Chương 15: Ôn tuyền

Bạch Mộng Chi ôm ta thẳng đến ôn tuyền, xem hắn quen thuộc như vậy, người này hẳn đã xem qua bản đồ? Đi thì đi đi, không buông ta xuống còn chưa tính, vì cái gì vừa đi vừa cởi quần áo? Y phục của hắn rải dần theo đường đi... Hắn còn cởi áo ngoài ta cùng lò sưởi tay... Trường hợp này nhìn qua thế nào cũng thấy rất ɖâʍ loạn.... Một con quạ đen rất đúng lúc bay ngang qua đầu ta...


Đến bên bờ ôn tuyền,sót lại trên người Bạch Mộng Chi còn đúng cái quần dài... Kĩ năng ởi quần áo của hắn chắc phải tầm cỡ đại sư phụ a, mấu chốt là trong tay còn ôm một người sống là ta nha.


Bên ngoài không khí thanh lãnh, chính là phía trên ôn trì lại bao phủ một tầng khí trời, không khí thật sự rất trong lành, trời rét đậm, bên cạnh ôn tuyền đã mọc rong rêu xanh biếc ~ đám cỏ nhỏ nhỏ trông đáng yêu lại tràn ngập sinh khí.Cuối cùng Bạch Mộng Chi đem trâm cài tóc ném sang bên cạnh, nhảy xuống ôn trì, đem ta đặt trên bờ ôn trì, kéo làn váy ta lên cao, để chân ta ngâm vào trong nước nóng ấm..


Ta thoải mái tới nỗi sắp rên rỉ ra tiếng, thời tiết rét lạnh mà được ngâm mình trong nước ấm quả là một sự hưởng thụ, tiểu tử này thực biết cách hưởng thụ. Hắn giúp ta chỉnh lại xiêm y một chút, rồi tới ngồi dưới chân ta, còn không biết xấu hổ lộ ra biểu tình hưởng thụ,mũi còn hừ nhẹ”Ân.....” Một tiếng, nếu không phải ta khống chế tốt, thấy hắn trần nửa người trên, sợi tóc dính vào bờ vai rộng, mắt phượng tuyệt diễm khẽ nheo lại lộ ra biểu tình thoải mái, ta quả thực muốn phun máu mũi...


Mỹ nam a, mỹ nam tắm rửa a, ôi mẹ ơi,..... Yêu nghiệt này quả thực cũng quá yêu nghiệt đi....
”Nếu không chốc nữa lão Tam muốn tới, ta liền đem ngươi cũng ném xuống...”


Hắn liếc ta, biểu tình cười như không cười.. Ta còn đang chìm đắm trong kinh diễmchợt định thần lại.. Thật sự không biết hắn nói cái gì mà đợi lát nữa lão Tam còn muốn đến.
”Này, tiểu công chúa, như thế nào như vậy nhu thuận rồi? Không phải thấy ta trần truồng liền bị mê hoặc đi....”


available on google playdownload on app store


Hắn vươn tay ra cầm lấy chân ta kéo xuống, ta thiếu chút nữa ngã xuống ôn trì, nhanh chóng định thần lại.
”Bạch Mộng Chi giờ ngươi có thể đi được rồi, chiếm lấy địa bàn của ta còn làm vẻ đương nhiên, chính ngươi tự tắm, ta trở về”


dứt lời muốn đứng dậy, tiếc rằng tên kia lôi kéo chân ta dù đá thế nào cũng không buông “Buông tay ra “


”Tiểu công chúa thấy ngươi ngu chưa ( Phong: vâng, nguyên văn là ""ngu"" đấy ạ =]]), giầy của ngươi bị ném ở trong phòng, trời lạnh như vậy ngươi muốn đi chân trần mà trở về sao? Chân của nữ hài tử phải hảo hảo bảo hộ a ~~”
hắn sờ qua sờ lại bắp chân ta,khiến người ta tê dại,khó chịu


”Ngoan, cốc nữa ta đưa ngươi về.”
Ta cắn môi chịu đựng, đang nghĩ có nên hay không đá văng hắn rồi gọi A Tình đưa ta trở về.... Thì lúc này Tam ca xuất hiện.


