Chương 12

Trừng Trị Tham Quan
Ngao Tử Luân vỗ vỗ vai Vương Hằng, nói:” Quay về đi, vết thương trên người ngươi cần phải băng bó.”


Đảo mắt nhìn các huynh đệ tử trận nằm trên mặt đất, trong mắt Vương Hằng hiện lên kịch liệt đau đớn, trong lòng thầm oán chính mình không thể chiếu cố hết toàn bộ huynh đệ.” Ta……”


“ Trở về nói sau. Các huynh đệ, trận này chúng ta thắng, thật đáng chúc mừng, buổi tối hôm nay chúng ta sẽ mở tiệc ăn mừng. Ai không bị thương hoặc bị thương nhẹ thì đem những huynh đệ ch.ết trận đi an táng, phái vài người xuống núi thỉnh đại phu.” Ngao Tử Luân an bài hảo mọi người trong sơn trại, cương quyết đem Vương Hằng trở về nội viện, tự mình băng bó cho hắn.


Vương Hằng ngồi trên giường, cúi đầu rầu rĩ không nói lời nào, Ngao Tử Luân biết Vương Hằng khó chịu, nên cũng không nói ra lời ác độc nào khuấy động hắn. Đem miệng vết thương rửa sạch sẽ, sát tốt kim sang dược hay nhất, cẩn thận băng lại. Ngồi xuống bên cạnh Vương Hằng, bồi hắn. Nghiêng đầu nhìn Vương Hằng bộ dáng bực bội, Ngao Tử Luân trong lòng cũng rầu rĩ, hắn có chút hoài nghi quyết định vừa rồi có phải hay không cũng sai lầm, nếu như hắn xuất thủ, thì những huynh đệ sơn trại ấy sẽ không có ch.ết. Nhưng vì tư lợi riêng, hắn trơ mắt nhìn những người đó chịu ch.ết. Ai…… Gặp phải oan gia Vương Hằng này, hắn nhất định không thể tiêu dao giống như trước.


“ Ngoan…… Không cần kìm nén, muốn khóc liền khóc đi.” Dương tay đem đầu Vương Hằng kéo đến trước ngực mình, ôn nhu khẽ vuốt thắt lưng cứng ngắt của hắn.
“……” Vương Hằng ngẩn người tùy ý Ngao Tử Luân đem hắn kéo vào trong lòng.


“ Khóc đi…… Nam nhân rơi lệ không có gì dọa người, ta biết trong lòng ngươi đang đè nén, ngoan ~~~” Ngao Tử Luân giống như hống tiểu hài tử, âm thanh nồng ấm lời nói nhỏ nhẹ, thỉnh thoảng ở trên đỉnh đầu Vương Hằng hôn vài cái. Được Ngao Tử Luân ôn nhu trấn an, thắt lưng Vương Hằng không còn cứng ngắt, thân thể dần dần thả lỏng, trong cổ họng phát ra âm thanh bị đề nén, giống khóc lại giống như rên rĩ, thống khổ theo thanh âm không ngừng phóng ra.


available on google playdownload on app store


Nhìn một đại nam nhân lộ ra bô dạng như thế, Ngao Tử Luân hoàn toàn chưa phát giác ra hắn yếu đuối, ngược lại muốn chọc người kia hơn.” Ngoan ~~ khóc đi. Khóc đi, thét đi, trong lòng sẽ không khó chịu nữa, ngoan ~~ đừng lo, sau này mặc kệ phát sinh chuyện gì ta sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh ngươi.” Bất tri bất giác lại nói trắng ra hết, Ngao Tử Luân cảm thấy hơi ngượng ngùng, nhưng lập tức lại thoải mái, tâm đã sớm giử trên người hắn, nói ra thì làm sao phải ngại, hắn đường đường là một Vương gia, yêu thì có cái gì không thể nói.


