Chương 14: Những tàn hoa đỏ rơi đầy trên mặt đất, không còn là những bông hoa nở rừng rực như đêm qua nữa
Thẩm Hi Vi sợ hắc y thiếu niên đuổi theo nên không để ý phương hướng cứ cắm cổ chạy. Khoảng chừng nửa canh giờ, thấy phía sau không có người mới dừng lại thở hổn hển, đem mái tóc dài rối loạn vấn lên nhét vào trong mũ.
Ước chừng là giờ Thìn, trong khu rừng sương mù lơ đãng, chim hót líu lo càng tăng thêm vẻ u tĩnh đẹp đẽ.
Nàng dựa vào trí nhớ để phân định phương hướng, chạy nhanh về phía tây. Khoảng chừng nửa canh giờ sương mù phía trước càng lúc càng dày đặc, cây cối bụi cỏ ẩn hiện đằng trước, lúc này trước mắt ngoại trừ sương trắng ra thì không nhìn thấy gì.
Cả ngày nay ngoài nước ra thì trong bụng nàng không có gì, lại bị sương mù dày đặc này gây trở ngại, nàng dù nhiều quỷ kế cũng phải e ngại thở dài, lập tức ngồi dưới một gốc cây cổ thụ ngồi xuống khoanh chân nhắm mắt tĩnh dưỡng, yên lặng vận chuyển thổ nạp tâm pháp của mật tông, giây lát nhập vào không gian minh tưởng, tâm lặng như nước, trong đầu trong suốt thanh thản.
Cũng không biết trải qua bao lâu, nàng mở mắt ra, thấy mặt trời chói chang nhô cao, sương mù trong rừng đã tản đi, đập vào mắt là mảng cỏ xanh biếc hoa dại rực rỡ. Nàng lập tức đứng dậy đi thẳng đường tắt xuống núi.
Trong lòng nàng mặc dù tức giận Tiêu Vô Cấu, nhưng lúc này bỗng nhiên không thấy hắn, không hiểu sao trong lòng nàng có chút lo lắng. Tối hôm qua nghe được lời hẹn của hắn gặp Kha Nhung dưới chân núi, nàng nghĩ thầm: xuống núi trước mới quyết định sau.
Nàng chạy nhanh chừng nửa nén hương, bỗng nghe phía trước có những tiếng tranh cãi nhau kịch liệt, kèm theo là tiếng bước chân, người chưa tới mà đã nghe giọng nói quen thuộc quát lên:
- Các ngươi không nói hắn thất lạc ở đâu, từng trách ta hạ thủ vô tình.
Trong rừng có người tiếp lời:
- Ngươi nói tên thư đồng kia sao, chúng ta chưa từng gặp…
Còn chưa nói hết, bỗng nghe tiếng ám khí phá không vang lên.
Lại có tiếng nói:
- Đừng nhiều lời vô ích với hắn!
Thẩm Hi Vi chạy vội tới, thấy kim quang lóe lên trong rừng trúc, có ba bóng trắng ẩn hiện vây một bạch y nam tử vóc người cao lớn, chính là Tiêu Vô Cấu.
Nàng vội kêu to:
- Này, đồ đen như than, ta ở đây.
Tiêu Vô Cấu vội quay lại, vui mừng nói:
- Tiểu huynh đệ.
Không đề phòng tới ám tiễn (mũi tên giấu trong tay áo) của một người ngay đằng sau, song chưởng của hai người kia cũng theo sát tới.
Thẩm Hi Vi vội la lên:
- Cẩn thận ám khí!
Tiêu Vô Cấu nhìn nàng trấn an, cả người nhanh như giao long, trường tiên trong tay múa lên không trung không một kẽ hở, chỉ nghe “bùm”một tiếng, ba người phía sau ngã lăn ra đất, không nhúc nhích.
Hắn chạy tới trước mặt Thẩm Hi Vi, nắm bả vai của nàng quan sát một lượt, liên thanh hỏi:
- Ngươi sao rồi? Có bị thương không?
Thẩm Hi Vi thấy thái độ giọng nói của hắn thân thiết, một làn nước ấm áp trào lên trong lòng, sống mũi nàng cay cay, vội ngẩng đầu lên hừ nói:
- Ta thế nào? Trừ ngươi ra còn ai dám ức hϊế͙p͙ ta?
Tiêu Vô Cấu thấy nàng vẫn còn có thể đấu võ mồm, yên lòng, cười nói:
- Tối hôm qua đột nhiên ngươi mất tích, làm ta rất lo lắng, sao ngươi lại trốn được vậy?
