Chương 51: Mùi thuốc súng

"Xuy..." Bạch Mộng Chi tựa vào bình phong, rất thản nhiên nhìn cảnh tượng khiến người ta mặt đỏ,tim đập nhanh này. Nữ hài tử của hắn đang bị Bạch Triển Phong chà đạp,ôm chặt trong lòng,quần áo trên người nàng xộc xệch,khỏi cần nói cũng biết vừa xảy ra chuyện gì!


Hơn nữa, hắn đến đây là muốn dẫn nàng đi! Hắn không ép buộc nàng phải gả cho hắn nữa! Vậy thì vì cái gì bọn họ lại muốn rời khỏi Bạch gia? Mộng chi đột nhiên tức giận, hắn cũng đã thoả hiệp rồi, sao bọn họ còn muốn đối nghịch với hắn? Còn ngay sau lúc hắn mới tỏ tình?


Bất quá, dù thế nào hắn cũng quyết không buông tay.
"Tiểu công chúa cùng tứ ca của ngươi đang bàn chuyện quan trọng sao?" Không biết Mộng Chi đã biết hay chưa,nhưng một điều chắc chắn, biểu tình lúc này của hắn tuyệt đối không còn sót chút gì gọi là ôn nhu.


"Không.. Không có..." Nhã nhã cúi đầu, bối rối chỉnh lại quần áo, nàng có cảm giác mình như tiểu phu nhân bị tướng công bắt thông ɖâʍ tại trận.
"Như vậy thì đã sao?" Bạch triển Phong ôm chặt Nhã Nhã vào lòng, phát hiện thân nàng run run, hắn liền trấn an."Đừng sợ..."


"Hay cho một bộ tình chàng ý thiếp." Bạch Mộng Chi chậm rãi đi đến,lửa giận trong mắt muốn che giấu cũng không được, hắn nhìn cánh tay Triển Phong ôm lấy Nhã Nhã,mắt hắn muốn phun hoả đến nơi


"Nàng là thê tử chưa qua cửa của ta, mong rằng chớ để mất lễ tiết" Bạch Nhã Nhã nghe giọng nói âm trầm kia, thân thể không tự chủ mà co rúm một chút, mà Bạch Triển Phong lại ôm nàng càng chặt.


available on google playdownload on app store


"Ngươi  không cần đến  dọa nàng. Nàng là thê tử chưa qua cửa của ngươi thì sao? Không phải là còn chưa qua cửa sao?" Triển Phong vẫn luôn kiềm chế  cảm xúc,đột nhiên trầm tĩnh lại, tựa vào trụ  giường tỏ vẻ lười biếng,một tay không an phận còn hạ xuống  vuốt ve bắp chân loã lồ, non mịn của Nhã Nhã, ánh mắt tươi cười nhìn  thiếu niên yêu diễm  trước mặt,người tự xưng là vị hôn phu của Nhã Nhã.


"Xuy...."Thần sắc  Mộng Chi  càng thêm nguy hiểm, không khí xung quanh phát ra mùi khét lẹt của thuốc súng.


"Mộng Chi ca ca, Nhã Nhã cũng chưa nói sẽ đi, ta chỉ nói giỡn với tiểu tứ thôi. Ngươi đừng tức giận.... Là, là thật... Chưa nói sẽ đi, nơi này là nhà của Nhã Nhã, các ngươi là người nhà của Nhã Nhã... Nhã nhã, Nhã Nhã còn có thể đi đâu..." Nữ hài cúi đầu thật thấp, ai cũng không thấy biểu tình của nàng, nàng có vẻ vô cùng bất lực, vô tội.


"Nhã....." Triển Phong nghi hoặc nâng mặt nàng lên, hắn muốn nói lại bị Nhã Nhã dành nói trước.