Nghe vậy Vương Hằng chấn động, thống khổ trong lòng theo lời nói của Ngao Tử Luân dần dần phai bớt, trong đau khổ trộn lẫn một tia vui sướng cùng ngọt ngào, hắn biết loại thời điểm này nghĩ những chuyện như vậy là rất có lỗi với các huynh đệ vừa ch.ết thảm ngoài kia, một người có thể quản chính mình nhưng vô luận như thế nào cũng không thể quản được trái tim mình, nâng nhẹ tay vòng quanh thắt lưng Ngao Tử Luân, từ từ chặt lại, cuối cùng gắt gao vây trụ Ngao Tử Luân, tựa như trong biển rộng bắt được một khúc gỗ trên mặt nước, gắt gao cầm lấy, không nghĩ buông tay.


Cảm thấy ẩm ướt trước ngực, yêu thương trong lòng Ngao Tử Luân lại càng sâu, cúi đầu dán tại lỗ tai hắn nói,” Không cần lo lắng, có ta ở đây, ngươi có thể yên tâm dựa vào.” Ngao Tử Luân hạ quyết tâm, sẽ tìm thời gian thích hợp đem lòng trung thành dư thừa của huynh đệ sơn trại dành cho Vương Hằng tiến hành đặc huấn, hắn tin tưởng chính mình một người cũng có đủ thực lực, cùng tài năng thay đổi cuộc sống sau này.


“ Ai…… Ai muốn dựa vào ngươi ……” Vương Hằng mạnh miệng cải lại.


“ A…… Tiểu hằng thật sự là đáng yêu.” Nâng lên đầu Vương Hằng, mạnh mẽ hôn lên môi hắn, liên tục hấp duẫn, mới đầu Vương Hằng còn giãy dụa phản kháng, nhưng dần dần bị mất phương hướng ở dưới tài nghệ cao siêu của Ngao Tử Luân, chân tay hư nhuyễn, hé ra miệng mặc kệ hắn xâm chiếm cướp đoạt, chỉ bạc ám muội theo khóe môi Vương Hằng trượt xuống dưới cương nghị cằm, duyên dáng cổ, cuối cùng biến mất dưới xương quai xanh mê người…… Hôn đến Vương Hằng không còn khí để thở, Ngao Tử Luân mới buông ra hắn. Đem cằm đặt lên trên vai Vương Hằng, hai người đều thở thở dốc, chỉ một nụ hôn tí nữa đã làm cho Ngao Tử Luân không khống chế được, có thể thấy được sức ảnh hưởng của Vương Hằng đối hắn như thế nào.


Môi Vương Hằng hơi sưng lên tê dại, nhưng trong đầu lại trống rỗng, hắn còn nhớ rõ bi thống cùng vui sướng vừa rồi. Ngao Tử Luân gắt gao vây trụ Vương Hằng, thỉnh thoảng lại động động, cọ cọ, giống như trên người có bọ chó vậy. Thật vất vả hắn (Ngao Tử Luân) mới bình tĩnh hoà nhã, hai người thân mật ôm nhau cùng một chỗ như vậy, bầu không khí trong lúc đó cũng phi thường ấm áp, Vương Hằng không đành lòng phá vỡ, nhưng dần dần bị Ngao Tử Luân cọ phiền, không thể nhịn được nữa quát,” Ngươi động cái gì?”


Ngao Tử Luân ủy khuất, cắm môi, ai oán nhìn Vương Hằng liếc mắt một cái, tay đặt ở trên lưng Vương Hằng dùng sức hướng phía trước nhấn một cái, vật giữa hai chân Ngao Tử Luân thẳng tắp để ở trên bụng Vương Hằng. Vương Hằng lúc đầu còn chưa minh bạch chuyện gì, chỉ nghĩ mình không cẩn thận đụng phải đoản kiếm hắn giấu ở bên hông, nhưng nghĩ lại hình như cảm thấy không đúng, mặc kệ là đoản kiếm gì cũng không thể nhiệt nhiệt như vậy a, lại nhảy dựng nhảy dựng, Vương Hằng mặt đỏ cả lên, vừa thẹn vừa giận, dùng sức tránh vòng tay Ngao Tử Luân ôm ở thắt lưng hắn, không khách khí ở trên vật cứng giữa hai chân Ngao Tử Luân đánh một quyền, hắn nháy mắt kêu lên thảm thiết.