Thẩm Hi Vi không đáp mà hỏi ngược lại:
- Áo khoác của ngươi đi đâu rồi?
Tiêu Vô Cấu nghe vậy sầm mặt, giận giữ nói:
- Còn không biết xấu hổ, áo khoác của ta bị ngươi nôn vào, nếu không thì ta ngạt thở đến ch.ết rồi.
Thẩm Hi Vi vô cùng xấu hổ, cười cười, lập tức đem chuyện hắc y thiếu niên cứu mình kể lại cho hắn một lượt nhưng không đề cập tới đoạn hắn ta đùa giỡn nàng.
Tiêu Vô Cấu trầm ngâm:
- Nói như vậy, thiếu niên kia là người tốt. Chỉ là hành sự quá quỷ dị thôi.
Thẩm hi Vi giận giữ nói:
- Người tốt chó má gì, hắn là một tên lưu manh đê tiện vô sỉ.
Chợt nghe Tiêu Vô Cấu hét lên một tiếng sợ hãi, kéo nàng lui ra sau vài bước. Thấy thi thể ba người trên mặt đất đang tan ra thối nát, đầu tiên là da thịt, sau đó là xương cốt, trong nháy mắt biến thành bãi nước ngấm vào bãi cỏ, biến mất không còn hình bóng. Nếu không phải tận mắt chứng kiến, thật không thể tin được.
Tiêu Vô Cấu suy nghĩ, thi thể tối qua nhất định là cũng bị hủ hóa như này, chỉ là lúc đó đêm tối nên hắn không để ý.
- Kỳ lạ, nhìn tử thi này có vẻ như rõ ràng bị trúng độc. Chỉ là ba người này ch.ết quá thình lình, không lý nào tự mình uống thuốc độc, lẽ nào nói thi thể tự động hủ hóa?
Thẩm Hi Vi cũng chau mày không lý giải được, hỏi:
- Sao ngươi lại gặp được bọn họ?
Tiêu Vô Cấu nói:
- Cả đêm ta ở ngọn núi này tìm ngươi, sương mù dày đặc vừa tan thì gặp phải chuyện quái dị này…
Thì ra, hừng đông hắn quay lại huyệt động kia nghiên cứu nửa ngày cũng không tìm được chỗ vào, đành phải đi xung quanh vách đá này để xem xét, chợt nghe phía tây có tiếng rên rỉ, vô cùng thê lương. Hắn vội vã phi thân qua xem, thấy trong làn sương mù mỏng có một đám chim khổng lồ đông nghịt đang vây bắt hai con tuấn mã, mấy trăm móng vuốt sắc bén chụp tới làm con ngựa máu thịt tung tóe, bầy nhầy. Trong khoảnh khắc, một con ngựa biến mất không còn hình bóng, ngay cả khớp xương cũng không còn. Hắn cả kinh nghẹn họng nhìn trân trối, nghĩ đến ngựa của mình chắc cũng bị ăn tươi nuốt sống như thế này, thấy đàn chim kia bay lên không bay về phía Nam, liền đi theo dõi tới khu rừng này, vừa lúc gặp ba người kia.
- Ta đang hỏi tung tích của ngươi, thì ngươi lai xuất hiện! Võ công mấy người kia cực kỳ quái dị, không giống như võ học Trung Nguyên, không biết là đến từ đâu? Vì sao lại dưỡng những con độc xà chim quái này? Chuyện này thật sự là rất cổ quái.
Thẩm Hi Vi hừ nói:
- Ta thấy hồ điệp này rất cổ quái.
Tiêu Vô Cấu chợt lóe lên, vỗ tay nói:
- Đúng! Chúng ta quay lại vườn hoa hôm qua xem đi.
Thẩm Hi Vi gật đầu, hai người từ đường mòn phía Tây đi về phía Nam tìm kiếm, chỉ chốc lát, từ xa đã thấy khu rừng rậm đó. Ước chừng có ba bốn trăm cây cổ thụ cao chọc trời to bằng hai người ôm, cành lá xum xuê xanh mướt, gốc rễ đen sì. Hai người đi vòng quanh một vòng đám cây cổ thụ đó nhưng không hề tìm được đường vào.
Trong lòng Tiêu Vô Cấu nghi hoặc: Quái lạ, tối hôm qua nàng kia từ chỗ nào đi vào?
Thẩm Hi Vi đã không kiên nhẫn được nữa, phi người lên cây, tay nàng bắt lấy một trạc cây làm lá cây rụng xuống như mưa.
