Chương 11
Quan Binh Vây Sơn
“ Đại đương gia, Lưu Đại Xuyên tập họp một đội quan binh, hiện tại đã muốn đến chân núi.” A Hách kích động chạy vào, thở hồng hộc nói.
Vương Hằng nhíu mi,” Mẹ nó, làm quan không ai tốt cả, chỉ biết ức hϊế͙p͙ bách tính bình thường! Quốc gia chỉ toàn lũ sâu mọt, bắt nạt kẻ yếu, cùng một giuộc. Hừ! Tới hay lắm, ta sẽ làm các ngươi có đến mà không có về, triệu tập tất cả huynh đệ, phòng thủ quan khẩu, đến một người giết một người, đến hai người giết một đôi!”
“ Vâng!” A Hách cao giọng đáp, giống như con thỏ ‘Oạch’ một chút chạy đi ra ngoài, còn không có đi hai bước liền ồn ào,” Giáo trường tập hợp, các huynh đệ đều tình thần sôi nổi lên, đừng cả ngày chỉ nghĩ tới phụ nữ. Đại đương gia nói, hôm nay sẽ đánh một trận ác liệt, các huynh đệ đều nhớ kỹ, quan binh đến đây chỉ có ch.ết không về!”
“ Hay lắm!”
“ Úc ~~”
“ Đại đương gia anh minh!
_______________*****________________
“ Đánh ch.ết này rùa vương bát đản!”
“ Rốt cục có đánh không vậy, chờ mệt mỏi nhiều ngày như vậy rồi, nếu còn không đánh thì thật sự sẽ thành lười biếng mất.” Nghe thấy có thể đánh nhau, mọi người hoan hô.
“ Hảo! Các huynh đệ xung trận.” A Hách cầm lấy đại đao, đi trước làm gương. Vương Hằng lại nhất quyết không cho Ngao Tử Luân buộc tóc cầm kiếm đi theo mình.
“ Vương đại ca, đây là làm sao vậy?” Liễu Di Hương từ sau viện đi ra, bổ nhào vào người Vương Hằng nghẹn ngào hỏi.
“ Không có việc gì, cứ ở phía sau viện, tạm thời không cần đi ra, nếu cảm thấy buồn thì đi tìm tẩu tử ngươi trò chuyện.” Vương Hằng gạt tay Liễu Di Hương đang ôm lấy tay mình ra.
“ Không! Ta không muốn, đều tại ta, nếu không phải vì ta này quan binh căn bản sẽ không đến, đều do ta, thực xin lỗi, Vương đại ca thực xin lỗi.” Liễu Di Hương khóc nức nở.
“ Liễu muội muội ngươi nói như vậy liền rất xa cách, Liễu lão gia đối với ta có ân tặng cơm, nếu như không có chén cơm kia của Liễu lão gia vốn không có Vương Hằng hôm nay, các người xảy ra chuyện, ta có thể nào mặc kệ, hơn nữa tham quan ô lại bắt nạt kẻ yếu, cùng tay sai địa chủ nông thôn chính là nên sớm thu thập, lần này vừa vặn đưa lên cửa, tiết kiệm chúng ta không ít công sức đâu. Tiền viện rất loạn, đao kiếm không có mắt khó tránh khỏi ngộ thương, mau quay về nội viện đi.”
“ Vương đại ca……” Liễu Di Hương quấn quít lấy Vương Hằng không tha, bình thường Ngao Tử Luân luôn dính ở bên người Vương Hằng, nàng căn bản không có cơ hội cùng Vương đại ca ở chung một mình, thật vất vả hôm nay mới có cơ hội, như thế nào có thể dễ dàng bỏ qua.
“ Liễu muội muội, mau buông tay.” Vương Hằng lo lắng an nguy huynh đệ, vẻ mặt lo lắng, nhưng ống tay áo bị Liễu Di Hương nắm gắt gao, hắn cũng không thể không nể tình đem nàng đẩy ra, mà cùng nàng dây dưa thế này, không chỉ không hợp cấp bậc lễ nghĩa lại khó coi, trong lòng bực bội, khuôn mặt dâng lên nhàn nhạt chán ghét.
“ Đại đương gia.” Lăng Tử Tái theo chỗ ẩn thân nhảy ra.