“Thời điểm nào rồi ngươi còn có tâm tình này, cầm thú.” Vương Hằng rống giận.


Vừa rồi Vương Hằng xuất thủ một chút cũng không nhẹ, Ngao Tử Luân ôm chỗ giữa hai chân, đau đến nhe răng nhếch mép, ngoài miệng cũng không yếu thế,” Tiểu hằng, ngươi như thế nào nhẫn tâm hạ thủ, cái này hỏng rồi ngươi về sau không được hạnh phúc nữa đâu.”


“ Vô sỉ, cầm thú.” Vương Hằng tức giận đứng lên, nhìn bộ dạng vô lại nằm ở trên giường kia của Ngao Tử Luân trong lòng Vương Hằng hận đến nghiến răng, nhấc chân ở trên tay chỗ hắn ôm giữa hai chân giẫm lên một cước.
A ~~


Ngao Tử Luân lại hét thảm một tiếng,” Xong rồi xong rồi, Tiểu hằng tinh phúc đã mất, Tiểu hằng…… Ngươi thật đúng là, sao có thể giẫm lên a.” Ngao Tử Luân ôm giữa hai chân, cuộn tròn nằm ở trên giường, một bộ dạng vô lại.


Vương Hằng từ trước đến nay ăn nói vụng về, trong khoảng thời gian ngắn bị ngôn ngữ vô lại của Ngao Tử Luân chọc tức không ít, mở miệng thì không biết nên trả lời như thế nào, thở mạnh hai cái, hung hăng liếc mắt Ngao Tử Luân rồi tức tối rời đi.


Ngao Tử Luân nhìn theo bóng dáng Vương Hằng rời đi, cho đến khi nhìn không thấy nữa, mới thu hồi ánh mắt, xoa giữa hai chân, lẩm bẩm,” Đá thật đúng là đau, may mắn nhờ kỹ năng tránh né lúc trước học được, bằng không về sau Tiểu hằng thật sự sẽ thành quả phụ. Tê ~~ không được, phải thượng dược tốt nhất, bằng không chậm thì nửa tháng khó dậy nổi.” Ngao Tử Luân tư thế khó coi, chầm chậm hướng phía sau bình phong đi đến.


____________*****_____________
“ Chủ tử, đã điều tr.a xong.”
“ Nói.”


“Huyện lệnh nơi đây tên là Liễu Văn, tiến sĩ khánh nguyên niên gian, cùng Thái Phó của Thái Tử trong triều có chút quan hệ, kỳ thật là môn sinh đệ tử, Liễu Văn với vài Quan Huyện phụ cận cùng phú hào nông thôn khác thông đồng làm bậy, thu thuế nghiêm trọng, ức hϊế͙p͙ dân lành, cuộc sống dân chúng phụ cận phi thường gian khổ, bởi vậy không ít người sống không nổi, chỉ có thể chiếm sơn làm cướp.”


“ Hoang đường!” Ngao Tử Luân khuôn mặt phẫn nộ, đập bàn,” Bọn họ còn có vương pháp không, thân là Huyện Lệnh chính là phụ mẫu của dân chúng, nhận bổng lộc triều đình, nên vì dân chúng mưu cầu hạnh phúc, há có thể đối đãi dân chúng như thế, chẳng lẽ bọn họ không sợ Hoàng huynh ta trì tội sao?”