Tiêu Vô Cấu cười nói:
- Ngươi xuống đi, ta dùng roi.
Nói rồi lăng không ngọn roi lên trên, cuốn lấy cành cây khô kêu “răc”một tiếng gãy ra, giống như tiếng ngọc bích rơi vỡ nát.
Thẩm Hi Vi vỗ tay khen:
- Công phu giỏi!
Tiêu Vô Cấu quen biết nàng hai ngày, vẫn thấy nàng không phải trợn mắt thì trừng mắt, bỗng nghe nàng mở miệng khen ngợi, hắn liền giống như một đứa trẻ lần đầu được khen, trong lòng trào lên cảm giác vừa ngọt ngào vui sướng, vừa xấu hổ, giống như làn nước hồ thu bị khuấy động, gợn sóng rung động.
Thẩm Hi Vi nhìn vào trong khu rừng cây, chợt kêu lên:
- A?
Tiêu Vô Câu vội phi người tới bên nàng nhìn, cũng giật mình nói:
- Tại sao lại có thể như thế?
Trong vườn hoa có vô số loại hoa diễm lệ to lớn lúc này chỉ qua một đêm đã tàn lụi hết, những tàn hoa đỏ rơi đầy trên mặt đất, không còn là những bông hoa nở rừng rực như đêm qua nữa.
Hai ngày nay những chuyện kỳ lạ xuất hiện liên tiếp, hai người thấy vườn hoa bị hủy, nhất thời không tr.a ra được gì, bất đắc dĩ đành phải thả người xuống đất. Thẩm Hi Vi vừa định đứng lên, bụng liền kêu “lục cục” không ngừng.
Tiêu Vô Cấu phì cười, nói:
- Đói bụng rồi, chúng ta đi tìm chút đồ ăn đi.
Hắn kéo nàng đi xuyên qua Lâm Việt Cốc, đi hơn nửa canh giờ thì tới một vách núi phía Tây, bốn phía trụi lủi, chỉ có hai hòn đá xếp.
Thẩm Hi Vi giận nói:
- Ngươi lại giỡn ta phải không? Đây làm gì có gì ăn?
Tiêu Vô Cấu cười thần bí, nói:
- Đừng gấp.
Nói rồi từ trên sườn núi thả người nhảy xuống.
- Này, ngươi…
Thẩm Hi Vi quá sợ hãi vội nhào tới vách đá nhìn, thấy dưới đó là một cái đầm, mới yên lòng.
Đúng lúc, Tiêu Vô Cấu đã lặn vào trong đầm nước nửa khắc sau khi hắn trồi lên mặt nước, trong tay đã cầm một con cá to chừng năm sáu tấc, cười to nói:
- Mau xuống đây, chúng ta nướng cá ăn.
Thẩm Hi Vi từ trên vách đá lao thẳng xống, lúc rơi xuống đất thì bị một luồng hàn khí lanh lẽo ập tới, cả người thư thái, khắp người nảy sinh một sự mệt mỏi, liền dựa vào một tảng đá ngồi đó, chống má nhìn hắn bắt cá.
Lúc này, Tiêu Vô Cấu đã bắt được ba con cá ném lên bờ, vẫn còn không biết mệt, dáng người mạnh mẽ nhanh như du long cuồn cuộn trong nước, bỗng nhiên không thấy hình bóng.
Thẩm Hi Vi đợi nửa khắc không thấy hắn nổi lên, trong lòng kinh hoảng:
- Này, đồ đen như than, ngươi không sao chứ?
Nàng gọi liên tục vài câu nhưng không có tiếng đáp lại, nghĩ tới khu rừng này đầy quỷ dị, ngàn vạn lần trong nước đừng có con quái vật gì, nàng vội đứng lên đi một vòng quanh rìa cái đầm nước, lúc cúi xuống nước nhìn xuống dưới thì đột nhiên dưới đó có làn nước xanh biếc bắn tung lên, bắn vào khắp mặt và quần áo của nàng.
Trong làn nước bật lên tiếng cười sang sảng, dội vào vách đá quanh quẩn không dứt.
Thẩm Hi Vi lau mặt, hai mắt sáng như sao, đang định chửi ầm lên, chợt thấy khuôn mặt ngăm đen của Tiêu Vô Cấu tràn đầy thần sắc ngây thơ trẻ trung, đôi mắt đen kịt tràn ngập ý cười dịu dàng, lập tức nàng sửng sốt, nuốt sự giận giữ vào trong bụng.