"Tiểu tứ, ta chưa nói phải đi, cũng sẽ không đi. Ta... Tốt lắm." Đôi mắt Bạch Nhã Nhã  to tròn, che kín giọt lệ trong suốt quanh vành mắt, kiên cường không để lệ rơi xuống, hai cánh tay mảnh khảnh ôm lấy đầu gối, kiên định nhìn Triển Phong. Nữ hài yếu ớt này còn giả vờ kiên cường làm gì? tiểu điệp nhỏ trước kia luôn tươi cười,tự do, giờ bị ép thành dạng này sao? Cảm xúc này...nàng luôn dấu kín trong lòng,tỏ vẻ mạnh mẽ sao?


Bạch Triển Phong đột nhiên ngây dại... Hắn không nhìn ra cảm xúc của nàng, cũng không biết trong đầu nàng nghĩ gì. Rốt cuộc nên làm thế nào với nàng đây? Hắn phải làm gì? Muội muội của hắn....


"Biểu muội, " Bạch Mộng Chi nhìn vẻ thâm tình của hai người trước mắt này khiến hắn cảm thấy vô cùng chướng mắt, giống như hắn mới là kẻ thứ ba chen chân vào vậy, chia rẽ một đôi uyên ương. Không, không phải, hắn mới là trượng phu tương lai của nàng, là ông trời của nàng.. Nam nhân của nàng.


Có lẽ do Bạch Mộng Chi quá  tức giận, hoặc do Bạch Triển Phong quá để ý tới cảm xúc nữ hài trước mắt,nên không phát hiện ra Mộng Chi đang tới gần. Lúc này,ảnh vệ của  Triển Phong nhảy vào trong phong,không gây một tiếng động, hắn đứng vững như ngọn núi chắn trước người Triển Phong và Nhã Nhã, đó là Khôi. 


Khôi nhìn biểu tình tức giận của Bạch Mộng Chi,vậy mà hắn vẫn bình tĩnh lãnh khốc như thường ngày, hắn cũng không quan tâm đây có phải chủ tử Bạch gia hay không, hành vi lúc này của hắn có thích hợp hay không, chỉ cần hắn cảm thấy chủ tử của mình gặp nguy hiểm, tất nhiên hắn nên xuất hiện.


"Tốt lắm.... Lão Tứ, tốt lắm." Bạch Mộng Chi gật đầu cắn chặt hàm, nói liên tục hai lần tốt lắm,thì ra ba người đoàn kết nhất trí như vậy, hoá ra mình chỉ là người ngoài?"A Tình đâu? Biểu muội, sao không gọi hắn ra góp vui?" Khuôn mặt yêu diễm của Bạch Mộng Chi tức đến vặn vẹo, ngón tay trong tay áo đều hơi hơi run rẩy. Từng người, từng người đến đối nghịch với hắn, tốt lắm.


"Tránh ra" Mắt phượng Bạch Mộng Chi híp lại, sắc bén nhìn thoáng qua vẻ mặt khốc liệt của Khôi, hắn vẫn đi tới chỗ Nhã Nhã, Khôi đi tới muốn cản  hắn, lại thấy vẻ mặt quỷ dị của Mộng Chi,vô tình để hắn bước qua. Mộng Chi nhanh chóng kéo Nhã Nhã, hung hăng hôn lên môi nàng"Tiểu công chúa, nhìn ta, ta nói rồi,ta sẽ không buông tay. Người khác đừng hòng có thể mang ngươi đi" Mộng Chi ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ vị ngọt còn dính trên đôi môi, trông cực kỳ quyến rũ liếc nhìn Bạch Triển Phong  một cái, "Cho dù người kia là ngươi."


"Khôi, đi xuống đi." Bạch Triển Phong đối với sự khiêu khích của Mộng Chi cũng chả để trong lòng,Triển Phong đột nhiên quay đầu nắm lấy một cánh tay Nhã Nhã,đặt vào lồng ngực mình,giọng điệu thoải mái bật ra từ đôi môi, khóe miệng cười cười, nói "Ta sẽ chờ ngươi có thể làm gì, Mộng Chi."


