Chương 34: Về nhà
Editor: TrieuKyAn
Sự thật là mộng xuân kia xảy ra không hề có một dấu vết nào để lại..... . . .
Hay là do gần đây Tam ca không có động tĩnh gì, ta không khỏi bắt đầu khát vọng hắn ? ? Không thể nào! Thực xấu hổ a. . . . Thời điểm ta tỉnh ngủ là đã tới giờ cơm chiều, sờ sờ trên chăn trên người, vẫn tốt chán , y phục trên người vẫn đầy đủ , hết thảy đều không có gì khác biệt, chính trên người cảm thấy khô nóng khó chịu. . .
Ô ô ô, ta nguyên lai là kẻ mặt người dạ thú! Loại sự tình này dù sao cũng thể để Tam ca biết, nếu không hắn cho rằng ta rất khát vọng hắn, khẳng định sẽ ngày một thậm tệ hơn! Ta hạ một chân xuống, đứng vững không khỏi kéo dây đai thắt lưng, thiên. .
Động tác nhỏ này cư nhiên ma xát lợi hại, nhịn xuống tê dại khoái cảm , chậm rãi bình ổn xôn xao trong cơ thể , chăm chú nhìn nữ tửtrong gương, đôi mắt ướt át, hai gò má hồng nhuận, môi anh đào khẽ nhếch, cái miệng nhỏ thở dốc, sợi tóc hỗn độn đúng là bộ dạng sau khi mộng xuân. Ta ưm một tiếng nắm chặt hai má đang nóng lên, phải cùng với Bạch An Dương giữ một khoảng cách! ! !
Ta không hy vọng mỗi ngày đều là này phúc này, tự nhiên lại đi tìm bất mãn đức hạnh! Cửa phòng bì bõm một tiếng bị đẩy ra, ta nhìn qua gươg có thể thấy kẻ đi vào, chỉ thấy Bạch Mộng Chi dò xét tiến vào! A? Tựa hồ ta vừa mới giống như cũng có mộng hắn! Hỏng mất. . . Cái gì mộng a, còn 3P ? Hay là ta có dị năng tiên đoán tương lai? Như thế nào mới vừa mộng hắn,hắn liền xuất hiện ? ? Ta để ý chải tóc ,điều chỉnh tốt biểu tình, quay đầu lại .
"Mộng Chi ca ca? Nhã nhã sẽ không nhìn lầm rồi đi? Ngươi như thế nào chạy đến kinh thành ?"
"Ai ~~ tiểu công chúa lâu như vậy không gặp biểu ca, một chút cũng không kinh hỉ nha. . . Như vậy biểu ca làm sao chịu nổi?" Hắn nhàn nhàn tựa vào bên cạnh, nhìn ta chải đầu .
"Tiểu muội đã tỉnh sao? Ngủ lâu như vậy lại đây uống nước." thanh âm Tam ca từ gian ngoài truyền đến, đúng là rất khát ,ta được Mộng Chi đỡ đi qua.
"Tiểu công chúa thật là làm cho người ta thương tâm , ta thật vất vả mới tìm được lý do có thể tới thăm ngươi, không thể tưởng được ngươi cư nhiên không có vui vẻ đến nhào vào trong ngực biểu ca. . . Hay là, ngươi một chút cũng không nhớ biểu ca sao?"
Hắn tựa vào trên bàn trà, song chưởng hoàn hung, khuôn mặt tuyệt mỹ hàm ý cười, ánh mắt tựa hồ ôn nhu.
Ta ùng ục uống hết một ấm trà, nói cho có lệ
"Nhớ a, nhớ muốn ch.ết . A Tình nhà ta đâu? Không có tới sao?"
Xìn trái nhìn phải, không gặp bóng người quen thuộc muốn thấy. Mộng chi đến đây, hắn không có lý do gì đến đây cả, hắn phải ở nhà bồi Nhị thúc a, cái này kỳ quái .
