- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
Thể loại: đam mỹ, hiện đại, thanh xuân vườn trường, ngụy võng du, tiểu bạch thụ, thâm tàng bất lộ công, 1×1, HE
Editor: Bạch Mộc
Số chương: 104 chương chính văn + 1 phiên ngoại kết thúc + 3 phiên ngoại phúc lợi H
[ Văn án ngắn gọn bản ]
Tiếu Lang, tế bào đầu óc đơn giản, sau khi lên trung học, gặp gỡ bạn cùng lớp kiêm cùng phòng Vương Mân.
Vương Mân tính cách thành thục lại thâmtàng bất lộ dần dần phát giác Tiếu Lang người này, vừa nhị lại hay động kinh, bản tính lại ngốc nghếch đáng yêu.
Khi mà Vương Mân vô ý thức chiếu cố Tiếu Lang lại bắt đầu phát triển thành một loại dục vọng muốn giữ lấy thì, tâm tình của Vương Mân sẽ biến hóa như thế nào?
Khi yêu phá kén mà ra, thiếu niên nho nhỏ sẽ làm như thế nào để bắt lấy tay người trong lòng?
Người ta bảo, quen bạn bất cẩn, cửu tử nhấ tsinh.
Lại nói rằng, nhân sinh có được một “cơ”, chết cũng không hối!
[ Văn án tươi mát văn nghệ bản ]
Nếu như nhắc đến trung học, mọi người sẽ nói về cái gì?
Nghĩ đến thời đi học, phần lớn là cảm giác đau đớn “thống hận” đối với khóa nghiệp, mà khi tốt nghiệp rồi, có lẽ lại là hoài niệm.
Quên đi những kỳ thi hồi hộp, quên đi những lời giảng chất chồng thành núi, quên đi những việc xấu hổ cùng không như ý mình.
Chỉ còn lại những cảm giác mông lung củamột thời tình yêu cấm kỵ, những nhiệt tình đơn thuần, mồ hôi rũ rượi ngày hè, những tiếng cười vô tư vô lự.
Mái trường xanh biếc trong trí nhớ, theothời gian vẫn tươi mới như thưở nào.
Muốn trờ lại tuổi mười lăm chứ?