“Những người này bị tiền bạc làm cho mê muội, làm gì còn biết sợ, huống hồ nơi này cách xa kinh thành, trời cao hoàng đế xa, bọn họ căn bản không xem trọng Hoàng Thượng, ở đây thì bọn họ chính là Hoàng Đế, ha ha…… Nói đại nghịch bất đạo một chút, bọn họ có thể sánh bằng Hoàng Thượng sống còn tiêu diêu tự tại hơn, chỉ cần mỗi ngày thay đổi biện pháp cướp đoạt mồ hôi nước mắt nhân dân là được, không giống với Hoàng Thượng mỗi ngày phải rời giường, buổi tối lại phê tấu chương tới giờ tý.”


Nghe lời nói Lăng Tử Tái chứa đầy tức giận, Ngao Tử Luân không biết vì sao nở nụ cười, hơn nữa tươi cười này còn là phi thường sáng lạn,” Xem ra ta nên trở về cùng hoàng huynh đề nghị một chút, sớm đem giang sơn tặng cho người, rồi tìm một chỗ yên tĩnh xinh đẹp làm vua một cõi, tiêu diêu tự tại chẳng phải tốt hơn sao?”


Nghe vậy, Lăng Tử Tái sắc mặt chảy xệ, quỳ xuống đất cầu xin tha thứ,”Thuộc hạ xuất khẩu cuồng ngôn, thỉnh Vương gia thứ tội.”
Ngao Tử Luân giống như không có nhìn đến Lăng Tử Tái quỳ gối dưới chân, chậm rãi uống một ngụm trà,” Tử Tái, ngươi cũng biết là họa từ miệng mà ra?”


“ Thuộc hạ biết sai.”


“ Ngươi nói ra những lời này nếu bị người có tâm nghe được, thêm một chút văn vẻ vào, không chỉ có ngươi còn có gia đình của ngươi, thậm chí là cửu tộc, đều gánh không hết tội, về sau làm việc nói chuyện đều phải lưu một cái tâm nhãn, không cần cho rằng trên đời này ngoại trừ người tốt ra còn lại chính là người xấu. Phải biết, trên đời này còn có rất nhiều người trong lòng ngoài mặt không giống nhau, nhìn như thuần khiết lương thiện kì thực tâm địa gian xảo, đầu óc xấu xa, một khi bị người đó nhìn chằm chằm, thì giống như bị độc xà quấn thân, muốn gở cũng gở không ra, rơi vào tay người như thế chắc chắn làm cho ngươi muốn sống không được, muốn ch.ết cũng không xong.”


Ngao Tử Luân thở dài, Lăng Tử Tái đi theo hắn từ nhỏ, theo hắn lâu như vậy, tuy rằng cũng có chút chỗ bị phá hư, nhưng đều không liên can gì đến biện pháp chỉnh người của hắn. Lăng Tử Tái xuất thân quan lại thế gia, cũng khó giữ nguyên mãi tính tình thuần khiết, nhưng xem ra vẫn còn có chút đơn giản, về sau khó tránh khỏi bị người khác lợi dụng.


“ Tạ chủ tử dạy bảo, Tử Tái đã nhớ kỹ.”
“ Đứng lên đi.”
“ Vâng, chủ tử.”
Buông chén trà trong tay, lỗ tai khẽ nhúc nhích, nhìn nghiêng thoáng qua nóc nhà, lập tức mặt không đổi sắc tiếp tục hỏi,” Tri Phủ phụ cận là ai? Cũng là đồng bọn của Liễu Văn sao?”


“Tri Phủ phụ cận tên là Vương Lăng, làm quan mười năm, tác phong rất tốt, dân chúng đều xưng thành Vương thanh thiên, dân chúng ở nơi đó không quá vạn người.”


