Quyển 1 - Chương 1-9: Cổ tích Archimedes (9)
Chân Ái hỏi: “Có phải... anh đã biết hung thủ là ai không?”
Anh thờ ơ “ừ” một tiếng.
“Vậy anh đang đợi cái gì?”
“Hung thủ rời khỏi hiện trường thế nào?” Ngôn Tố chắp hai tay, chống cằm, ánh mắt sắc bén nhìn vào hư không.
Chân Ái cau mày, kế hoạch ban đầu của hung thủ là dìm ch.ết nạn nhân, vậy làm sao khiến bản thân không bị vấy máu, hoặc bị vấy máu nhưng an toàn rời khỏi?
Ngôn Tố nhìn vào hư không, ngẩng đầu trông ra cửa sổ kính hoa văn màu trên trần phòng sách cao cao. Bên ngoài là đêm đen khôn cùng, tôn lên vẻ rực rỡ của bức tranh sắc màu trên kính. Anh bỗng nói: “Nhớ lại hồi bé nghe chuyện cổ tích, thế giới ấy luôn phân rõ thiện ác, vô cùng đơn giản.”
Chân Ái kính ngạc: “Hồi bé anh cũng đọc truyện cổ tích à?”
Ngôn Tố ra vẻ “đây không phải là điểm mấu chốt”: “Mẹ tôi là một người phụ nữ thần kỳ, sau khi tôi có năng lực hành vi mới thoát khỏi sự tàn phá từ truyện cổ tích của mẹ. Sau hai tuổi, tôi thà nghe học giả nổi tiếng diễn thuyết cũng không muốn nghe mẹ kể chuyện.”
“Hai tuổi?”
Trên mặt Ngôn Tố viết “sao cô còn không nắm được điểm mấu chốt vậy hả”, cứng nhắc nói: “Xin lỗi, tôi trưởng thành khá sớm.”
Trong đầu Chân Ái hiện ra một bức vẽ, người mẹ trẻ tuổi cầm quyển truyện cổ tích dịu dàng kể, mà đứa trẻ trên nôi vung tay vung chân, lăn lộn khắp nơi. Cô không nhịn được, khóe môi nhoẻn cười.
Khuôn mặt thanh tú của Ngôn Tố tối lại, “Lập tức ngưng mọi ý nghĩ nhàm chán trong đầu cô lại!”
Chân Ái thôi cười, bất mãn: “Anh biết thuật đọc tâm hay gì vậy à?”
“Trông tôi giống người Di-gan lắm à? Cô đúng là nhiệt tình với mấy thứ phi khoa học này.”
Chân Ái phản bác: “Nói hai chữ không phải là được rồi.”
Ngôn Tố quay đầu đi chỗ khác, không đồng ý, khẽ nói: “Đọc nhiều truyện cổ tích liền liên tưởng đến mấy thứ phi tự nhiên.”
“Mẹ tôi chưa từng kể chuyện cổ tích cho tôi nghe, từ nhỏ đến lớn tôi chỉ từng nghe hai chuyện thôi.”
Ngôn Tố quay đầu lại, thấy cô không nói dối: “Điều này không khoa học.”
Chân Ái nhún vai: “Thật mà. Truyện đầu tiên mẹ tôi kể cho tôi nghe là Mạo hiểm ngôi nhà kẹo(*), rất đáng sợ.”
Vẻ mặt Ngôn Tố quái lạ: “Ý cô là Hansel và Gretel?”
(*) “Mạo hiểm ngôi nhà kẹo” hay còn gọi là “Hansel và Gretel”, là một truyện cổ tích thần tiên có nguồn gốc từ Đức, được ghi chép bởi anh em nhà Grimm, xuất bản năm 1812.
“Ừ.” Chân Ái gật đầu, vẻ mặt tái nhợt, “Kể về hai anh em bị cha mẹ vứt bỏ, đi đến căn nhà kẹo trong rừng rậm. Sông chảy sữa tươi, tảng đá là kẹo, hàng rào là bánh bích quy, tường là bánh kem, ống khói là sô-cô-la, mái nhà là những miếng thịt nướng...”
Chân mày dáng núi của anh hơi nhướng lên, vô cùng phối hợp: “Cho nên... đây là một câu chuyện kinh khủng sao?”
Chắc chắn anh không hiểu phụ nữ đang nghĩ gì trong lòng.