"Hắc. . .Loại việc tới đón mĩ nhân, nếu mang theo nhiều người theo tới, hiển nhiênhông thể hiện được nỗi khổ tương tư của biểu ca đi Ta nói cho ngươi biết về tiểu bảo bối kia của ngươi ,đang cõng theo tượng,cũng sắp tới rồi~ ha ~"
ta khống chế trừng hắn liếc mắt một cái , ngẩng đầu hướng Tam ca ,khuôn mặt ra vẻ vô sự bình tĩnh, hỏi
"Đón ta trở về?"
"Phụ thân chưa nói muốn đưa chúng ta trở về." Bạch Mộng Chi vô lại thử nhe răng, Tam ca liếc Bạch Mộng Chi nháy mắt, rồi hướng ta nói "Tiểu muội, là như thế này. Phụ thân cùng Nhị thúc hiện tại cùng đại ca gặp đượng tượng điêu khắc vô cùng quý giá, cảm thấy thập phần hoàn mỹ tinh thế, liền cho người truyền tin, để trong nhà rồi luận bàn một chút, tăng lên một chút tài nghệ.
Lại bởi vì đại ca cũng đã xác nhận hôn ước , ước chừng là cuối mùa xuân sẽ tiến hành, trong nhà nên bắt đầu chuẩn bị , bên này phụ thân cùng Nhị thúc tạm thời còn không thể quay về, trong nhà đều là tam thúc xử lí, sợ vội không kịp đến đón, cho ngờời kêu nhị ca, tứ ca của ngươi về sắp xếp, ai dè lại gặp phải tượng điêu khắc này . . ."
"Xuy, nói làm cho bọn họ về nhà, trừ ngươi ra, không ai có thể lôi kéo Nhị ca về đâi. . ." Tam ca chưa nói xong đã bị hắn đánh gãy. Chính là, ta căn bản không có chú ý tới điều này, Nhị ca ,Tứ ca đã trở lại rồi? Tứ ca đã trở lại? Tiểu tứ đã trở lại? Thiên. . . . .
"Mộng chi ca ca, ngươi nói ngươi tới là đưa ta trở về đi?" Ta không khỏi tái xác nhận một lần nữa .
"À đúng rồi,Nhị ca ngươi tiên thể còn nhắn , hiện tại đang bộc phá mâ tầng thần công, tạm thời cũng chưa về, khả năng phải chờ tới thời điểm Hạo Lỗi thành hôn mới có thể xuống núi; đệ đệ của ta thì thôi mặc kệ đi, để hắn tự chiếu cố mình xem ra đã không tồi rồi , còn giúp ư?
Tứ ca ngươi thì không lớn không nhỏ , vẫn là tìm An Dương đến chủ trì đại cục đi ~~ về phần tiểu công chúa, nguyện ý cùng chúng ta trở về sao? Ỏ trong này bị vài lão đầu nhìn cũng thấy chán đi. . ." Hắn hướng ta nháy mắt mấy cái, lần đầu tiên ta cảm thấy lời hắn nói quả thực rất xuôi tai ! Ta thích!
"Đúng vậy a, Nhã nhã cùng Tam ca cùng Mộng chi ca ca trở về! Khi nào thì đi?" Lòng ta nhảy nhót. . Hồi lâu không thấy rồi đó. . . Chắc đã 6, 7 năm . . (Chị ý muốn gặp tiểu Tứ)
"Ta sợ phụ thân công việc bề bộn,vẫn là nên mau chóng." Mộng Chi cùng An Dương bình thản liếc nhau sau, thản nhiên nói.
"Ân! Ân!" Ta mạnh mẽ vỗ vai Bạch Mộng Chi, "Đại biểu ca, không nhìn ra, rất có tư cách đảm đương a~ thực đúng là nam nhân!" Người này hôm nay thấy thế nào thuận mắt như vậy, thật muốn ôm gặm hai cái ~ "Tam thúc thật đáng thương , phải nhanh một chút a ~~ a, đã đói bụng , đi ăn cơm trước" Tính tình ta tốt hẳn lên, dẫn đầu nghênh ngang đi ra cửa phòng, ai? Quên mặc áo khoác , mới vừa muốn trở về lấy, phần phật một tảng lớn đậu vào trên đầu của ta, làm rật búi tóc!