“ Xem ra Vương Lăng này rất được lòng người. Nhưng hắn cai quản Quan huyện cấp dưới hồ đồ như thế, đã vậy cũng không thấy hắn đi tuần tr.a gì hết, vẫn là nói bọn họ cùng một giuộc?…… Cấp Ti Tình Các truyền lại tin tức, làm cho bọn họ hảo hảo điều tr.a Vương Lăng này cho ta.”
“ Vâng.”


“ A~~” Ngao Tử Luân đột nhiên cười lạnh một tiếng, ngón tay ở trong nước trà chạm một chút, gợi lên một giọt thủy, ngón tay bắn ra, hướng về nóc nhà vọt tới.


Tên nghe lén nằm sấp trên nóc nhà, đột nhiên thấy không khí khác thường, bên tai tiếng xé gió vang lên, vội vàng nhảy lên hướng bên cạnh né tránh, nhưng vừa đứng lên chân đã mềm nhũn, nháy mắt ngã ngồi ở trên nóc nhà, thân hình rất là chật vật, lúc này ám khí đã muốn gần trong gang tấc, hắn liều mạng dùng hết sức lực hướng bên cạnh né trong tít tắt, may mắn tránh xa điểm trí mạng được một đoạn. Bọt nước đánh vào cơ thể, bên trong chân khí lập tức hỗn loạn, đấu đá lung tung, hắn vội vàng điểm mấy chỗ đại huyệt trên người, cũng may hắn phản ánh mau lẹ, bằng không hiện tại đã muốn tẩu hỏa nhập ma kinh mạch rối loạn mà ch.ết.


“ Đem người đưa đến địa lao.” Ngao Tử Luân lãnh lùng nói.
Lăng Tử Tái run lên, vội vàng nhảy lên nóc nhà, dẫn theo người hướng địa lao.


“ A~~ không biết tự lượng sức mình.” Ngao Tử Luân lạnh nhạt cười, không khí ôn hòa, bộ dạng không đứng đắn, cười đùa, trêu chọc, vào lúc này đều biến mất không dấu vết, mà thay vào đó là sự u ám làm cho người ta sợ hãi.
____________*****_____________


Một ngày sau, Ti Tình Các truyền tin tức đến, Vương Lăng có thể dùng. Ngao Tử Luân ngay lập tức viết một phong thư, lệnh Vương Lăng trong vòng một tháng đem những tên Quan Huyện tham ô nơi biên thuỳ trừng trị sạch sẽ, cũng đem những mối quan hệ rắc rối của bọn phú hào nông thôn điều tr.a rõ ràng, lấy tất cả tiền tài thu được chia lại cho người dân ở địa phương đó, hơn nữa ở trong thư Ngao Tử Luân còn nói rõ cho Vương Lăng biết, khiến hắn yên tâm mạnh dạn làm việc, mặc kệ phát sinh chuyện gì đã có Tiểu Vương Gia hắn chống lưng.


Cùng ngày, Vương Lăng cho người quất roi thúc ngựa đem hồi âm trở về, trong thư văn tự ít ỏi chẳng có bao nhiêu, nhưng lại thể hiện rõ lòng trung thành cùng quyết tâm của mình,‘Người trong nhà được Vương gia mời đến tệ xá, trong lòng hạ quan cảm kích vạn phần, mong Vương Gia đối xử tử tế, một tháng sau hạ quan lại đến xin thăm viếng.’


Khẩu khí mặc dù ngông cuồng, nhưng Ngao Tử Luân sau khi xem bức thư, lại cười ha ha lên, hô to,”Giống lắm, rất giống với suy nghĩ của ta.” Ngao Tử Luân muốn nói đến chính là tính nết của Vương Lăng, nếu trong thư Vương Lăng biểu hiện ra nho nhược hoặc là nịnh nọt, có khả năng Ngao Tử Luân sau chuyện này sẽ cho người ta thu thập hắn một chút, nhưng mọi chuyện đều ngược lại nên khiến cho Ngao Tử Luân rất hứng thú.