Chân Ái đỏ mặt, nhẹ giọng giải thích: “Mụ phù thủy trong ngôi nhà kẹo dùng những thứ này mê hoặc Hansel, vỗ béo cậu ta rồi ăn thịt.”
Vẻ mặt anh như giác ngộ, chậm rãi gật đầu liên tục: “Đúng vậy, thật đáng sợ.”
Chân Ái: “...” Đột nhiên rất muốn mang anh ra làm chuột bạch.
Ngôn Tố thấy cô cụp mắt không nói lời nào, mặt hơi trắng đi, tay nắm lại, biểu cảm không chút giả dối. Điều này khiến anh nghi ngờ khó hiểu, cân nhắc giây lát, trong đầu đột nhiên xuất hiện một ý nghĩ. Lẽ nào sở dĩ truyện cổ tích hóa thành ác mộng là bởi vì đồng cảm ư?
“Cô có một người anh trai à?” Anh hỏi bâng quơ. Lông mi đen nhánh của Chân Ái run lên, định phủ nhận, nhưng suy nghĩ đến khả năng phân tích và quan sát của anh thì biết nói dối là phí công, cô dứt khoát im thin thít.
Lại phân tích sâu hơn. “Và cả...” Anh vừa định nói gì đó, nhưng lời còn lại chỉ đọng trên khóe môi. Lẽ nào... đã ch.ết, có lẽ rất thảm nữa. Cả nhà cô rất có thể là người của tổ chức nào đó, chỉ có cô trốn ra được. Đối với cô mà nói, chỗ đó không phải là căn nhà kẹo gian ác sao? Ngôn Tố ngừng giữa chừng, im lặng không nói gì nữa.
Chân Ái cúi đầu nhìn chằm chằm ngón tay mình, không biết qua bao lâu, cô bỗng ngẩng đầu, “Mật mã lần trước tôi đưa cho anh, anh đã giải ra chưa?”
“Chưa xem.” Ngôn Tố thẳng thắn: “Dù tôi cảm thấy hứng thú với tất cả mật mã trên đời, nhưng tôi sẽ không để năng lực của tôi trở thành công cụ cho người khác lợi dụng. Câu nói này không phải nhằm vào cô, nhưng mật mã kia của cô hiển nhiên là tự cô viết.”
Anh thoáng dừng lại rồi nói: “Nếu có người uy hϊế͙p͙ hoặc quấy rầy cô, tôi sẽ giúp cô xử lý. Nhưng nếu như chẳng qua là sở thích nghiệp dư hoặc giao dịch cá nhân của cô thì tôi sẽ không thỏa mãn cô đâu.”
Chân Ái không hề cảm thấy giọng điệu đó ngang ngược, trái lại còn có chút buồn cười. Bẩm sinh anh luôn bị hấp dẫn bởi những chuyện có liên quan đến giải đố. Một dãy mật mã ở trong tay anh, anh chịu đựng không xem nhất định rất khó chịu. Nếu có người muốn dùng mật mã làm chuyện xấu, đương nhiên anh không thể vì thỏa mãn hứng thú của mình và muốn thể hiện mà liền tự tiện giải đáp.
Cô cười cười, “Chờ tôi nghĩ xong lý do để nói cho anh, tôi sẽ nhờ anh giúp đỡ tiếp.”
Ngôn Tố ngước mắt nhìn cô. Cô rộng rãi cởi mở, không chấp nhặt chuyện nhỏ. Anh có thể tưởng tượng ra hoàn cảnh trưởng thành ác liệt và những trải nghiệm kinh khủng chỉ xuất hiện trong những bộ phim điệp viên của cô. Nhưng cô thì sao, tuy bình tĩnh ung dung nhưng chưa từng lạnh nhạt, cũng không có vẻ thù hận tối tăm. Người như vậy khiến anh rất muốn... nghiên cứu.
“Truyện cổ tích còn lại thì sao? Không phải cô từng nghe hai chuyện à?”
“Ừm.” Cô mỉm cười, hiển nhiên truyện cổ tích này mang đến những ký ức vui vẻ hạnh phúc, “Truyện Archimedes.”
“Sao tôi không biết Archimedes từng viết truyện cổ tích nhỉ?”
