Chương 27
Tiêu Vô Cấu vung thương như luyện không, bức lui một loạt quân địch, lại thấy sau hắn là người mặc trang phục người đánh xe ngựa, biết người này chính là người đã xuất thủ cứu Thẩm Hi Vi, bật thốt lên khen:
- Công phu giỏi! Huynh đệ, ngươi tên gì?
Nào ngờ người đánh xe ngựa kia cũng không đáp lời hắn, phi lên lên, song chưởng liên tiếp như gió cuốn tuyết đọng, như hoa tuyết bay lượn không dứt, đem hơn mười mấy tên kỵ binh cả người lẫn ngựa chấn động cuồn cuộn mở lui. Binh địch thấy hắn dũng mãnh phi thường như vậy, nhất thời cũng không dám tiếp tục tới gần.
Lúc này, Kim Sùng Huân đã sai người mở rộng cửa, hơn nửa bách tính đã đi vào được, chợt nghe phía đông nam có tiếng kèn vang, lại một đội kỵ binh cuồn cuộn lao tới.
Tiêu Vô Cấu vội nói với người đánh xe ngựa:
- Huynh đệ tốt, ngươi hãy vào quan trước, ta sẽ bọc sau.
Người đánh xe ngựa kia cũng không thèm nhìn hắn, hừ lạnh:
- Địch nhiều ta ít, còn tỏ ra anh hùng hảo hán gì chứ.
Tiêu Vô Cấu nghe ngữ khí người đó đầy châm chọc, liền sửng sốt. Người đánh xe ngựa lại hừ lạnh:
- Ngươi thân là tướng quân cầm đầu vậy mà lại hành sự qua loa, nếu ch.ết ở trong trận, sao không khiến hơn mười vạn tướng sĩ phía sau thất vọng?
Tiêu Vô Cấu sững người, lúc đó hắn thấy quân địch đánh vào đứa trẻ, trong lòng kích động, huyết khí trào lên không kiềm chế được, không suy nghĩ được nhiều đến thế, liền nói:
- Huynh đệ, ngươi nói rất đúng, là Tiêu mỗ quá xung động rồi.
Người đánh xe ngựa nghe hắn nhận sai, cũng khẽ giật mình, quay lại nhìn hắn một cái. Tiêu Vô Cấu thấy ánh mắt gã tang thương, nhưng trong mắt lại trong trẻo như nước, giống như thiếu niên.
Đương lúc hai người nói chuyện, một đội kỵ binh đã chạy tới dưới thành, tên như châu chấu phóng tới, Tiêu Vô Cấu và người chăn ngựa thân thủ nhanh mạnh, tự múa binh khí trong tay như tấm lá chắn, đã có một số bách tính chưa vào quan được bị bắn ngã trên đường vào ải.
Lúc này, cũng nỏ thủ trên quan thấy Tiêu Vô Cấu đã tới quan ải, vội vàng ngừng bắn cung tên, Tiêu Vô Cấu và người đánh xe ngựa tiến vào quan, có vài quân địch muốn nhân lúc hỗn loạn tiến vào quan cũng bị chém ch.ết. Tiêu Vô Cấu bước lên đầu thành, tức thì đoạt lấy cung tiễn trong tay thủ binh, kéo cánh tay duỗi thân ra, tiếng trường cung vang lên, bắn liên tiếp ba mũi tên xuống dưới thành.
Lực cánh tay của hắn kinh người, nội công thâm hậu, thế đi của ba mũi tên này nhanh như lưu tinh, mạnh như vũ bão. Hôm qua Lệ Vô Song đã lĩnh giáo sự lợi hại này, lập tức không dám đón đỡ, nghiêng người né tránh, hai mũi tên trực tiếp bắn vào ngực tướng sĩ phía sau, mũi tên thứ ba bắn trúng đại kỳ quân địch rơi xuống, mấy vạn tướng sĩ trong quan lập tức reo hò.
Lệ Vô Song thấy Tiêu Vô Cấu dũng mãnh như vậy, trong lòng khiếp sợ, vội truyền lệnh lui binh.
Tiêu Vô Cấu cũng không đuổi, hạ lệnh dàn xếp cho bách tính nhập quan xong xuôi, quay người lại đã không thấy người đánh xe ngựa đâu, liền phái người đi tìm. Lúc này, Thẩm Hi Vi chạy tới trước mặt, cũng bất chấp trước mặt đông đảo tướng sĩ, nhào vào lòng Tiêu Vô Cấu, nước mắt rơi xuống, nghẹn ngào.
Tiêu Vô Cấu biết nàng lo lắng, vội vàng đưa vào lều an ủi một hồi. Một lúc lâu, Thẩm Hi Vi mới ngừng khóc:
-Đồ đen thui, huynh vứt bỏ chức tướng quân này đi, chúng ta tìm một nơi thanh tĩnh, thả ngựa chăn dê, nhé.
Tiêu Vô Cấu nghe vậy chấn động trong lòng, ngơ ngác không nói nên lời. Năm gần đây, hắn thường xuyên có ý nghĩ muốn cởi giáp về quê, nhưng ân tình sư phụ chưa báo, biên quan chưa ổn định, lúc này, vài câu nói êm ái của Thẩm Hi Vi thốt ra, lại kích động hắn muốn dứt bỏ thành lũy mà đi.
