Quyển 1 - Chương 1-8: Cổ tích Archimedes (8)

Chỗ ở của nghi phạm thứ tư cùng tòa nhà với Giang Tâm. Lúc Chân Ái đi lên cầu thang, nhìn qua phòng ký túc xá của mình một cái, dây cách ly vẫn giăng ở đó, căn phòng trống vắng.


Có người vỗ nhẹ bả vai cô, quay đầu lại là Ngôn Tố. Hành động của anh tuy vẫn còn ngượng ngập, vỗ vỗ hai cái, không nhiều không ít, trấn an với vẻ mặt trang nghiêm: “Đừng sợ.”


Đây chính là động tác an ủi của Owen từng làm với cô vào hôm xảy ra chuyện. Chân Ái phát hiện, kể từ sau khi thấy Owen thường xuyên vỗ vai cô an ủi khích lệ, Ngôn Tố liền học theo kỹ năng này.


Nhưng động tác của anh rất vụng về, giống như vỗ đầu một chú cún vậy. Cô đoán, một mặt anh rất chân thành muốn làm bạn, một mặt lại không chịu khống chế mà nghĩ đến đủ loại số liệu cho thấy trên thân chó mang theo rất nhiều loại vi khuẩn ký sinh.


Nhưng dù sao đi nữa, sự chu đáo của anh đủ làm lòng cô ấm áp.


Cuối tuần, bạn cùng phòng với Dương Chân không ở đây, trong phòng chỉ có một mình cô ta. Cô ta vừa đi siêu thị về, đang ăn mì tôm, ngồi trước máy tính lướt facebook. Không hiểu sao Chân Ái liền nghĩ đến “luận chia tay” mà sáng nay Ngôn Tố dùng để nói về Eva.


available on google playdownload on app store


Dương Chân giống với ba nghi phạm khác, cũng coi như là phối hợp với câu hỏi của Jasmine, nhưng câu trả lời của cô ta lại giống những người khác một cách lạ thường.
Không có chứng cứ ngoại phạm? Đi bơi một mình.
Quan hệ của Giang Tâm và Taylor? Thường xuyên gây gổ.


Cô và Giang Tâm từng cãi vã kịch liệt phải không? Do xô đẩy lúc tập bài đội cổ động.
Có ai thù hận Giang Tâm không? Không có, cô ta vạn người mê, hoạt bát đáng yêu.


Trong mắt Chân Ái, Dương Chân và những người khác giống nhau, hỏi gì đáp nấy, không nói thừa một câu, trông rất phối hợp nhưng thật ra lại vô cùng cẩn thận. Có lẽ chỉ có Ngôn Tố mới có thể nhìn ra sự khác thường. Nhưng anh không quan sát Dương Chân mà lướt nhìn phòng ký túc xá.


Căn phòng gọn gàng sạch sẽ, không có gì bất ổn. Sách vở, mỹ phẩm, quần áo đều có chừng mực, phong cách khá cởi mở, không thích hợp lắm với tính cách lạnh lùng của cô ta.
Ngôn Tố nhìn về phòng tắm, hỏi: “Cô thích sạch sẽ à?”
“Không.”
“Có bạn trai không?”


“Cũng... không có.”
“Cô có biết tờ giấy cuối cùng nạn nhân ghi lại là gì không?”
“Không biết.”


Trong mắt Jasmine, chuyến thăm hỏi cuối cùng vẫn không thu hoạch được gì. Đi khỏi tòa nhà ký túc xá, trời đã tối. Jasmine đứng trong gió đêm lạnh lẽo, không cam lòng cắn môi. Bốn người này rõ ràng rất phối hợp điều tra, nhưng chẳng ai có manh mối quan trọng cả. Cô ta vốn muốn ăn cơm với Ngôn Tố, thuận tiện hỏi thử ý của anh, nhưng Sở Cảnh sát tạm thời có việc, chỉ có thể vội vàng trở về.


Chân Ái đi theo sau Ngôn Tố, thong thả bước xuống bậc thang. Anh đột ngột dừng lại, suýt nữa cô va phải người anh. Lần này anh không cười cô phản ứng chậm, mà đứng thẳng tắp trong màn đêm cười nhạt: “Giống như tôi nói, mọi người đều nói dối.”