Vương Hằng biết Lăng Tử Tái là thân cận bên người Ngao Tử Luân, thấy hắn đến liền biết sẽ không phải cùng Liễu Di Hương dây dưa nữa, yên tâm thở phào nhẹ nhõm,” Chuyện gì?”
“ Chủ tử tỉnh, không biết vì sao lại nhớ Liễu cô nương, bây giờ làm cho ta thỉnh nàng đến đó.”
“ Liễu muội muội, tẩu tử gọi ngươi đấy, mau cùng Tử Tái đi đi.” Giương mắt nhìn về phía Lăng Tử Tái, lấy ánh mắt ý bảo hắn ‘Xem, Liễu Di Hương rất khó chìu, ngươi cẩn thận chút’, cùng tìm kiếm giúp đỡ.
Lăng Tử Tái buồn cười tiến lên, nắm lấy mạch môn Liễu Di Hương, hắn chưa bao giờ có ý nghĩ thương hương tiếc ngọc là cái gì, tay dùng lực, Liễu Di Hương nhất thời buông tay,” Liễu cô nương, chủ tử đang chờ. Đại đương gia, phía trước đã muốn đánh nhau, mau đi đi.”
“ Hảo, làm phiền.” Vương Hằng đối với Lăng Tử Tái ôm quyền, rời đi. Nhìn bóng dáng rời đi của Vương Hằng Lăng Tử Tái cảm thấy buồn cười, người này thật đúng là kỳ quái, thời điểm nên thương hương tiếc ngọc thì không thương xót, thời điểm không nên thương hương tiếc ngọc thì ngược lại bình thường tự nháo, tính tình thật kì lạ.
“ Ngươi…… Ngươi buông.” Liễu Di Hương nhấc chân đá chân Lăng Tử Tái.”Không biết nam nữ thụ thụ bất thân sao? Còn không buông ra!”
“ Liễu cô nương, ngươi căn bản không có quyền nói tại hạ, vừa rồi không biết là ai không biết xấu hổ lôi kéo cánh tay nam tử a~~.” Liễu Di Hương bị Lăng Tử Tái nói đến mặt đỏ bừng.
“ Tốt lắm, đừng khóc lóc om sòm, đi nhanh đi, chủ tử đang chờ, chủ tử thường hỉ nộ vô thường, làm cho hắn chờ lâu, không biết chút nữa như thế nào chỉnh ngươi đâu.” Nghe vậy sắc mặt Liễu Di Hương nháy mắt trắng bệch, tuy rằng không có kiến thức quá thủ đoạn Ngao Tử Luân, nhưng xem thái độ mọi người sơn trại đối Ngao Tử Luân, sớm biết Ngao Tử Luân không phải cái hiền lành gì.
“ Ta không đi, buông ra…… Buông ra……” Liễu Di Hương cũng không hơn cái hình tượng thục nữ gì, đối với Lăng Tử Tái hết trảo lại quấy.
Ba ~~
“ Phiền!” Lăng Tử Tái bị Liễu Di Hương quấy nháo đến tâm phiền ý loạn, dương tay cho nàng một cái tát.
Liễu Di Hương bụm mặt, không thể tin nhìn chằm chằm Lăng Tử Tái, xem cách Lăng Tử Tái ăn mặc cùng khí chất, nàng liền dự đoán hắn sẽ không cùng nữ nhân chấp nhất, bị nháo phiền nhiều lắm rống hai tiếng là xong chuyện, nhưng phản ứng của Lăng Tử Tái thật sự là ra ngoài dự liệu của nàng.” Ngươi cư nhiên dám đánh ta?”
“ Ta có cái gì dám với không dám, hãy bớt sàm ngôn đi, mau đi nhanh.” Đẩy Liễu Di Hương đi tới, chọc đến tính tình ngang tàng, cổ quái Tiểu vương gia ngươi chỉ có thể tự cầu nhiều phúc đi.
“…… Đúng rồi.” Lăng Tử Tái dừng lại, cho một lời khuyên,” Chút nữa gặp chủ tử, chủ tử hỏi ngươi có phải hay không thích Vương Hằng, ngươi nhất định phải phủ nhận, bằng không đến lúc đó ngươi ch.ết như thế nào cũng không biết đâu, nhiều lời như thế, ngươi tự cầu phúc cho mình đi.”
_______________*****________________
Cầm lấy cây trâm ngọc bích đơn giản nhất mà không mất trang nhã đem tóc dài vấn lên, xoay người lại nghiền ngẫm nhìn Liễu Di Hương nơm nớp lo sợ ở cửa,”Ngươi rất sợ ta?”