Nhã Nhã ngồi xổm trên giường lớn hỗn độn, nàng nhìn thai thiếu niên xuất sắc trước mặt,hai kẻ kia đối chọi gay gắt, mắt họ dường như toé ra lửa. Chính xác, lúc này mới giống bọn hắn yêu nàng. Nếu ai muốn có được người mình yêu, vậy phải tranh đoạt, chứ cứ hoà bình bắt tay thì khiến nàng nghi ngờ tình yêu của bọn hắn, điều này khiến nàng nghĩ tới một câu nói "Không làm gì cũng có thịt dâng tới tận mồm",haizz,nàng cũng không có cảm giác thành tựu gì.


Nhã Nhã vò vò mái tóc, nàng cười hì hì, quả nhiên người nào có ảnh vệ, người đó chiếm thượng phong... Ví dụ tiểu tứ có Khôi, còn mình thì có A Tình....


Sự tình ngày ấy, Nhã Nhã không nhắc lại nữa. Khiến cho tiểu tứ nghĩ rằng,chỉ là lúc đó Nhã Nhã xúc động mới đề cập đến mà thôi.


Không hiểu nhau giống như hạt cát nhỏ vướng trong mắt,chẳng cần ngày nào cũng bị cát bay vào mắt, chỉ cần bị vài lần, có thể khiến người ta nhớ kỹ cảm giác khó chịu trong mắt. Thật ra sự ghen tị,phẫn hận trong lòng bọn họ sớm đã trở thành mầm mống mai phục từ lâu... Nàng bất quá chỉ tưới thêm chút nước,lòng ghen tị đó sẽ bùng lên...


Tiểu tứ  cùng nàng ngồi trong đình nhỏ, lụa vàng che phủ bay phất phơ, gió nhẹ lướt qua, mang đến một mùi vị ẩm ướt của mưa, còn có hương thơm mát lạnh của cỏ cây. 


Tiểu tứ  lười biếng gối đầu lên đùi Nhã Nhã,hưởng thụ mĩ nhân bón hoa quả cho, sau đó hắn lại nhét một quả nho vào miệng Nhã Nhã, cảm giác được sủng ái thật tuyệt a. Chính là không biết Mộng Chi  đi đâu, hắn đã mất tích nhiều ngày.


"Nhã nhã, tứ ca." Tỉnh Chi lảo đảo đi dạo tiến vào, "Tốt lắm, tỷ tỷ, Tỉnh Chi cũng muốn.." Thấy Triển Phong đút nàng ăn nho, vừa dứt lời hắn liền đem một quả nho định ăn,lại bị Nhã Nhã đoạt, trái cây mọng nước hơi chảy ra từ khoé miệng, Nhã Nhã ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ môi


Đầu lưỡi Nhã Nhã ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ, giọt nước kia chảy vào trong miệng."Hảo ngọt..." Khoé miệng Nhã Nhã cong lên tươi cười nhìn Tỉnh Chi không đạt được mục đích


"Tỷ tỷ thật là xấu... Nhưng nho vào miệng tỷ tỷ, hẳn là càng ngọt." Dứt lời hắn mân mê miệng,có ý đồ dán sát lại, bất ngờ một quả nho từ đâu bay tới chặn miệng hắn."Tứ ca thật đáng ghét.... Hai lần rồi không cho ta ăn nho sao." Tỉnh Chi căm giận nhai,nuốt nho, lại ai oán nhìn tiểu tứ lột vỏ nho cho Nhã Nhã.


"Là bởi ngươi tương đối đang ghét, đến đây khiến ta chướng mắt" Đuôi mắt Triển Phong cũng không buồn nhìn hắn, ném một quả nho lên cao rồi ăn, bộ dáng lười biếng của hắn khiến Tỉnh Chi tức đến nghiến răng


"Ta mặc kệ ngươi. Nhã Nhã,ta nói cho ngươi biết một chuyện.... Hì hì.... Đại ca đã trở về... Còn dẫn theo một nữ nhân trở về nữa." Bạch Tỉnh Chi ái muội chớp chớp mắt quan sát biểu tình Nhã Nhã, hy vọng có thể bắt gặp bộ dáng tức giận của nàng, chính là không nhìn thấy biểu tình khác lạ gì.