Giữa màn đêm, bóng lưng của anh rất thẳng, đôi mắt cũng bị màn đêm nhuộm thành màu đen nhánh, như đá vỏ chai dưới nước gợn lăn tăn, sắc sảo hiểu thấu tất cả.


Qua ba lần ý tưởng gặp nhau ngắn ngủi vừa rồi, Chân Ái mong đợi được biết ý nghĩ trong đầu anh: “Anh nhìn được Dương Chân nói dối từ hành động à?”


“Lúc tôi hỏi cô ta, cô ta trả lời gần như không chút nghĩ ngợi. Không phải là thi vấn đáp kiến thức, người bình thường đều suy nghĩ trong chốc lát.”


Chân Ái nhớ đến nhận xét lúc trước của anh về Triệu Hà: xấu hổ, lảng tránh, đối mặt, ánh mắt, thời gian, từng tham số thay đổi rất nhỏ cũng có thể phán đoán một người có nói dối hay không, anh thành tinh mất rồi.


Ngôn Tố: “Cô ta không có bạn trai nhưng đã có người trong lòng. Cô ta nói không thích sạch sẽ nhưng thật ra lại thích.”
“Thích sạch sẽ thì tôi nhìn ra được, nhưng còn bạn trai?”


“Có bạn trai hay không là câu hỏi rất đơn giản, nhưng cô ta lại do dự, điều đó chứng minh cô ta có người trong lòng, rất thích. Thế nên khi người khác hỏi, cô ta định trả lời “Có”. Còn quần áo và mỹ phẩm của cô ta, cô không cảm thấy quen sao?”
“Giống phong cách của Giang Tâm?”


“Một cô gái bắt chước cô gái khác, hoặc là thích, hoặc là ghen tị.” Nói xong, Ngôn Tố bỗng hỏi tiếp: “Cô có chú ý đến túi giấy mua hàng trên bàn của cô ta không?”
“Hình như là khăn mặt và đồ dùng linh tinh hằng ngày.”


“Trí nhớ không tệ.” Ngôn Tố cong cong khóe môi, “Nhưng trong phòng tắm không có khăn cũ, trong thùng rác cũng không có.”


Chân Ái vừa được nhắc nhở, bỗng chốc mọi thứ dần trở nên rõ ràng: “Không ai vứt bàn chải đánh răng cũ khi chưa mua bàn chải mới, cũng sẽ không vứt khăn cũ khi chưa mua khăn mới, trừ khi cái cũ đã dính phải cái gì không nên dính.” Đầu cô chợt lóe lên sáng ý: “Hiện trường có một vết máu từng bị lau chùi.”


“Thông minh.” Ngôn Tố không hề keo kiệt khen ngợi.


Chân Ái mím môi, ngoài mặt thản nhiên nhưng trong lòng không kìm nén được niềm hưng phấn và kích động. Cô thích suy nghĩ và đối thoại kích thích như vậy. Cô bỗng phát giác, trong lúc vô tình cô đã bị anh dẫn dắt cuốn vào vụ án này rất nhiều, tham gia như vậy khiến cô rất vui vẻ.


Thật ra anh không hề khó gần như vẻ bề ngoài. Điều anh cần chỉ là một người phù hợp để nói chuyện, có cùng trình độ với anh mà thôi.
Vấn đề khó khăn theo đó mà đến, hiện giờ vừa nhìn đã thấy bốn người này đều đáng nghi.
Chân Ái hỏi Ngôn Tố: “Anh biết hung thủ là ai không?”


Anh thản nhiên nói: “Không nói cho cô biết.”
Chân Ái hơi ngỡ ngàng, khi nãy còn nói chuyện yên lành, sao người này nói thay đổi là thay đổi ngay vậy?
“Tại sao không nói cho tôi biết?”
Ngôn Tố cau mày, không mấy vui vẻ đưa mắt nhìn xuống: “Đói bụng rồi.”


“Ai cơ?” Chân Ái không nghĩ ra đói bụng rồi là lý do gì?
“Tôi.” Mắt anh nhìn về phía trước, nhàn nhã nói: “Trước khi tôi được thỏa mãn nhu cầu thực phẩm, tôi sẽ không thỏa mãn bất kỳ nhu cầu hiếu kỳ nào của cô.”
“Sắp ăn cơm rồi, anh khó chịu như vậy làm gì?”