Khiếp sợ cường thế Ngao Tử Luân, Liễu Di Hương miễn cưỡng cười cười,” A…… Ha ha…… Sao lại như thế, tẩu tử thích nói đùa.”
“ Ngươi thích Vương Hằng?”
Không có dự đoán được Ngao Tử Luân lại không giống khi người bình thường nói chuyện vòng vo, có chuyện liền nói thẳng ra, tươi cười trên mặt Liễu Di Hương nhất thời cứng đờ, ngưỡng mộ nhớ tới lời Lăng Tử Tái nói, cắn chặt răng phủ nhận,” Tẩu tử, ngươi…… Ngươi hiểu lầm …… Ta…… Đều không phải……”
“ Thích chính là thích, không thích chính là không thích, không nên nhiều lời vô nghĩa.” Ngao Tử Luân mắt phượng đông lại, hàn quang bắn về phía nàng.
Liễu Di Hương bị dọa đến chân nhuyễn, nhưng vẫn cứng rắn nói:” Tẩu tử ngươi hiểu lầm, ta đối Vương đại ca tuyệt đối không có ý nghĩ không an phận.”
“ Phải không?” Phiêu mắt liếc Lăng Tử Tái một cái đang cười trộm một bên, tục ngữ nói ngưu tầm ngưu mã tầm mã, thật sự là quá đúng, chính hắn một chủ tử phá hư không được, này thị vệ Lăng Tử Tái cũng là một bụng ý nghĩ xấu xa. Ngao Tử Luân tương xứng tự mình hiểu lấy.
“ Ai ~~ đáng tiếc, vốn ta thấy ngươi đối Tiểu hằng ngốc nhà ta cố ý, vốn định làm chủ làm cho hắn nạp ngươi làm thiếp, chúng ta cộng thị nhất phu, nhưng ngươi đã nói như vậy, ta cũng sẽ không miễn cưỡng, ai ~~ xem ra nam nhân ngốc nhà ta không có phúc hưởng thụ rồi.” Ngao Tử Luân tiếc nuối nói, hắn diễn đến giống như thật không kém gì đào hát.
“ Ôi?!” Liễu Di Hương khiếp sợ trừng lớn hai mắt,” Không…… Không phải…… Ta…… Không có…… Ngươi gạt ta!” Liễu Di Hương rống to, mắt đỏ tươi nhìn chằm chằm Lăng Tử Tái, nàng còn không phải rất ngốc, nhanh như vậy đã nghĩ đến chỗ mấu chốt, Lăng Tử Tái là cố ý chỉnh nàng.
Lăng Tử Tái thản nhiên phiêu mắt liếc nàng một cái, không có trả lời, bởi vì không cần thiết, lấy tính tình Tiểu vương gia tuyệt đối sẽ không tha cho kẻ dám dòm ngó đến vật hắn sở hữu sống ở trên đời này.
Tìm tìm trong túi chứa hương liệu, Ngao Tử Luân châm chọc nói:” Liễu cô nương từ sau khi thoát hiểm, giống như chưa một lần quan tâm qua Liễu bá phụ, cho dù là ngoài miệng.”
Liễu Di Hương bị hỏi sắc mặt đỏ bừng, không biết là bởi vì xấu hổ hay là tức giận. Được Vương Hằng sau khi cứu trở về, Vương Hằng nói cho nàng thương thế phụ thân không có trở ngại, nàng cũng an tâm, cho tới nay đều vội vàng như thế nào nắm lấy tâm Vương Hằng, nhất thời đem chuyện phụ thân quên mất. Bị Ngao Tử Luân châm chọc Liễu Di Hương trong lòng tức giận, nhất thời trong lòng khiếp ý (sợ hãi) mất đi vài phần, thô tục quát:” Ai cần ngươi lo.”
