thật cảm ơn anh."
"Là tôi không đúng," Clurman vẫn lộ ra vẻ xấu hổ, "Tôi không nên nhận tiền rồi cho hắn đi vào. Tôi nghĩ hai người..."
Hắn ngừng lại, tỏ vẻ hơi lúng túng.
Margaret cười nhạt, "Tôi và hắn không có bất kỳ quan hệ gì."