Anh hơi nghiêng đầu, liếc xéo cô: “Tôi không khó chịu. Câu tôi nói vừa rồi chỉ là thái độ nhất quán của tôi, nhưng chỉ thế mà cô suy đoán tôi rất khó chịu, điều này không có quan hệ nhân quả gì cả.”


Chân Ái há hốc miệng, không còn đủ sức để phản bác nên đành từ từ ngậm miệng lại.
Owen đuổi kịp hai người: “Lỡ mất giờ đặt nhà hàng, hết chỗ rồi.”
Trái lại Ngôn Tố thản nhiên tiếp nhận, sải bước đi về phía xe: “Tự nấu.”
Owen nói: “Cho Ái sống cùng nhà cậu đi.”


Ngôn Tố khựng lại, chăm chú nhìn Chân Ái: “Tại sao?”
Chân Ái chưa kịp ngăn cản thì Owen đã cất lời: “Nhà trọ cũ của Ái ồn quá nên trả lại rồi, chưa tìm được chỗ ở mới, có thể cho cô ấy ở chỗ cậu vài ngày không?”
Ngôn Tố khó hiểu: “Không phải cô ấy có ký túc xá sao?”


Owen: “Ký túc xá đó vừa có người ch.ết.”
Ngôn Tố lại càng khó hiểu hơn: “Lẽ nào không phải càng yên tĩnh sao?”
Đầu óc tên này vận hành thế nào vậy?
Owen tối sầm mặt: “Cậu để một cô gái ở trong căn phòng vừa xảy ra vụ án giết người à?”


“À.” Ngôn Tố bừng tỉnh ngộ, quay đầu lại nhìn Chân Ái, ra vẻ rất thông cảm. “Hóa ra cô sợ ma. Nhưng cô phải tin tưởng khoa học, trên thế giới này không có hồn ma đâu.”


Chân Ái bình tĩnh nói: “Tôi không tin có ma, nhưng không phải trên đời có một loài sinh vật còn đáng sợ hơn cả ma sao?” Cuối cùng cô cụp mi mắt, độc thoại: “Tuy tôi cũng không sợ loài sinh vậy này.”


Ngôn Tố khẽ híp mắt, bóng đêm khiến khuôn mặt nhỏ nhắn của cô gái trắng sáng, đôi má còn vương lại nét ửng đỏ do vừa ra khỏi phòng, đôi mắt xinh đẹp đen thẫm như màu mực, kỳ ảo lại lạnh nhạt, không gợn chút tâm tình. Như thể vạn vật trên đời chưa từng ảnh hưởng tới cô, chưa từng để lại dù là một chút dấu vết trong mắt cô. Anh đăm chiêu nhìn cô hồi lâu, tựa như đang suy nghĩ gì đó, đáp án cuối cùng là: “Không được.”


Owen thất bại, suýt nữa gầm lên: “Nể mặt Thượng đế, S.A. cậu ga-lăng chút đi!”
Ngôn Tố tự nhiên phản bác: “Hóa ra tiêu chuẩn xác định ga-lăng là mời cô Chân Ái về nhà ở.”
Owen gần như vò đầu: “Tại sao? Nhà cậu có cả đống phòng kia mà.”


Người nào đó nói lời chính nghĩa: “Cô ấy sẽ phá hỏng cân bằng trong nhà.”
“Cân bằng gì chứ?”
“Nhà tôi ngoại trừ Marie, Isaac và Albert ra chẳng có bất cứ sinh vật giống cái nào. Hormone giống cái là một loại phân tử cảm tính, tôi bài xích bất cứ nhân tố cảm tính nào.”


Chân Ái gian nan lý giải mãi, kết quả đỉnh đầu hiện lên một dãy những dấu chấm hỏi.
Owen giải thích: “Marie là nữ giúp việc người Singapore, Isaac là con vẹt, Albert là con cá nhiệt đới.”
Chân Ái không thể tin được, “Anh dùng tên của Einstein(*) và Newton(**) đặt tên cho thú cưng sao?”


(*) Albert Einstein (1879 - 1955) là nhà Vật lý lý thuyết người Đức, người đã phát triển thuyết tương đối tổng quát, một trong hai trụ cột của Vật lý hiện đại.