“Không phải là ông ấy viết, đây là câu chuyện ông làm nhân vật chính.” Trong khoảnh khắc, đôi mắt đen nhánh của cô sáng lấp lánh: “Ông rất tự tin nói: Hãy cho tôi một điểm tựa, tôi sẽ nâng cả trái đất này lên. Sức mạnh một người có thể thay đổi thế giới, không phải rất oanh liệt, rất chấn động lòng người sao? Sau đó lính La Mã phá thành giết ông, ông ngồi xổm dưới đất viết viết vẽ vẽ, dửng dưng nói...”
“Chờ tôi viết phương trình xong đã.”
“Chờ tôi viết phương trình xong đã.”
Hai người đồng thanh. Ngôn Tố phụ họa, nói xong còn chưa thỏa mãn, thản nhiên xuýt xoa: “Đúng vậy, bất cứ lúc nào, khoa học và kiến thức cũng không thể cuối đầu trước cường quyền.”
Chân Ái hơi ngơ ngác, hàng mi khép hờ, như reo vui: “Đây là truyện cổ tích đẹp nhất tôi từng nghe.”
Ngôn Tố nhìn ý cười thỏa mãn nơi khóe môi cô, tiếng lòng khẽ rung động. Anh đứng dậy đi đến bên tầng dưới cùng một góc giá sách, ôm chồng sách đến, đồng loạt bày lên nắp piano, nói: “Để tôi phụ đạo cho cô.”
Chân Ái khó hiểu. Ngôn Tố cầm lấy một quyển sách, nhanh chóng nhập tâm kể chuyện: “Ngày xửa ngày xưa có một nàng công chúa rất đần, nàng ăn phải quả táo độc của mụ phù thủy nên ch.ết đi, được một hoàng tử hôn liền sống lại.” Anh cau mày không vui, không kể tiếp nữa. “Câu chuyện không hợp logic như vậy ai viết thế? Đổi cái khác.”
Anh đặt sách qua một bên, vươn người cầm một quyển khác: “Có một cô gái làm người hầu ở gác xép, nhảy một điệu với hoàng tử rồi lấy hoàng tử làm chồng.”
Chân Ái không hề có cảm giác hạnh phúc khi nghe truyện cổ tích, mà dè dặt nhìn anh. Quả nhiên đôi mắt màu nâu nhạt của anh hiện lên vẻ quái lạ, “Cái quái quỷ này nói gì đây?”
Lại đổi quyển khác.
“Có nàng tiên cá, dùng tiếng nói của mình đổi lấy đôi chân người, muốn chung sống với hoàng tử, nhưng hoàng tử kết hôn với người khác, sau đó nàng ấy ch.ết.”
“...”
“Bi kịch à?” Ngôn Tố rất bất mãn, âm thầm ảo não vì chưa kể được một câu chuyện hay cho Chân Ái nghe. “Đổi sang thế giới động vật.”
“Có một chú vịt nhỏ, nó vừa xấu vừa đau lòng, cuối cùng nó hóa thành thiên nga.”
“...”
Sau một hồi im lặng quái gở, Ngôn Tố lắc đầu, lặng lẽ cười: “Quả nhiên Archimedes mới là truyện cổ tích.”
Anh hơi ngẩng đầu, ánh mắt men theo từng dãy sách hướng lên trên, không biết dừng ở đâu. Trong ánh đèn dịu nhẹ, ánh mắt anh sáng bừng lên, anh nói: “Chắc chắn đây là truyện cổ tích hay nhất tôi từng nghe.”
Lời tán thành này khiến lòng Chân Ái thật ấm áp. Cô hít sâu một hơi, bình tĩnh dời mắt, nhìn hình hiện trường phía sau Ngôn Tố, hỏi: “Owen nói anh nhìn ra mật mã là uy hϊế͙p͙ tử vong, anh vẫn chưa nói nguyên nhân. Vừa rồi lại nói không phải là sao?”
Ngôn Tố tiện tay vớ lấy một trang giấy, cầm bút bắt đầu vẽ. Chân Ái tiến đến, ra là anh đang viết mật mã Morse, đang định hỏi, ánh mắt ngước lên liền rơi vào gương mặt thanh tú của anh. Vừa rồi tiến lại gần không chú ý, giờ đứng sát cạnh, cô còn ngửi thấy mùi hương tươi mát trên người anh, như thể rừng cây buổi sớm.
Tim cô đập thình thịch, dè dặt lui về sau một chút, giọng nói hơi yếu: “Anh nhớ được cả vết hằn trên giấy, anh có khả năng nhìn một lần sẽ không quên sao?”
“Đầu óc con người giống như thư viện.” Anh chẳng buồn ngẩng đầu.