Ngao Tử Luân tuy nói tùy hứng, hỉ nộ vô thường, nhưng cũng là cực hiếu thuận, bởi vậy trong cuộc đời hắn chán ghét nhất là người bất hiếu, vừa vặn Liễu Di Hương phạm vào kiêng kị của hắn. Tình là một chuyện rắc rối nhất, Vương Hằng tốt như vậy, hắn không thể khống chế người khác thích mình, đối với chuyện Liễu Di Hương sống ch.ết quấn quít lấy Vương Hằng này, hắn tuy rằng cảm thấy chán ghét, nhưng cũng là nghĩ muốn cho nàng một ít giáo huấn mà thôi, không có ý tưởng hứng thú đẩy nàng vào chỗ ch.ết. Nhưng là thực thật không ngờ có người lại ngại chính mình mệnh quá dài, chính mình đào mồ cho mình, nếu vậy thì không thể oán hắn,” Ngươi tới nhà chúng ta, ta cũng không có đưa ngươi cái gì lễ gặp mặt, ngày hôm qua ta vừa được một kiện vật hiếm lạ, phi thường xinh đẹp, sẽ đưa cấp muội muội, chỉ hy vọng Liễu muội muội tha thứ sơ sẩy này của ta.” Ngao Tử Luân ý bảo Lăng Tử Tái đem vật lấy lại đây.
Lễ hộp phi thường hoa mỹ, mở nắp, bên trong là một cái tinh xảo trông rất sống động Tử Kỳ Lân bằng thủy tinh, phi thường đẹp mắt. Liễu Di Hương một cái nữ tử nông thôn chưa từng thấy qua vật hoa mỹ như thế, không khỏi xem thẳng mắt. Ngao tử luân đem hộp đẩy về hướng Liễu Di Hương,” Tặng cho ngươi.”
“ Cho ta?” Liễu Di Hương chỉ chỉ chính mình, không tin nhìn nhìn Ngao Tử Luân, tức khắc lại nhìn chằm chằm Tử Kỳ Lân, thật sự là rất đẹp, mĩ đến làm cho nàng đui mù.
“ Ừm!” Ngao Tử Luân đem nắp đậy lại, cầm lấy hộp đưa cho nàng.
“ Cảm…… Cám ơn……” Liễu Di Hương ư a nói lời cảm tạ.
“ Không cần khách khí, ta còn có việc.” Ngao Tử Luân hạ lệnh đuổi khách. Liễu Di Hương biết điều cáo lui.
“ Chủ tử không sợ nàng đem Tử Kỳ Lân ném đi, như vậy……” Còn như thế nào hạ độc. Sợ tiểu vương gia đem thứ dùng trên người mình phá hỏng, Lăng Tử Tái không có đem phần sau đoạn nghi ngờ trong lời nói nói ra.
Liếc xéo Lăng Tử Tái một cái,” Ngu không ai bằng, theo ta thời gian dài như vậy như thế nào vẫn ngốc như vậy, lúc thả Đan Phi trên người ngươi ta như thế nào yên tâm…… Di?! Không sai, không sai.” Ngao Tử Luân vuốt cằm, vây quanh xoay Lăng Tử Tái, cao thấp đánh giá hắn. Trên xem môi hồng răng trắng, mặt mày tuấn lãng, xem xuống, thắt lưng đủ thon, mông đủ vểnh, chân đủ dài, phi thường thích hợp lập gia đình.
Lăng Tử Tái bị Ngao Tử Luân xem đến ác hàn một phen, da gà một tầng một tầng nổi lên,” Chủ tử ta cũng không có chọc tới ngài.” Lăng Tử Tái vẻ mặt cầu xin.
Lăng Tử Tái mắt hàm ủy khuất, oán khí ngất trời, hình tượng nháy mắt cực thay đổi, cực kỳ giống con thỏ nhỏ bị khi dễ. Vốn Ngao Tử Luân đối với chuyện đem Lăng Tử Tái gả đi ra ngoài còn có chút do dự bất định, hiện tại xem như đã định chủ ý. “ Hắc hắc…… Hắc hắc……” Ngao Tử Luân âm hiểm cười.
_______________*****________________
Nhị đương gia lấy cớ vì bệnh nặng, không có đi tiền viện cùng quan binh giao chiến, nhàn rỗi vô sự tại trong sơn trại tản bộ, vừa vặn nhìn thấy Liễu Di Hương gắt gao ôm một cái lễ hộp hoa mỹ, đông xem tây xem một bộ dáng thật cẩn thận, chớp mắt, hắn đề khí bay đến trước mặt Liễu Di Hương, lời nói mang theo ngữ điệu đùa giỡn:” Liễu cô nương trong lòng giấu cái gì vậy a? Nhượng ca ca ta nhìn một cái.”