(**) Isaac Newton (1643 - 1727) là một nhà Vật lý học, nhà Thiên văn học, nhà Triết học, nhà Toán học, nhà Thần học và là nhà Giả kim người Anh, được nhiều người cho rằng là nhà khoa học vĩ đại và có tầm ảnh hưởng lớn nhất.


“Dù tôi đánh giá cao cô đã nhìn ra xuất xứ tên các cô nàng nhưng tôi không thích thái độ của cô với chúng.” Ngôn Tố kiêu căng hất cằm, rất bất mãn. “Albert là con cá nhiệt đới rất thông minh, còn Isaac thuộc được ba định luật Newton bằng tiếng Anh, khẩu âm quận Devon nước Anh. Còn nữa, nó rất thích ăn táo.”


Chân Ái gật đầu: “Anh chọn Marie làm nữ giúp việc không phải vì tên cô ấy giống với Marie Curie chứ?”
Ngôn Tố nheo mắt nhìn cô hồi lâu, mím môi: “Cô thông minh hơn tôi tưởng. OK, cô có thể tá túc ở nhà tôi.”
Một giờ sau...


Chân Ái ngồi bên quầy bar của căn bếp kiểu mở, nghi ngờ nhìn người đàn ông thân hình cao ráo đã cởi áo khoác đang nấu ăn trong bếp. Cô chưa từng thấy ai nấu ăn lại dùng đến cốc chia độ, ống nghiệm, cân tiểu ly và ống nhỏ giọt. Toàn bộ món chính phối với rau, đồ gia vị đều sắp chỉnh tề theo thứ tự trước sau. Như người bạn nhỏ chịu huấn luyện quân sự, ngoan ngoãn xếp hàng đứng nghiêm trong đĩa.


Người nấu ăn đang nhẩm tính số giây trong đầu, xem đúng giờ dùng phân lượng, thứ tự không hề lộn xộn.
Owen ở một bên uống nước, Ngôn Tố nhẩm giờ chẳng hề sai lệch với đồng hồ, Chân Ái kinh ngạc ngước nhìn: “Dù sao cũng phải ăn mà, đâu cần chính xác như vậy.”


Ngôn Tố không thèm đếm xỉa đến cô.
Owen huých tay Chân Ái, nói: “Nhìn thấy không, cậu ta vậy mà vẫn phân tích người khác có ham muốn khống chế.”


Ngôn Tố: “Đây không phải là khống chế. Nấu ăn là một môn khoa học, cắt mì, thả mì, tỷ lệ kích cỡ thực phẩm, độ lửa, thứ tự thức ăn, thời gian kiểm soát, chỉ số mỗi một mục đều ảnh hưởng đến kết quả cuối cùng. Giống như làm thí nghiệm hóa học vậy.”


Yên lặng như tờ, không đúng, ba con quạ đen bay qua đỉnh đầu Chân Ái mới phải. Cô suy nghĩ vài giây, mới do dự, “Ồ...” một tiếng, tỏ vẻ cô đã hiểu.


Món ăn được mang lên, mắt Chân Á trố ra. Nhân hạt thông, đỗ xanh bày thành hình vòng tròn ruộng mạch(*), hạt ngô ngọt tạo thành hình hoa hướng dương Van Gogh, tôm và rau củ là kim tự tháp Maya, cá hồi mù tạc là Trường Thành nhỏ, thịt bò ớt xanh là tam giác Pascal.


(*) Vòng tròn ruộng mạch: Vòng tròn hình thành trên cánh đồng.
Chân Ái nuốt một cái: “Anh làm thành như vậy là cho người ăn à?”
Trọng điểm của cô là ở chỗ cho người ĂN. Nhưng Ngôn Tố lại hiểu là cho NGƯỜI ăn.


Vì vậy anh không hiểu ra sao: “Tại sao cô phải chất vấn thuộc tính người của bản thân chứ?”
Chân Ái: “...”
Chân Ái tiến lên, nếm thử một miếng, khen ngợi: “Ngôn Tố, nếu anh không phá giải mật mã nữa có thể đi làm đầu bếp đấy.”
Lời khen như vậy không khiến Ngôn Tố có chút phản ứng.