“Sáu giác quan của con người như một quyển sách, xếp vào nhau lộn xộn, có rất nhiều tin tức bị che đậy, chỉ nhìn nhận được lớp ngoài. Nhưng nếu như sắp xếp theo thứ tự, kiểm tr.a phân loại, lúc muốn tìm, nhập vào danh mục là có thể nhanh chóng tìm ra. Ví dụ như mật mã này, tôi dán nhãn từ khóa cho nó là: Chân Ái, Morse, không đáng nhắc đến...”
Anh nghe thấy xung quanh yên lặng như tờ, ngay cả tiếng hít thở của cô gái bên tai cũng im bặt.
Tay anh hơi khựng lại, không cần nghĩ cũng biết vẻ mặt hiện tại của cô là gì: Hai mắt mở to, không thể tưởng tượng nổi. Giống như lần đầu tiên gặp nhau, khi anh nói với cô tay người tiết ra chất dầu vậy. Cô nhất định sẽ bất đắc dĩ nói: Anh chỉ cần dùng từ phải trả lời là được.
Anh dừng lại, tiếp tục viết mật mã, hồi lâu sau mới nói: “Phải, tôi nhìn thấy là sẽ không quên.” Lại ngây ngô bổ sung: “Còn có nghe... nếm... cảm giác...”
Anh yên lặng cau mày, nói nhiều với cô như thế làm gì?
Nhưng Chân Ái cảm thấy rất đáng yêu. Cô tưởng tượng ra bộ não nhìn không thấu giống như thư viện của anh. Thư viện cao ngút tận trời, bên trong có một đứa bé, cần mẫn sắp xếp trí nhớ của mình. Trong lòng cô bỗng lướt qua một ý nghĩ, giống như cơn gió nhẹ trêu đùa mặt hồ gợn sóng.
“Vậy, nhiều năm sau anh sẽ không quên tôi chứ?”
Bàn tay trái cầm bút của anh khựng lại, cúi đầu rủ mắt, lông mi đen nhánh che đi cảm xúc nơi đáy mắt anh, bình tĩnh nói: “Sẽ không quên... nhưng, chắc là cũng không nhớ đến.”
Mọi chuyện anh đã gặp đều sẽ không quên, tất cả chỉ dựa vào anh có muốn nhớ lại, muốn tìm kiếm trong ký ức hay không thôi. Nếu như sau này là người qua đường, dĩ nhiên sẽ không nhớ đến.
Chân Ái mỉm cười nghĩ: Đúng là một người ngay cả nói chuyện cũng thẳng thắn.
Ngôn Tố căn cứ theo trí nhớ viết lại mật mã: “Xem hiểu mật mã Morse không?”
Chân Ái không nói lời nào, cầm giấy vào bút của anh, viết lên giấy: “DELF BEN AGUST 150 250 0441 2!”
Ngôn Tố nhìn cô viết xong, khóe môi hơi nhoẻn lên: “Ban đầu tôi lấy ba từ đầu làm từ khóa, tiếng Anh có vẻ giống tên người, chữ số giống số điện thoại Trung Quốc. Chữ số phía sau đổi thành chữ cái. Sở dĩ chia ra làm ba đoạn là bởi vì có chữ cái đại biểu cho chữ số hàng chục. Ví dụ như 15, nó có thể là chữ A đứng thứ nhất và chữ E đứng thứ năm, cũng có thể chữ O đứng thứ mười lăm. Cho nên số 0 phía sau 15 chứng tỏ chữ cái này không tính theo hàng đơn vị.”
Chân Ái: “Vì thế 150 là O tức chữ cái đứng thứ mười lăm, 250 là Y tức chữ cái đứng thứ hai mươi lăm?”
Ngôn Tố nhướng mày: “Còn lại không cần tôi giải thích chứ?”
“Còn lại là 0441, đặt số 0 ở đầu chính là để phân chia với hai chữ số ở phía trước, nói rõ chữ cái lần này đều là hàng đơn vị. Cố ý viết thành 441, không viết thành 144 hoặc 414, cũng chính vì chỉ có 26 chữ cái trong tiếng Anh. Vì vậy 441 đại diện cho DDA. Phía sau ghi rõ số 2 và dấu chấm than là muốn tính lại hai lần.”