”Tiểu muội ngồi thêm một chút nữa đi, thời tiết rét lạnh vừa rồi ngươi lại ở bên ngoài khá lâu, nên cẩn thận kẻo bị nhiễm hàn” ta vừa nhấc mắt mi mắt liền thấy hơi thở Tam ca quấn quýt xung quanh, Tam ca như thế nào cùng Bạch Mộng Chi giống nhau cùng một tạo hình, sợi tóc tán loạn,thân thể để trần phía trên, phía dưới chỉ còn quần dài, thân thể cân đối thon dài như ngọc, trước ngực hai điểm phấn hồng do rét lạnh đã đứng thẳng, bụng trơn nhẵn,rắn chắc, hơi lộ ra múi bụng, từ rốn đi xuống một đường xoáy lông tơ


.. Cư nhiên thần tiên cũng có lúc gợi cảm như vậy. Ta đảo mắt qua lại đánh giá hai cực phẩm nam nhân này,..... Thực mẹ nó quả là quốc sắc thiên hương...
”Chủ tử, Tiểu Nguyệt... A... Đại biểu thiếu gia, tam thiếu gia”


Tiểu Nguyệt chạy gấp đến chỗ ta, không ngờ nhìn thấy màn này mà không hoảng sợ, mặt không đổi sắc.
”Nha đầu này?”
Bạch Mộng Chi phiêu liếc mắt một cái
”Gọi cái gì mà đại biểu thiếu gia nghe không được tự nhiên, kêu Mộng thiếu gia đi”
”Vâng, đại biểu thiếu gia”


Tiểu Nguyệt rất biết vâng lời =]] (Phong: Hẳn vậy). Tam ca lại xuy cười ra tiếng.
”Tiểu Nguyệt, ngươi kêu Tiểu Bích đem phao tắm đến,mang theo cả khay, thuận tiện mang chút rượu đến “
”Vâng, chủ tử là muốn hoa quế nhưỡng hay vẫn là trúc diệp thanh?”


”Hoa quế nhưỡng đi, chính là giúp ấm thân một chút” ta nghiêng đầu suy nghĩ một chút.
”Vâng “
”Biểu muội, phao tắm cùng khay là ý gì?”


Bạch Mộng Chi ở trước mặt mọi người vẫn gọi ta một tiếng biểu muội, ngẫm lại thấy buồn cười, hắn là muốn thể hiện tình thân ái huynh muội sao? Ta không đáp lại hắn, Tam ca đã muốn xuống ao, ngồi ở canh Bạch Mộng Chi,tam ca ngửa đầu nhìn bị hơi nước bốc hơi ngăn cách giữa không trung, lộ ra cằm nhọn xinh đẹp tuyệt trần, ta nuốt nước miếng, làm bậy a...


Tiểu Bích rất nhanh đã đem tới đồ uống rượu cùng khay, ta tự mình đem khay gỗ tới,mâm trên mặt nước, đặt vò rượu hoa quế nhưỡng lên trên, ngay cả 3 ly rượu cũng đặt vào, tự mình rót một chén, nước khiến khay gỗ nổi lên,khay hướng bọn họ mà đẩy tới...


Hai cái đại nam hài này lần đầu thấy ôn tuyền thang Nhật Bản cùng khí cụ nên cảm thấy rất thú vị, Tam ca vừa ngẩng đầu nhìn ta vừa mỉm cười hứng thú nhìn đồ uống rượu. Mông Chi đặt chân tr.a lên hõm vai hắn, sau đó rót một ly rượu đặt lê chân thẳng dài, sau đó cầm lấy chân ta nâng ly rượu run rẩy hướng tới môi chính mình khẽ nhấp...


”A...” Ta sợ làm đổ rượu nên không dám động đậy, đáng tiếc thời điểm môi hắn dời xuống, nước trong ly vẫn sánh ra ngoài một ít, chân ta cũng bị hắn làm ướt một mảng.. Ta không khỏi vừa thẹn vừa giận, người này chơi xấu, chơi tạp kỹ a?