“Cô thật dễ bị mua chuộc.” Anh khinh bỉ, “Nếu như am hiểu thứ gì thì phải làm nghề liên quan đến thứ đó, vậy tôi có một trăm cái mạng cũng không đủ sống.”
“Tại sao?”


“Con bạc, kẻ trộm mộ, trộm cắp, đầu bếp, người làm bánh, thầy dạy đàn piano, thầy dạy đàn violon, tay cờ vây, tay cờ vua... Không phải tôi sẽ mệt ch.ết sao?”
Anh chỉ trần thuật lại sự thật, nhưng không ngờ Owen nghe xong lại có vẻ rất muốn đánh anh, quát lên: “Câm miệng!”


Chân Ái: “Con bạc? Anh tính nhẩm rất cừ à? Đã từng chơi ở sòng bạc Las Vegas chưa?”
Sắc mặt Ngôn Tố hơi xám đi: “Tôi nói nhiều như vậy cô chỉ nghe thấy một thứ... còn là thứ tôi khinh thường nhất.”


Anh không vui cúi đầu ăn cơm, Chân Ái định vãn hồi: “Vậy tại sao anh lựa chọn phân tích mật mã, logic và hành vi?”
Ngôn Tố chẳng buồn để ý.
Chân Ái hỏi tới: “Tại sao vậy?”
“Bởi vì chỉ số thông minh quá cao, không muốn phí của trời.”
Chân Ái hoàn toàn á khẩu.


Owen: “Ái, em không thích ăn cá hồi à?”
“Đâu có.”


“Vậy sao em chẳng ăn miếng nào vậy? S.A. cắt rất cừ.” Nói đến đây, Owen không nhịn được cười: “Cậu ta thật sự đã từng tính toán độ ngon miệng khi thay đổi độ dày của thịt cá hồi đấy, lại còn cân đo đong đếm tỷ lệ nước tương mù tạc nữa kia.”


Ngôn Tố nhanh chóng nói: “Người thông minh thích ăn cá, người đần độn không thích ăn đâu.”
“...” Chân Ái cũng phân cao thấp: “Cá hồi sống có thể mang theo vi khuẩn Salmonella(*), nhiều loại vi khuẩn cầu trùng viêm ruột,... Còn mang theo rất nhiều ký sinh trùng và tuyến trùng(**).”


(*) Vi khuẩn Salmonella thường là nguyên nhân gây ra bệnh tiêu chảy, nhưng cũng có thể lây bệnh sang các bộ phận khác của cơ thể bao gồm máu, xương và khớp xương.
(**) Tuyến trùng là loài động vật thân mềm (nhuyễn thể) sống trong đất, hình dạng giống như những con giun con rất nhỏ.
Một đám quạ bay qua không trung bàn ăn.


Dao nĩa của Owen rơi xuống đĩa, đau khổ nằm bò xuống bàn, rầu rĩ oán trách: “Ái, nếu em cũng như vậy tôi thật sự sẽ điên mất.”
Chân Ái cười cười: “À, tôi chỉ nói đừa chút thôi, cá hồi vẫn rất ngon mà.”


Sau bữa cơm tối, Owen vào rừng tản bộ một mình, Ngôn Tố đọc sách trong thư phòng, Chân Ái thì theo Marie đi xem phòng.
Tầng hai mang phong cách lâu đài kiểu Âu cổ điển, thảm len, tranh thạch bích, hành lang yên tĩnh rối rắm, nếu không có nữ giúp việc dẫn đường chắc chắn sẽ bị lạc.


Phòng cô kế bên phòng Ngôn Tố, trang trí đơn giản, gọn gàng, sạch sẽ.
Marie trải giường giúp cô, vừa dọn dẹp vừa lẩm bẩm nói xương Ngôn Tố không tốt, nên giường trong nhà đều là bản cứng, còn thầm thì: “Cậu ấy là kỳ tích.”


Chân Ái không hiểu, cũng không hỏi, thu dọn xong cùng đi xuống nhà với Marie.


Đến phòng sách, hai mắt Ngôn Tố khép hờ ngồi trên xe lăn, hai chân thon dài gác lên ghế piano. Không biết đang nghỉ ngơi hay đang suy tư. Có lẽ đôi mắt hiểu rõ lòng người nhắm lại nên giờ phút này anh trông vô cùng thanh nhã, thậm chí còn có chút ủy mị.