Chân Ái viết lên giấy: “Cho nên chữ cái hiện tại là, DELF BEN AGUST, lại thêm hai lần OYDDA.” Đầu bút trong tay dừng lại, cô ngẩng đầu nhìn anh, mắt hàm ý hỏi: “Phải đổi vị trí chữ cái à?”
Cái ngẩng đầu bất chợt này trùng hợp đón lấy khuôn mặt gần trong gang tấc của anh. Anh thấy cô cúi đầu viết, sát người đến chuẩn bị chỉ điểm, không ngờ cô bất thình lình ngẩng đầu lên, gương mặt hai người cách nhau chỉ năm ngón tay.
Chân Ái sững sờ, chớp chớp mắt, sau lưng cô là đàn piano, đã không có chỗ lui lại.
Hơi thở anh thong thả làm mặt cô râm ran, thế nhưng anh lại không phản ứng, đôi mắt trong veo như rừng cây bạch quả mùa thu, nhìn cô chằm chằm chẳng hề chớp mắt.
Cô có thể nhìn thấy bóng dáng nhỏ bé của mình trong đôi mắt màu nâu nhạt của anh, nhưng không thể thấy rõ mặt mình có đỏ hay không.
Ngôn Tố không cảm thấy có vấn đề gì, đến tận khi cảm nhận được hơi thở ấm áp của con gái anh mới muộn màng phát hiện ra rằng khoảng cách này có chút gì đó không đúng. Anh chậm rãi lùi lại, ngồi vào ghế, mặt không đỏ nhưng mang theo vẻ ngờ nghệch, đờ đẫn.
Anh nhìn tờ giấy trong tay Chân Ái, giọng nói có vẻ cứng nhắc: “Ừ, đổi vị trí chữ cái.”
Chân Ái quên béng tình cảnh kỳ lạ vừa rồi: “Tôi thử xem.”
“Chúng ta vẫn nên tiết kiệm thời gian.” Anh khôi phục giong điệu kiêu căng, nói thẳng ra đáp án: “Dead body at SFU, Golden day.” (SFU là Sorrel University, ngày Hoàng kim, tử thi ở trường đại học).
“Golden day? Có nhiều nơi cho rằng ngày cuối cùng của năm nhuận tháng nhuận là Golden day.”
“Cho nên trước đó tôi nói là mật mã tử vong, hiểu rõ chưa?”
Chân Ái tràn trề hào hứng, mật mã lại có nghĩa như vậy. Bây giờ xem ra đơn giản, nhưng ban đầu lúc tìm đầu mối không nhẹ nhàng như vậy. Nếu không phải Ngôn Tố nhắc nhở, cô không biết phải suy nghĩ bao lâu: “Anh giỏi quá, đối với anh loại mật mã này dễ như trở bàn tay thôi sao?”
“Thường thường, mỗi loại mật mã có rất nhiều cách giải khác nhau. Cho nên tôi mới nói nó không phải uy hϊế͙p͙ tử vong.”
Chân Ái khó hiểu: “Đã có người ch.ết, nghiệm chứng rồi mà.”
“Trong chuyện này có một vấn đề logic.” Mười ngón tay Ngôn Tố đan vào nhau chống dưới quai hàm, mắt híp lại. “Cách giải mật mã chữ số và chữ cái đơn thuần quá nhiều. Nên giữa người gửi vào và người nhận tất nhiên định ra cách giải mã, thuận tiên cho việc trao đổi. Vì vậy, nếu như người nhận cũng là nạn nhân, đã đọc ra được là uy hϊế͙p͙ tử vong, biết có người đến giết mình mà còn nhàn nhã ở trong phòng chờ ch.ết, chứng tỏ cô ta đã đạt đến cảnh giới thấy ch.ết không sờn rồi. Nếu nạn nhân đã xem mà không hiểu là uy hϊế͙p͙, người gửi còn nhọc lòng tốn công làm mật mã, chứng tỏ kẻ này đã nhàm chán rảnh rỗi quá mức. Như vậy, chỉ có thể kết luận mật mã này không phải là uy hϊế͙p͙ tử vong.”
Chân Ái ngộ ra, không hổ là nhà logic học. Trải qua trò chơi rút tơ bóc vỏ như vậy, cô không thể không cảm thán.
Ngón trỏ anh đan chéo đều đều vỗ nhẹ lên mu bàn tay, hệt như bươm bướm vỗ cánh: “Ngày đó tôi nghĩ bạn cùng phòng sẽ gây bất lợi cho cô, phủ đầu giải mã thành uy hϊế͙p͙ tử vong. Nhưng sau đó tôi luôn cho rằng nó không phải là thông điệp uy hϊế͙p͙.”