Ta cố sức chui ra thì vừa thấy là ngoại bào của ta. Ân, tốt lắm ,thực đúng lúc, bất quá "Mị! ! ! Ngươi là ảnh vệ, không phải quỷ! ! Ngươi tự mình đưa cho ta sẽ ch.ết sao? ? ? ?Được rồi , vài con quạ đen rất phối hợp bay qua. . .
". . . Sợ là ngươi đã đoán được, nàng muốn đi về . Chính là không biết là vì lão Tứ hay là vì Tỉnh Chi."
"A, nghĩ nhiều cũn gvô ích, đến lúc đó có thể xác định . . ."
"Nếu là Tỉnh Chi. . ."
"Như thế nào, ngươi muốn nhường cho hắn?"
"Làm sao có thể? Nếu là Tỉnh Chi, sợ là có chút phiền toái rồi đó. . . Ha ha. . ."
"A, huynh đệ chi tranh. ."
"Uy ~ chẳng phải cũng giống như huynh đệ các ngươi sao, còn nói ai?"
"..."
"Ha. . . Lần đầu tiên gặp ngươi cư nhiên bị ta khiến nghẹn nói không nên lời ~ đa tạ thừa nhận."
"A, ngươi nói có thể hay không chờ chúng ta vừa đến nhà, hai người kia đã chờ ở khẩu môn rồi?"
"Ân. . . Ấn ta đến trước thời gian, sợ là khi ta đến đây, bọn ọ đã về tới nhà ."
". . . . ."
". . . . ."
"A, vẫn là nghĩ nhiều vô ích, có chiêu sách gì thì nói ra đi. Nếu có cách nào khiến Tỉnh Chi nhà người đừng theo sau càng tốt ."
". . . Ta còn muốn tứ đệ nhà ngươi cách xa nàng ra a!"
Ngồi trên xe ngựa, ngày đầu tiên ta rất hưng phấn, vẫn luôn hát ca! Nếu không gian đủ lớn, ta phỏng chừng sẽ vừa hát vừa nhảy.
"Only you can take me thỉnh kinh trên Tây thiên ~~~Only you có thể giết yêu tình quỷ quái~~~Only you có thể bảo hộ ta! Bị ngọc tinh, cua tinh bắt! Chỉ có ngươi quan tâm ,cứu ta, Only you ~~~~O~O~O~O~Only you~~~~~~~~~~"
Tam ca chính là ôn nhu cười nhìn ta, khóe miệng Bạch Mộng Chi run rẩy chỉ nhìn ngoài cửa sổ không nhìn ta. . . . thời điểm ăn cơm trưa nhìn hắn, hắn bắt đầu kính sợ ta. . . .
Ngày hôm sau, tâm tình bắt đầu qua giai đoạn hưng phấn, bắt đầu buồn tẻ đến phát chán. Thấy trên đầu Bạch Mộng Chi có một cọng tóc trắng, lăn qua lộn lại trèo trên đùi hắn bới, cuối cùng mất dấu, đành nhổ một sợi tóc đen !
Ngày thứ ba, giữa trưa là có thể về đến nhà, cư nhiên bắt đầu khẩn trương. . . Đứng ngồi không yên, điểm tâm ngôn lành cũng không còn mùi vị nữa. Mang gương ra soi, cảm thấy chính mình không đủ hoàn mỹ. Đột nhiên cảm thấy buồn bực, vì cái gì không thể xinh đẹp hơn chứ?
Khiến cho người nhìn ,liếc mắt một cái thần hồn đều bị ném đi nơi nào, chẳng phải là thực bớt việc sao? Tên bên cạnh so với mình còn hấp dẫn hơn, ánh mắt không khỏi lộ ra ánh sáng ác độc . . . một người nam nhân có bộ dạng so với hoa còn kiều diễm hơn, có phải hay không muốn làm cho nữ nhân không muốn sống nữa?