”A ~~ kĩ thuật của biểu muội thật không tốt ~~ lãng phí ly rượu đẹp như vậy ~~ “
”Rõ ràng là ngươi chơi động tác nguy hiểm.... A.....”


Ta nhanh chóng phát ra tiểu thét chói tai, yêu tinh kia đem ngón chân dính rượu từ từ mà ɭϊếʍƈ, này.... Rất ȶìиɦ ɖu͙ƈ..... Hắn một bên ɭϊếʍƈ sạch sẽ một bên còn phát ra tiếng chậc chậc, một trận tê dại theo ngón chân bốc tận phía sau lưng, ta cơ hồ yếu đuối, này... Cảm giác này rất rất quen, tựa hồ là.....


”Ngô.. Như vậy, chỉ cảm thấy rượu này thật sự là càng mỹ vị rồi đó, biểu muội làn da thực ngọt lại bóng loáng..... An Dương? Muốn hay không tới nếm thử”


ánh mắt yêu tinh phiêu một chút, rồi lại tự rót rượu uống một mình. Tam ca, vốn tưởng rằng Tam ca sẽ không để ý lời hắn, ai ngờ Tam ca lại mở mắt, ánh mắt kia như khí trời đầy mộng mị, đôi mắt mười phần tiên khí, nói “Hảo a....


” Không biết có phải ảo giác không, tựa hồ cặp kia vốn không nhiễm bụi trần giờl lại nồng đậm hương vị ȶìиɦ ɖu͙ƈ.. Thâm thúy lại mang theo sự hấp dẫn, đột nhiên ta thất kinh, này... Không phải tiên, rõ ràng là thiên sứ đoạ lạc Lucifer.


”A Tình!!........” Ta nâng cao thanh âm, bởi vì thiếu cảm giác an toàn, mấy đứa nhỏ Bạch gia đều khiến người ta thấy quỷ dị mà sợ hãi. Ai ngờ theo tiếng kêu của ta,ánh mắt Tam ca ác ma nhanh chóng lướt qua... Nhanh đến khiến người không cảm giác được.


”Chủ tử” A Tình nhanh chóng xuất hiện phía sau ta... Hắn lại đến mà không một tiếng động.


”Ách..” Đột nhiên ta quên mình gọi hắn đến để làm gì, gọi hắn đánh Bạch Mộng Chi? Vẫn là gọi hắn để tam thiếu gia cách ta xa một chút? Cũng không được.... Nhìn khuôn mặt A Tình xinh đẹp, bởi vì sương mù cùng rét lạnh làm thấm ướt sợi tóc... A, ba người chúng ta trong ôn tuyền ấm áp, đứa nhỏ này lại ở bên cạnh không biết ẩn nhẫn trên cành cây nào, đau lòng a...”A tình a, khó được mọi người cùng nhau tắm ôn trì, ngươi cũng xuống dưới ngâm mình đi, trời lạnh quá “


“... Các vị thiếu gia đều ở bên trong, Tình không dám làm càn” Đấy thấy chưa bảo bối nhà ta vừa biết vâng lời vừa không kiêu ngạo xiểm nịnh~ vẻ mặt lại không có chút nào hèn mọn, có tiềm lực.


”Ngươi là người của tỷ tỷ ta, còn hai người kia đều là hoa giấy mạ vàng,như vậy là tiện nghi hai người bọn họ rồi đó, xuống dưới.” Nói xong ta đứng lên giúp hắn cởi áo cùng thắt lưng ra, trong đầu nghĩ miên man bất định: ba cái mỹ nam quần áo không chỉnh tề,tóc tán loạn trong một cái ao sẽ làm ra chuyện gì? A ~~~ A Tình là niên hạ công? Yêu tinh là nữ vương thụ? Tam ca là phúc hắc công? Thấy thế nào đi nữa ba người này tuyệt đối là cường công cường thụ mới đúng....