"A.... Bên canh Mộng Chi ca ca  có nữ nhân cũng không phải chuyện gì lạ a." Nhã nhã đoán rằng, chẳng lẽ là Mộng Chi muốn đấu cùng nàng? Muốn nhìn nàng ghen tị ăn dấm sao? Vậy cũng lộn người rồi. Nàng sẽ vì hắn ăn dấm sao?
"Hoa thơm thiếu gì bướm đậu" Triển Phong cũng bỏ đá xuống giếng.


*bỏ đá xuống giếng*:Vui khi người gặp hoạ


"Nữ nhân kia thật xinh đẹp... Mặc dù vậy, đối với Tỉnh Chi,Nhã Nhã vẫn là đẹp nhất, những nữ nhân khác không bằng một đầu ngón tay của Nhã Nhã" Bạch Tỉnh Chi cười hì hì ngồi bên cạnh Nhã Nhã, hắn nắm lấy bàn tay trắng nõn, lại bị nàng rút về, hắn cũng không giận, lại nói "Chính là đại ca lại sắp xếp chỗ ở cho nàng tạị chính viện của hắn.... Tứ ca nha, đây là nguyên nhân gì a?" Bạch Tỉnh Chi giống như hoang mang,nghiêng nghiêng đầu, chính là ý cười bên miệng cũng không che dấu.


"Tất nhiên là do ca ca ngươi tinh lực dư thừa, ngươi cũng phải cố lên, đừng để cho đại ca hơn ngươi nữa." Bạch Triển Phong cười nhạo, nhưng  trong lòng hắn tất nhiên là không tin tại thời điểm này mà tên Mộng Chi kia dám mang quan hệ ái muội với nữ nhân về nhà, thế nhưng  ngược lại hắn cũng hy vọng đầu óc Mộng Chi choáng váng, làm việc sai lầm.


Liếc nhìn Tỉnh Chi giảo hoạt, tiểu tử này cũng đã có kế hoạc, bằng không hắn cũng không đến đây để nói chuyện bát quái.
"Tỉnh Chi không lạm tình như vậy, chỉ cần một mình tỷ tỷ là đủ rồi, tỷ tỷ..."


"Ngươi tránh ra đi.... bắn nhiều nước miếng lên mặt ta như vậy." Bạch Nhã Nhã  chán ghét đẩy đầu tên Tỉnh Chi ra.


"Ngô... Đâu phải a, người ta vừa thấy Nhã Nhã liên chảy nước miếng...." Tỉnh Chi đáng yêu chu môi phấn nộn,  mắt to long lanh chớp chớp, cười hì hì đáng yêu ch.ết người. Chính là sự thật tuyệt đối không phải như thế là được."Đại ca thật là xấu, nếu không về sau, Nhã Nhã không cần để ý tới hắn...."


"....." Hoá ra tên này tới đây là để tiêu diệt bớt một tình địch... Nhã Nhã không biết  nói gì nữa.
"Tỉnh Chi.... Ngươi rất nhàn hạ phải không?" Mộng Chi đột ngột xuất hiện  , giống như thương lượng, mấy ngày nay rất ít khi tụ họp đông đủ thế này, chỉ thiếu kẻ xấu số -An Dương.


"Không có a, đại ca.... Tỉnh Chi đang nói chuyện phiếm cùng Nhã Nhã, hì hì.... Mĩ nhân kia đâu?" Tỉnh chi vô tội le lưỡi, còn không quên trợ giúp.


"Cứ tới đây đi, cho bọn họ thấy thiếu phu nhân tương lai của ta." Bạch Mộng Chi dường như bị kĩ xảo khiêu khích liền mở miệng nói? Hắn vừa nói, bóng dáng thon thả liền ngồi xổm quỳ gối  trước mắt mọi người
"Gặp qua Thiếu phu nhân."


"Ách..." Nhã Nhã thiếu chút nữa sặc nước miếng, thân thủ thật nhanh, ánh mắt vừa mở chớp một cái, liền cứ như vậy xuất hiện một người."Ai.. Ai a" nàng không hiểu chuyện gì xảy ra, chăm chú nhìn nữ nhân mặc hồng y đang quỳ dưới đất, hẳn đây có thể coi là scandal nữ chính nhỉ??.