Giữa piano và giá sách có mấy thật dài rũ xuống kẹp từng dãy hình và giấy ghi chép hiện trường.
“Đang suy nghĩ chuyện bằng chứng à?” Chân Ái không có chỗ ngồi, đành đứng dựa vào piano.


Ngôn Tố mở mắt, thấy cô đang đứng thì nhích hai chân qua bên này một chút. Chân Ái nhìn dấu gót chân từ từ biến mất khỏi ghế piano, trong lòng lấy làm lạ, ngồi xuống bên chân anh.


“Không phải.” Anh khép hờ mi mắt, không biết đang nghĩ gì, lúc ngước mắt lên đã khôi phục lại vẻ sáng trong, “Biết tại sao bốn người này đều trả lời tương tự không?”
Chân Ái không đáp, cô biết thời khắc này anh thích tự nói một mình.


“Bởi vì câu trả lời mơ hồ nhất là câu trả lời an toàn nhất. Mỗi người đều có chuyện muốn giấu, nhưng lại muốn biết cảnh sát có biết chuyện mình giấu hay không.”


Chân Ái khẽ cắn khóe môi, dưới ánh đèn, đôi mắt đen như mực sáng lấp lánh, “Nhưng anh muốn nói vụ án nhỏ kiểu này hoàn toàn không làm khó được anh, có phải không?”


“Phải. Trong trao đổi của con người, 75% là phi ngôn ngữ. Chó dù lời họ nói ra 25% là nói dối, tôi cũng có thể thấy được 75% chân thật.” Ngôn Tố giơ tay lên lướt qua phím piano, một chuỗi nốt nhạc thánh thót vang lên, “Thật tiếc, họ đụng phải tôi.”


Lời nói tự phụ, kiêu căng như vậy phát ra từ miệng anh lại trở nên vô cùng chân thật. Hôm nay lúc phỏng vấn nghi phạm, cô đã thoáng nhìn ra tia chớp trong đầu anh.


Chân Ái bặm môi, là vì anh cô mới tham gia thế giới mới mẻ và xa lạ bên ngoài, cô thấp thỏm luống cuống, lại vui vẻ mong đợi. Nhưng ngoài mặt cô vẫn thản nhiên, ngước mắt nhìn thẳng vào anh.
Đối mặt quá trực tiếp thế này khiến sắc mặt anh cứng đờ, “Sao vậy?”


“Vậy mà anh không suy đoán tính cách của họ. Ví dụ như Taylor không quá cởi mở, Văn Ba cẩn thận dè dặt, Triệu Hà thuận lợi mọi bề, Dương Chân cá tính kỳ quặc.”
Ngôn Tố khinh thường: “Kiểu người như cô nói ra phân tích hành động sẽ bị người ta đánh ch.ết.”


Chân Ái nhún vai tỏ vẻ không sao cả. Ngôn Tố hơi cúi đầu, tròng mắt sáng màu lẩn khuất dưới làn mi, “Căn cứ vào chứng cứ có thể suy đoán sự thật, nhưng tự tiện vẽ ra bức họa tâm lý người khác thì quá gượng ép. Đây không phải là kẻ tình nghi trong vụ giết người liên hoàn. Bốn người họ rất bình thường đứng trước mặt chúng ta, thậm chí còn không thể gọi là người bị tình nghi. Lấy kiến thức chuyên nghiệp của bản thân theo dõi tâm lý người bình thường rồi đưa ra kết luận, đây là xâm phạm trên tinh thần. Đây chắc chắn không phải mục đích tôi học những chuyên ngành này.”


Chân Ái hơi kinh ngạc, trong nháy mắt lặng lẽ bị rung động bởi chính khí trào dâng trong anh. Có khí thế cũng biết kìm hãm, đây mới là người đàn ông chân chính đáng dựa, đáng tin. Thảo nào trẻ như vậy đã làm cố vấn đặc biệt cho FBI và CIA. Không ít người có kỹ năng chuyên nghiệp, nhưng anh phân rõ ranh giới như vậy mới là nhân tài đáng quý nhất.


Ngôn Tố bổ sung: “Phân tích hành động không phải là ngành học đơn độc, cũng không phải thần kỳ như mọi người tưởng tượng. Nhiều khi cần có sự giúp đỡ của tâm lý, pháp chứng, điều tra. Đôi khi, ngay cả chứng cứ cũng có thể là giả.”