”Chủ tử...” A Tình đè tay ta lại.. Thần sắc mất tự nhiên.


”Ân?” Nguyên lai ta trong lúc mơ hồ mà lột sạch quần áo người ta, hiện tại còn kéo kéo tiểu khố, nơi phòng ngự cuối cùng của người ta... Ách... Thật là tà ác thật là tà ác. Ta đem A Tình đẩy xuống, không khỏi rất muốn đứng ở bên cạnh ao chống nạnh cười to một phen........ Hiện tại, mười con trâu tới kéo ta, ta cũng không đi.


Bạch Mộng Chi, Tam ca còn có A Tình từ đáy hồ ngoi lên, tựa hồ cũng cảm nhận được chung quanh không khí trở nên kì dị, không khỏi nhìn chằm chằm nơi phát ra khí tức này, kẻ vẻ mặt tươi cười quỷ dị đang tr.a xét trên dưới người chúng ta. Tiểu ma nữ, nàng..... Rốt cuộc đang nghĩ tới điều gì?


Ba người quyết định tự động che đi sự tồn tại của nàng
”A Tình a... Lần thứ hai này ~” Bạch Mộng Chi khẽ nâng hai ngón tay
“.....” A Tình sắc mặt đã hồng, cúi đầu không để ý tới hắn.
”Ồ? Đây là gì..” Bạch An Dương có chút hứng thú nhìn bọn hắn chằm chằm


”Nói đúng ra là.... Không nói cho ngươi” Bạch Mộng Chi cười rộ lên.


”Muốn để cho ta đoán sao sao?” Bạch An Dương cũng thản nhiên mỉm cười.”Ảnh vệ của tiểu muội quả là xinh đẹp, trong nhà cũng chỉ có ngươi so được với chúng ta, lão Tứ so với ngươi chắc cũng không phân thắng bại, bất quá hắn không phải mỹ, mà là tuấn tú “


”Lão Tứ..... Ha ha a” Bạch Mộng Chi không biết nghĩ tới điều gì mà cười đến tràn ngập âm hiểm cùng tính kế, “Hắn nếu được nhì cảnh kia, chỉ sợ trong lòng..... Đúng không A Tình” cuối cùng quăng cho A Tình.


“....” A Tình rất không nể tình lẻn vào đáy nước, bơi tới chỗ Bạch Nhã Nhã mới ngoi người lên, an tĩnh đứng bên cạnh chủ nhân.


Bạch Nhã Nhã ngồi xổmbên ôn trì, trong đầu ảo tưởng bao nhiêu cảnh kia, khóe miệng cong lên một đường, hai mắt sáng lên, một tia nước miếng trong suốt lưu tại môi bên... A Tình nhìn chủ tử biểu tình rất là không còn gì để nói.


Mộng Chi tiến lại nằm úp sấp xuống, Hai tay nắm lấy hai chân Bạch Nhã Nhã đang ngồi xổm. Ngẩng đầu nhìn nàng, buồn cười phát hiện hai tay nàng nắm chặt ôm đầu gối. Nâng lên thân thể tiến đến giữ mặt nàng, nhìn thẳng nàng cũng không nhìn thấy tiêu cự trong mắt kẻ đang chảy nước miếng kia, cảm thấy bên A Tình bên cạnh khí tức bỗng khẩn trương, cũng cảm thấy phía sau Bạch An Dương vốn không hề gợn sóng khí tức giờ cũng trở nên khác thường, Bạch Mộng Chitiến gần cánh môi nữ hài, vươn ra đầu lưỡi khé ɭϊếʍƈ giọt nước óng ánh tràn qua khe miệng kia, dùng tiểu chỉ có A Tình mới có thể nghe được


”Lần đầu tiên tại thời điểm nàng tỉnh mà hôn nàng a, thật muốn hảo hảo hưởng thụ”
,thân hình A Tình chấn động, vừa muốn nhảy lên, lại không biết bị ám khsi gì cách không bắn trúng huyệt đạo, ngoan ngoãn ngồi ở chỗ cũ, mắt thấy Bạch Mộng Chi nâng gáy chủ tử, môi mỏng tà khí dán đi lên....