“ Không…… Không có gì……” Liễu Di Hương nghiêng người, tính lách đi qua.
“ Liễu muội muội đừng đi nóng vội a, ca ca ta nghĩ cùng ngươi nói chuyện một chút.” Lấy tay từ phía sau đem lễ hộp Liễu Di Hương kẹp ở nách rút xuống, mở ra, nháy mắt khuôn mặt như bị cái gì đó hấp dẫn tâm thần. Nhìn nhìn, ánh sáng đồng tử trong mắt dần dần biến mất……
_______________*****________________
Nghiêng người tựa vào thân cây, lạnh lùng nhìn phía dưới đánh nhau, binh không giống binh, tặc không giống tặc. Quan binh một chút cũng không có khí thế quan gia nên có, vẻ mặt dữ tợn so với thổ phỉ còn giống thổ phỉ hơn; Thổ phỉ chia năm xẻ bẩy, mù quáng chém giết, nhìn đến quan gia chân liền nhuyễn, chưa đánh đã mất khí thế, hơn nữa đều không có chính thức học qua võ ghệ, tuỳ tiện đánh giết, tử thương vô số. Giữa sân chỉ có một người có thể loạt vào mắt Ngao Tử Luân, võ công Vương Hằng không rối loạn, hơn nữa đánh nhau có chút đại khí, dứt khoát, uy thế rất lớn, không giống chiêu thức kiếm pháp Ngao Tử Luân đường đi xảo quyệt.
“ Tử Tái.”
“ Chủ tử, có gì phân phó?”
“ Đi thăm dò Huyện lệnh địa phương là ai, thủ hạ là ai, còn có đem những rắc rối khó gỡ liên quan đến bọn họ cũng điều tr.a rõ.” Hoàng huynh thánh minh, khi hắn trị quốc, trước đó quốc gia chưa từng có cường thịnh qua như thế, nhân dân đều an cư lạc nghiệp. Không nghĩ tới trấn nhỏ biên thuỳ lại có sâu mọt như vậy, hừ, gặp phải hắn coi như Huyện lệnh kia xui xẻo, hình tượng anh minh của hoàng huynh hắn không thể bị tên Huyện lệnh nho nhỏ này phá hư mất hết.
“ Vâng.”
Giữa trận chiến Vương Hằng luôn luôn trông nom mọi người sơn trại, né tránh vài lần đao kiếm nguy hiểm chí mạng. Hảo hán không chịu nổi nhiều người, Vương Hằng cho dù có dũng mãnh vẫn là bị đánh thọ thương, Ngao Tử Luân tuy rằng lo lắng, nhưng không có xuất thủ, nóng vội ăn không được đậu hủ nóng, hắn muốn làm cho Vương Hằng thấy rõ sự thật, sau này mới có thể thuận lợi lừa gạt hắn đi. Lấy đầu óc cổ hữu của Vương Hằng, muốn hắn cùng mình rời đi sơn trại tuyệt đối không dễ dàng, chuyện hôm nay phát sinh thật sự là lợi thế của hắn.
Quan binh rất sợ ch.ết, gặp sơn phỉ liều ch.ết tiến lên, nhìn xung quanh bốn phía đồng bọn ch.ết một nửa, quân tâm sinh ý thối lui, bọn họ cũng không muốn ch.ết, trong nhà có vô số tiền tài, thê thiếp xinh đẹp, nếu hôm nay bỏ mạng ở nơi này, thì những thứ kia đều phải tiện nghi người khác. Vừa đánh vừa lui, cuối cùng Bộ đầu ra lệnh một tiếng, mọi người còn lại cấp tốc rời khỏi.
Thấy quan binh rút lui xuống núi, các huynh đệ sơn trại may mắn còn sống sót cao giọng hoan hô,” Úc! Chúng ta thắng rồi.”
“ Quá tuyệt vời! Đại đương gia vạn tuế!”
“ Thật sự là quá tốt, ha ha……”
Nhìn bộ dáng cao hứng của mọi người, Ngao Tử Luân không muốn đả kích bọn họ, nhảy xuống cây, bất đắc dĩ lắc đầu.
“ Mình hại tám trăm, địch ch.ết một ngàn, nhìn như thắng kì thực là bại, hai quân giao đấu loại tình hình này là tối kiêng kị, thật sự là thảm bại!”
Hết đệ thập nhất chương
Áp Trại Phu Nhân