“Đó là gì?”
Ngôn Tố hờ hững nhìn về phía Chân Ái: “Khát nước rồi.”
“Hử?” Chân Ái đang hứng thú bỗng nhiên bị cắt ngang, sững sờ nhìn anh.
Ngôn Tố thấy cô hơi ngỡ ngàng, bất thình lình hỏi: “Tốc độ âm thanh là bao nhiêu?”
Chân Ái ấp úng: “346 m/s.”
“Lời tôi vừa nói khi này đã chạy đến dưới chân núi rồi mà cô vẫn còn không kịp phản ứng.”
Lại bị cười nhạo phản ứng chậm nữa rồi.
“346 m/s là khi nhiệt độ đạt 25°C, bây giờ là 5°C, tốc độ chỉ có 316 m/s... Nhưng vẫn nhanh hơn cô.”
Còn bị cười nhạo là dốt Vật lý.
Chân Ái đứng dậy đi rót nước. Đến khi anh chậm chạp uống xong nửa cốc mới rút giấy bút từ tay Chân Ái, lấy cục tẩy tẩy những phân tích vừa rồi đi, chỉ chừa lại tên người và số điện thoại ban đầu, “Lúc trước tôi đã nghĩ phức tạp quá, chữ cái là chữ cái, chữ số là chữ số. Cô xem chữ cái trước đã, thay đổi vị trí DELFBENAGUST thử xem?”
“Feb.” Nhờ cuộc thảo luận vừa rồi làm nền, đầu tiên Chân Ái nghĩ đến tháng Hai, còn lại chính là...
Cô thảng thốt, kinh ngạc: “Angel Dust!”
Ánh mắt Ngôn Tố tối lại: “Cô cũng biết Bụi thiên thần à?”
Chân Ái nghẹn lời, tim đập mãnh liệt, nhưng khiêm tốn giải thích: “Không phải là PCP sao, lúc trước tôi từng điều tr.a tin tức mấy loại ma túy gây ảo giác nên hiểu rõ.”
Cô không chỉ hiểu như vậy, cô còn biết tên khoa học của PCP là phencyclidine. Nhưng cô không nghĩ ra tại sao Giang Tâm lại liên quan đến ma túy.
“Vậy mấy chữ số này là sao?”
“Ba từ đơn ứng với ba số. Angel 150, là tên một quán bar, đối ứng với Dust chính là 250 gam, đối ứng với Feb là 04412, số 29.”
Chân Ái nói từ từ: “Hóa ra ý là ngày 29 tháng 2 đến quán bar Angel 150 mang theo 250 gam Angel Dust.”
Ngôn Tố lơ đãng nhìn cô một cái: “Thật thông minh.”
“Tôi nghe thấy là anh đang chê cười tôi đấy.”
Ngôn Tố xoay cốc nước trong tay: “Bạn cùng phòng của cô, tên là gì quên rồi, mấy tháng gần đây cô ta có tiền lại bận rộn, rất có khả năng là tham gia buôn bán ma túy.”
Chân Ái vô thức cắn miệng cốc thủy tinh: “Tôi cũng cảm thấy nữ sinh đó là lạ... Ặc, cô ấy tên là Giang Tâm.”
Ngôn Tố lại ngước mắt, thấy hàm răng nhỏ của cô đang cắn cốc thủy tinh nhà mình, anh cau mày, rất muốn nói: “Tôi cảm thấy nữ sinh, cô mới là lạ... Ặc, cô tên là Chân Ái.” Nhưng cuối cùng anh nhìn sang chỗ khác, không để ý đến hành động nhỏ kỳ lạ của cô.
Thảo luận vụ án xong, không còn gì khác để nói tiếp. Trong phòng sách yên tĩnh, hai người mặt đối mặt, tự nâng cốc thủy tinh của mình lên chậm chạp uống nước, có phần huyền diệu.
Owen tản bộ trở về, kể cho Ngôn Tố nghe cảnh sắc trong núi. Anh nói trên núi có khe suối rất đẹp, sang xuân tuyết tan, mùa hè nước lên sẽ có một đám cá suối bơi ngược dòng.
Đêm qua Chân Ái ngủ không ngon nên quyết định lên tầng trước. Lần này không có Marie dẫn lối, rốt cuộc cô lạc đường.