"Biểu muội a, ngươi vì mong thấy hắn mà hao tâm tổn trí như vậy sao?" Bạch Mộng Chi ai oán nhìn ta, ta mặt đỏ lên. . .
"Ngươi đã không bình thường hai ngày nay rồi , hôm nay mới an tĩnh lại, có phải hay không giờ lại cảm thấy khẩn trương khi sắp nhìn thấy hắn?" Hắn lại gần sát hỏi. Ta giống như bị vạch trần, tâm sự tiểu tức phụ ,xoay mặt nhăn nhó, lắp bắp kháng nghị. . .
"Biểu ca rất ghen tị~ biểu muội thậtbất công!" mắt phượng híp lại, bắt lấy hai tay ta, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm ta. Ta cúi đầu , không dám nhìn hắn. . . Bị vạch trần rồi ~ hảo tu nhân! ! Hắn không phải không có ghen tuông lại nói, "Tỉnh Chi thật sự là hảo phúc khí đâu!" A?
"A? Tỉnh Chi?" Đề tài đột nhiên chuyển đến chuyện gì vậy? Ta nhất thời không có kịp phản ứng. . Lăng lăng nhìn hắn. Ai ngờ hắn chính là quay đầu đi ,ý cười doanh doanh nhìn Tam ca, Tam ca cũng mạc danh kỳ diệu hướng hắn gật gật đầu, ta không hiểu gì quay ra sau,thấy tam ca đã nhắm hai mắt lại. Mà Mộng Chi cũng buông tay, hai tay ôm ngực nhắm mắt dưỡng thần.
Chuyện gì vậy? Tình huống nào? Ta còn duy trì động tác tay khĩ nãy bị Mộng Chi nắm giữ, Tam ca cùng Mộng chi làm cái gì? Như thế nào biến thành ta là kẻ duy nhất không hiểu chuyện gì xảy ra? Sau đó ta tự nghĩ xem mình nói lỡ miệng câu nào! Hai người này liện minh cố tình hỏi vòng vèo để biết người trong lòng ta là ai! ! ! A ~~~~~ kêu rên, ta đấu không lại bọn hắn a a a a! ~ ô ô. . Tiểu tứ cứu ta.
Tựa hồ nghe ta tác động, xe ngựa nhoáng lên một cái đột nhiên dừng lại, xa phu "Xuyyyyy" thét to . Chỉ nghe xa phu kinh ngạc kêu to "Tứ thiếu gia!" Ta vừa nghe, nhảy dựng lên một phen nhấc lên rèm cửa. Ta ngẩn ngơ.
Tuyết trắng thuần khiết bay đầy trời, một bạch y thiếu niên đứng ở trước mắt.
Sợi tóc bị gió phất khởi lướt qua khuôn mặt tuấn tú , khóe mắt ,đuôi lông mày đều là ý cười, hô hấp ta bị kiềm hãm, liền như vậy vẫn vẫn duy trì tư thế nhấc màn xe nhìn hắn. Sáu năm đi, không, có lẽ là lâu hơn thế, ta chưa có từng nhìn thấy hắn . Hình như có thiên ngôn vạn ngữ muốn nói với hắn, cố tình một câu cũng nghĩ không ra. Hắn chậm rãi giơ cánh tay lên hướng ta , ta chỉ đặt tay vào lòng bàn tay ấm áp của hắn, hắn dùng lực lôi kéo, ta ngã vào hắn ,trong lồng ngực quen thuộc.
"Nhã. . ." Hắn nhẹ kêu ,lại làm như thở dài xẹt qua bên tai. . . Đột giơ cắp theo ta bay nhanh dạo qua một vòng. Xung quanh đều là tiếng cười trong suốt của hắn, cùng ta . Tiểu tứ của ta a, ngươi cuối cùng cũng đã trở lại, ta rất nhớ ngươi.