Một đêm này, Tiêu Vô Cấu ngủ không hề yên, hàng lông mày rậm chau lại, mồ hôi tuôn như mưa, giống như đang gặp một cơn ác mộng kinh khủng. Thẩm Hi Vi xuống giường nắm chắt tay hắn, gọi liên tiếp mấy tiếng mới gọi hắn tỉnh lại được. Hắn mở mắt thấy khuôn mặt quen thuộc, vội vàng ôm chặt lấy nàng, thê lương như đứa trẻ bất lực.
Thẩm Hi Vi chưa từng thấy hắn như vậy, trong lòng hoảng sợ, chỉ biết ôm chặt lấy hắn, dịu dàng nói liên tục:
- Không sao, không sao đâu, chỉ là nằm mộng thôi.
Một lát, Tiêu Vô Cấu ngẩng đầu lên, trên khuôn mặt ngăm đen đỏ bừng, ngượng ngùng cười nói:
- Ta ra ngoài trướng tuần tra, muội theo ta được không?
Thẩm Hi Vi gật đầu, hai người sóng vai ra ngoài lều, thấy màn trời trong vắt, ánh trăng nhô lên cao tận đỉnh, gió đêm gào thét cuồn cuộn mang theo tuyết rơi, khắp bầu trời đều tỏa ra bầu không khí lạnh lẽo tiêu điều.
Tiêu Vô Cấu nắm tay Thẩm Hi Vi leo lên tường thành, nhìn ánh trắng dưới mặt tuyết, dung nhan thiếu nữ tươi đẹp sáng rực, thanh tú bức người, có một hương thơm lành lạnh chui thẳng vào trong lồng ngực, khiến tinh thần thanh tĩnh thanh thản như trăng sáng trong bầu trời.
- Ngày hôm nay ta ở chỗ này thấy đứa nhỏ kia bị roi quất vào mặt giống như quất vào mặt ta, đau rát.
Thẩm Hi Vi dựa vào lòng hắn, tay khẽ vuốt ve cặp lông mày của hắn, trong cặp mắt đen trắng rõ ràng kia tựa như lại có một sự tuyệt vọng lẫn ưu thương tràn ngập, tim nàng đau đớn, nước mắt lại không kìm được chảy xuống.
Tiêu Vô Cấu đưa tay hứng được giọt nước mắt này, cúi xuống hôn lên nhưng giọt lệ nóng hổi chảy xuống hai gò má nàng, chỉ thấy từng giọt nước to tròn ngưng tụ dưới hàng mi dày, trong ánh mắt đen tròn tràn ngập sự trìu mến lẫn đau đớn, trong lòng chợt ấm áp: “thế gian này duy nhất có Tiểu Dung mới khiến bản thân mình biết nỗi đến nỗi đau thân thể huyết nhục, cả đời ta đơn độc đau khổ, có thể có nàng, dù như nào cũng không tiếc không hối hận.”
Thẩm Hi Vi chợt thấy hai giọt lệ nóng hổi rơi trên mặt, lập tức khiến lòng nàng tê rần, từ lúc quen biết hắn đến nay hắn vẫn luôn kiên cường cứng rắn lạnh lùng, chưa bao giờ yếu đuối như hôm nay, lúc này thấy hắn rơi lệ, nàng không kìm được bật khóc thành tiếng:
- Đồ đen như than, huynh đừng như thế, muội sợ.
Tiêu Vô Cấu khẽ khàng vỗ sau lưng nàng:
- Không sao, ta chỉ đang nhớ lúc còn nhỏ thôi.
Lúc còn nhỏ, mặc dù sư phụ thu nhận nuôi dưỡng chúng ta, cho chúng ta ăn, ở, dạy chúng ta học võ công, nhưng tính tình ông rất cổ quái, luôn luôn thay đổi cách thức hành hạ chúng ta, phạt roi là chuyện hàng ngày, nếu luyện công phu không tốt, sẽ còn bị nhốt vào trong sơn động tối om, mấy ngày cũng không được ăn cơm.
Hai tròng mắt Thẩm Hi Vi dấy lên ngọn lửa giận:
- Đấy là sư phụ chó má gì thế, đúng là ác ma mà.
Tiêu Vô Cấu ngẩng đầu lên thở dài cười khổ nói:
- Ta còn đỡ, lúc đó ta đã mười hai tuổi rồi, luyện không được một môn kỳ công do sư phụ sáng tạo, khổ nhất là Lưu Tiên, hắn chỉ có năm tuổi, gầy gò như vậy nhưng quanh năm suốt tháng bị nhốt trong hầm băng…
Thanh âm của hắn bỗng nghẹn ngào không nói được nữa.
Thẩm Hi Vi ôm chặt lấy hắn:
- Những…chuyện này đều là quá khứ rồi, sau này có muội bảo vệ huynh, không bao giờ để bất kỳ ai ức hϊế͙p͙ huynh nữa.
Tiêu Vô Cấu thấy biểu cảm trên mặt nàng như chim mẹ bảo vệ chim non, trong lòng vừa cảm động vừa buồn cười, đang định nói, chợt nghe bên ngoài có tiếng người bật cười một tiếng.
Hai người cùng giật mình, Tiêu vô Cấu quát lên:
- Ai?