"Ảnh vệ sao?" Bạch Triển Phong giống như đang xem cuộc vui, đột nhiên hiểu được dụng ý của  Bạch Mộng Chi.Ồ...thật buồn cười, ngày ấy Mộng Chi bị Khôi kích thích, hiện tại không biết tìm đâu ra một ảnh vệ mang đến khoe khoang, thật sự là ngây thơ.


"Ai? Ảnh vệ ư..." Nhã Nhã cùng Tỉnh Chi trăm miệng một lời, tỏ vẻ  ngạc nhiên.


"Đúng vậy, Nhã Nhã... đặt cho nàng một cái tên đi. Chờ sau đại hôn của chúng ta,nàng có thể ghép nàng ấy với A Tình." Mộng Chi lại lại mang bộ dáng yêu tính, giống như tâm tình hắn lúc này vô cùng tốt, mị nhãn như tơ."Nha đầu kia là gặp được từ trước, khi đó cảm thấy thân thủ của nàng không tồi, mà ta cũng cần một ảnh vệ, vậy liền chọn nàng ấy.Thế nhưng trước đây vẫn để nàng ấy tư do, mấy ngày trước tự dưng ta nghĩ ra đã tới lúc dùng đến nàng, liền đi tìm nàng mang về." Nói xong lời này, Mộng Chi còn liếc mắt nhìn tiểu tứ, tiểu tứ rất không nể tình quay đầu đi chỗ khác."Tuy rằng chưa cử hành nghĩ thức,nhưng việc đặt tên trước chắc là không sao chứ, tiểu công chúa của ta? Đặt cho nàng ấy một cái tên đi."


"Vậy gọi là tiểu hồng đi... Nàng ấy thích mặc y phục đỏ như vậy mà." Bạch Nhã Nhã nhếch môi thử Mộng Chi, hắc hắc cười. Mộng chi cừ thật, dám chọn ảnh vệ là nữ nhân, thật sự là chán sống rồi.
"...." Mọi người không nói gì, đây mà là tên ảnh vệ sao...


"Ha ha ha ha... Tiểu hồng, tiểu hồng..." Chỉ có Tỉnh Chi là không nể tình ôm bụng cười, tay hắn còn khoa  trương đập đập lên bàn.


"Tên nghe rất được mà...." Bạch Nhã Nhã hé miệng mỉm cười, nụ cười đơn.thuần không mang một tia tà ác. Ách.... Hình như nàng ấy trừng nàng thì phải. Thiếu nữ phía dưới rốt cuộc cũng nẩng đầu lên, bàn tay nắm quyền chống xuống đất, nhưng đôi mắt mang đầy hận ý ngước nhìn Bạch Nhã Nhã. Thú vị a... Nữ hài này hiển nhiên không phải chỉ vì tên tục nàng đặt cho nàng ta mà nổi lên hận ý,nếu cố gắng chú ý, còn phát hiện ra..... Nhã Nhã ngoảnh  nhìn Mộng Chi phía sau,chắc hẳn hắn không thấy vẻ mặt của nàng ta lúc này, hì hì... Hoá ra nàng ta thích Mộng Chi a.


"Lớn mật? Đại ca, nàng lại dám trừng Nhã Nhã..... Lá gan thật lớn, đại ca không  dạy quy củ cho nàng  sao?" Tỉnh Chi còn lo thiên hạ chưa loạn,lớn tiếng ồn ào, cô gái kia lập tức thu hồi biểu tình cúi đầu như cũ.


"Ngươi buồn bực sao, tiểu Hồng... Ân, ngươi thấy tên này không hay sao?Vậy đổi tên khác là được rồi... Gọi ngươi là Phi  được không?" Nhã Nhã cười tủm tỉm nói. Được rồi, Mộng Chi. Nếu mục đích mang nàng tới của ngươi để khiến tâm ta dao động, như vậy đành chúc mừng ngươi đã thành công, nữ nhân dạng này đã thành không khiêu khích được nàng. Nam nhân này mặc dù nàng chẳng yêu thích, thế nhưng nàng cũng sẽ chẳng để cho kẻ nào trộm được đồ tốt trong tay nàng.