Tiêu Vô Cấu đã chuẩn bị tinh thần, thấy nàng trừng mắt nhìn mình nhưng lại không nói lời nào, liền bơi đến ôn hòa nói:
- Làm ngươi sợ à? Xin lỗi, giờ ta nướng cá cho ngươi ăn, đừng giận nữa.
- Được, ta đi kiếm củi.
Thẩm Hi Vi nói xong xoay người đi về phía trái khu rừng, vừa nhặt củi khô vừa lẩm bẩm: sao tim mình đập nhanh thế nhỉ?
Đợi khi nàng lấy củi khô về, đã thấy Tiêu Vô Cấu để trần ngực, lộ ra vóc người có làn da màu nâu vàng cao lớn, đang cầm cành cây xuyên đầy cá.
Nàng mặc dù tính tình phóng khoáng nhưng chưa từng nhìn thấy người đàn ông nào lõa thể, bó củi trong lòng rơi xuống đất, lắp bắp nói:
- Ngươi…ngươi sao lại ăn mặc như vậy? Còn ra thể thống gì nữa?
- Ta không mặc quần áo!
Tiêu Vô Cấu đáp lại rất hào hùng, bỗng nhíu mày nói:
- Ta phát hiện ngươi ngày càng kỳ lạ, chẳng lẽ mê hương bị trúng tối qua vẫn chưa giải hết?
Thẩm Hi Vi chán nản, nhặt y phục ẩm ướt ném vào hắn, nói:
- Ta yêu cầu ngươi mặc quần áo vào.
- Y phục này ướt rồi, đợi tí khô thì mặc.
Hắn vừa nói vừa đốt lửa.
Thẩm Hi Vi tức giận đến xoay lưng ngồi lại với hắn. Một lúc, ngửi được mùi thơm xộc vào trong mũi chui thẳng vào bụng, ngứa ngáy.
Tiêu Vô Cấu cất giọng bắt chuyện với nàng:
- Có thể ăn rồi.
Nàng hừ lạnh không thèm để ý tới, nhưng bụng cứ liên tục kêu réo làm nàng không chịu đựng nổi. Chợt nghe Tiêu Vô Cấu thở dài:
- Ta mặc quần áo rồi, ngươi qua đây.
Nàng vội di chuyển qua, nhón tay bốc một miếng cá cho vào miệng, đưa đến miệng bỗng dừng lại, trợn tròn mắt chỉ vào ngực Tiêu Vô Cấu:
- Ngươi…
Tiêu Vô Cấu nói:
- Khoác y phục cũng không được à? Sao ngươi ngượng ngùng như tiểu cô nương vậy?
Thẩm Hi Vi đang cho miếng cá vào miệng, không rảnh tranh luận, nhanh chóng nuốt miếng cá, lại nhón miếng khác.
Tiêu Vô Cấu lắc đầu, trêu chọc nói:
- Haizz, chỉ dựa vào cách ăn uống này của ngươi, muốn lấy cô nương, hắc hắc, chỉ sợ không ai dám lấy ngươi.
Thẩm HI Vi trừng mắt không đáp lại, một lúc ăn no, vẫn như còn thòm thèm đưa tay lên miệng ʍút̼ hết, sau đó mới thoải mái nằm trên đất duỗi lưng ra, thỏa mãn thở sâu, nói:
- Đồ đen thui, không ngờ ngươi lại nướng cá ngon như vậy.
Trong lòng Tiêu Vô Cấu biết nàng quá đói, nên cố ý làm mặt giận, nói:
- Ai là đồ đen thui? Ta là Tiêu Vô Cấu, là đại tướng quân khí thế của Tang quốc.
Thẩm Hi Vi cười nhạo:
- Hừ! Đại tướng quân thì giỏi lắm sao?
Tiêu Vô Cấu sửng sốt. Sắc mặt hắn ngăm đen, tướng mạo dù không giận cũng có uy, dù là đám người Kha Nhung hàng ngày theo hầu hạ cũng có ba phần sợ hãi, nhưng có vẻ như mình trong mắt cái tên thư đồng gầy yếu này lại chẳng là gì, liền cười hỏi:
- Ngươi tên là gì?
Thẩm Hi Vi đáp:
- Ta là Thẩm Dung! Đúng rồi, sao ngươi biết nơi này?
Tiêu Vô Cấu cười nói:
- Ta từ nhỏ đã chơi đùa ở chỗ này, đương nhiên biết!