Xúc cảm tại môi truyền đến, ta có chút phục hồi lại tinh thần, thấy tuân nhan phóng đại trước mặt, Bạch Mộng Chi? Hắn hiện tại hôn ai? A Tình hay là Tam ca? Bạch Mộng Chi quả nhiên ra tay nhanh thật a ~~


nhìn,đầu lưỡi hắn trơn trượt giống cá nhỏ chạy vào miệng người ta, bắt đầu ôn nhu ngọt ngào, hiện tại tựa hồ cũng chưa bắt đầu nhiệt liệt cướp đoạt khoang miệng n... Ngô, khiến đầu người ta cháng váng, thân thể ngồi xổm rốt cuộc không trụ đươc, ngả về phía sau, Bạch Mộng Chi cũng theo đó mà đi lên, hai tay nâng tay ta trên đỉnh đầu, đem ta bao phủ trong hơi thở của hắn.... Ngô.. vẫn còn tiếp tục hôn mà còn,càng ngày càng nghiêm trọng, hắn hút duẫn đầu lưỡi ta sát đến bên miệng hắn nhiệt tình hôn, một tay vươn ra sau thắt lưng ta, vuốt ve dần xuống dưới, ngực hắn áp sát đè bào hai tiểu bánh bao, mắt phượng hẹp dài mộng mị làm điên đảo chúng sanh, ánh mắt đậm đặc màu ȶìиɦ ɖu͙ƈ...


Ta bị hắn châm ngòi nóng lên... Nhất là trước đây trong mộng xuân còn thấy hắn... Ân, nghĩ lại tới tình cảnh trong mộng chỉ cảm thấy hoa huyệt tê rần, trào ra một cỗ thủy ý, ta... Ta... Vô sỉ... Như thế nào, như thế nào lại ra???


Ta? Không chấp nhận a,kẻ bị đặt dưới thân sao lại là ta? Cũng không đúng nha, hắn... Hắn là nữ vương thụ a, vì cái gì mà biến thành cường công?


Dùng sức đẩy yêu nghiệt này ra, bên môi cư nhiên kéo ra sợi chỉ bạc ám muội.. lại bị hắn ái muội ɭϊếʍƈ đi “Này, ngươi là tiểu thụ a, làm cái gì ở trên mặt ta....?” Thời điểm thốt ra ta nghĩ.. Yêu nghiệt này vừa mới chiếm tiện nghi của ta!! Ta trừng mắt to chỉ vào hắn “Ngươi....” Đây không phải là ta YY a... Đích xác bị người này chiếm tiện nghi!!


Ta cố gắng muốn đứng lên, tiếc rằng thân thể suy nhuyễn kì lạ, như thế nào cũng không có khí lực
”A Tình!”
Ta kêu một lúc cũng không thấy hắn tiến lại gần, thế nào, nhìn hắn ngồi đằng kia ngu chưa! Thân mình ấm áp, ngã vào một khối lửa nóng thấm ướt trong ngực, ta vừa quay đầu lại, là Tam ca!


”Tiểu muội muốn đi sao, váy ướt như vậy rồi,cứ thế ra ngoài sẽ bị nhiễm hàn”
Tam ca liền như vậy, cũng không đi giầy,đem ta ôm lên xoay người bước đi.
”Cảm tạ An Dương”
Bạch Mộng Chi nhìn An Dương rồi lại liếc mắt nhìn A Tình một cái,
”Ám khí của ngươi ngày càng hảo....”


Chỉ thấy Bạch An Dương đang ôm thân hình nữ hài bước đi bỗng dừng lại, rôi như không có việc gì bước ra khỏi phòng.
A Tình nhìn trên đầu tam thiếu gia mất đi một viên bảo thạch trâm gài tóc.... Nguyên lai, khi đó là hắn. Không khỏi nhíu mày.






Truyện liên quan