"Tạ Thiếu phu nhân ban tên cho." Phi kính cẩn nghe theo nói. Lại nháy mắt một cái, nàng ta liền biến mất không thấy dấu vết, cứ biến mất như vậy mà không chờ chủ nhân của nàng phân phó.


"Nha đầu kia thật là... bây giờ đã kêu một tiếng thiếu phu nhân, hai tiếng thiếu phu nhân, ta còn nhỏ tuổi, gọi vậy nghe rất già...." Nhã Nhã lắc đầu, khóe mắt cong cong  , nàng vừa cười  vừa nghĩ cô bé ngốc kia đang trốn ở góc nào khóc thầm?


"Đây không phải là chuyện sớm hay muộn,thật ra  Phi   rất hiểu chuyên." Bạch Mộng Chi  phượng nhãn phong tình vạn chủng   nhíu lại, khiêu khích nhìn hai người khác, hắn lại nói tiếp "Biểu ca có thể hỏi một chút hay không, vừa rồi biểu muội tán gẫu cùng bọn họ chuyện gì vậy?"


"À, Tỉnh Chi chạy tới đây nói, Mộng Chi ca ca dẫn theo một tiểu mĩ nhân về là muốn thu vào cửa...." Nhã Nhã đưa nho đến bên miệng, nàng tà ỷ lười biếng tiến vào trong ngực tiểu tứ, bộ dáng nhu thuận giống như một con mèo nhỏ.


"Tuy nói nàng ấy đã trở thành ảnh vệ của hắn, bất quá quan hệ này chỉ có thân thiết chứ không có một điểm thân mật nào. Nhã Nhã muốn tranh dành nam nhân với nữ nhân khác sao?" Bạch Triển Phong cúi xuống nhìn tiểu nhân nhi trong ngực,nói xong lời châm ngòi li gián, khoé mắt hắn cũng không giật một cái, quả là cao siêu.


"Là nha là nha... tiểu mĩ nhân kia là nhị tẩu sao?" hai tay Tỉnh Chi chống cằm, biểu tình tò mò lại mang vẻ trêu tức.


"Nhã Nhã ghen tị sao?" Bạch Mộng Chi không để ý tới hai người kia cố tình li gián, ánh mắt hắn nhìn Nhã Nhã chằm chằm, hắn chỉ quan tâm tới cảm xúc của nàng, mà chẳng thàm đem Bạch Triển Phong đang cố ý trêu tức để vào mắt, hắn coi Triển Phong như là không khí.


"Ghen tị hả...." Nhã Nhã nghi hoặc trầm ngâm, "Còn không biết đâu... nếu nàng ấy làm những điều không đúng với thân phận thì lại khác"
"Bảo bối bắt đầu không ngoan sao?" hai ngón tay Bạch Triển Phong mân mê cằm nhẵn bóng, nụ cười gian xảo như vừa làm chuyện xấu.


"Hì hì..... Không có đâu, nếu là tứ tứ thân mật với nữ nhân khác, Nhã Nhã mới ghen thôi"
"Thực ngoan." Nghe nàng dùng lời ngon tiếng ngọt, trong lòng tiểu tứ tràn ngập mật đường(ngọt ngào)


"Biểu muội?" Lời nói Mộng Chi vang lên mang theo tia cảnh cáo, từng cảnh nồng ý mật của nàng và Triển Phong đều bị hắn thu vào trong mắt. (An: Cho anh chừa, ai bảo mang tiểu tam về, hứ!!!!)
"Tỷ tỷ thật bất công" Tay áo bị Tỉnh Chi đáng thương hề hề kéo kéo lắc lắc, giọng điệu vật nhỏ kia vô cùng ai oán


Giờ ngọ mùa xuân vẫn mát mẻ, tươi đẹp như vây, rốt cuộc nàng  cũng không khống chế được cục diện này nữa, trở nên càng ngày càng thú vị.






Truyện liên quan