Lòng Chân Ái bỗng lặng phắc như tờ, nghe thấy tiếng tim mình đập chậm rãi.
“Ban đầu anh nói thiếu ba món đồ, ngoại trừ hộp trang sức và hộp nhẫn, món thứ ba hẳn là tờ giấy, nhưng sao anh lại xác định được hiện trường có tờ giấy?”


Ngôn Tố gỡ một tấm hình trên dây xuống, đưa đến trước mặt Chân Ái.


Là hai vết đặc tả để lại sau khi bàn trang điểm được phun sương. Một cái là hình chữ nhật, một cái là hình vuông. Phía trên vết hình chữ nhật có một góc tam giác nhỏ nhô ra, được anh khoanh vòng màu đỏ vô cùng rõ ràng.


Chân Ái tâm phục khẩu phục, lúc đó ở hiện trường anh đã nhìn ra. Khả năng quan sát của anh quả là quá nhạy bén.
“Hóa ra vật bị hộp trang sức đè lên là tờ giấy. Hiện giờ hộp trang sức rơi xuống đất, nhưng tờ giấy thì biến mất.”


“Ừ, tôi đã bảo người kiểm tr.a kỹ nơi đó, không hề có dấu vết keo khô của giấy nhắn.”
“Có phải hung thủ đã lấy đi hay không?”
“Khả năng không lớn.” Ngôn Tố đặt cốc thủy tinh vững trên nắp đàn piano, hờ hững nói.


“Hộp trang sức là lúc có người rút tờ giấy kia ra không cẩn thận làm rơi xuống đất. Sở dĩ rút ra là vì vị trí đứng của người đó bất tiện, không muốn giẫm lên vết máu. Khoảng cách quá xa, không thể cầm hộp trang sức lên để lấy giấy ra. Trang sức rơi vào vũng máu, lại không dính máu, cho thấy lúc người đó lấy giấy, vết máu đã bắt đầu đông lại. Tôi không cho rằng hung thủ lấy về. Nếu như ban đầu hắn muốn lấy thứ gì đó thì nhất định sẽ không quên đâu.” Anh dựa lưng vào ghế, “Cho nên nói, trước khi chúng ta phát hiện ra hiện trường gây án, đã có người đến đó rồi.”


Anh giống như một thầy phù thủy, hoàn toàn khống chế tư tưởng của cô. Đầu óc cô trống rỗng, chỉ có thể nghe thấy tiếng nói trầm bổng lại thanh nhã của anh, nó thong thả như tiếng đàn piano tao nhã, kéo tơ lột kén vạch trần vụ án.


Đây là những thứ cô chưa bao giờ tiếp xúc, chứng cứ, suy luận, chi tiết, tất cả đều căng thẳng lại kích thích, chỉ mỗi một điểm nhỏ xíu cũng khiến toàn cơ thể được lên dây cót. Gom góp từng điểm, tại một khắc nào đó của tương lai, lượng biến khiến chất biến.


Đó là chuyện rung động lòng người biết bao!
Cô nghiêm túc nhìn anh, ý tưởng đột phá, không biết đầu óc anh vận hành thế nào, rất muốn giải phẫu xem thử.


Ánh mắt Ngôn Tố vừa chuyển hướng, không ngờ hứng trọn ánh mắt lặng lẽ của Chân Ái. Giống với ngày thường, rất tinh khiết, lại rất sâu trong, không tiết lộ bất cứ cảm xúc nào, không có bất cứ lý luận hành động học, tâm lý học nào có thể dựa vào.


Từ lần đầu tiên gặp mặt, sau khi anh nhận ra lượng lớn thông tin của cô, thì không nhìn ra cô đang nghĩ gì, không còn tin tức mới có thể bổ sung.


Đúng là một cô gái kỳ lạ, càng tiếp xúc lại càng không nhìn ra. Kỳ lạ hơn là suy nghĩ của họ lại có thể hợp rơ với nhau, luôn có chuyện để nói, tiết tấu ăn khớp, không hề lệch pha.
Chân Ái hỏi: “Có phải... anh đã biết hung thủ là ai không?”






Truyện liên quan