“ Tử Tái đem người trong ngục nọ đến Thiên Viện, thay hắn chữa trị…… Còn có, xuống núi tuyển vài cô nương trẻ tuổi xinh đẹp, phái đến chiếu cố người đó.” Ngao Tử Luân khóe miệng gợi lên, cười xấu xa.


Sau một tháng, cái tên Vương Lăng đều làm cho những Quan Huyện phụ cận, phú hào nông thôn phải e sợ, mỗi ngày lo lắng không yên, sợ vị Diêm La vương kia đến nhà bắt người, xét nhà ( bởi vì Vương Lăng làm việc rất nghiêm khắc, không sợ cường quyền, chỉ dựa vào chứng cớ, không phải ai cũng bắt, hết thảy đám Quan Huyện cùng phú hào nông thôn đều xưng hắn thành Diêm La vương). Đem tham quan ô lại cai quản quét sạch sau đó, Vương Lăng lại đem quan viên ở trên phái xuống bố trí đến khu vực thích hợp, rồi mới đi tịch thu tài sản phân phát cho người dân thật hợp lý.


Nhưng sau đó lúc ngay cả vạn dân đến tạ ơn cũng chưa kịp tiếp, đã vội vàng mang theo hai nha dịch chạy tới sơn trại. Nửa đường vừa vặn gặp được xe ngựa xa hoa hộ tống người trong lòng Vương Lăng trở về, Vương Lăng lúc này nôn nóng không thể không vào bên trong xe, sau khi đi vào nhìn đến cảnh tượng bên trong, mặt Vương Lăng lập tức đen như đáy nồi. Cường ngạnh đem người yêu ôm vào trong lòng, hung hăng trừng mấy hồ ly tinh trước mắt, trong lòng mắng to Ngao Tử Luân, cả người không liên quan cũng không tha.


____________*****_____________


Tham quan ô lại lập tức bị hành quyết sau đó, trên sơn trại cũng ăn mừng vài ngày, sau Ngao Tử Luân cùng Vương Hằng bàn bạc, chuyện chúng huynh đệ sơn trại nên đi hay ở. Bọn họ đi theo Vương Hằng chiếm sơn làm cướp cũng vì muốn có một ngụm cơm ăn, hiện tại đã không còn tham quan ô lại ức hϊế͙p͙ dân lành, bọn họ có thể ‘Cải tà quy chính’, quay về làm lương dân, có nhà có đất còn có thể đường đường chính chính lấy một người vợ, không cần phải ngày ngày chém giết. Vương Hằng đem ý tưởng này nói cho mọi người trong sơn trại, thì gần như một nửa số người chọn trở về trồng trọt, làm một con người đàng hoàng.


Nhìn một nửa huynh đệ còn lại, Vương Hằng cất cao giọng nói:” Các huynh đệ cứ yên tâm ở lại trên núi, một ngày còn có Vương Hằng ta thì còn có các huynh đệ.”
“ Úc ~~ Đại đương gia vạn tuế!”
“ Nguyện sống ch.ết đi theo đại đương gia!”


“ Quá tuyệt vời!” Mọi người cao giọng hoan hô.


Thấy cảnh đó, Ngao Tử Luân đen mặt, rất mất hứng chau mày, hắn mất nhiều công sức đem đời sống nơi này chỉnh đốn như vậy, là muốn làm cho toàn bộ sơn phỉ quay về làm người dân đứng đắn, có vậy Vương Hằng mới có thể không lo không nghĩ đi theo hắn, ai ngờ đến còn có nhiều người không biết tình thú như vậy.


Ngao Tử Luân ra sức giẫm Vương Hằng một cước, thở phì phì, xem ra hắn phải nghĩ chút biện pháp, đem những người còn thừa này đuổi đi, làm cho Vương Hằng chỉ thuộc về một mình hắn.
Hết đệ thập nhị chương
Áp Trại Phu Nhân






Truyện liên quan