Thẩm Hi Vi bật dậy, ngạc nhiên nói:
- Khi còn bé ngươi đã ở chỗ này chơi đùa?
Tiêu Vô Cấu bỗng nhiên im lặng, trầm ngâm nhìn mặt hồ nước xanh biếc đến xuất thần, trong ánh mắt trong trẻo đen kịt kia như xuyên qua năm tháng dòng nước chảy, thấy một thiếu niên ngây thơ năm xưa, đằng sau khuôn mặt quật cường bất khuất là ẩn giấu một trái tim lương thiện, niềm vui duy nhất là thả người từ trên vách đá núi xuống nước, đó là một tư thế tự do, bay lượn, là một tư thế thuộc về chính hắn. Từ đó về sau hơn mười năm, hắn vâng lệnh sư phụ thuần phục Tang quốc, cuộc đời trải qua Nam chinh Bắc chiến, đôi tay thon dài trong sạch đã nhuốm bao nhiêu máu tanh, lòng bàn tay hắn tích tụ những vết chai sần do cầm nắm binh khí quá lâu, giống như số phận đã hết, không thể quay đầu lại được.
Thẩm Hi Vi nhìn hắn, trong đôi mắt đen thâm thúy sâu như nước hồ thu kia lại tràn ngập sự ưu thương lẫn cô độc, lạnh như gió tuyết khiến người ta cảm thấy không chân thực, chỉ cảm thấy một luồng khí lạnh tịch mịch kia không cho người khác tới gần.
Trong lòng nàng rung động từng đợt, tình cảm dịu dàng trong tim chợt trào dâng, liền vội chuyển hướng câu chuyện:
- Này, đồ đen thui, hiện giờ chúng ta nên làm gì đây?
Tiêu Vô Cấu sửng sốt:
- Hả?
Nàng nói:
- Là ta nói đám hồ điệp và xà độc, ngọn núi này lớn như vậy, chúng ta đi đâu tìm chúng?
Tiêu Vô Cấu nói:
- Trên đỉnh núi phía nam có một huyệt động, tối hôm qua ta không tìm được đường vào, chúng ta chút nữa đến đó xem.
Thẩm Hi Vi ngạc nhiên:
- Huyệt động gì?
Tiêu Vô Cấu liền đem chuyện tối qua nàng bị hôn mê kể lại. Thẩm Hi Vi nghe nói toàn thân mình bị xà quấn lấy, liền rùng mình một cái.
Tiêu Vô Cấu cười nói:
- Ngươi còn dám đi không?
Thẩm Hi Vi trừng mắt, bất chấp nói:
- Có gì mà không dám! Ta phải đem nhưng con độc xà này nhẹt hét vào bụng đám người đó, để bọn hắn kiếp sau, kiếp sau cũng không dám chơi đùa với xà.
Nàng vừa dứt lời, trước mặt có một bóng trắng từ trên trời rơi xuống, bùm vào trong đầm nước, làm mặt nước bắn bọt nước trắng tung tóe.
Hai người kinh hãi cùng bật người dậy, chỉ thấy rơi vào trong nước rõ ràng là người thuần dưỡng xà tối hôm qua, áo bào trắng trên người đã bị xé rách gần như toàn bộ, tóc hoa râm rối loạn, ánh mắt méo mó, trợn tròn, như vô cùng thống khổ.
Ông ta mặc dù bị rơi xuống nước nhưng không vội lên bờ, hai tay ôm lấy yết hầu ho khan không ngừng, trong yết hầu như có vật gì nhúc nhích. Bỗng nhiên có một vật từ trong miệng ông ta bắn ra, rơi xuống dưới chân Thẩm Hi Vi.
Tiêu Vô Cấu nhìn thấy rõ đó là một con hắc xà rất nhỏ, liền vội ôm lấy nàng lui nhanh ba trượng. Ngẩng lên nhìn người kia, đã thấy miệng ông ta máu tươi trào ra không ngừng, máu chảy xuống cằm, da thịt ở cằm lập tức cháy đen sì, bọt khí, biến thành nước…từ từ cả người biến mất trong làn nước, hình ảnh vô cùng khiếp đảm kinh sợ.
Tiêu Vô Cấu mặc dù võ công cao cường nhưng thấy tình cảnh quỷ dị đáng sợ như vậy cũng không kìm được sự sợ hãi trong lòng. Thẩm Hi Vi ngoài miệng vừa nói những lời độc địa, không ngờ mình chỉ thuận miệng nói mà lại trở thành hiện thực trước mắt, khiến nàng sợ hãi ngất xỉu.